Chương 30 : Búa lớn
Chương 30 : Búa lớn
Thông đạo màu máu, cửa lớn màu máu, ngập đầy dáng vẻ chết chóc.
“Muốn tháo chạy, thì chạy như thế nào được”? Lâm Lôi vô cùng bối rối, ba kẻ mạnh chung quanh vẫn còn đanh nhìn vào, còn ở giữa cửa lớn ấy vẫn còn đó một ‘Bảo chủ’ mà thực lực lại càng kinh người. E là có dùng sức Thần chủ cũng khó lòng thoát nổi.
“Lạnh lùng. Lạnh lùng”!
Lâm Lôi cố tìm cách để tháo chạy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ thấy có mỗi một khả năng mà thôi.
“Giờ đây chỉ còn gửi gắm hi vọng vào mỗi mình Lạc Mậu nữa mà thôi. Lạc Mậu vốn đã có sự cảnh giác trước rồi, hoặc có thể liều mạng, quyết sống mái với ‘Bảo chủ’ một phen, khiến cho cả ba người đều chú ý, để từ đó mà ta có cơ hội trốn thoát”.
Lâm Lôi hiểu rõ, vị Bảo chủ đó dám để cho Lạc Mậu tiến đến, tức đã có đủ sức đánh bại Lạc Mậu, khống chế Lạc Mậu. Nếu qủa thực chỉ chút coi thường thì… mảy may cơ hội tháo thân cũng chẳng thể có.
Tuy sốt sắng, nhưng Lâm Lôi lại hết sức chú ý tới mọi thời cơ, lúc nào cũng có thể tìm cách chuồn.
“Lâm Lôi à! Lo lắng quá rồi phải không”? Vưu Lại cười típ cả mắt lên: “Việc gì phải sốt ruột. Chuyện Lạc Mậu đi xem xét một số ảnh nổi ở mật thất thứ nhất, cũng chính vì để có thời giờ cần thiết, e là sắp đến lượt huynh rồi”.
“Sắp đến lượt ta”? Lâm Lôi càng cảm thấy nụ cười của Vưu Lại hết sức thâm hiểm. Tay Vưu Lại này quá hiểu rõ cục diện giờ đây là cái bẫy, thế mà đến lúc này vẫn còn lừa được cả mình.
“Ầm”. Bỗng toàn bộ mặt đất rung chuyển cả lên, ngay cả cửa lớn trước mặt cũng chao đảo dữ dội, những bức tường ngỡ như nứt vỡ hết thảy, gạch đá rơi xuống vụn nát lấp đầy đường thông. Bốn bọn Lâm Lôi lắc la lắc lư, bất chợt sửng sốt cả lại.
“Tốt lắm”! Lòng Lâm Lôi vui sướng, cáy tay Lạc Mậu này không làm cho Lâm Lôi phải thất vọng, quả là đã làm cú động tĩnh lớn.
“Ôi”! Ba bọn Vưu Lại ngơ ngác giật thốt, nhìn nhau. Với thực lực to lớn như của Bảo chủ thì làm sao lại xẩy ra chuyện động tĩnh dến ghê gớm như thế được? Tuy sợ hãi, vậy mà cả ba vẫn còn giương mắt nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi làm bộ ngờ vực nói: “Vưu Lại tiên sinh! Bên trong đã xẩy ra chuyện gì thế”?
“Ta nào có hiểu”! Vưu Lại cười nhạt: “E có lẽ Lạc Mậu đã nhì thấy hình ảnh nổi kẻ mạnh tuyệt thế giao chiến. Lúc này có lẽ chắc đang giở chiêu ra với nhau đấy. Phải rồi! Lâm Lôi à. Sau khi ngươi đi vào mật thất rồi thì chớ có giở chiêu thức nào ra đấy”.
“Biết rồi! Biết rồi”! Đáy lòng, Lâm Lôi không thể không thừa nhận, tay Vưu Lại này có bản lĩnh diễn trò ra phết.
Chính lúc này đây…
Ầm, ầm, ầm… Tiếng nổ ngỡ như làm cho trời long đất lở cả lên, thật hết sức đáng sợ. Toàn bộ đường thông, cửa lớn đều nứt vết mai rùa, khiến cho đá bắn tán loạn, mỗi một mẩu đá bắn ra đều có chứa điện tích sấm sét.
Loạn rồi!
Mặt ba bọn Vưu Lại tái mét lên. Họ nghĩ không hết, Lạc Mậu ở trước mặt sư phụ mà dám làm kinh động đất trời đến thế kia!
“Tốt”! Lâm Lôi bất chợt cười lên tươi tỉnh: “Chính là lúc này đây”! Đúng lúc Lâm Lôi đang ý định giở chiêu trốn thoát thì “Soạt”! Ba người bọn Vưu Lại ra tay, hình thành nên thế chân kiềng, vây Lâm Lôi vào giữa. Vưu Lại cười nói: “Lâm Lôi à! Chớ sốt ruột. Có thể là Lạc Mậu đã làm cái chuyện gì đó rồi khiến cho sư phụ nổi giận”!
Lâm Lôi nhìn ba người bao vây mình, mày chau lại.
“Hà, hà…. Tiểu tử. Ta xem thường ngươi rồi”! Thanh âm trầm bỗng vang khắp thành luỹ Hán đế Tái khiến Lâm Lôi ngẩng nhìn lên.
Trên không gian kiến trúc đổ nát, áo bào dài màu đen của Lạc Mậu loang lổ vết máu. Tay Lạc Mậu cầm đao chiến màu đen, dưới thân mình lằng nhằng những tia lửa hình rắn, hai mắt nhắm lại tránh chói, nom giống Thiên Lôi.
Đối lập với Lạc Mậu, thân mình cao những hai thước rưỡi, tóc cắt ngắn từng sợi như kim bằng thép, mình mặc áo giáp màu đồng để lộ hai cánh tay nom hết sức mạnh mẽ. Tay phải người này cầm một chiếc búa lớn màu đen.
“Ông ta là Bảo chủ? Là thống lĩnh”? Lâm Lôi nghĩ thầm, nhưng liền đó, không thèm chú ý đến đối phương bên trên nữa, Lâm Lôi chỉ theo dõi ba ba người vây quanh mình, hi vọng có thể tìm được khe hở giữa họ để tháo chạy.
Trên cao lại lần nữa vang lên tiếng Lạc Mậu…
“Hừm! Ta cũng cần phải cám ơn ngươi. Nếu không phải là ngươi, ta cũng sẽ không một lần nữa đột phá. Muốn giết ta ư? Ngươi còn lâu mới hi vọng”.
“Ba các người, giữ chặt lấy Lâm Lôi cho ta”.
“Vâng, thưa sư phụ chủ nhân”! Ba bọn Vưu Lại tuân lệnh.
“Quả nhiên”… Lâm Lôi:âm Lôi càng thêm khẳng định: “Vốn đã gọi là chủ nhân, không ngờ là trong ba người này, còn có hai người bị Bảo chủ khống chế”. Tuy có ngạc nhiên, Lâm Lôi vẫn phải tìm cơ hội thoát thân.
Mặt Lâm Lôi biến sắc.
“Vưu Lại! Thế này là thế nào”? Lâm Lôi điên tiết lên hỏi.
Vưu Lại cười đáp: “Sư phụ muốn ngươi ở lại đây, để ngươi đi nhìn ngắm mật thất một chuyến”.
“Bọn họ xưng chủ nhân với nhau nghĩa là sao”? Lâm Lôi lại quở trách.
“Khi chúng ta còn là hạ vị thần đã đi theo chủ nhân rồi”. Hai người có mái tóc dài đáp. Lâm Lôi vẫn lạnh lùng. Khi còn là địa vị thần thấp bé chọn lấy hai thuộc hạ, như thế là đều trở thành Ác ma bảy sao cả rồi?
“Có tài cán gì thì hãy thể hiện ra đí”! Lạc Mậu hùng hổ.
Lúc này thấy giữa trời cao, nghe rõ giọng hảo hán tóc đỏ cầm búa cười: “Có thể tiếp nổi mấy chưởng của ta? Khá lắm. Giờ thì nhà ngươi có dám nhận búa của ta không”? Hảo hán tóc màu đỏ múa tít chiếc búa trên tay. Tiếng gió vù vù phát ra…
Búa lớn tung ra, những vầng hào quang toả ra vô cùng đặc biệt. Sóng hào quang toả đến đâu, những khối đá vụn kiến trúc vỡ nát thành bụi đến đó. Chiếc búa cứ thế bổ xuống không tạo nên thanh âm.
Nhìn ra thì lưỡi búa bổ chậm nhưng thoắt cái đã đến phía trên đầu Lạc Mậu.
Ầm. Tiếng sét trên cao.
Trong tiếng nổ dữ dội, một đường loé sáng của đao công kích về phía búa.
Gió tạo nên vù vù. Lưỡi búa bổ xuống cứ như là đập vào mặt nước, tạo nên thanh âm sóng toả.
Lưỡi đao của Lạc Mậu cũng vung lên, đá nát thành bụi.
Một búa không tạo thanh âm.
Nhưng vũ khí trên tay Lạc Mậu tan từng mảnh.
Lâm Lôi còn đang dõi nhìn. Lưỡi búa mới đáng sợ làm sao, nom nhẹ nhàng nhưng hiệu quả thật đáng chờn, sức nặng ngàn cân tạo sức ép cả vào tâm linh Lâm Lôi.
Lâm Lôi không thể lý giải nổi điều huyền diệu của ‘sức manh’ thần bí đó. Giờ thì, dường như hiểu ra là… trong đầu có một hạt mầm đã nẩy.
“Sức mạnh, vô tận, nặng kinh hồn”…
Lâm Lôi vốn vẫn khổ luyện “Sức mạnh huyền diệu” nhưng làm sao vẫn không ăn nhập. Lúc này đây cuối cùng thì đã hiểu, thông qua cây búa của vị “Bảo chủ” này mới biết thế nào là sức mạnh. Thực tế là, vị “Bảo chủ” này đã sử dụng sức mạnh huỷ diệt.
Tất nhiên, bất kể một con đường nào đều có lối thông nhau.
Ví dụ như phép tia sét, phép ánh sáng đều là tốc độ. Tốc độ của tia sét gồm ý nghĩa của tốc độ ánh sáng, tồn tại chỗ giống nhau.
“Không thể được”! Lạc Mậu bay ngã vào đống đổ nát nơi xa, mặt thể hiện rõ sự khó tin vào thực tại. Trước khi đột phá, Lạc Mậu còn tự tin đối địch với đối thủ, thế nhưng thực lực lúc này sao lại yếu đến mức chịu không nổi một búa?
“Tên Lâm Lôi này muốn trón. Người trong thành quá đông, nên hắn ta không thể trốn được”!
Ba người bọn Vưu Lại tự tin.
“Ta Huyết văn thái thản Trời phú. Phối hợp huỷ diệt, đâu phải trò đùa”. Vị hảo hán dóng dạc nói to. Hảo hán đứng trên cao không tựa như một Thiên thần khiến cho lòng ai nấy âu lo khiếp đảm.
“A. Sao ta lại ngốc đến thế? Thời cơ tháo thân mà”… Lâm Lôi bừng tỉnh.
Sau sự tỉnh ngộ chỉ chốc lát thời gian.
“Cả ba người bọn chúng đều đang ngỡ ngàng nhìn ngắm tỉnh huống bất ngờ”. đầu óc Lâm Lôi loé lên, mặt tỏ vẻ mừng rỡ. Vội ngẩng đầu nhìn về phía Bảo chủ và Lạc Mậu: “Vị Bảo chủ này hành động, đã tạo khe hở để ta tháo thân”.
Bảo chủ ra tay khiến cho ba bọn Vưu Lại chú ý dõi nhìn, mà Bảo chủ cũng sẽ không thể nào kịp truy đuổi Lâm Lôi được.
“Nếm của ta một búa không chết, ngươi đã được coi là Ác ma bảy sao rồi, đủ sức tồn tại, gần với thực lực của Tu La rồi”. Bảo chủ cười hà hà, ngay lập tức hoá thân thành vầng sáng mờ ảo màu máu, thoắt vọt lên không trung cao hơn. Lâm Lôi sáng mắt ra: “Chính là cơ hội cho ta”.
Địa hành thuật!
Bất ngờ. Lâm Lôi mất hút giữa đống đổ nát trong khi cả ba bọn Vưu Lại được bố trí vây ráp Lâm Lôi thì mắt còn dõi nhìn theo bóng dáng của hảo hán đánh búa. Bóng dáng Lâm Lôi đã gần như biến mất, ba bọn Vưu Lại lúc này chỉ còn loáng thoáng phát hiện ra mà thôi.
“Chạy mất rồi”! Ba bọn Vưu Lại đã phát hiện ra chuyện gì, tỉnh người ra.
“Nó triển khai thuật địa hình rồi”. Vưu Lại lập tức chửi toáng lên: “Nhanh bay lên cao không. Trên mặt đất, nó không thể chuồn nổi. Chỉ có chạy đường không thôi”.
Những chỗ ngầm, dưới chân tường của Hán Đế Tái thành là một trận pháp Ma hình lớn rất khó lòng luồn lách.
Chỉ có thể tháo chạy bằng cách bay, hoặc thoát ra từ cửa thành.
Ba kẻ mạnh lớn bay lên giữa cao không rồi gào to lên nhắc nhở mọi chiến sĩ chú ý quan sát tỉ mỉ.
“Các ngươi cảnh giới cho thật kỹ lưỡng. Dùng thuật địa hành chạy gấp xuống lòng đất tìm Lâm Lôi nhanh lên”. Vưu Lại gào to lên ra lệnh chi binh sĩ, từng chiến sĩ khoác áo giáp lần lượt bổ xuống lòng đất.
Ba người bọn Vưu Lại vẫn canh chừng trên cao không. Cùng với họ còn có nhiều kẻ mạnh khác nữa, mắt người nào người nấy dõi nhìn kỹ lưỡng mọi chốn.
“Thằng chó đẻ Lâm Lôi này vẫn cố tình tìm cách chuồn”! Vưu Lại tức lộn ruột lên.
Chuyện này, Vưu Lại đã bị sư phụ quở trách rồi.
Trong địa ngục, toàn thân Lâm Lôi đang hoà vào nguyên tố đại địa xuyên đi vào lòng đất.
“Từ trong địa ngục ấy! Không thể thoát ra khỏi cửa thành”! Lâm Lôi trước đó đã có kinh nghiệm rồi: “Trước hết hãy chạy tới nơi ít ai chú ý tới, sau đó tìm cách thoát chạy ra bằng đường không”. Lâm Lôi vội vã chạy nhanh về hướng tây bắc dưới lòng đất. Nhưng điều kỳ quặc nhất lại là “Ôi”! Lâm Lôi phát hiện tinh nhạy một điều là, phía trước có một hơi hướng tính mạng.
Lâm Lôi kinh hãi: “Có người nào đó đã triển khai thuật địa hành rồi”? Sinh mạng phía trước áp nhanh tới Lâm Lôi hơn, đã vậy còn Thần thức thông tin.
“Đại nhân! Lâm Lôi ở đây rồi”! Tiếng nói cất lên nghe đến là rõ vọng từ trên thành xuống. Lâm Lôi ngay lập tức luồn xa thêm mấy trăm mét, liền sau đó bất chấp mọi chuyện ra khỏi lòng đất.
Vù!
Lâm Lôi bay vọt lên Trời, đồng thời, toàn bộ cơ thể cũng đã có sự thay đổi rất lạ, vẩy rồng mày vàng kim hơi xanh bao phủ khắp mình, những chiếc gai nhọn dựng đứng lên, tốc độ bay của Lâm Lôi tăng thêm một bậc, toàn thân vèo tựa tốc độ ánh sáng.
“Bắt lấy nó”! Vưu Lại ở phía xa gào lên.
Bất thần từ bốn bề, chiến sĩ áo giáp đen, chiến sĩ khoác giáp đỏ bủa vây chặt lấy Lâm Lôi. Lâm Lôi gầm lên dữ dằn với vòng vây hình bán cầu bán kính chừng năm trăm mét.
Không gian đá đen.
Ầm. Từng chiến sĩ áo giáp đen, đỏ ngơ ngác dạt lùi ra sau.
“Từ bốn bên vây chặt lấy nó”! Vưu Lại lại quát to lên, lúc này Vưu Lại đã đến kịp.
Cặp mắt màu vàng kim của Lâm Lôi chằm chằm nhìn đối phương, chỉ thấy phía trên có vô vàn chiến binh giáp đen vây hãm. Một thần lực đại địa xuyên sâu rồi nháy mắt một khối lập phương lớn cạnh chừng bốn trăm mét xuất hiện. Khối vuông này đâm bổ đến những chiến sĩ giáp đen, như nuốt chửng chúng vào trong.
Ầm!
Chốn xa, hảo hán tóc đỏ cầm búa lại giao đấu với Lạc Mậu. Mặt Lạc Mậu tái mét, hốt hoảng kêu thét lên, toàn thân mình hoá thành luồng sáng màu đen bay vọt lên trời cao. Bảo chủ Hán Đế Tái thành ngửa mặt nhìn lên: “Chiêu này là phép lôi điện tu luyện, tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh hơn ta chút ít”.
Lạc Mậu tháo chạy với tốc độ rất nhanh, ngay cả đến Bảo chủ này cũng không thể đuổi theo nổi.
“Còn một thằng nữa”! Lúc này Lạc Mậu mới ngoái đầu lại nhìn.
“Khối lập thể” của Lâm Lôi vỡ ra bởi bốn Ác ma bảy sao với vô vàn Ác ma sáu sau hợp lực tấn công, Lâm Lôi chỉ còn cách bay vọt lên Trời.
“Sư phụ! Không gian trọng lực của hắn kỳ lạ lắm. Chúng ta hãy nghĩ cách bắt sống lấy nó thôi”!.. Vưu Lại nói một thôi một hồi.
“Hừm”!
Một tiếng lạnh lùng, ngay lập tức Bảo chủ cầm búa lớn hoá ngay thành ảo ảnh màu máu đuổi theo Lâm Lôi. Tốc độ của Bảo chủ Hán Đế Tái thành rõ là nhanh, có chăng chỉ chậm hơn Lạc Mậu chút mà thôi, nhưng tốc độ ấy thì nhanh hơn hẳn Lâm Lôi rồi.
“Tiểu tử! Dừng lại”! Tiếng cười vang lên.
Lâm Lôi cúi đầu nhìn: “Bảo chủ”? Lòng bàn tay lật lại, lòng bàn tay xuất hiện một nguồn lực chủ thần, nhưng Lâm Lôi chưa vội vàng sử dụng, bởi Lâm Lôi vẫn còn tin ở trọng lực không gian của mình.
“Vèo”… Bóng hình ảo ảnh màu máu xuyên vào trong khu vực không gian trọng lực, tốc độ giảm dần.
“Hà hà… Khu vực trọng lực này không tồi”! Nói rồi Bảo chủ Hán Đế Tái thành cười toáng lên múa cây búa trên tay, chỉ còn thấy những vòng hào quang toả ra từ cây búa, ngỡ cứ như muôn vàn sợi dây thừng buộc chặt cả không gian.
“Thu lại”!Vô số đạo hào quang màu đen bủa lấy thân mình Lâm Lôi khiến Lâm Lôi không tài nào trốn nổi.
“Đây là trò chơi gì vậy”? Lâm Lôi cố vùng vẫy, dựa vào sức lực mạnh mẽ làm đứt được hàng chục sợi, nhưng không thể làm đứt được vô vàn sợi cứ thít chặt dần. Mặt Lâm Lôi tái mét lên vội sử dụng sức mạnh Thần chủ.
Nhưng chính ngay lúc này…
“Sức mạnh không tệ, trọng lực không gian cũng chẳng tồi. Nhưng đáng tiếc, còn xa lắm mới có được như Lôi Tư Tinh.
Một thanh âm vang tới tai Lâm Lôi.
Lâm Lôi sửng người lại: “Lôi Tư Tinh? Tinh Tinh”? Lâm Lôi nghĩ tới Tử Tinh sơn, nơi đó chỉ có thú nhỏ Tử sắc đáng yêu.