Chương 1116 : Đến Thanh Khâu
<br><br>Chương 1116 : Đến Thanh Khâu<br><br><br>Chương 1116: Đến Thanh Khâu <br> <br> Sau khi hiểu rõ Huyễn Tẫn thật sự giúp đỡ Lý sư huynh, Bạch Linh Miểu hành lễ với hắn: <br>“Đa tạ Huyễn Tẫn đại sư, tuy tính tình Lý sư huynh nóng vội, nhưng hắn rất tốt, hắn sẽ cảm nhận được ý tốt của ngài.” <br>“Ta không cần ý tốt của hắn, ta chỉ không muốn chết thôi.” <br>Huyễn Tẫn nói đến đây, nhìn Bạch Linh Miểu bên cạnh, nghiêm túc đánh giá khăn trùm đầu đỏ của nàng. <br>“Cơ thể tà tông chắc không dễ dùng nhỉ? Ta có quen phương trượng Chính Đức Tự, nếu ngươi muốn hắn có thể giúp ngươi đúc lại cơ thể.” <br>“Thật sự được sao?!” <br>Bạch Linh Miểu không khỏi kích động. Tuy nàng không quá để ý bề ngoài, Lý sư huynh cũng không ghét bỏ, nhưng nếu có thể sửa lại tất nhiên vẫn tốt hơn. <br>“Đương nhiên, nếu hôm nay chúng ta cùng chung sinh tử, chút chuyện nhỏ này tất nhiên phải giúp, huống hồ không đáng là gì, ngươi và ta giúp đỡ lẫn nhau thôi.” <br>--- <br>“Vù.” <br>Gió khẽ thổi qua đồng cỏ khô héo, cuốn theo vài lá cỏ xác xơ. <br>Lúc này bầu trời âm u, đám mây như chì đè nặng xuống thấp, cũng như tâm trạng hiện nay của Lý Hỏa Vượng. <br>Trải qua mấy ngày liều mạng lên đường, hắn đã đến Thanh Khâu, nhưng trước mặt vẫn còn được gọi là Thanh Khâu sao? <br>Thảm nhung thực vật xanh ngắt mênh mông ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là bãi cỏ khô vàng nghiêng trái ngã phải. <br>Tình huống này còn tệ hơn khi trước mình đến, nếu ngày đó cỏ chỉ hơi úa vàng, vậy bây giờ thảo nguyên như sắp chết, hắn không khỏi lo lắng cho Tôn Bảo Lộc. <br>Nhưng so với Thanh Khâu, phiền phức của Lý Hỏa Vượng còn chưa được giải quyết, hắn không rảnh quản rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. <br>Sau khi đùi của Lý Hỏa Vượng khẽ kẹp bụng ngựa, tuấn mã dán bùa phóng về tòa thành phía xa. <br>Đó là thành đô của Thanh Khâu, cụ thể có tên là gì, Lý Hỏa Vượng nhớ từng có người đã nói qua với hắn một lần, nhưng bây giờ hắn không nhớ, điều duy nhất hắn còn nhớ là con đường chất đầy phân bò phân dê rắn chắc. <br>Dù khả hãn Thanh Khâu thân chinh sa trường, nhưng hiển nhiên tòa thành tràn ngập mùi khai của gia súc kia vẫn có người quản lý. <br>Lý Hỏa Vượng vừa vào cổng thành, vài kỵ binh Thanh Khâu đội mũ đỏ cao cao cản đường hắn lại. <br>Miệng không hé mở, một giọng nói trầm thấp truyền đến từ bụng kỵ binh. <br>“Người ở đâu? Muốn đi đâu?” <br>Lý Hỏa Vượng lấy yêu bài Ti Thiên Giám Đại Lương ra ném qua đó, sau đó dùng ngón tay chỉ về phía miếu tự uy nghiêm đứng sừng sững nơi xa: <br>“Tìm đại sư trong miếu âm của các ngươi có chút chuyện.” <br>Chính vào lúc kỵ binh cẩn thận kiểm tra yêu bài Lý Hỏa Vượng ném qua, người Thanh Khâu vây xung quanh xôn xao nhường đường, nằm rạp xuống dập đầu sát đất. <br>Rất nhanh hai hàng lạt ma mặc áo khoác đen chắp tay trước ngực, chậm rãi đi qua trước mặt họ, bước đến phía trước Lý Hỏa Vượng. <br>Hiển nhiên họ cũng là người Thanh Khâu, màu da đen nhẻm, cơ thể khô gầy, nhưng không chút ngoại lệ họ đều là người già, hơn nữa còn là người lớn tuổi với gương mặt giăng đầy vết lốm đốm và nếp nhăn, gần như người già hành động bất tiện. <br>Lúc đầu khi Lý Hỏa Vượng ở Thanh Khâu, từng gặp loại lạt ma này một lần, xem ra trong miếu âm dường như đã biết thân phận mình, cử người đến đón mình. <br>Họ không nói chuyện, sau khi cúi người với Lý Hỏa Vượng, xoay người đi về phía miếu âm trên đỉnh. <br>Lý Hỏa Vượng liếc nhìn, xuống ngựa, kỵ binh gần như không dám có bất kỳ sự càn rỡ nào, hắn xoay người đi theo đám lạt ma kia. <br>Một xúc tu chui ra từ trong đạo bào màu đỏ của hắn, cưỡng ép cướp lại yêu bài từ trong tay nhóm kỵ binh. <br>Lý Hỏa Vượng đi theo sau lưng những lạt ma già kia, đi qua những người du mục đông đúc quỳ rạp dưới đất đang bái lạy về phía miếu âm, dọc theo cầu thang đi vào bên trong. <br>Dù trong miếu âm bề ngoài thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm trang trọng nhưng bên trong lại trống trải, không có tượng phật dư thừa, nhiều hơn là các bức tranh treo tường chất da, cùng các loại bảo tháp hình chóp nhọn. <br>Nội dung của những bức tranh treo tường kia rất kỳ quặc, vẽ gì cũng có, bên trong hình như có chút quan hệ với thần thoại của Trường Sinh Thiên. <br>Có điều Lý Hỏa Vượng không quên mình đến đây để làm gì, hắn hỏi ông lão lạt ma dẫn đường phía trước: <br>“Lần này ta tìm các vị đại sư, là có chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ.” <br>Nhóm lạt ma không lên tiếng, như thể họ đã sớm biết, tiếp tục dẫn Lý Hỏa Vượng vào miếu, xuyên qua sân biện kinh náo nhiệt, cuối cùng họ dừng lại ở một căn phòng sâu hút trong miếu âm. <br>Lão lạt ma nói chuyện với bên trong, trong phòng cũng có tiếng đáp lại, nhưng họ nói tiếng Thanh Khâu, nửa chữ Lý Hỏa Vượng cũng không hiểu. <br>Nhưng rất nhanh, Lý Hỏa Vượng đã nghe hiểu: <br>“Lý…chân nhân, ngưỡng…mộ…đã lâu.” <br>Sau khi giọng nói yếu ớt vang lên, cửa điện đen nhánh chậm rãi mở ra, để lộ bố cục tối om bên trong. <br>Khi Lý Hỏa Vượng vừa bước vào, đã trông thấy vài bộ xác khô đội mũ mào gà bị dây thừng thắt cổ, treo trên xà ngang trong phòng. <br>Tuy gương mặt họ như được bọc một lớp da khô, nhưng xem xét tăng bào hoa lệ khoác lên người họ và những món đồ trang sức bằng xương tinh tế treo trên người, những xác khô này có địa vị rất cao trong miếu âm. <br>Trong phòng chẳng những không hôi, hơn nữa còn tràn ngập đủ mùi hương ngọt ngấy. <br>