Chương 112: Ký hiệu
Chương 112: Ký hiệu
Tôi lắc đầu, đầu óc loạn lên như một mớ bùn nhão: “Cháu không hiểu, cái gì mà lần trước cơ, hắn ta đã từng tới đây rồi à?”
Chú Ba lần sờ ký hiệu, “Đúng thế, trong khu phế tích này chú đã nhìn thấy ký hiệu này không dưới một lần rồi, đâu đâu cũng có, chú chính là đi theo ký hiệu này nên mới đi xuyên qua khu rừng rậm với tốc độ nhanh nhất, đến được chỗ doanh địa kia. Có điều, lúc đó chú còn không dám khẳng định ký hiệu này là do Tiểu Ca để lại, hiện giờ đã chứng thực nét chữ là một, vậy đúng rồi, Tiểu Ca này chắc chắn đã từng tới đây trước đó, hơn nữa, đã cách cây khá lâu rồi.”
“Nhưng mà, thế tức là sao?” Tôi nhất thời không nói được gì, muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi thế nào.
Tôi quen nhìn bản rập, rất nhạy cảm với nét chữ, nhất là nét chữ được khắc lên đâu đó. Do vậy, tôi có thể xác định ký hiệu này quả đúng là do Muộn Du Bình khắc lên. Nhưng mà, lớp bụi bám này sẽ không lừa người, quả thực đây không phải ký hiệu được khắc từ gần đây, như vậy, lời giải thích duy nhất chính là Muộn Du Bình đã từng đến đây từ rất lâu về trước.
Là chuyện xảy ra lúc trước khi hắn mất trí nhớ ư? Lẽ nào, hắn đã ở trong đội khảo sát của Văn Cẩm và Hoắc Linh năm đó?
Không thể nào, hồi ở Hoàng Sa, hắn đã mất trí nhớ rồi mà.
“Tạm thời chú cũng không rõ lắm, nhưng chú đã nói với mày rồi, Tiểu Ca này không đơn giản chút nào đâu. Rõ ràng quá khứ của hắn sâu không thể lường được, hơn nữa, mỗi việc hắn làm đều có lý do cả.” Chú Ba nói, “Có điều, chú đoán chỉ cần đi theo ký hiệu này là mình sẽ biết, hắn cuối cùng đã đi đến đâu, cũng có thể tìm được đường ra ngoài.”
Tôi cảm thấy đầu óc mình không thể suy nghĩ được gì nữa, có điều, quá khứ của Muộn Du Bình quả thực tôi hoàn toàn không biết gì cả, nếu quả thực hắn đã ở đây, xét về thời gian cũng có vẻ hợp lý. Lúc này, khi chú Ba nói những lời này, ánh mắt chú lại nhìn về phía Kính Râm vừa rời khỏi.
Tôi hỏi chú làm sao thế, chú giơ tay ra hiệu đừng nói nữa, nhìn Kính Râm chui ra ngoài, rồi mới khẽ giọng nói với tôi: “Chú đúng là bị mày làm cho tức chết luôn, đúng là lần này mày không nên theo tới mà.”
Tôi thấy chú đột ngột chuyển chủ đề, lại nói chuyện thì thào như thế, cứ như thể đang kiêng kỵ Kính Râm cái gì, bèn sửng sốt.
Chú Ba tiếp tục nói nhanh: “Mẹ kiếp đúng là mày không xem phong thủy gì cả, chú Ba mày giờ không bằng hồi xưa nữa, đám người làm này là chú Ba đây gọi dọc đường mà thôi. Đám người này ngoài miệng hô ông Ba, kỳ thực vốn không hề nghe theo lời chú, chỉ đành phối hợp tác chiến thôi, lại còn phải đề phòng chúng nó phản bội. Một mình chú mày đây đã lo không xuể rồi, mày bám theo chẳng phải là muốn chết à.”
Tôi lập tức hiểu ra vì sao vẻ mặt chú Ba lại bất đắc dĩ như thế, Phan Tử đã kể qua loa với tôi về việc này, nhưng tôi lại không ngờ sự tình lại nghiêm trọng đến thế. Bèn khẽ giọng nói: “Cháu cũng hết cách, chú bảo…”
Chưa nói dứt câu, chú Ba lập tức nháy mắt ra dấu với tôi, tôi nhìn lại đã thấy Kính Râm quay về, chú bèn hỏi hắn: “Sao rồi?”
“Xuống rồi, tôi bảo bọn họ chuyển trang bị xuống trước.” Kính Râm nhếch miệng cười, “Bọn họ còn hỏi thế tên béo chết bầm kia biết làm sao bây giờ? Hay cứ để tên béo đấy ở lại phía trên, để người ở lại chăm sóc nhé? Đem hắn đi theo không được thực tế cho lắm… Úi chà cậu Ba, sắc mặt khó coi thế.”
Lời chú Ba vừa nói, tôi còn không kịp phản ứng, có lẽ vẻ mặt đã thể hiện rõ hết cảm xúc của tôi lúc ấy, nhưng khả năng ứng biến thì tôi vẫn phải có, bèn nói ngay: “Mùi thối quá.”
Chú Ba suy nghĩ một chút, nói: “Đừng để lại, tuyệt đối không được phân tán ra, bảo bọn họ cứ xuống đây hết đã, sau đó chúng ta tìm chỗ hỏi chuyện gã béo kia.”
“Được.” Hắn ta đáp, “Cậu Ba ra đây giúp một tay cái nào, cái tên này phải tính là một món bự đó.”
Tôi gật đầu: “Xong bên này rồi tôi ra ngay.” Rồi nhìn Kính Râm chui ra ngoài.
Tôi với chú Ba liếc mắt nhìn nhau, thấy vẻ mặt chú Ba cũng rất khác thường, nghĩ thầm đúng là không ngờ sự việc lại đến mức độ thế này, xem ra chú Ba thực sự không dễ dàng gì.
Nói thật, ấn tượng của tôi với Kính Râm không tệ, tuy rằng gã này có hơi điên điên. Xem ra, vốn liếng giang hồ của tôi vẫn còn quá ít.
Chú Ba thì thào nói tiếp: “Mày đừng có cãi chú nữa, lần này mày bám theo chú, chú thực sự không thể lo cho mày được, mày phải tự cẩn thận thôi. Đúng là tức chết luôn, nếu ta có thể ra ngoài, chắc chắn chú sẽ gô cổ mày đến mách bố mày.”
Tôi nhìn vẻ mặt chú, biết là chú không nói đùa, bèn gật đầu. Chú lại hấp tấp nói: “Chú nói ngắn gọn, mày nhớ kỹ, nhóm người này toàn thứ dữ ở địa bàn Trường Sa đấy, cũng chỉ có những kẻ này mới dám gắp cái thứ Lạt ma như thế này. Tay kính râm này là một gã người Mãn, tên tuổi chú không rõ lắm, người ta toàn gọi hắn là Hắc Hạt Tử. Thằng đấy là một. Một thằng khác nữa gọi là Đà Bả, nhóm người này trước kia rặt một phường giặc cướp, lưu vong, mày phải đặc biệt cẩn thận chúng nó, kẻo lại giống như người làm của chú mày trước kia, cũng đừng có cái gì cũng nói toẹt ra hết.”
Tôi tiếp tục gật đầu, chú Ba lại liếc nhìn ra ngoài một lát. Lúc này, Hắc Hạt Tử gọi mấy tiếng, chú Ba bèn vỗ vỗ tôi, bảo tôi cẩn thận.
Thế là tôi không nói gì nữa, theo Hắc Hạt Tử ra ngoài. Thực ra lúc này tôi vẫn còn đờ đẫn lắm, chưa phản ứng được gì đâu, vừa giúp vận chuyển đồ vừa suy nghĩ, lúc ấy mới ý thức được mức độ phiền phức của sự việc. Chuyện chú Ba muốn nói riêng với tôi hóa ra là như vậy, hiển nhiên nhóm người này đã sinh lòng đề phòng rồi, có lẽ là trước đó đã xảy ra vài chuyện gì đó.
Chuyện trên giang hồ tôi hoàn toàn không hiểu, lúc này cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều, chỉ đành gắng hết sức giả vờ như không có việc gì, nghĩ thầm mình chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến thôi.
Bàn Tử bị buộc chung với “Đà Bả” thả xuống, hai người cùng xuống nên không dễ kiểm soát, sau khi kéo họ vào xong, mùi nước tiểu hôi tanh trên người bọn họ bốc lên nồng nặc, làm người ta sắp ói luôn. Sau đó, mấy người phía trên mới dần dần xuống từng người từng người một.
Đà Bả còn rất khách khí, chửi thề mấy câu tiếng Trường Sa, xong nhìn tôi gật đầu cười, hết cậu Ba này cậu Ba nọ. Có điều, tôi vừa nghe liền có cảm giác khác trước rồi, nhìn những người này, thấy vẻ mặt thế nào cũng có chút giả dối, không biết có phải do tâm lý tôi bị ảnh hưởng hay thực sự là như thế nữa.
Tôi giả vờ như hoàn toàn không có việc gì, chẳng có tâm tư đâu đi lo lắng cho chuyện của Muộn Du Bình rốt cuộc là thế nào nữa.
Bốn, năm tiếng sau, tất cả mọi người đều chui xuống đường giếng ở tầng dưới, chỉnh lý trang bị, tìm hai người khiêng Bàn Tử, rồi chúng tôi bắt đầu đi theo ký hiệu của Muộn Du Bình, đi sâu vào trong đường giếng.
Chú Ba đưa cho tôi một khẩu súng ngắn hai nòng, đây là loại súng ngày xưa tôi chơi bắn đĩa, kích cỡ như nhau nhưng nhẹ hơn một chút, mỗi lần bắn được hai phát đạn, dùng đạn hoa cải bằng chì. Đây đã là loại vũ khí hạng sang nhất mà chú Ba kiếm được rồi, hồi ở Thất tinh Lỗ vương cung cũng dùng loại này, hồi đó là tôi mua ở chợ đen, một khẩu hình như khoảng hơn năm ngàn tệ.
Loại súng này chỉ có thể gây trở ngại hoặc tạo uy hiếp với động vật cỡ lớn thôi, nhưng xử lý lũ rắn mào gà này thì khá tiện, một phát súng là quét bay được cả đám rồi. Tôi thầm nghĩ sao Phan Tử không mang theo một khẩu này nhỉ, còn dùng cái loại súng trường cổ lỗ sĩ kia, đúng là lạc hậu.
Nghĩ đến Phan Tử, tôi lại lo lắng, không biết giờ anh ấy ra sao rồi, ở trong đền thần đó an toàn hơn ở đây nhiều, nhưng nếu anh ấy lại lên cơn sốt thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nếu có anh ấy ở đây thì chắc chú Ba cũng không sốt ruột đến vậy.
Tôi nhắc nhở chú Ba về nội dung những bức phù điêu từng nhìn thấy lúc trước. Những đường hầm này ngoài dùng để chứa nước ra thì còn dùng để nuôi rắn mào gà nữa, suốt chặng đường tôi đi trong rừng mưa không gặp phải quá nhiều rắn mào gà, chỉ thấy chúng tập trung đi thành đàn đôi ba bận, hiển nhiên địa bàn của lũ rắn này là ở trong mấy đường hầm này rồi, chúng ta phải cẩn thận gấp bội mới được.
Chú Ba nói, lũ rắn độc này khó đề phòng lắm, có cẩn thận gấp đôi cũng chẳng ích gì.
Đoạn đường hầm lúc cao lúc thấp, tình cảnh ở đây làm tôi nhớ đến hồi ở trong Lỗ vương cung, lẽ nào cái đường hầm Tây Chu hồi đó chúng tôi gặp phải lại không phải đường hầm như chúng tôi từng nghĩ, mà là đường thoát nước thì sao nhỉ?
Không có cách nào chứng minh suy đoán này được, bởi vì ở bên Sơn Đông kia lượng mưa rất nhiều, không cần phải sử dụng đến hệ thống ngầm chứa nước phức tạp đến vậy. Bằng không, lỡ đến mùa mưa, mưa sụt sùi mấy tháng liền, nước tích trữ dưới đất sẽ dâng lên ngập hết, có lẽ đây chỉ đơn giản là vô tình giống nhau mà thôi.
Đi chưa được năm trăm bước, trong đường giếng lại xuất hiện mấy ngã rẽ khác, chú Ba dùng đèn mỏ chiếu sáng, một đường hướng lên trên, một đường hướng xuống dưới. Đường hướng lên trên chắc là đi lên đường giếng trên thượng du rồi, nước từ trên đó đổ xuống đây, sau đó tụ lại, rồi lại chảy xuống ngã rẽ hướng xuống dưới kia. Chúng tôi sục sạo khắp xung quanh, ngay lập tức nhìn thấy ký hiệu của Muộn Du Bình ở con đường hướng xuống dưới.
Chú Ba không giấu được vẻ hưng phấn, nhưng bây giờ tôi lại nhìn thấy vẻ hưng phấn của chú có hơi giả giả, tôi cũng không thể không giả vờ căng thẳng. Chú không chút do dự, phất tay ra hiệu đi tiếp.
Bước đi trong cái đường giếng này thực sự rất chán, khắp bốn phía toàn là gạch đá, không có bất kỳ phù điêu hay nét chữ gì cả, chỉ toàn là đá thô sơ, dưới tia sáng chiếu qua chiếu lại của đèn mỏ, vách tường vẫn không có một chút thay đổi gì.
Đoạn đường đầu tiên đi được khoảng ba giờ, gặp hết ngã rẽ này đến ngã rẽ khác, lại thấy hết ký hiệu này đến ký hiệu khác của Muộn Du Bình. Cả chặng đường hết sức nhàm chán, không cần miêu tả rườm rà thêm làm gì. Trên đường gặp phải rất nhiều ao chứa nước, điều duy nhất làm tôi cảm thấy hứng thú chính là, tôi nhận ra chúng tôi càng đi xuống thấp hơn thì những hồ chứa nước đó ngày càng rộng lớn hơn, hơn nữa, khắp xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào, hình như ở đây cũng không hề có rắn.
Điều này ít nhiều cũng khiến chúng tôi ngạc nhiên, hoặc cũng có thể nói là do may mắn thôi. Có điều, tôi vẫn cứ cảm thấy không ổn lắm, cứ như thể đằng sau sự yên tĩnh này còn ẩn chứa một hiểm họa gì đó.
Nói ngắn gọn, đi mãi cho đến khi tối mịt vẫn bình an vô sự, dây thần kinh căng thẳng của chúng tôi rốt cục cũng thả lỏng ra một chút. Cùng hôm đó, chúng tôi xếp thành một hàng trong đường giếng ngồi nghỉ ngơi, đốt mấy đống lửa, đến giờ cơm, Bàn Tử mới tỉnh lại.
Chú Ba tiêm cho anh ta một mũi cầm cự, rồi cho anh ta ăn chút thức ăn. Tôi liền hỏi anh ta rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì thế, nhưng anh ta vẫn chưa lại sức, chỉ lẩm bẩm được vài câu lại thiếp đi.
Nhưng thế cũng đủ để tôi an lòng hơn, anh ta trúng độc rắn cũng không phải nặng lắm, nếu đã tỉnh lại được chứng tỏ anh ta cũng không còn gì đáng ngại nữa. Quả nhiên đến sáng hôm sau, anh ta tỉnh lại thật, sắc mặt đã hồi phục hơn, tuy vẫn không thể đi lại, nhưng được người khác dìu lên. Anh ta nhìn khắp xung quanh, rồi yếu ớt hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra thế.
Tôi bảo, lần này anh phải cám ơn tôi đấy nhé, hiếm lắm mới được một lần ông đây không mặc xác anh mà co giò bỏ chạy, suýt chút nữa thì bị giày vò đến chết mới cứu nổi anh đấy. Lần này sống lại, anh tính lấy gì báo đáp đây?
Bàn Tử quay qua quay lại hỏi xin thuốc hút, mặt mũi héo hon, nói: “Mẹ, Bàn gia ta đây cứu chú mày bao nhiêu lần, chú mày mới cứu anh được có một lần đã đòi lên mặt. Bữa nay coi như anh em mình huề nhau, không tính toán nhé.” Sau đó anh ta hỏi tôi đây là đâu.
Tôi kể lại sơ lược tình hình, anh ta nghe xong cũng không tỏ thái độ gì. Tôi bèn hỏi anh ta, rốt cuộc anh ta với Muộn Du Bình làm sao thế?
Anh ta bảo, bọn họ cứ chạy đuổi theo mãi, rồi bị tách nhau ra, tốc độc của Tiểu Ca là thế nào chứ, anh ta bám theo thế nào được, thế xong rồi lại bất chợt nghe thấy tiếng rắn, suy nghĩ của anh ta giống tôi, cứ tưởng là người của lão chú Ba còn sống. Nhưng anh ta không có ngố tàu như tôi, anh ta len lén mò qua, kết quả vừa vén bụi cỏ lên thì đã bị rắn cắn.
Sau đó, cũng không khác suy đoán của tôi là bao, anh ta nói, Tiểu Ca kia chỉ e cũng trúng chiêu rồi, ôi mẹ ôi rắn này quá xá là tà môn. Thượng Đế phù hộ cho Tiểu Ca lanh trí hơn tụi mình.
Chú Ba thấy Bàn Tử hẵng còn vui vẻ lắm, bèn đưa thuốc cho anh ta. Tôi nghĩ có lẽ là vì Bàn Tử cũng coi như là người nhà đi. Có điều, Bàn Tử nhìn thấy chú Ba liền phiền muộn hết sức, nói: “Ông Ba, ông xem cái đũa gắp Lạt Ma nhà ông đi, bao giờ về ông phải trả thêm tiền cho tôi đấy, bằng không tôi không làm nữa đâu.”
Nói xong, mấy người khác cũng phụ họa theo, cười đùa một hồi, nhìn trông thì có vẻ bầu không khí rất hài hòa, không có chút vấn đề gì, dường như không ai chú ý đến nụ cười đắng chát của chú Ba.
Bàn Tử hồi phục rất nhanh. Tôi cho anh ta uống nhiều nước, lần đầu tiên anh ta đái ra toàn là nước đen sì, dần dần, nước tiểu bắt đầu trong lên. Thể chất của anh ta đúng là quá siêu, sắc mặt ngày càng hồng hào. Đến khi chúng tôi bắt đầu lên đường thì anh ta cơ bản đã có thể đứng lên, tự mình hành động rồi.
Tôi dìu anh ta dậy, tiếp tục xuất phát, vẫn giống như hôm qua, đi sâu vào bên trong từng chút một, qua hết hồ chứa này đến hồ chứa nọ. Chúng tôi phát hiện ra, hệ thống trữ nước này có hình dạng giống như cái túi lưới, càng đi xuống kết cấu càng đơn giản, nhưng đường giếng và thể tích hồ chứa càng ngày càng lớn.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở cái hồ chứa thứ sáu. Lúc này, hồ chứa đã rộng đến mức không nhìn thấy rõ hình dáng nước, ở giữa hồ dựng một cây cột đá to cỡ ba người ôm để phòng trần sập. Cả cái hồ đã cạn nước, kích cỡ ước chừng khoảng nửa cái sân vận động vậy.
Bàn Tử đã không cần tôi dìu nữa, nhưng thể lực anh ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đến đây bèn ngồi phích xuống thở, toàn thân đổ mồ hôi.
Chúng tôi phải dừng lại không phải là để nghỉ ngơi, so với lúc hành quân trong rừng rậm thì đi trong đường giếng này đã là nhẹ nhàng thoảng mái cứ như bước đi trên bờ cát giữa trời trong nắng ấm gió hiu hiu rồi, không mệt mỏi chút gì. Hơn nữa, khi vừa đến hồ chứa này, chúng tôi phát hiện trong đó mọc đầy những rễ cây khô, gần như bao trùm toàn bộ đáy hồ chứa, đầu đường giếng bị những rễ cây này phủ kín hết, bên trên lại mọc đầy những loài nấm hình thù quái dị, không có đường để đi tiếp.
Tôi rất lấy làm lạ, bây giờ chúng tôi đã xuống sâu dưới lòng đất lắm rồi, vì sau những rễ cây này vẫn mọc được xuống tận đây, trên thế giới có cái cây nào có bộ rễ dài đến thế này sao?
Gã “Đà Bả” kia xem xét đường đi, nói, những thứ này không phải là rễ cây, mà là một dạng khuẩn nấm. Xem ra hồ chứa nước này là môi trường tốt để lũ nấm hương sinh sôi nảy nở đây. Nói đoạn, gã sai người phạt bớt lũ khuẩn nấm này, tìm ký hiệu của Muộn Du Bình.
Tôi tiến lại gần xem xét, nhận ra những khuẩn nấm này trông rất giống rễ cây, nhưng mềm hơn nhiều, bên trên lại mọc đầy lông đen, mọc sát vách đường giếng, xem ra rất khó nuốt.
Tìm kiếm một hồi, chợt có người giật mình kêu lên rồi ngã phịch xuống đất. Chúng tôi lập tức giương súng chĩa về phía anh ta, lập tức nhìn thấy đằng sau lũ khuẩn nấm anh ta vừa chém đứt xuất hiện một khuôn mặt người chạm khắc từ đá.
Tôi vừa nhìn liền biết đó là thứ gì, lập tức cười phá lên, trả thù lúc trước bọn họ dám cười tôi khi tôi bị người giả dọa chết khiếp. Bọn họ ù ù cạc cạc nhìn tôi, tôi bèn nhặt đá vụn trên mặt đất lên rồi ném qua. Lập tức lũ thiêu thân xếp hình mặt người bay vèo đi mất.
Người kia vừa nhìn thấy, liền thở phào một cái, tất cả mọi người cười ầm lên.
Có lẽ lũ thiêu thân này ngẫu nhiên bay vào trong đường giếng này, có thể ở đây cũng có da rắn lột đã dụ chúng bay tới. Tôi nói với bọn họ, phải cẩn thận một chút, quanh đây có thể có rắn. Sau đó tôi đi đến chỗ đám thiêu thân tụ tập thành mặt người lúc này tìm kiếm một lúc, quả nhiên ở chỗ “rễ cây” xoắn xuýt dày đặc có một tảng gì màu trắng to tướng. Nhưng điều làm tôi bất ngờ lại, cái đống da rắn lột trắng ởn này không phải từ rất nhiều tấm da rắn gộp lại, mà là chỉnh thể một tấm luôn.
Tôi dùng súng hẩy tấm da lên, phát hiện ra đó phải là một con mãng xà to tướng cỡ bằng cái thùng phuy, thậm chí có thể thấy trên lớp da lột có những hai lớp vảy.
Chú Ba đến sờ một cái, tay dính đầy chất nhầy, mặt chú liền trắng bệch ra, kêu lên: “Mẹ kiếp tất cả súng lên đạn hết cho ông, cái của nợ này là mới lột, da rắn vừa lột thôi!” Rồi giục gã tìm đường mau nhanh nhanh chút, nơi này không thể ở lại lâu.
Tôi cũng lập tức đi tới giúp đỡ, dùng dao phạt bớt lũ khuẩn nấm, sau khi gạt hết khuẩn nấm ra, bèn dùng đèn mỏ chiếu xem đầu đường giếng. Dựa vào kinh nghiệm của chúng tôi, ký hiệu của Muộn Du Bình sẽ ở ngay gần đó thôi.
Nhưng vội vã suốt nửa ngày trời mà chẳng tìm thấy cái gì, mọi người bắt đầu nôn nóng, đã gần như là tìm hết khắp đường giếng thấp lè tè này rồi, chỉ còn lại phần trên đỉnh hồ chứa là chưa kiểm tra thôi. Tôi nghĩ thầm, hay chả nhẽ lối đi lại là ở trên đó, nhưng không có đường dốc nối lên trên, vách tường gần như thẳng đứng, phải vịn tường giếng mà leo lên thôi.
Trong nhóm có một anh chàng vóc người gầy tong teo, thân thủ khá nhất, anh ta không thoái thác đi đâu được, bèn trèo lên trên. Chúng tôi lấy đèn pin soi sáng cho anh ta, nhìn anh ta một tay vịn vào kẽ nứt trên tường đá, một tay dùng dao chém bớt lũ khuẩn nấm, sau đó lại vịn vào khe nứt, cong người trèo lên trên như một vận động viên leo núi.
Tôi nghĩ thầm, bảo tôi bắt chước anh ta mà làm tôi cũng không làm nổi, nhỡ tí nữa lại tìm được đường, tôi biết đi thế nào đây.
Anh ta dò xét mấy cái cửa giếng phía trên một hồi lâu, rồi kêu lên “Ở đây này”. Cả bọn thở phào một cái. Chú Ba bảo anh ta lập tức buộc dây thừng, để mọi người bắt đầu lần lượt trèo lên. Nhưng mới trèo được ba bốn cái, đột nhiên anh chàng gầy gò ở bên trên bỗng kêu lên: “Ông Ba, không xong rồi, ở đây cũng có nữa, ký hiệu không phải chỉ có một.”