Chương 7 : Đao phong hải đảo
Chương 7 : Đao phong hải đảo
Trong Tinh Thần vụ hải, 10 chiếc Kim chúc sinh mệnh khổng lồ vây lấy một chiếc Kim chúc sinh mệnh nhỏ nhoi ở giữa. Mấy ngàn người từ trong 10 Kim chúc sinh mệnh bay ra. Đám Cường đạo đều thương cảm nhìn đám người Lâm Lôi, hiển nhiên, bọn họ không để hơn 20 người này vào trong mắt.
“Hết rồi, hết thật rồi” Toàn thân Ngả Kỳ run run lên, vẻ mặt trắng bệch.
Các tên Trung vị thần Ác ma khác nhìn thấy mấy ngàn Cường đạo vây quanh cũng cảm thấy sợ hãi, trái tim như bị đóng băng lại. Trong mắt đám Trung vị thần ác mà tràn đầy tuyệt vọng, mấy ngàn Trung vị thần Cường đạo vây quanh, bọn họ không có một hy vọng phản kháng nào hết cả.
“Lão Đại, có chút phiền toái đây” Vẻ mặt Bối Bối trở nên nghiêm trọng.
Lâm Lôi gật gật đầu, đâu chỉ phiền toái không thôi, Quần thể công kích số lượng càng nhiều thì càng đáng sợ, dù sao cũng có mấy ngàn Trung vị thần cơ mà.
“Ngay cả phía dưới cũng có người” Lâm Lôi liếc mắt một cái dễ dàng thấy được dưới mặt biển cũng có mấy trăm tên Cường đạo đang ẩn trong đó, đáng Cường đạo này có vẻ như lo lắng bọn Lâm Lôi chạy trốn vào trong nước.
“Hết rồi” Đã có người trở nên tuyệt vọng.
Vẻ mặt tên râu rậm Bối Tỳ cũng trở nên nghiệm trọng, giọng trầm thấp: “Có mấy ngàn tên Trung vị thần, hơn nữa lại có cả Thượng vị thần, quá nhiều người, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình, hy vọng mọi người cũng gặp được vận may như khi gặp phải Vụ hải bạo động”
“Mọi người, chúc may mắn” Tên thanh niên đầu trọc Ba Phi cũng nói. Cho dù là Thượng vị thần, nhưng ở dưới tình huống này, bọn hắn cũng không thể nào bảo vệ được người khác.
Cả Kim chúc sinh mệnh trở nên yên tĩnh.
“Các vị”
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Ngả Kỳ đang nói.
Ngả Kỳ là cố dong giả trịnh trọng nói: “Ta mời các vị lần này, không ngờ rằng khiến cho mọi người gặp phải tai nạn mà chúng ta hẳn phải chết, rất xin lỗi” Ngả Kỳ vừa nói vừa khom người lại.
“Mẹ nó chứ, dù có chết cũng phải giết mấy tên” Có người phẫn uất hét lên.
“Đúng, muốn giết ta cũng không dễ dàng vậy đâu. Ngay cả Vụ hải bạo động mà Lão tử còn sống sót, không thể nào chết dễ dàng được”
Tiếng quát phẫn nộ vang vọng trong Kim chúc sinh mệnh.
Bốn người Lâm Lôi vẫn đang bảo trì trầm mặc, không hề lên tiếng.
“Có điểm kỳ quái” Lâm Lôi nhìn ở đám Trung vị thần rậm rạp đang tụ tập ở trên Vụ hải: “Nhiều Trung vị thần tụ tập như vậy, mà còn không phát động tấn công, bọn họ sao phải chần chờ chứ”
“Lão Đại, chúng ta?” Bối Bối nhìn về phía Lâm Lôi.
“Lúc này, không cần phải giấu diếm gì nữa cả” Lâm Lôi bất đắc dĩ phải phát ra một đạo thần thức truyền âm. Đến giờ phút này nếu vẫn còn che dấu sợ rằng sẽ bị người khác giết chết.
Đột nhiên.
Một con rồng bằng Lôi điện từ dưới đáy nước phát ra, vừa rít gào vừa lai thẳng về phía Kim chúc sinh mệnh của bọn Lâm Lôi, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, cả Kim chúc sinh mệnh trở nên nát bấy. Đám người Lâm Lôi lập tức huyền phủ ở trên mặt biển.
Hơn hai mười người Lâm Lôi giống như con dê non ở trong bầy sói, thương cảm huyền phù ở đó.
“Ha ha…” Mấy ngàn tên Cường đạo lập tức mở miệng cười to, giờ phút này Nhị thủ lĩnh Đái mạn của Đao phong hải đảo mang theo 36 tên Thượng vị thần bay đển Hải đảo phía trước, đám Trung vị thần Cường đạo lập tức cung kính tránh ra nhường đường.
Đái Mạn giơ tay lên, nhất thời mấy ngàn tên Cường đạo trở nên yên lặng.
Đám người Lâm Lôi lập tức nhìn về phía Đái Mạn.
“Người này hắn là thủ lĩnh Cường đạo” Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào hắn, âm thầm tính toán trong lòng: “Phía sau hắn còn có 36 Thượng vị thần, mà tên Cường đạo thủ lĩnh này đoán chừng có thực lực là Ngũ tinh Ác ma, thậm chí Lục tinh Ác ma.”
Lâm Lôi cẩn thận tính toánh trong lòng.
Hôm nay mình còn không dám chắc đánh thắng Lục tinh Ác ma.
“Hoa hoa” Sóng biển quay cuồng.
Đái Mạn đứng ở phía trước đám Thượng vị thần, chân đạp đầu ngọn sóng, đôi mắt đang đỏ lên.
“Ha ha, không ngờ rằng còn có hai Thượng vị thần” Đái Mạn phát ra tiếng cười càn rỡ, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Ba Phi hoặc là đảo qua Địch Lỵ Á: “Các ngươi biết Lão tử là ai không? Nói cho các ngươi, ta chính là Nhị thủ lĩnh của Đao phong hải đảo”
Trên mặt Đái Mạn mang theo nụ cười tà ác, nhưng đôi mắt đỏ lại có vẻ vô cùng quỷ dị.
Đám Cường đạo biết, một khi Nhị thủ lĩnh Đái Mạn cười như vậy, thì bình thường đều là lúc điên cuồng nhất, biến thái nhất.
“Đại nhân của Đao phong hải đảo” Ngả Kỳ cất cao giọng thành khẩn nói: “Chúng ta chỉ là những người qua lại bình thường, xin Đại nhân bỏ qua cho chúng ta, chúng ta nguyện ý dâng tài sản của chúng ta lên cho ngài”
“Tài sản?”
Đái Mạn vừa nghe thì không khỏi nhớ lại Không gian giới chỉ của A Khắc Tỳ bị tên nam tử tóc đen mang đi. Đấy chính là tài sản của Đao phong hải đảo, Đái Mạn rất không cam tâm, và phẫn nộ, Đái Mạn trừng mắt nhìn chằm chằm Ngả Kỳ: “Tài phú, ngươi có bao nhiêu chứ, ngươi cho rằng đáng để ta để mắt đến sao? Lão tử chạy trốn từ Đao phong hải đảo đến đây, dọc trên đường đi gặp phải ba đợt người, đã giết chết hết”
Đái Mạn lập tức chỉ ngay vào đám người Lâm Lôi: “Mà các ngươi chính là nhóm thứ tư”
Đám người Lâm Lôi nghe được đều nhíu mày lại.
“Những người này chạy trốn từ Đao phong hải đảo đến đây”Lâm Lôi mơ hồ hiểu ra.
“tên đầu trọc và con đàn bà xấu xa kia đều là Thượng vị thần, bốn người các ngươi đi giải quyết đi” Đái Mạn quay đầu nhìn thoáng qua rồi lạnh giọng nói, lập tức có bốn tên Thượng vị thần bay ra, Đái Mạn lớn tiếng hét lên: Các huynh đệ núi thứ hai, lần này đến phiên các ngươi, giết chết bọn chúng”
Nhất thời, một đám Trung vị thần Cường đạo đang chờ đợi lao vọt ra. Ba lần trước không phải bọn hắn ra tay, bọn hắn đã rất sốt ruột rồi.
“Giết”
Cả đám đều hưng phấn đến độ mắt sáng bừng, khoảng 700 đến 800 tên Trung vị thần dưới sự dẫn đầu của bốn tên Thượng vị thần xông cả lên. Đám Cường đạo còn lại đều đứng ở xa xa mà nhìn, giết chết hơn 20 người thì phát ra 800 tên đã quá cẩn trọng rồi.
700, 800 người đạp sóng bay đến, còn có mấy ngàn người đang vây xem, áp lực tâm lý như vậy cũng đủ khiến cho bọn người Lâm Lôi không thể nào thở được.
“Mọi người tự bảo vệ tính mạng của mình đi” Tên thanh niên đầu trọc Ba Phi nói.
Bên phía Đao phong hải đảo có bốn tên Thượng vị thần, có hai người hầu như cùng sóng vai bay vọt lên, đồng thời liền dễ dàng nghe thấy hai tiếng rồng ngâm, hai con Băng long màu trắng nhảy ra từ trong biển nước, trực tiếp nhằm về phía Ba Phi. Mà hai tên Thượng vị thần này lại tiếp tục đi tới trước.
Mà hai tên Thượng vị thần còn lại đang nhìn chằm chằm Địch Lỵ Á, đồng thời ra tay.
Ánh mắt Lâm Lôi vô cùng lạnh lẽo, trong tay đột ngột xuất hiện Tử Huyết nhuyễn kiếm
“Lâm Lôi, để ta thử xem” Thanh âm của Địch Lỵ Á truyền vào trong đầu Lâm Lôi, Lâm Lôi quay đầu nhìn lại thì thấy Địch Lỵ Á đang cầm thanh trường mâu Ca Đặc Tư trong tay, phần eo mảnh khánh ưỡn lại phía sau, đánh mạnh thanh Trường mâu trong tay ra.
“Hưu” Chỉ thấy thanh quang léo lên liền đã xuất hiện trước mặt một tên Thượng vị thần.
Tên này cố gắng né tránh, nhưng Trường mâu Ca Đặc Tư có ẩn chứa huyền ảo” Thứ nguyên công kích” lại có tốc độ quá nhanh, tên Thượng vị thần chỉ có thể né đầu sang một bên, chỉ nghe được một tiếng “Bụp” thanh Ca Đặc Tư trường mâu đã ếp đâm vào ngực của tên Thượng vị thần.
Mà tên Thượng vị thần còn lại muốn nhân cơ hội tấn công Địch Lỵ Á, nhưng trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một Tử thần khôi lỗi.
“Hừ” đùi phải của Tử thần khôi lỗi đột nhiên đánh ra, trực tiếp đá vào đầu của tên Thượng vị thần.
Tên Thượng vị thần này lập tức dùng Thần khí ngăn cản, cả người bị đá bay về phía sau.
Tên Thượng vị thần xoay người một cái đã đứng vững lại, sắc mặt đại biến, khiếp sợ nhìn Tử thần khôi lỗi: “Là Tử thần khôi lỗi”
Bốn tên Thượng vị thần giết tới vẫn còn nhỏ, điều đáng sợ nhất chính là hơn 700 tến Trung vị thần, đặc biệt là lúc đến gần hơn 400 tên Trung vị thần cùng huy động Thần khí trong tay, vô số đạo quang ảnh bắn ra, phân ra bắn về phía 20 người.
“Hống”
Lâm Lôi lập tức Long hóa, trợ giúp Địch Lỵ Á ngăn cản mấy đạo công kích, mấy đạo công kích của Thượng vị thần không hề có ảnh hưởng gì đối với Lâm Lôi.
Bối Bối cũng trợ giúp Áo Lợi Duy Á ở bên cạnh.
Cho dù như thế, hơn 700 tên Trung vị thần vẫn giết chết được 6 tên am, mà đám Cường đạo lại trực tiếp lao lên cận chiến, đám Trung vị thần dày đặc bao trùm khắp nơi, mọi người chỉ có thể loạn chiến, Lâm Lôi, Bối Bối và Áo Lợi Duy Á đều thể hiện ra thực lực cường đại của mình.
Hai người Lâm Lôi và Bối Bối thì không cần phải nói, mà Quang Minh Hắc ám của Áo Lợi Duy Á hôm nay cũng đã đạt đến cảnh giới Trung vị thần. Là một Cường đạo có Linh hồn biến dị, dung hợp Quang minh và Hắc ám thần lực nên mỗi một kiếm đều nhanh đến mức tận cùng. Hơn nữa còn hàm chứa lực lượng tịnh hóa quỷ dị.
Một kiếm giết một người.
“Ân” Đái Mạn đứng ở phía xa xa vẻ mặt biến đối, lập tức nhìn chằm chằm vào Áo Lợi Duy Á.
“Linh hồn biến dị” Đái Mạn ngay lập tức nhận ra.
Áo Lợi Duy Á, còn chưa dung hợp lực lượng Quang minh và Hắc ám đến mức như Lý Nhĩ Mông Tư, Lý Nhĩ Mông Tư đã khiến cho hai loại thần lực dung hợp với nhau, khi thì có thể thể hiện ra khí tức của Thần lực hủy diệt, khi thì biểu hiện khí tức của Hỏa thuộc tính.
Nhưng Áo Lợi Duy Á còn chưa làm được như vậy
“Ha ha, Đao phong hải đảo của ta tổn thất quá nhiều, không ngờ rằng cũng để cho ta gặp phải một người có Linh hồn biến dị” Trong lòng Đái Mạn như có lửa đốt: “Nếu đưa hắn đang lên cho…”
Đái Mạn bắt đầu trở lên kích động.
Tuy nhiên trận chiến lại khiến cho Đái Mạn nhìu mày lại, không chỉ có Bối Bối, Lâm Lôi và Áo Lợi Duy Á giết chóc rất nhanh, mà còn có một người càng thêm đáng sợ, chỉ nghe được những tiếng “Hưu hưu hưu” quỷ dị, đám Trung vị thần không ngừng ngã xuống.
Một đạo ảo ảnh màu đen không ngừng léo lên, 700 tên Trung vị thần ngã xuống với tốc độ kinh người.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng không ai có khả năng phản kháng.
Lâm Lôi huy động Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay dễ dàng giết chết một tên Trung vị thần đến tấn công, đồng thời kinh dị nhìn ảo ảnh màu đen đang di chuyển cực nhanh: “không ngờ rằng hắn cũng ẩn dấu thực lực mà không có ai phát hiện ra”
“Các huynh đệ núi hai quay lại” Vẻ mặt Đái Mạn trở nên tức giận, lập tức quát lên.
Nhất thời đám Cường đạo may mắn sống sót lập tức bay ngược trở lại, trong nháy mắt mà hơn 700 người mà chỉ còn có hơn 400 người mà thôi, hầu hết trong đó bị tên ẩn giấu thực lực giết chết.
“ồ, không có ý tứ, sao lại bỏ chạy bất ngờ vậy chứ” Bóng người liền hiện hình ở trong sóng biển, đúng là tên râu rậm Bối Tỳ.
Hơi thở giờ phút này của Bối Tỳ vô cùng cường đại mà thần bí, chính là cường giả Thượng vị thần.
“Ẩn tàng khí tức” Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng, bình thường khi điều tra thực lực của người khác đều là cảm ứng khí tức của đối phương, qua cảm ứng khí tức mà phán đoán đối phương mạnh hay yếu, nếu không cảm ứng được vậy thì đối phương sẽ mạnh hơn mình một bậc. Bằng cách này, Lâm Lôi phán đoán đối phương là Trung vị thần hay là Thượng vị thần.
Khí tức của Thượng vị thần hắn không cảm giác được.
Nhưng có đôi khi, có một ít Thượng vị thần cường đại, còn có thể cố ý phát ra hơi thở yếu ớt, khiến cho đối phương phán đoán sai thực lực của mình.
“Ha ha” Đái Mạn cười phẫn nộ: “Không ngờ rằng, trong đám người ít ỏi các ngươi mà cũng còn che dấu một vị Thượng vị thần thứ ba, hơn nữa dường như lại là một người cực mạnh”. Tâm tình của Đái Mạn hôm nay rất xấu, một đường giết chóc cũng là vì phát tiết nỗi buồn bực trong lòng.
Gặp phải một cái khúc xương khó nhai như Bối Tỳ, Đái Mạn tự nhiên sẽ càng giận.
“Một người cực mạnh?” Bối Tỳ nhìn xung quanh, tên thanh niên đầu trọc Ba Phi đã trọng thương, Địch Lỵ Á dựa vào Tử thần khôi lỗi vẫn còn có thể cầm cự được.
Tên râu rậm Bối Tỳ cười cười nhìn Đái Mạn: “Ồ, ngươi là thủ lĩnh của Đao phong hải đảo phải không, tin rằng ngươi cũng hiểu được, nếu ngươi muốn đối phó chúng ta, cho dù ngươi thành công sợ rằng cũng sẽ chết hơn phân nửa, đó là được không bằng mất. Ta cũng không muốn giết đám Trung vị thần yếu ớt kia, hay là các ngươi đi đường các ngươi, chúng ta đi đường chúng ta”
Nhất thời mấy tên Trung vị thần Ác ma may mắn sống sót đều trở lên hưng phấn.
“Bối Tỳ, ồ Bối Tỳ Đại nhân” tên Ngả Kỳ cũng có chút thực lực nên vẫn còn sống. Lúc này hắn đang vô cùng kích động nhìn Bối Tỳ: “Bối Tỳ Đại nhân, lần này thật cảm kích ngài, ta, ta tới Huyết Phong đại lục nhất định sẽ trả ngươi thù lao mới.” Lúc này Ngả Kỳ rất kích động không biết nên nói cái gì.
Theo Ngả Kỳ nhìn thấy thì nếu Đái Mạn không phải kẻ ngu, nhất định sẽ không lãng phí tính mạng của thuộc hạ.
“Tiền thù lao mới?” Bối Tỳ nhếch miệng cười nhạt: “Tốt tốt, tuy nhiên, phải gấp tên Ba Phi hai lần”
“Nhất định gấp hai lần” Ngả Kỳ nói ngay.
Bối Tỳ lập tức nhìn về phía Đái Mạn: “Suy nghĩ thế nào rồi? Đừng đứng ngây ngốc ở đó thế chứ”