Chương 1314 : Thiếu soái quay lại?
<br><br>Chương 1314 : Thiếu soái quay lại?<br><br><br><br> <br> Chương 1314: Thiếu soái quay lại? <br> <br>Trên chiến trường, trước khi Nhâm Tiểu Túc trở về. <br> <br>Nhan Lục Nguyên trong thoáng chốc nhớ lại quá trình quen biết của mình và Lang Vương? <br> <br>Sau khi hắn tỉnh lại từ vô tận bóng tối trong phòng thí nghiệm, bên tai là tiếng gào thét giận dữ của đám quái vật kia. Vật thí nghiệm tỉnh lại sớm hơn hắn một chút. <br> <br>Nhan Lục Nguyên tuổi còn nhỏ đã có thể cảm nhận được khát vọng của vật thí nghiệm với hắn, chúng khát vọng huyết nhục của hắn, tựa hồ huyết nhục của hắn sẽ khiến chúng trở thành nhân loại hoàn chỉnh hơn thay vì cái xác không hồn. <br> <br>Hắn lặng yên rời đi, khác với vật thí nghiệm, hắn và Nhâm Tiểu Túc được ở phòng bệnh thay vì lồng giam. <br> <br>Xung quanh là tuyết trắng đầy trời, Nhan Lục Nguyên mờ mịt đi lại trong tuyết, mãi tới khi cảm nhận được thú ấm áp. <br> <br>Tiểu Lục Nguyên nơm nớp lo sợ đi lại, bỗng nghe được tiếng nửa nở của một con sói nhỏ. <br> <br>Hắn chậm rãi xoay người lại, thấy được một con sói nhỏ bị thương ở phần bụng. <br> <br>Trong quá trình đàn sói săn bắn, sói nhỏ không thể theo kịp tốc độ của đàn. <br> <br>Nhan Lục Nguyên không hiểu cảm giác, sói nhỏ bị đàn sói vứt bỏ cũng như hắn bị thời đại huy hoàng kia vứt bỏ chăng? <br> <br>Hắn rạch cổ tay, nhỏ máu vào miệng sói. <br> <br>Nhan Lục Nguyên không biết, hành động này của hắn sẽ đem tới kết quả gì. <br> <br>Cho nên, sau khi Nhan Lục Nguyên xuất hiện ở thị trấn 113, truyền thuyết về đàn sói hùng mạnh mới xuất hiện. <br> <br>Lần đầu Nhâm Tiểu Túc gặp đàn sói, khi hắn bị Lang Vương cắn vào tay, mùi máu kia khiến Lang Vương nhớ lại ký ức xưa cũ, vì thế Nhâm Tiểu Túc trở thành người hung ác còn sống trở lại thị trấn. <br> <br>Về sau, lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc tới Cảnh Sơn, Lang Vương vẫn luôn đuổi theo Nhâm Tiểu Túc, tất cả thương tổn của đội ngũ khi ấy gánh chịu đều do vật thí nghiệm và bọ mặt người gây ra chứ không phải đàn sói. <br> <br>Lang Vương cẩn thận đi theo. <br> <br>Lang Vương cảm nhận được khí tức quen thuộc từ máu huyết chảy xuôi trong cơ thể Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên. <br> <br>Kỳ thật khi Nhan Lục Nguyên lần đầu gặp Lang Vương, hắn liền nhớ lại chuyện gì. Lang Vương dùng 10 năm báo ân, cuối cùng hy sinh bản thân vì hắn. <br> <br>Có đôi khi, Nhan Lục Nguyên không khỏi cảm khái, những chuyện Lang Vương làm được, rất nhiều người chưa chắc có thể làm được. <br> <br>"Hẹn gặp lại, bằng hữu của ta…" <br> <br>Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói. <br> <br>Hắn theo mọi người rời đi, không quay đầu lại nữa. <br> <br>Trước khi lao tới chiến trường, Lang Vương quay đầu nhìn Nhan Lục Nguyên lần cuối, cứ như hoài niệm gì đó rồi lại tiếp tục lên đường. <br> <br>Binh sĩ Tây Bắc thấy một màn như vậy bỗng nghĩ, họ và đàn sói gặp nhau không được bao lâu mà đàn sói đã hy sinh vì họ. Lúc này, cảm giác bi thương lan tràn khắp nơi. <br> <br>Bấy giờ, đàn sói đã đụng độ binh sĩ AI, trước khi tao ngộ kẻ địch, đàn sói chia ra từng tốp nhỏ, né tránh hỏa lực của đối phương. <br> <br>Thế nhưng, lần này AI đã thể hiện năng lực hành động cường đại. <br> <br>Khi đàn sói chia ra chẵn lẻ, từng tốp nhỏ phân tán, đội cơ giới với tư cách là thành lũy yểm hộ bộ binh phía sau dùng hỏa lực tinh vi, ngăn chặn đàn sói tiến công. <br> <br>Một tiếng rền vang vang lên, bóng lưng Nhan Lục Nguyên rời đi một chút, hắn biết đó là tiếng phóng tên lửa của đối phương. <br> <br>Mấy trăm vạn binh sĩ AI dựa vào ưu thế hỏa lực cường đại, bao vây đàn sói, khiến chúng không thể động đậy. <br> <br>Sau đó, binh sĩ không hề dần bước, vì chỉ cần mấy vạn người là tiêu diệt được đàn sói rồi. Mà mấy vạn người này chỉ là cọng lông trên chín con trâu mà thôi. <br> <br>Đếm ngược còn 3 tiếng. <br> <br>Lúc này cách lúc Nhâm Tiểu Túc rời đi tựa hồ đã rất lâu. <br> <br>Họ không biết Nhâm Tiểu Túc đi đâu, cũng không biết lúc này Nhâm Tiểu Túc đang làm gì, họ chỉ biết hiện tại đã không rút lui kịp nữa rồi. <br> <br>Binh sĩ AI sau lưng chia thành 8 cánh quân, bao vây họ bằng hình cách quạt. <br> <br>Trong quân đoàn khổng lồ, đội cơ giới vẫn là thành lũy di động, phía sau có người khiêng nguồn năng lượng, xăng của xe tăng, xe bọc thép tiếp tế. <br> <br>Trước giờ đường tiếp tế chẳng khác nào sinh mạng của binh sĩ, có lẽ AI không cần nhưng vì số lượng nhân loại nó khống chế quá nhiều mà nhân số quân Tây Bắc cũng gần nghìn vạn, hiện nó có thể tiếp tế cho binh sĩ bất kỳ lúc nào. <br> <br>Mà đồ ăn từ trước đến nay đều không phải vấn đề, những thứ trước kia nhân loại không chịu ăn, trong mắt AI đều là nguồn dinh dưỡng. <br> <br>Mắt thấy quân đoàn AI ngày càng gần, thậm chí hai cánh đã hình thành trạng thái vây quanh. <br> <br>P5092 nói: <br> <br>"Vương Uẩn, ngươi dẫn thương binh đi trước, đừng để họ dính tại đây.” <br> <br>Vương Uẩn dở khóc dở cười, cho đến lúc này P5092 vẫn nói chuyện vô tình như trước. <br> <br>Bấy giờ, Hồ Thuyết vẫn luôn đứng nhìn phủi bụi trên người, cười nói: <br> <br>"Các ngươi đi hết đi, để ta kéo dài thêm cho vài phút.” <br> <br>Vài phút nghe thì nhanh nhưng khi tai nạn giáng xuống, vài phút này vô cùng quý giá. <br> <br>Nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, Hồ Thuyết đã cất bước tới trước quân đoàn AI. <br> <br>Một người, đối mặt gần nghìn vạn người, tất cả mọi người nhìn xem Hồ Thuyết bóng lưng, trong lòng đột nhiên có cảm giác bi tráng khó có được. <br> <br>Anh hùng già rồi thì vẫn là anh hùng. <br> <br>Thấy thế, đại lừa dối nhìn bóng lưng nay đã còng xuống của Hồ Thuyết nói: <br> <br>"Kỳ thật nói về chịu chết thì không đến phiên ngươi, hẳn nên để quân Tây Bắc chúng ta mới đúng.” <br> <br>Hồ Thuyết cười vẫy vẫy tay: <br> <br>"Không còn gì lo lắng, nên rời đi rồi." <br> <br>Khi hai mũi quân AI từ Tây Nam không tới, Hồ Thuyết đã hiểu, cháu ngoại mình chắc không còn trên đời nữa. <br> <br>Hắn không muốn để Lý Thần Đàn cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền. <br> <br>Trong nháy mắt khi Hồ Thuyết tiếp xúc cùng quân địch, chỉ thấy 24 phi kiếm mỏng như cánh ve bao quanh người hắn. <br> <br>Phi kiếm như biết bay, hủy diệt mọi thứ trên đường đi dễ như trở bàn tay. <br> <br>Hồ Thuyết không dừng lại, hắn trực tiếp tiến vào giữa lòng địch như chỗ không người. <br> <br>Quân đoàn AI đã bao vây hắn, nay hắn như đảo hoang giữa biển. <br> <br>Trương Tiểu Mãn nhìn Hồ Thuyết dần biến mất, đột nhiên nói: <br> <br>"Ta dẫn theo các huynh đệ còn lại của chiến lữ số 6 chặn hậu. Người ta không phải quân Tây Bắc còn như thế, chiến lữ số 6 chúng ta không thể sợ hãi núp sau lưng người ta. Tuy ta tin tưởng vững chắc sau ba giờ này chúng ta sẽ nghênh đón thắng lợi, tuy chết trước khi chiến thắng có chút tiếc nuối, không được nhìn thấy thắng lợi cuối cùng nhưng cũng là chức trách của ta. Trước kia ta là Đại đội trưởng Tiêm Đao Liên, hiện tại vừa vặn thuận tay tìm chết, đây vốn là sở trường của ta mà. P5092, hiện tại ngươi là người lý trí nhất, ngươi sẽ biết làm thế nào để dẫn dắt mọi người rút lui an toàn, không cần lãng phí thời gian giúp chúng ta.” <br> <br>Nói xong, hắn mặc kệ P5092 tính nói gì đó, trực tiếp gào thét với binh sĩ của chiến lữ số 6: <br> <br>"Có dám cùng ta chịu chết không? Lão tử không dám nói trước điều gì, chỉ có thể cam đoan lão tử sẽ chết trước các ngươi!" <br> <br>Mọi người đột nhiên nở nụ cười: <br> <br>"Cuối cùng CMN cũng có bộ đáng của sư trưởng rồi. Nếu không có hôm nay, ta xém quên Trương Tiểu Mãn từng là sư trưởng của chúng ta!” <br> <br>Trương Tiểu Mãn cười mắng: <br> <br>"CMN, lão chỉ là ẩn nhẫn trước mặt thiếu soái thôi!” <br> <br>"Còn biết khoác lác..." <br> <br>Hơn một vạn binh sĩ của chiến lữ số 6 vừa nói chuyện phiếm vừa lao tới. Giữa bình nguyên làm gì có nơi này tốt để làm công sự phòng ngự, cứ chiến đấu theo cảm tính mà thôi. <br> <br>P5092 bình tĩnh nhìn những mọi người, sau đó hạ lệnh: <br> <br>"Tiếp tục lùi lại." <br> <br>Đám Trương Tiểu Mãn đi chưa được bao lâu, đoàn tàu hơi nước đã xuất hiện từ phương xa. <br> <br>Dù cách khoảng lớn, mọi người vẫn có thể nghe rõ âm thanh nức nở của đoàn tàu. <br>