Chương 23 : Trời long đất lở
Chương 23 : Trời long đất lở
Tại phủ đệ của gia tộc Ba Cách Tiêu.
Chỉ có nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ, vô vàn người bay ra bay vào phủ đệ gia tộc qua lại khu vực đảo. Muốn biết có thể ở lại trong gia tộc Ba Cách Tiêu hay không, ngoài tinh anh gia tộc Ba Cách Tiêu ra, còn là kẻ mạnh chân chính.
Giữa trời cao.
Mái tóc dài màu đỏ vờn bay. Bào Khắc Uy hối hả hơn bất cứ lúc nào. Theo sau Bào Khắc Uy là ba kẻ mạnh mặc áo bào dài màu đỏ, hai nam một nữ. Trong ba kẻ mạnh này ai cũng đều là kẻ mạnh của gia tộc Ba Cách Tiêu.
Gia tộc Ba Cách Tiêu, trưởng lão áo bào dài màu đó cứ ít dần đi, âu đây cũng là địa ngục sừng sững gia tộc Ba Cách Tiêu, họ đã dám xây dựng nên một đảo Mịch La, gây dựng nên một chỗ dựa mạnh mẽ là quan lại địa phương đầy thế lực.
Mỗi một trưởng lão áo bào dài màu đỏ đều là Ác ma bảy sao.
Gia tộc Ba Cách Tiêu, cho dù là xếp thứ tự tên tuổi trong vô số gia tộc địa ngục, nhưng cũng chỉ xếp trước có mười gia tộc phía sau. Gia tộc bốn Thần thú, khi còn chưa suy yếu đã vượt quá xa gia tộc Ba Cách Tiêu này. Nhưng giờ đây suy yếu nhưng gia tộc Ba Cách Tiêu vẫn còn xếp phía sau một bậc.
“Nghi ngờ Ác ma bậc bảy ư”? Bào Khắc Uy đầy vẻ lo lắng hỏi.
Bào Khắc Uy âu lo nhất là cho đứa con của mình.
“Vù vù”… Tốc độ bay của Bào Khắc Uy quả nhanh đến không ngờ. Ba trưởng lão áo bào đỏ phía sau đều là những áo giáp màu đen nổi danh, thế mà mồm miệng phải tranh nhau thở.
“Xuỳ”…
Một đạo hào quang màu huyết dụ vọt lên từ khu nhà ở của đảo Mịch La.. Khi Bào Khắc Uy bay gần đến thì phát hiện ra “ầm” một tiếng, đồng thời là ánh sáng màu huyết dụ giãn rộng ra, nom chói chang như ánh Mặt trời.
Bào Khắc Uy và ba đệ tử theo sau tái mét mặt mày. Đây chính là lệnh báo đảo Mịch La có chuyện bất thường, lệnh cho toàn bộ chiến sĩ bảo vệ đảo phải ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, sắn sàng tấn công.
“Chúng ta đi trước đã”! Bào Khắc Uy truyền tin Thần thức.
Bông lúc này, Bào Khắc Uy và ba đệ tử trưởng lão tăng nhanh tốc độ, nháy mắt đã tiến đến ngay sau hàng trăm chiến sĩ mặc giáp đen. Bốn Ác ma bậc bảy đang hoá làm bốn đạo hào quang mập mờ, nháy mắt đã biến đến chỗ xa. Bào Khắc Uy nhìn thấy lệnh tập hợp đã rất âu lo cho con trai mình.
Quả thật, Tái Khắc La đã vì sức ép mạnh mà phát lệnh tập họp, tình hình đã nát bét cả lên. Tái Khắc La vật vờ nơi xa, nhìn đến chốn xa những thảm sát ghê rợn, mặt Tái Khắc La tái nhợt sợ hãi: “Thật đáng sợ. Không thể ngờ bọn chúng lại mạnh mẽ đến nhường ấy”!
Giết giết sạch!
Lâm Lôi rơi vào tình cảnh điên cuồng, hoá thân vào trong những khối đá đen, Lâm Lôi phát cuồng dã man giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Giết”! Cặp mắt màu vàng kim long lên sòng sọc không chút nể tình.
Lâm Lôi dẫn theo Bối Bối, xông đến tàn sát nơi khu nhà ở của đảo Mịch La.. Trong phạm vi khu vực, chiến sĩ bảo vệ đảo hơi nhiều. Đại bộ phận chiến sĩ bảo vệ đảo đều phân tán cả ra các nẻo. Dọc đường tháo chạy sót lại không biết là bao nhiêu chiến sĩ, là những con mồi cho phía Lâm Lôi.
Không gian đá đen, Lâm Lôi khống chế trong vòng hơn năm trăm mét đường kính. tất thảy những ai nằm trong phạm vi đó đều chịu lực hấp dẫn. đường kính hơn ngàn mét ôm lấy vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo. Những chiến sĩ bảo vệ đảo chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn cứ bị Lâm Lôi tiếp cận. “Ầm”, thân thể họ nát như tương, và có nhiều người bị thâm sức hút để đến với cái chết.
“Không”! Những chiến sĩ bảo vệ đảo gào kêu kinh hãi.
Họ đã phát hiện ra có càng nhiều chiến sĩ nữa lại bị cuốn hút vào vòng xoáy lực hấp dẫn.
Trong nháy mắt, hướng tấn công của Lâm Lôi lại đổi khác, bất ngờ hướng xuống mặt đất. Lực hấp dẫn lại biến đổi mập mờ huyền ảo. Lực hút cuốn mọi người rơi xuống mặt đất.
“Giết”! Bỗng có tiếng chiến sĩ bảo vệ đảo thét to lên.
“Giết”!
Mọi chiến sĩ bị cuốn vào vòng xoáy lực hút ra tay. Họ ra tay, Lâm Lôi lại được dịp triển khai ảnh hưởng linh hồn. Phàm những chiến sĩ bảo vệ đảo nào đã lại anừm gọn trong vòng xoáy lực hấp dẫn đều cứng đờ người lại. Tuy nhiên, trong số chiến sĩ bảo vệ đảo cũng có kẻ mạnh, có thể giữ mức độ tỉnh táo chống chọi. tất nhiên số có thể chống chọi chút nào không bao nhiêu người, còn hầu hết chỉ có mỗi một từ…
“Giết”!
Cố giữ sự tỉnh táo, nhưng thuộc khu vực lực hấp dẫn, thì tốc độ có ai sánh bằng tốc độ Lâm Lôi!
“Ầm”! Một lưỡi kiếm màu máu sẫm bay vèo qua đầu đối phương. Và tất thảy những chiến sĩ bảo vệ đảo cứng đờ người lên hết. Lâm Lôi cố khống chế trong một phạm vi hẹp nữa mà thôi, phù hợp với tốc độ sử dụng.
Ánh sáng lưỡi kiếm không ngừng loé lên màu tím.
Ánh sáng màu vàng xanh cũng không ngừng loé sáng, không ngừng giãn rộng, ngỡ như nuốt chửng tất thảy, nuốt hết các chiến sĩ bảo vệ đảo vào trong mình nó. Những chiến sĩ cố tình chống đỡ thì lại càng nhanh chóng cứng đờ.
Copn quái vật cứ thế không ngừng tiên lên.
“Đồ khốn”! Từ trên cao không Tái Khắc La đang còn run lẩy bẩy.
“Lâm Lôi”! Hi Tái, Áo Bố Lai Ân lòng đầy phấn khích.
“Hà hà… Lão đại, quá đã tay à”! Bối Bối reo vui.
Có điều, bọn Lâm Lôi chỉ có thể đã tay trong phạm vi ảnh hưởng của lực hấp dẫn, trong phạm vi ánh sáng màu vàng cam, nơi chịu ảnh hưởng lực hấp dẫn.
Còn những phạm vi khác của đảo Mịch La, có những tín hiệu triệu tập. Những chiến sĩ sợ hãi bay tít cao không ngày mỗi đông thêm.
Nhưng có điều, trên mặt đất đảo, chiến sĩ bảo vệ đảo vẫn còn nhiều, trên cao không như những con ruồi vàng, đông có đến hàng vạn vật vờ. Những chiến sĩ bảo vệ đảo lại lo sợ bị nằm gọn vào trong vầng ánh sáng màu vàng sẫm, họ chửi rủa om sòm…
“Đồ trứng thối”!
Với cánh nghĩ của họ, Lâm Lôi vẫn còn nằm trong vùng ảnh hưởng của lựuc hút hấp dẫn, và cũng trong đó còn vô số chiến sĩ bảo vệ đảo bị cuốn hút thân thể cứng đờ lên, chỉ còn là những khối thịt.
Nếu nhưũng chiến sĩ bảo vệ đảo có được sự tổ chức tập trung dồn sức tấn công thì hẳn sẽ hạn chế được phần nào tổn thất. Nhưng nói thế chứ làm đâu có dễ!
“Không được tiếp tục giết hại như thế”! Tái Khắc La gầm lên.
Thần thức truyền tín hiệu, ra lệnh cho hơn chục đội trưởng bảo vệ đảo: “Không cần để ý đến hơn trăm chiến sĩ bảo vệ đảo ấy. Tụ lại tấn công. Giết chết kẻ kia đi”!
Những đội trưởng bảo vệ đảo đã rất nao nùng tinh thần.
“Phải rồi”. Họ tiếp tục mệnh lệnh.
Nhanh chóng ngay đó, các chiến sĩ bảo vệ đảo lại chấp hành mệnh lệnh dồn đống lại tấn công đối phương.
“Tấn công”!
Nhưng tiếng hô vẫn không làm tiêu tan nỗi kinh hoàng của chiến sĩ, có điều họ vẫn phải vâng lệnh ra tay. Cùng với hiệu lệnh, là những cánh tay khua múa binh khí dồn sức tấn công, công kích vật chất và công kích linh hồn.
“Vù, vù, vù”…
Hàng ngàn bóng dáng tấn công cứ lộn cổ rơi xuống mặt đất, ngỡ cứ như những giọt mưa rơi.
Nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt, lòng Lâm Lôi hồ hởi.
“Bọn chúng đúng là liều mình phí uống”. Lâm Lôi quay người lại, vùng lực hấp dẫn vẫn phát huy tác dụng. Bọn Lâm Lôi nép vào trong đó.
May thay, hàng ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo đều bị cuốn vào trong vùng lực hấp dẫn cả, nên bay được cao dần lên, đây chính là lúc bọn Lâm Lôi có dịp thả sức chém giết. Cư ly bay càng xa càng cao, tốc độ càng nhanh và đối phương càng khó lòng ứng phó.
Bọn Lâm Lôi nấp đi!
“Ầm, ầm, ầm”…
Từ trên cao không, vô vàn vòng hào quang tấn công bổ xuống công kích vật chất, công kích linh hồn, vô tính và dữ tợn.
Giống như những trận mưa, dày đặc.
Những đội trưởng bảo vệ đảo hẳn đoán biết cánh Lâm Lôi biết cách ẩn nấp, tung đòn công kích có thể gọi là nhằm vào Lâm Lôi. Tuy đòn công kích bất ngờ chưa qua dày đặc, nhưng Lâm Lôi vẫn kịp tránh né.
Trong vùng đá đen, vô khối chiến sĩ bảo vệ đảo bị Lâm Lôi tấn công mà toi mạng, bị thấn thờ xơ cứng, cộng thêm những đòn công kích của Bối Bối, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân, Địch Lợi Á, Lâm Lôi nép vào phía sau mọi người theo dõi.
Những khối thịt chất chồng, những linh hồn dồn đống vào xác chết. Những trận công kích cả vật chất lần linh hồn.
“Nhanh chóng tổ chức đợt công kích thứ hai”! Tái Khắc La tiếp tục ra lệnh
Những đội trưởng bảo vệ đảo đã hiểu rõ. đợt công kích thứ nhất, dường như phía Tái Khắc La đã chất chồng thịt xương, còn phía Lâm Lôi không hề suy suyễn.
Nhưng khi Tái Khắc La chưa kịp ra lệnh thì phái Lâm Lôi đã tung đòn rồi.
“Lên”!
Cánh Lâm Lôi dến gần những đống thịt chồng chất bất ngờ xông lên trời cao. Lần bay này, Lâm Lôi thực hiện rõ nhanh, hàng loạt chiến sĩ bảo vệ đảo còn chưa kịp phản ứng, cánh Lâm Lôi chỉ cách còn chưa đên trăm mét. Những chiên sĩ bảo vệ đảo ở gần nơi Lâm Lôi bị cuốn hút vào vòng lực hấp dẫn, bị rơi vào vòng đá đen.
Ái, ái… tiếng kêu khóc thảm thiết rồi cứ thế những xác người rơi rụng xuống mặt đất.
Tiến kêu gào thưa yếu dần, mặt đất chỉ là nhưũng xác chết cứng đờ.
Chiến sĩ bảo vệ đảo lúc này đã hoàn toản hoảng loạn.
“Tháo chạy”!
Rơi vào trong vòng ảnh hưởng lực hấp dẫn thật là thảm hại.
“Tương đối rồi”. Lâm Lôi thầm nghĩ.
Bất thần, từ trên trời cao chấn động mạnh mẽ, đất trời rùng chuyển đảo chao.
Một khối đen hình lập phương to lớn xuất hiện trên cao không. Hình khối sáu mặt, treo lơ lửng giữa trời, chiều cao có tới bốn trăm mét, trong khối vuông có tới cả trăm vị Thần tên tuổi.
Hình lập phương này được ghép bởi vô vàn hình khối lập phương. Tính ra có tới cả vạn khối hình hợp lại.
Có cả vạn khối hình vuông hợp lại thành một khối vuông khổng lồ chiều cao hàng bốn năm trăm mét, có không biết bao nhiêu vị Thần bậc cao trong đó?
Đây là hình thái đá đen địa ngục.
“Đây là gì vậy”? Những chiến sĩ bảo vệ đảo sững sờ hỏi nhau.
Hình khối vuông đồ sộ dịch chuyển nhằm hướng đông, những chiến sĩ bảo vệ đảo chậm chạp bị nuốt chửng vào trong đó.
Tâm của khối hình vuông màu đen có bọn Lâm Lôi trong đó.
“Những ai bị cuốn hút vào muốn ra đành chịu”. Lâm Lôi cười vui vẻ. Khối vuông khổng lồ do Lâm Lôi điều khiển, thay đổi lực hấp dẫn. Lâm Lôi có thể khiến cho những ai bị cuốn hút vào trong bị mất phương hướng, mà mỗi khi cắt ra một khối thì mức độ khó khăn càng lớn.
Nêu hiểu rằng, trong khối hình vuông đồ sộ là cả một vạn khối vuông xếp thành, Lâm Lôi còn có thể không cần thanh âm mà vẫn điều khiển được những khối hình đó.
Muốn ra ư? Thật khó lòng, trừ khi sức mạnh lớn đủ phá vỡ nó.
“Lâm Lôi à! Bây giờ bọn ta sẽ làm sao đây”? Địch Lợi Á lo lắng hỏi.
“Giờ hãy bay đến đảo đông”. Lâm Lôi vốn đã có sẵn kế hoạch: “Đợi đến đảo đông, chúng ta chỉ cần dẫn vào trong vô số du khách hoảng loạn. Người của đảo Mịch La này đông lắm, chờ cho họ hoảng loạn thì chúng ta thừa cơ tháo chạy”.
Đây chính là kế hoạch thứ hai Lâm Lôi sắc xếp.
“Lâm Lôi! Làm sao huynh lại biến đổi nên được thế này”? Áo Bố Lai Ân nhìn Lâm Lôi hỏi.
“Đợi khi chúng ta an toàn rồi ta sẽ nói cho mọi người biết”. Lâm Lôi đáp.
“Ầm”. Bên ngoài khối vuông khổng lồ liên tục bị những đòn công kích của chiến sĩ bảo vệ đảo. Tuy số lượng chiến sĩ bảo vệ đảo đong, có công kích thì cũng chỉ làm sứt mẻ được một ít bên ngoài mà thôi, Lâm Lôi khôi phục lại ngay lập tức.
“Ta có thể cản ngăn được đòn công kích vật chất, công kích linh hồn, để cho những kẻ rác rưởi ấy đi chặn ư? Ngục tù đá đen lớn đến thế, bên ngoài có người nhất định là không thể biết có bọn Lâm Lôi bên trong, ở nơi nào trong đó.
Trên đảo, vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo cố phá khối vuông khổng lồ, nhưng không thể làm gì nổi, khối vuông vẫn cứ bay về phía đảo, tốc độ bay mỗi lúc một nhanh., đã sắp đến khu vực đảo đông.
“Kia là cái gì”?
Những người du lịch đảo Mịch La ngơ ngác hỏi nhau, ai ai cũng ngỡ ngàng với khối vuông khổng lồ đang bay gần về đảo.
Đột nhiên…
Bốn đạo hào quang màu đen mờ ảo ập đến, rồi một đạo hào quang màu đen chói chang hơn loé sáng. Đạo hào quang này như con dao chém ngang khối hình vuông. Tuy có những gian nan, nhưng đạo hào quang này phá vỡ được tâm khối hình vuông.
“Ầm”. Khối vuông vỡ ra.
Lâm Lôi hình rồng dẫn Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Bố Lai Ân, Hi Tái ra cùng lơ lửng giữa cao không.
“Các ngươi chạy đâu thoát”! Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đó là giọng nói của Bào Khắc Uy.
Lâm Lôi vòng quanh một vòng.
Lúc này vô khối chiến sĩ bảo vệ đảo tạo nên vòng vây dày đặc vây kín bọn Lâm Lôi. Phía đảo đông, vô khối người ngoài tới đang ngửa cổ lên nhìn.
“Bốn kẻ này, rất mạnh”. Lòng Lâm Lôi âu lo. Một đao chém vừa rồi đó là đao của người áo bào đỏ thể hiện. Mà người chém ấy e còn là thuộc hạ của người đàn ông tóc đỏ. Lâm Lôi vốn không giỏi gì để đọ sức với bốn kẻ mạnh này.
“Xem ra, cần phải thực hiện kế hoạch thứ ba rồi”. Lâm Lôi lạnh lùng.
Kế hoạch ba, cũng là kế hoạch sau cùng.
Sử dụng sức mạnh Chủ thần!