Chương 99: Đêm thứ ba: Vật chủ
Chương 99: Đêm thứ ba: Vật chủ
Hỏng rồi, sao lại thế này? Chẳng lẽ có con rắn nào chui vào trong bụng anh ta?
Tôi lập tức lật Bàn Tử lại, dùng đầu gối húc vào dạ dày anh ta, cố sức đè nghiến xuống. Anh ta bắt đầu nôn mửa dữ dội, ọc ra một đống chất lỏng xanh lè lẫn với một ít thứ gì đó màu trắng xốp như bông. Ọe hết ra cành cây, có một ít nhỏ tí tách xuống dưới.
Tôi dùng sức húc mấy cái, đến khi anh ta nôn hết xong, mới thấy hơi thở của anh ta thông thuận hơn một chút. Xem ra cái đống thứ ở trong cũng chèn ép lên hô hấp của anh ta.
Nhìn bãi nôn to tướng, quả thực cứ như thể vừa đổ ra khỏi thùng chứa vậy. Cũng may dạ dày Bàn Tử lớn, bằng không, với người bình thường, lắm thứ chèn vào bụng như thế, chắc dạ dày nổ tung luôn quá.
Tôi sắp xếp xong xuôi cho anh ta, rồi bịt mũi miệng đi xem bãi nôn của anh ta. Một mùi chua lòm tanh hôi ập thẳng vào mặt, tôi phát hiện trong đống nước xanh lè có đầy chất nhầy gì đó màu trắng trông như bát canh trứng vậy. Tôi bẻ một cành cây gảy gảy thử xem, liền phát hiện ra, trong dịch nhầy đó toàn là thứ gì đó trông như trứng.
Trong nháy mắt, một cảm giác ghê tởm cực độ trào dâng trong lòng tôi, tôi suýt nữa cũng nôn thốc nôn tháo ra, nhìn đống mảnh vảy lẫn trong đó, nghĩ thầm chẳng phải đây chính là trứng rắn hay sao? Đệch mợ, thật là quá ghê tởm, lũ rắn này không ngờ lại đẻ trứng trong dạ dày người, đúng là cứ như quái vật trong phim Hollywood vậy. Nghĩ đoạn, tôi hất hết đống trứng rắn này xuống dưới.
Nói như vậy, trong bụng những thi thể dưới đầm kia cũng đầy trắng rắn, mẹ kiếp, tôi không tài nào tưởng tượng nổi cảnh tượng khi trứng nở sẽ như thế nào.
Cố gắng nhịn cơn buồn nôn xuống, tôi nhìn ao bùn phía dưới, lại nhìn đám trứng rắn nổi lềnh bềnh trên mặt nước dần trôi xuống hạ du, bắt đầu hiểu ra đây rốt cục là nơi nào.
Chẳng lẽ, ao bùn ở đây chính là một căn “phòng ấp trứng?” Lũ rắn này, dựa vào nhiệt lượng sinh ra khi xác chết hư thối để ấp trứng, do vậy, chúng mới không ngừng vận chuyển xác người đổ hết vào trong ao bùn này, để những các xác không ngừng phân hủy, cùng với hỗn hợp bùn đất, sản sinh ra nhiệt lượng.
Tôi có nghe nói, có nhiều loài kiến dựa vào quá trình lên men và phân hủy đến kiểm soát nhiệt độ trong tổ kiến, lũ rắn này đương nhiên không làm được điều đó, nhưng chúng lại dựa vào nhiệt lượng sinh ra khi xác phân hủy để ấp trứng.
Nhưng mà, khu phế tích ở gần đây có lượng ánh sáng mặt trời rất tốt, vì sao chúng không ấp trứng bằng ánh nắng mặt trời giống như những loài rắn khác? Chẳng lẽ bởi vì nhiệt độ để trứng nở đòi hỏi phải tuyệt đối chính xác?
Ngẫm lại thấy không đúng, tôi nghĩ đến một khả năng, nếu như không có mấy trận mưa to, ao bùn này sẽ không có nước, cùng lắm chỉ là một vũng bùn nát mà thôi. Như vậy, khi Bàn Tử ngã xuống đó, phải mất thời gian rất lâu mới chết, như vậy, nhiệt độ cơ thể anh ta sẽ duy trì cho đến khi anh ta chết hẳn, đây cũng là nguyên nhân vì sao đến tận bây giờ Bàn Tử vẫn còn chưa chết. Lũ rắn này muốn mê hoặc chúng tôi, chứ không muốn giết chết chúng tôi, có lẽ chính là muốn dùng nhiệt độ cơ thể chúng tôi để ấp trứng.
Tôi biết một vài loài rắn tiến hóa rất cao, khi trứng vẫn còn ở trong cơ thể chúng đã được ấp kha khá rồi, sau khi đẻ trứng chỉ cần để ở nơi nhiệt độ ổn định khoảng hai ngày là trứng nở, lẽ nào lũ rắn ở đây cũng giống như vậy? Cũng may có cơn mưa lớn kia, bằng không, vừa nãy tôi đã rơi vào trong đống rắn con rồi.
Điều khiến tôi sởn gai ốc nhất là, nơi này có trứng rắn, như vậy không phải chứng tỏ ở đây còn một con rắn cái? Nhớ đến bức phù điêu, tôi chợt lạnh cả người, nhưng nghĩ lại thì không thể như thế được, loài rắn chúa khổng lồ như thế chắc chắn là sinh vật trái với quy luật tự nhiên, trứng này có thể là do con con cháu của con rắn chúa đó sinh ra.
Dạ dày Bàn Tử vẫn còn hơi trương, không biết bên trong vẫn còn thứ này nữa không, tôi nghĩ, để cho chắc ăn thì cứ để anh ta nôn sạch ra hết đi. Vì vậy, tôi nâng Bàn Tử dậy, móc cổ họng anh ta, để anh ta tiếp tục nôn mửa. Nhưng khi anh ta nôn tiếp thì toàn là thứ nước xanh lè, cuối cùng là nôn khan.
Tôi tin chắc là hết sạch rồi, nôn tiếp nữa thì chỉ còn dịch vị dạ dày thôi, nên đành buông tha cho anh ta.
Sương mù đã tan gần hết, tầm nhìn dần dần khôi phục. Tôi tiếp tục công việc vừa nãy, buộc chặt dây leo vào người Bàn tử, sau đó chuẩn bị từ từ hạ xuống. Việc này khó khăn cực kỳ, nếu tôi hơi lỏng tay một chút thôi là Bàn Tử có thể ngã thẳng từ trên cây xuống, hiện giờ anh ta đang mất ý thức, không thể sử dụng cơ thể và động tác để bảo vệ bản thân được, như vậy, cú ngã này có thể sẽ khiến anh ta chết thẳng cẳng luôn. Cho nên, tôi phải khống chế thật tốt độ dài của dây.
Tôi chuẩn bị thỏa đáng tất cả, sau đó dùng đèn mỏ chiếu xuống dưới tán cây, cây đại thụ này mọc bên cạnh ao bùn, nếu sểnh một cái là có thể ngã luôn xuống ao bùn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên nhất định phải chọn một chỗ tốt.
Đèn mỏ vừa chiếu xuống, tôi liền ngẩn cả người. Lúc trước nhìn xuống tán cây chỉ thấy sương mù mù mịt, không thấy mặt đất rõ ràng lắm. Đèn vừa chiếu xuống, hình như soi sáng một đống hỗn độn gì đó.
Đúng là gặp quỷ rồi. Lúc nãy tôi không chiếu thẳng đèn mỏ xuống dưới mà chỉ có quầng sáng hất xuống, có thể nhìn thấy những cái bóng lờ mờ, sao bây giờ lại không thấy nữa? Lẽ nào sương mù lại dày lên, nhưng vì sao lại chỉ dày ở chỗ gần mặt đất?
Nhìn kỹ càng, tôi liền phát hiện, hóa ra ao bùn kia không biết có thay đổi gì mà từ trong nước bốc lên đầy khí đen, bao phủ khắp mặt nước. Những cái xác cứ như ẩn như hiện, trong lớp khí đen hình như đang động đậy.