Chương 111: Đủ cả ân oán
<br><br>Chương 111: Đủ cả ân oán<br><br><br>Giữa áp lực của mười lăm vũ khí, Triệu Sĩ Nguyên ung dung múa Long Đản, Phụng Chưởng, đón tả ngăn hữu, quật đông hất tây, không hề nao núng. Quần ma vận dụng toàn lực bình sanh, quá mười lăm chiêu rồi vẫn không chiếm nổi ưu thế. Nhưng cứ quần thảo với chúng như vậy có khác nào đùa cợt. Mà lúc này, chàng có thì giờ đâu đùa cợt? Dù sao thì chàng cũng phải thu thập cục diện này nhanh chóng. Do đó chàng cao giọng thốt: <br> <br>- Dừng tay! Bổn lệnh chủ dành cho các vị một cơ hội cuối cùng. Hãy phân tỉnh gấp! <br> <br>Lão nhân gầy bật cười ha hả: <br> <br>- Chúng ta có thân phận thế này lại bị ngươi dụ hoặc dễ dàng bằng xảo ngôn hay sao? <br> <br>Lão phu khuyên ngươi đừng nuôi mộng, hãy đưa tay chịu trói đi, lệnh chủ của lão phu thường tỏ ra mến ngươi, có thể người sẽ tha chết cho ngươi, và còn trọng dụng ngươi nữa đấy. <br> <br>Chàng trầm giọng thốt: <br> <br>- Trong cuộc chiến vừa qua, bổn lệnh chủ dùng một thủ pháp đặc dị, điểm vào huyệt Tinh Súc của các vị. Hiện tại các vị không có cảm giác gì, song nếu bổn lệnh chủ sôi động thương thế thì công lực của các vị tiêu tan mất. Các vị hãy nghĩ kỹ, nếu còn chấp mê hẳn phải hối hận suốt đời đó. Bổn lệnh chủ đã khoan hạn cho các vị lần cuối cùng. <br> <br>Chàng tỏ rõ cái oai khí bức người, ai nghe cũng phải kinh hãi, không dám nghi ngờ, dù họ không trọn tin tưởng. <br> <br>Quần ma vội vận chuyển chân khí khắp thân thể, song chẳng phát hiện ra sự gì lạ. Đã thực nghiệm rồi, họ nổi giận, nhưng chỉ một lão nhân cất tiếng: <br> <br>- Súc sanh dám lừa lão phu à? <br> <br>Liền theo câu nói của lão, quần ma lại bước tới bao vây chàng như trước. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên thở dài: <br> <br>- Tại hạ không còn nương tay được nữa rồi. <br> <br>Chàng hú vọng một tiếng dài, vận công lực vào tiếng hú, âm vang rền dội, sôi động huyệt đạo của quần ma. Chúng kinh hãi, vội vận công kháng cự sức chấn dội. Nhưng chậm mất rồi, huyệt Tinh Súc của chúng bị chấn động, thương thế phát sanh, đúng như lời Triệu Sĩ Nguyên nói, chân khí tích tụ từ nhiều năm qua, tiêu tan mất. Bây giờ chúng hối hận, song tất cả đều đã muộn rồi. Mười lăm người cùng đứng sờ ra đó, đến một tiếng thở dài cũng không đủ sức buông ra. <br> <br>Bên kia Cửu Cung đang chiến đấu với chín Thái Bảo, thấy thế đều sững sờ, dừng tay lại, rồi buông luôn vũ khí, mặc cho hậu quả như thế nào. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên nhìn bọn Cửu Cung, vẫy tay bảo: <br> <br>- Các ngươi đi đi! Tại hạ muốn lưu lại một chút tình, và tùy nơi các ngươi, có còn một điểm lương tâm nào thì lấy cái gương hôm nay mà cải hối. Chúng ta sẽ còn ngày gặp lại. <br> <br>Thái độ tối hậu của tại hạ sau này sẽ tùy nơi tư cách của các ngươi đó! <br> <br>Cửu Cung nằm mộng cũng không tưởng nổi là Triệu Sĩ Nguyên có độ lượng khoan hòa như thế. Họ vừa mừng vừa sợ, chưa biết phải đối đáp làm sao! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên tiếp: <br> <br>- Mang luôn Thất Diệu, Bát Man cùng trở về Vô Tình cung đi! <br> <br>Cửu Cung cùng trố mắt: <br> <br>- Về Vô Tình cung? <br> <br>- Các ngươi cứ tự tiện! <br> <br>Vị chỉ huy Cửu Cung chưa nói gì thì một người vội thốt: <br> <br>- Đại ca! Hãy nói lời gì với Triệu Thiếu lệnh chủ đi chứ! Chúng ta có chủ ý như thế nào, cứ trình bày như thế ấy! <br> <br>Vị chỉ huy trầm giọng: <br> <br>- Nếu ta nói, các ngươi có đồng ý với điều ta nghĩ chăng? <br> <br>- Bọn tiểu đệ không hề dị nghị! <br> <br>Vị chỉ huy liền bước tới gần Triệu Sĩ Nguyên vòng tay thốt: <br> <br>- Lão phu là Đường Nhất Thu, đại diện cho toàn thể bọn Cửu Cung xin kính mời cảm tạ đại ân của Triệu thiếu lệnh chủ. <br> <br>- Đừng, tiền bối đừng quan tâm đến việc nhỏ mọn. <br> <br>- Lão phu muốn nói một lời, chẳng hay Thiếu lệnh chủ có tin chăng? <br> <br>- Chỉ cần tiền bối hiểu được lòng tại hạ, thì gì mà tại hạ chẳng tin! <br> <br>- Lão phu xin Thiếu lệnh chủ để cho Thập Tam Thái Bảo cùng đi với bọn Cửu Cung. <br> <br>- Không phải tại hạ không tin Đường tiền bối, song ít ra tiền bối cũng phải cho biết chủ ý như thế nào, có như vậy tại hạ mới dám giao phó sanh mạng mười ba người họ cho tiền bối.Thoạt đầu Thập Tam Thái Bảo có ý lo, nhưng nghe Triệu Sĩ Nguyên hỏi, họ vững tâm liền. Đường Nhất Thu mỉm cười: <br> <br>- Lão phu quá vội vàng, nói không rõ nghĩa, mong Thiếu lệnh chủ hiểu cho! <br> <br>Lão quay đầu nhìn bọn Cửu Cung thốt: <br> <br>- Anh em đã thấy đó, Thập Tam Thái Bảo quay về con đường phải, nhờ Thiếu lệnh chủ có lượng bao dung. Chúng ta dù sao cũng có một số tuổi cao hơn họ, chúng ta cũng có kiến thức cao rộng hơn họ. Nói như thế đã đủ lắm rồi, đủ cảnh tỉnh đồng bạn rồi, hồi đầu hướng thiện cải hối ăn năn. <br> <br>Lão lại hướng qua Triệu Sĩ Nguyên, hỏi: <br> <br>- Vô Tình lệnh chủ phát động toàn lực ám tập Câu Lậu Thiên Phủ, Triệu thiếu lệnh chủ có biết việc đó chăng? <br> <br>- Tại hạ có nghe tin đó! <br> <br>- Tuy nhiên Thiếu lệnh chủ chưa hiểu rõ toàn bộ kế hoạch như thế nào. <br> <br>- Nếu tiền bối giải thích cặn kẽ, thì tại hạ xin thay mặt toàn thể võ lâm, cảm tạ hảo ý của tiền bối. <br> <br>- Tào lệnh chủ phân lực lượng ra mười nhóm, tập kích Câu Lậu Thiên Phủ, có lẽ hiện giờ đã đến vùng phụ cận Câu Lậu Sơn rồi. <br> <br>- Nhanh thế à? <br> <br>- Cái kết hoạch đó, Tào lệnh chủ đã dự thảo từ lâu, Tào lệnh chủ thừa hiểu quần hùng quy tụ tại Câu Lậu Thiên Phủ rất đông, nên khó dùng lực thủ thắng, người mới định dùng hỏa công. Quanh Câu Lậu Thiên Phủ, trong vòng mười lăm dặm, Tào lệnh chủ đã cho người chôn hỏa dược địa pháo sẵn sàng chờ ngày cử sự. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên lại giật mình, thầm kêu khổ. Chàng nghĩ: <br> <br>- Thế ra ta muốn khéo lại thành vụng. Nếu ta đừng tiếp được cái tin do Tào Tú Nga mang đến để truyền báo cho toàn thể đồng đạo võ lâm tại Câu Lậu Sơn đình chỉ mọi việc thì họ đã kéo đến Vô Tình cung rồi. Dù rằng đến đó họ sẽ chẳng gặp địch, song ít nhất họ cũng thoát được cái nạn hỏa thiêu. Bây giờ thì... <br> <br>Chàng lo sợ ra mặt, hỏi gấp: <br> <br>- Có phải ngày cử sự định vào giai tiết trung thu chăng? <br> <br>- Có thể như vậy, cũng có thể không đúng như vậy. <br> <br>- Thế nghĩa là sao? <br> <br>- Tào lệnh chủ hành sự, hư hư thực thực vô lường, tuy kế hoạch đã lập thành như vậy, lão có thể tùy cơ cải biến. Lão phu không dám quyết đoán. <br> <br>- Đa tạ tiền bối. <br> <br>Chàng gọi Thư Tiếu Thiên: <br> <br>- Tại hạ phải phiền đến tiền bối một việc. <br> <br>Thư Tiếu Thiên hỏi lại: <br> <br>- Thiếu lệnh chủ muốn lão phu báo tin đó về Câu Lậu Thiên Phủ? <br> <br>- Càng nhanh càng có lợi! Lão tiền bối có thể làm việc đó chăng? <br> <br>- Được lắm chứ! Truyền tin là cái nghề của Cái Bang mà! <br> <br>- Thế thì tiền bối làm gấp đi! <br> <br>Thư Tiếu Thiên toan lấy ống trúc ra, toan gõ ám hiệu, Đường Nhất Thu ngăn chận: <br> <br>- Khoan! Cái tin đó không truyền đi được. <br> <br>Thư Tiếu Thiên quắc mắt: <br> <br>- Tại sao? Các hạ không tin phương pháp của lão phu? <br> <br>- Tin lắm chứ, song phương pháp đó bất tiện ở chỗ nó không âm thầm, vì ống trúc gõ lên sẽ vang dội. Trước khi cái tin được truyền đến Câu Lậu Sơn, nó đã lọt vào tai Tào lệnh chủ rồi. Và biết đâu Tào lệnh chủ sẽ chẳng cho phát động cuộc tập kích sớm hơn ngày dự định. <br> <br>- Tào Duy Ngã biết được mật ngữ của bổn bang? <br> <br>- Có gian phải có ngoan! Việc gì khác Tào lệnh chủ còn phát giác được, chứ mật ngữ của quý bang đâu phải là một bí mật lớn lao? <br> <br>- Thế là lần thông tin trước của chúng ta, Tào Duy Ngã đã hiểu rồi! <br> <br>Lão lẩm nhẩm: <br> <br>- Có thể như vậy được sao? <br> <br>Đường Nhất Thu thốt: <br> <br>- Sự thật đã như vậy rồi các vị ạ! Nếu Tào lệnh chủ không bắt được cái tin của các vị, nếu lão ta không biết được hành động của các vị, thì khi nào lão dùng một viên đá ném hai con chim? Hỏa công tiêu diệt quần hùng tại Câu Lậu Sơn, còn Vạn Sanh Đại Trận thì chế ngự Triệu thiếu lệnh chủ. Nhưng tà không thắng chánh, Triệu thiếu lệnh chủ vào trận rồi mà chẳng việc gì, có lẽ trận thế bố trí chưa được chu đáo! <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ: <br> <br>- Nếu ta chậm một chút, Tào lão quỷ uy hiếp Văn Công Đạo cải thiện trận đồ, chuẩn bị cẩn mật thì ta lâm nguy rồi. <br> <br>Đường Nhất Thu tiếp luôn: <br> <br>- Lão phu có cái ý muốn dẫn Thập Tam Thái Bảo cùng Thất Diệu, Bát Man, Cửu Cung đến thẳng Câu Lậu Sơn ngăn chận chúng phóng hỏa. <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên hỏi: <br> <br>- Có chắc là họ vâng theo tiền bối chăng? <br> <br>- Lão phu không dám đặt nhiều hy vọng! Song dù sao thì bọn lão phu cũng giành lại được một phía, giúp quần hùng có lối thoát đi. Còn một việc này, lão phu nhờ Thiếu lệnh chủ chu toàn cho, giúp bọn lão phu thành công! <br> <br>- Việc gì? <br> <br>- Thiếu lệnh chủ làm cách nào ngăn chận được bọn Vô Tình lệnh chủ xuôi về Nam, đồng thời phá hủy những tin tức do Tào lệnh chủ truyền đến Câu Lậu Sơn. Để cho bọn người mai phục đó đừng nghi ngờ chi cả. Được như vậy rất có thể bằng vào thân phận của lão phu trong Vô Tình cung, lão phu có thể thuyết phục chúng tuân theo. <br> <br>- Đúng là một việc khó! <br> <br>- Đối với một người tài ba như Thiếu lệnh chủ, lại cùng có việc khó làm nữa sao? <br> <br>- Hiện tại ông cháu Nguyễn Lý Cư Sĩ đã bị Tào Duy Ngã quản thúc, tánh mạng của họ Ở trong tay Tào Duy Ngã, lão ta sẽ dựa vào đó để uy hiếp ngược lại tại hạ, thành ra tại hạ không thể tùy tiện mà hành động. Chứ nếu không vậy thì khi nào tại hạ chịu rời Vạn Sanh Đại Trận gấp như thế này? <br> <br>- Người ta lợi dụng lòng nhân của Thiếu lệnh chủ, ngăn trở bao nhiêu hành động của Thiếu lệnh chủ! Đáng kính đáng phục cho Thiếu lệnh chủ vô cùng. <br> <br>- Tại hạ có kế này, khả dĩ chuyển nghịch thành thuận. <br> <br>- Kế chi? <br> <br>- Tạm thời các vị khoan xuôi về Nam, cứ giữ sự liên quan với Tào Duy Ngã như cũ, ở lại đây, âm thâm bảo hộ Ông cháu Văn lão tiền bối, được vậy thì tại hạ rãnh rang hơn, đối phó dễ dàng với Vô Tình lệnh chủ. <br> <br>- Kế ấy rất hay, lão phu xin tuân lời Thiếu lệnh chủ thự chành ngay. Thiếu lệnh chủ phải cho lão phu toàn quyền chỉ huy mọi người mới được. <br> <br>- Quyền điều khiển phải chuyên nhất, việc mới có hy vọng thành công. Tuy nhiên cũng cần có sự đồng ý của Thập Tam Thái Bảo mới ổn cho, chứ một tại hạ chấp thuận cũng không tiện lắm. <br> <br>Thập Tam Thái Bảo khi nào dám có ý khác? Đại thái bảo là Viên Dị thay mặt toàn bọn, cất tiếng: <br> <br>- Anh em tại hạ sẵn sàng tuân theo sự điều khiển của Đường lão hiệp. <br> <br>- Thế là tốt rồi! Bây giờ thì xin các vị trở về cương vị phòng thủ như trước, chờ lão ma xuất hiện. <br> <br>Viên Dị đưa tay chỉ bọn Thất Diệu và Bát Man hỏi: <br> <br>- Còn các vị đó? <br> <br>- Không thể cho họ đi đâu được, họ rời chỗ này là cơ mưu của chúng ta phải bại lộ! <br> <br>Chính lão bước tới điểm huyệt tất cả mười lăm người, cho họ nằm ngủ im lìm tại chỗ. <br> <br>Đoạn lão hướng qua Triệu Sĩ Nguyên, tiếp luôn: <br> <br>- Không thể để cho Tào lệnh chủ có thì giờ giải huyệt cho họ, Thiếu lệnh chủ. <br> <br>Lão dẫn bọn Cửu Cung và Thái Bảo đi liền. <br> <br>Đường Nhất Thu đi rồi, Thư Tiếu Thiên cau mày hỏi Triệu Sĩ Nguyên: <br> <br>- Có thể tin được lão ấy chăng? <br> <br>Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười: <br> <br>- Tuy lão ta gia nhập tà đảng, song hào khí của lão rất cao, lão không thuộc hạng man trá cực độ. Huống chi tại hạ đã tha chết cho họ, họ phải cảm kích, cải hối ăn năn. Mặc dù lão nuôi ác ý đi nữa, lão cũng tìm cách chạy đi nơi khác ngay, trước hết là để tự bảo toàn. <br> <br>Sau đó một thời gian, lão mới dám quật cường trở lại. Nói là nói thế thôi chứ khi nào lão còn dám nuôi mộng xúc phạm đến tại hạ nữa! <br> <br>- Lão phu hy vọng sự tình sẽ như Thiếu lệnh chủ dự đoán bây giờ, chúng ta phải làm gì đây? <br> <br>- Tiền bối hãy truyền tin gấp cho gia huynh và Tứ Khuyết hãy vào vùng phụ cận quanh đây để ẩn mình, để phòng biến cố. <br> <br>Thư Tiếu Thiên lấy ống trúc phát mật ngữ liền. <br> <br>Bỗng một tiếng rú thảm rất lớn từ trong Vạn Sanh Đại Trận vọng ra, Triệu Sĩ Nguyên giật mình, vừa nhảy dựng lên vừa gằn giọng: <br> <br>- Tào Duy Ngã tàn độc như vậy, tại hạ đâu có thể tọa thị điềm nhiên. <br> <br>Chàng nhún chân, lao vút mình về phía trận đồ.