Chương 68
Chương 68
Tôi nhìn thấy bên trong có một cái thang sắt, khoảng không phía dưới tối đen một mảng, nhưng có thể nhìn ra bên dưới có nước.
Thật là một cái giếng kiểm tra ống nước ngầm.
Tôi nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng là do, bên trên nắp che toàn là lỗ thủng, nếu trời mưa nhất định nước sẽ chảy xuống đây, sợi dây điện này khẳng định là còn tiếp tục đi xuống dưới một đoạn nữa.
Giếng kiểm tra ống nước ngầm vô cùng nhỏ, khi tôi đi vào gần như không có gì một khe hở nào để tôi có thể xoay người. Sau khi đi xuống, phía dưới đại khái là một cái không gian rộng chừng một thước, xung quanh đều là thủy cùng lá rụng. Ở góc bên trái còn có một cái cửa động chỉ có thể bò vào, tôi nhìn đường dây điện một đường đi xuống đây, trực tiếp nối vào trong cái cửa động này.
Tôi dùng miệng giữ lấy đèn pin, bò vào trong cái cửa động này, từng bước đi vào phía trước.
Cảm giác này làm cho tôi lại nhớ tới thời gian đi vào trong cái cửa động kia, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng đành cắn răng kiên trì bò vào, bò thêm được sáu bảy thước, thì cuối cùng mới có thể đi hết cái thông đạo này.
Lấy đèn pin soi quanh một vòng, tôi liền phát hiện, ở cuối thông đạo này, chính là một cái phòng. Gian phòng này là một cái gác trên cao, cái gác này được làm bằng gỗ và sắt, nước chảy qua bên dưới cái gác. Gỗ của cái gác đã rất mục, tôi bước đi lên, cảm giác như là dẫm lên trên bông vải vậy.
Trên cái giá có sắp xếp vài cái kệ sách, còn có thêm một cái bàn và một cái giường, trên mặt bàn có một cái máy tính, một cái máy quay phim và một cái tivi. Tất cả những đồ vâtn này đều bị hơi nước làm cho bị mốc rất lợi hại, bề mặt có rất nhiều nấm mốc.
Dây điện là nối tới cái máy tính trong căn phòng này. Nhưng mà tôi lại không nhìn thấy bất kì kẻ nào ở đây.
Người kia vẫn chưa trở về sao?
Tôi sửng sốt một chút, sờ sờ cái máy tính kia, lạnh ngắt.
Vừa rồi tôi đi vào cái miệng giếng kia thấy ở bên trên để lên nhiều bồn hoa như vậy, nếu hắn muốn đi ra ngoài, nhất định phải dời hết mấy bồn hoa kia đi. Hắn không có khả năng là từ miệng giếng kia mà đi ra đi vào được.
Tôi dùng đèn pin chiếu xung quanh tìm kiếm một lần nữa, liền phát hiện trên mép tường phía bên phải còn có một cái lỗ hổng, nước chảy vào từ chỗ tôi bò vào, và chảy đi ra từ lỗ hổng này, tôi hướng đèn pin soi vào trong lỗ hổng, rất sâu, không có ai ở bên trong cả.
Vậy… mẹ nó, là ai đây? Thế nhưng có người sống ở trong cống thoát nước nhà chú Ba, vẫn thấy là một phương pháp bí ẩn, và còn cùng với chú Ba dùng cách thức bí ẩn này duy trì liên hệ.
Việc này… mẹ nó, quá là quỷ dị đi.
Tôi lấy đèn pin soi lên mấy cái giá sách kia, trên giá kía vậy mà lại toàn là băng ghi hình.
Tay của tôi bắt đầu run rẩy. Rút ra một cái…… Tôi phát hiện tất cả băng ghi hình trên giá sách đều có đánh số ở trên, cùng với mấy cuốn băng mà tôi nhận được lần trước giống nhau y như đúc. Thế nhưng khi tôi lấy ra có cảm giác không đúng lắm, nó quá nhẹ. Vừ mở ra liền nhìn thấy, bên trong vậy mà lại trống rỗng.
Tôi lại mở ra vài cuộn băng nữa, phát hiện bên trong tất cả cuốn băng hoàn toàn trống rỗng. Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, vì sao hắn lại để mấy cái hộp trống này ở đây chứ?
Tôi bình tĩnh lại một chút, trong lòng vô cùng rối loạn, tôi muốn đem mọi chuyện xảy ra ở đây sắp xếp lại một chút.
Phía dưới phòng ở của chú Ba có người, và dùng một phương pháp kì lạ để duy trì liên hệ với chú ấy. Chú Ba biết người này ở trong này sao?
Tôi nghĩ không có khả năng có người ở bên dưới mà chú Ba lại không biết, ở ngay phía dưới phòng ở của chú Ba làm một cái phòng tối như vậy, khẳng định là chú Ba có biết đến, thậm chí tất cả mọi thứ ở trong căn phòng này là do chú ấy an bài nữa.
Thế thì người này ở lại trong căn phòng tối này đã bao nhiêu năm rồi?
Nhìn vào độ mục nát của gỗ và sắt thì, hiển nhiên mấy thứ này đã ở đây trong một thời gian rất lâu. Tôi không thể phán đoán chuẩn xác rốt cuộc là đã bao lâu, nhưng mà tôi cảm thấy để đạt tới độ cũ như vậy, ít nhất cũng phải đến bảy đến tám năm, thậm chí, còn có khả năng cao hơn nữa là đã mấy chục năm. Hàng Châu tuy rằng mưa có vẻ nhiều, nhưng chung quy ra mà nói thì khẳng định là trời nắng và trờin nhiều mây chiếm tỉ lệ nhiều hơn nữa. Dựa theo kết cấu ở đây, trong ống thoát nước này không phải suốt năm lúc nào cũng có nước chảy vào, cho nên có thể bị hư hỏng đến độ này, có thể là thời gian vô cùng dài.
Từ hình dáng của cái giường này thì thấy, nhất định là người này có sống ở đây. Tôi lật lật cái chăn, nệm trên giường, thực sự rất sạch sẽ, hơn nữa chăn và nệm thực sự đều rất sạch sẽ. Rõ ràng người này tuy rằng đang sống trong một hoàn cảnh như vậy, nhưng mà vẫn duy trì trình trạng tự hạn chế mình hết mức như cũ.
Người này nhất định là một người vô cùng quan trọng trong kế hoạch của chú Ba, thậm chí có thể là nhân vật quan trọng nhất, nếu không thì không có khả năng chọn một cách như vậy để mà tồn tại được.
Chỉ là, người này hiện tại đi đâu vậy nhỉ? Nếu hắn phải ở lại một nơi như vậy, thì hắn không nên thường xuyên đi ra ngoài mới đúng chứ.
Người nhất định là một nhân vật không thể tồn tại trên thế giới này được, cho nên mới dùng phương pháp này giấu kín bản thân mình, việc này có chút giống với ” Nhật kí Anie ” trong lúc ấy đã che giấu sự ngu muội của mình vậy.
Tôi ngồi xuống, xoa xoa mặt, lắng nghe động tĩnh xung quanh, không nghe thấy bất kì động tĩnh gì, liền mở máy tính ra.
Cái máy tính này và cái máy tính của chú Ba là cùng một loại. Máy tính thực sự khởi động chạy rất ổn định, rất nhanh liền nhảy ra trang đầu giống y như của chú Ba.
Tôi thao tác vài cái, phát hiện bên trong máy tính cũng giống như của chú Ba, bên trong gần như không hề có cái gì.
Tôi lập tức liền mở hòm thư ra.
Tôi nhìn thấy một cái biểu tượng nhỏ, bên trong chỉ có một bức thư tín.
Tôi nhấp vào một cái, liền phát hiện ngay lập tức, đó chính là bức thư tín cuối cùng mà tôi gửi tới
Những thứ khác , bất kể là hòm thư đến hay hòm thư đi, thì đều hoàn toàn là trống rỗng.
Tôi bỗng nhiên có một loại dự cảm rất xấu. Tôi liền đứng lên, nhìn xuống dưới sàn, mở ra tất cả cuộn phim trên giá sách, lật máy quay phim lại nhìn.
Bức thư tín cuối cùng này có thể chứng minh, người đã trao đổi thư tín qua lại với tôi chính là người này, và chính là ở trong này gửi thư tín đi.
Nhưng mà, chỗ này cái gì cũng không có.
Nếu một người đang ẩn núp ở trong này, không có khả năng xảy ra loại tình huống như vậy, nhất định là sẽ có rất nhiều dấu vết sinh hoạt thường ngày. Hoặc trừ khi người này là một tên người máy, hắn ngoại trừ thu phát thư tín trao đổi với bên ngoài, thì hoàn toàn không hề làm việc gì cả.
Chuyện như vậy nhất định sẽ làm con người ta điên mất. Nếu là một người ở trong một nơi như thế này, hắn tuyệt đối sẽ điên lên mất.
Tôi ở bên trong cái phòng nhỏ này càng không ngừng thong thả bước đi, một bên vừa suy nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chỗ này ở một mặt nào đó không chỉ là một cái phòng sao?
Cái này cũng rất có thể. Trong lòng tôi đang suy đoán, ngồi xổm xuống nhìn nhìn qua cái lỗ hổng bên kia, hay là bò vào trong cái lỗ hổng này, còn có một cái phòng nữa, tất cả mọi thứ ở bên trong đều là đồ dùng sinh hoạt bình thường. Thậm chí còn có sân bóng rổ hay gì gì đó, có khi còn cả một con búp bê bơm hơi nữa.
Có lẽ người kia sinh hoạt ở trong một cái phòng khác.
Tôi hít sâu, ngồi xổm xuống liền chui đi vào. Đường ống này lại nhỏ hơn nữa, tôi phải co bụng lại mới có thể nhích từng chút mà chen vào bên trong. Khi đã chen được một nữa rồi, tôi liền hiểu ra được người này khẳng định không phải là một người cao to. Nếu mà là một người cao to, mỗi ngày phải trải qua một cuộc sống như vậy, tôi thà rằng quên hết mọi thứ mà chết quách đi cho xong.
Một đường đi về phía trước, đại khái là chen đi tới được khoảng mười thước, phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng. Tôi bò bò ra ngoài, phát hiện cuối cùng cũng không phải là một cái phòng như tôi nghĩ, mà là một tấm ván gỗ lớn, trên bề mặt tấm ván gồ ghề tất cả đều là lỗ thủng, có ánh sáng chiếu vào trong.
Tôi đẩy tấm ván gỗ ra, ngay tức thì liền phát hiện ra, nơi này là một cái ám hạng.
Cái gọi là ám hạng này là, trước kia khi nông dân xây nhà, hai căn nhà nằm gần nhau, ở giữa sẽ hình thành một cái thông đạo vô cùng nhỏ hẹp, hai bên là tường nhà. Những kiến trúc có cấu tạo như vậy rất không an toàn, bởi vì ăn trộm có thể đạp vào hai bên tường mà từng bước một đi lên lầu, cho nên đương nhiên là có rất nhiều người dân liền đem tường nhà mình sửa lại cho cao lên vây qua tường nhà hàng xóm, phong kín lại đường vào của ám hạng lại.
Thế là, rất nhanh sau đó mọi người đã quên mất, ở giữa nhà của mình và nhà hàng xóm bên kia có một không gian rất nhỏ hẹp.
Loại kết cấu này thường hay bị những người buôn bán đồ cổ lợi dụng, vào rất nhiều thời điểm, nơi này được dùng để chứa một số hàng cấm.
Người muốn đi vào ám hạng chỉ có thể nghiên người lại để chen qua. Sau khi đi ra rất ít có khả năng sẽ đi vào cái động kia nữa. Tôi nghiêng người dựa vào tường gạch bên cạnh, có vài viên gạch có thể mượn lực được, tôi đạp bật người nhảy lên, sau đó trở người đi xuống chân tường.
Đi xuống bên dưới chính là bức tường bên ngoài nhà chú Ba, tôi nhìn nhìn bốn phía, chính mình cũng chẳng biết là tại sao cả. Chỉ có thể ỉu xìu trở vào nhà từ cửa chính. Bụng nói đây là xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Tôi ở trong sân đi một vòng như trẻ con, sờ sờ đầu. Nếu như nó có cấu tạo như vậy, vậy thì có thể nói người kia và tôi giống nhau, từ trong ám hạng mà đi ra ngoài.
Vậy tí nữa hắn trở về bằng cách nào đây? Chẳng lẽ cũng là leo tường mà chui trở vào? Lòng tôi nói vậy cũng là đi thôi, tôi có thể đi tới ám hạng mà chặn hắn lại, chỗ đó hẹp như vậy, cho dù là như thế nào thì hắn cũng không có cách nào bỏ trốn được.
Nhưng mà tôi nghĩ nghĩ lại, cảm thấy vẫn là ở trong phòng của hắn mà chặn hắn lại thì thích hợp hơn.
Tôi lại đi xuống cái giếng kiểm tra ống nước ngầm kia, đến cái phòng kia.
Bò vào trong một lần nữa, tôi đã mệt đến nỗi thở hồng hộc. Tôi ngồi lên trên ghế, tập trung lực chú ý gắt gao nhìn thẳng vào cái cửa của thông đạo kia. Chỉ cần có bất kì vật gì thò đầu ra, ngay lập tức tôi sẽ nhào lên tóm lấy hắn kẹp chặt lại.
Tôi không dám bật đèn pin lên, ngồi ở trong bóng tối lẳng lặng đợi.
Cũng không rõ là đã trôi qua bao lâu, tôi liền có chút hoảng hốt, bỗng nhiên nghe được có người nói chuyện. Ngay tức khắc tôi xông tới trong trạng thái hoảng hốt, giật mình một cái, lập tức ngừng thở, nhìn hướng về phía cửa thông đạo kia.
Bên kia là một mảnh tối đen.
Tôi sửng sốt một chút, lắng tai nghe?
Vừa định dừng lại, lại truyền đến một giọng nói.
“Anh bạn.”
Âm thanh của người này không biết là truyền từ chỗ nào ở trong phòng. Tôi sợ tới mức suýt nữa là tè ra quần rồi, lập tức mở đèn pin lên, giống như là giương súng máy bắn giơ đèn pin chiếu loạn chung quanh.
Thế nhưng chiếu một vòng thì phát hiện, trong phòng không hề có người nào cả. Chẳng lẽ là ở trong cống thoát nước? Toi vừa định đi qua bên kia soi đèn, thanh âm kia lại vang lên: “Mở máy tính ra.”
Tôi giật mình một cái, lúc này tôi mới nhận ra được, thanh âm này là từ trên trần nhà truyền đến.
Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên liền cảm giác ngay tại trên đỉnh căn phòng hình như lộ ra cái gì đó, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.