Chương 1109 : Phản Bội
<br><br>Chương 1109 : Phản Bội<br><br><br>Chương 1109: Phản Bội <br> <br> Lý Hỏa Vượng quay mạnh đầu lại liền nhìn thấy Triệu Lôi đang giơ cái thuyền gỗ đặt trong cái bình lớn bằng quả dưa hấu kia lên hung hăng đập về phía đầu mình. <br>“Tại sao lại trộm đồ của ta!! Đây đều là đồ của ta!!” <br>Ngay khi Triệu Lôi sắp đập trúng đầu Lý Hỏa Vượng, con thuyền gỗ bên trong lắc lư theo dòng nước, thanh kiếm dài trong tay người gỗ nhỏ bằng con kiến trên thuyền đâm vào vách thủy tinh theo quán tính. <br>Răng rắc một tiếng, bình thủy tinh lập tức vỡ tan, nước trong bình trực tiếp xối lên mặt Lý Hỏa Vượng. <br>Hắn giận dữ thả lỏng một tay, buông con dao phay trong tay ra trực tiếp chụp lấy con thuyền gỗ kia. <br>“Mọe nó, dám đánh lén ta!” <br>Lý Hỏa Vượng nắm chặt con thuyền gỗ trong tay, trực tiếp đập thẳng lên mặt Triệu Lôi, toàn bộ mô hình thuyền gỗ lập tức bị đập vỡ chia năm xẻ bảy. <br>Thanh kiếm trong tay người gỗ nhỏ bằng con kiến kia cũng trực tiếp đâm vào trong mắt Triệu Lôi. <br>---- <br>“Aaa!!” <br>Triệu Lôi kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn che lấy con mắt bị đâm tổn thương của mình rồi ngồi xổm xuống đất. <br>Trong tầng hầm lộn xộn, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn đối phương. Hắn không có chút thương hại nào với đối phương, sau khi hắn nhặt con dao phay trên mặt đất lên liền chặn hướng cửa ra vào lại. <br>Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa hỏi Vương Cương rốt cuộc là ai đã đi nhờ vả họ, Triệu Lôi lại bất ngờ tấn công hắn từ phía sau. <br>Chuyện này không cần Vương Cương phải nói thêm gì nữa, sự thật đã chứng minh Triệu Lôi chính là kẻ phản bội! <br>Trước đây khi tụ họp ở Quất Tử Châu, với tư cách là một trong những người nhận được tin nhắn, chắc chắn hắn cũng đã biết trước được địa điểm. <br>Những người đó có thể phái một chiếc xe tải đâm mình giữa đường, rõ ràng chính là do tên này đã mật báo. <br>Còn hai người kia không xuất hiện, có lẽ cũng có nguyên nhân của hắn, so với kẻ thù, Lý Hỏa Vượng càng hận người phụ nữ đứng phía sau. <br>"Triệu Lôi à Triệu Lôi, ta thật không nghĩ tới là ngươi, họ cho ngươi cái gì tốt? Ngươi cho rằng làm chó cho họ sẽ có kết cục tốt đẹp sao? Hay là không bị họ cướp đi năng lực đặc biệt?" <br>Vẻ mặt Trần Hồng Du như đau thấm tim gan đi tới giống như một bức tường chặn đường lui của Triệu Lôi. <br>Nhìn thấy có người khác vây mình lại, Triệu Lôi che một mắt, vẻ mặt trở nên u ám, bất định nói: <br>“Chuyện này trách ta sao? Dựa vào cái gì mà trách ta! Rõ ràng là ngươi có lỗi với ta trước mà! Ta chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi!!” <br>“Ta có lỗi với ngươi?” <br>Lý Hỏa Vượng bật cười ra tiếng: <br>“Hôm nay ta mới nhìn thấy ngươi lần đầu, ngươi nói coi ta làm gì có lỗi với ngươi??” <br>"Giả! Đều là giả!" <br>Triệu Lôi run rẩy buông tay phải che mắt xuống, run rẩy nhìn vết máu trong lòng bàn tay, rồi lại che lại lần nữa. <br>"Cái gì giả không giả? Đừng có giả điên ở chỗ ta để trốn tránh trách nhiệm!! Điên thật hay điên giả! Ta vừa nhìn cái là biết ngay!!” <br>Lý Hỏa Vượng nói rồi cầm dao phay trong tay chỉ vào mặt hắn. <br>"Ngươi không hiểu! Chúng ta đã sớm gặp mặt nhau rồi! Là ngươi cướp đồ của ta trước! Ngươi bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa!" <br>Triệu Lôi kích động hét lên với Lý Hỏa Vượng. <br>"Có chuyện gì thì từ từ nói. Sao lại làm khó coi như vậy, dù sao mọi người đều quen biết nhau lâu rồi mà.” <br>Triệu Ngũ bước lên phía trước, ý đồ giảng hòa. <br>"Các ngươi bớt dùng chiêu này lại cho ta!! Còn giả bộ làm gì với ta nữa!" <br>Giọng nói của Triệu Lôi đột nhiên lớn hơn: <br>"Nếu không phải có ngoại địch, các ngươi có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà bắt tay cùng nhau sao? Quá khứ bẩn thỉu của các ngươi! Ta cũng không thèm nhắc tới! Các ngươi thật sự cho rằng chúng ta là người một nhà tương thân tương ái sao?” <br>"Không ai nói đúng không? Đều không muốn lộ qυầи ɭóŧ đúng không? Ngươi không nói! Ta nói! Tiền Phúc! Ngươi có gan nói ra là ai hại ngươi điên thành như vậy không?" <br>"Ngũ Kỳ! Tại sao ngươi chỉ dám đi loạn khắp nơi bên ngoài mà không dám về nhà?” <br>"Còn ngươi, Thanh Vượng Lai, người tốt đều để ngươi làm rồi! Người khác thì làm người xấu! Chỉ có ngươi là người thông minh! Người khác đều ngu ngốc không nhìn ra đúng không?" <br>Lời nói của Triệu Lôi khiến xung quanh yên tĩnh trở lại, Lý Hỏa Vượng đảo mắt nhìn biểu cảm của những người xung quanh, nhìn thấy những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của họ, trong lòng hắn cũng hiểu được phần nào. <br>Những lời mà Triệu Lôi nói sợ là thật. Những người này bề ngoài có vẻ thân thiện, nhưng giữa họ sợ là có quá khứ nào đó mà mình không biết. <br>"Lúc ta gặp nạn, các ngươi đều ở đó xem kịch! Giờ lại trách ta phản bội các ngươi? Hừ! Nếu họ ngấm ngầm ra điều kiện cho các ngươi! Các ngươi có ai dám nói là không hề dao động chút nào không?” <br>Lý Hỏa Vượng nghe đủ rồi, hắn tiến lên trước một bước nói: <br>"Ta không biết ngươi đang nói lời điên khùng gì nhưng cho dù ngươi có thật sự điên đi chăng nữa thì ngươi cũng nên biết mục tiêu của bọn hắn là chúng ta. Ngươi thật sự cho rằng đầu hàng với họ thì sẽ có kết quả tốt sao?” <br>Triệu Lôi run rẩy đặt tay xuống, dùng đôi mắt phủ đầy tia máu nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng: <br>"Ta chỉ có thể đánh cược một lần, bọn hắn không tin mà các ngươi có thể tin sao? Chí ít xem ra họ càng có nhiều cơ hội thắng hơn.” <br>