Chương 1119 : Tuần Hoàn
<br><br>Chương 1119 : Tuần Hoàn<br><br><br>Chương 1119: Tuần Hoàn <br> <br> Không có hồn phách, không có quỷ sai quái dị khổng lồ, cũng chẳng có hố sâu không thấy đáy, nơi này trừ Lý Hỏa Vượng ra, không hề thấy những gì mà Dương Tiểu Hài đã nói. <br>Chính vào lúc Lý Hỏa Vượng nghi ngờ liệu có phải mình đã đi nhầm đường hay không, hắn đột nhiên cảm giác trong sương mù đen ngòm phía xa có thứ gì đó xuất hiện. <br>“Đó là…” <br>Lý Hỏa Vượng nghiêng người về trước, nghi ngờ nhìn chằm chằm ảo ảnh dần dần hiện ra trong sương mù. <br>Nhưng khi bóng dáng của thứ đó càng lúc càng lớn trong sương đen, thậm chí vượt qua thị giác của Lý Hỏa Vượng, hắn lập tức hiểu ra thứ đó là gì! Đây là Đại Hắc Thiên! Đây là ti mệnh tử vong! Không thể nhìn! <br>Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất lồi lõm không bằng phẳng bên dưới, dịch chuyển sang phía bên cạnh. <br>Ngay sau đó, tiếng kêu làm lòng người cực kì sợ hãi truyền đến, khiến cơ thể Lý Hỏa Vượng như điện giật đứng yên tại chỗ, ngay cả sức lực để nhấc chân cũng chẳng có. <br>Lúc này điều Lý Hỏa Vượng có thể làm là, nhắm mắt bịt tai, cuộn người lại đến mức nhỏ nhất: <br>“Không thấy ta…không thấy ta!” <br>Tiếng kêu trầm thấp lại lần nữa truyền đến, uy áp mạnh mẽ khiến Lý Hỏa Vượng như ở ranh giới cõi chết. <br>Lúc này hắn cảm giác được, đỉnh đầu của mình dường như bị một ngọn núi cưỡng ép nghiền qua. <br>Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, cảm giác kia biến mất, Lý Hỏa Vượng thở hổn hển bò dậy, lúc này Lý Hỏa Vượng trông thấy, cơ thể của mình như ngọn nến tan chảy hơn phân nửa. <br>Hơn nữa đây mới chỉ là đi ngang qua thôi, chứ vẫn chưa chạm vào hắn. <br>“Đây là Đại Hắc Thiên sao? Đây chính là Khôi Tháp.” <br>Lý Hỏa Vượng nhìn sương đen ở phía xa lẩm bẩm. <br>So với Tam Hủy quản lý đau khổ và Đấu Mỗ thật giả, Khôi Tháp nắm giữ tử vong là một loại cảm giác hoàn toàn khác. Như thể đối diện với bản thân vĩnh hằng tĩnh mịch. <br>Lúc trước không hiểu tại sao nơi này lại trống trải như vậy, trải qua chuyện ban nãy, cuối cùng hắn đã biết nguyên nhân. <br>So với việc ngày xưa Đầu Tử có lừa mình hay không, Lý Hỏa Vượng lúc này lo lắng cho ký ức của Hồng Trung rốt cuộc còn sống hay đã chết hơn. <br>Chỉ với tình huống ban nãy, gặp thêm vài lần nữa, cho dù có lạt ma hộ thân hắn cũng không chống đỡ nổi, càng đừng nhắc đến Tọa Vong Đạo Hồng Trung. <br>“Lẽ nào thật sự đi đầu thai rồi? Nói ra thì thế giới này có đầu thai không?” <br>Lý Hỏa Vượng không khỏi bắt đầu suy nghĩ đến dự tính xấu nhất. <br>Nhưng chính vào lúc hắn đang nghĩ như thế, Lý Hỏa Vượng đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy góc đông nam trên trần nhà, có thứ gì đó nhanh chóng chạy vào sương đen phía trước. <br>“Đợi đã!” <br>Hai chân Lý Hỏa Vượng đạp một cái, lao về phía trần nhà. <br>Chờ khi đôi chân chạm lên nóc nhà gập ghềnh, Lý Hỏa Vượng lập tức thoải mái, đuổi theo động tĩnh kia. <br>Trong thế giới tử vong vô cùng hoang vu lạnh lẽo này, vật ban nãy là thứ đầu tiên nhúc nhích mà hắn nhìn thấy, nhất định phải tóm lấy hỏi han đàng hoàng. <br>Lý Hỏa Vượng cố hết sức, nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh trông thấy bóng lưng của thứ đó, là bóng lưng của một đứa nhỏ, cơ thể của hắn trắng toát, như đang tỏa sáng. <br>“Đợi đã! Đừng chạy!” <br>Nhưng nghe thấy tiếng kêu của Lý Hỏa Vượng, thứ kia càng chạy nhanh hơn. <br>Cất bước theo thứ đó, xung quanh Lý Hỏa Vượng dần dần xảy ra thay đổi, bắt đầu xuất hiện một vài cột lớn dựng thẳng giữa trời đất, mấy cây cột đó rất cao rất rộng, chia tách trời và đất thành hai nửa, đứa bé kia trực tiếp lẩn vào phía sau cây cột khổng lồ không thấy bóng dáng. <br>Chính vào lúc Lý Hỏa Vượng âm thầm thở dài một hơi, đã nhìn thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng điệu trêu chọc: <br>“Ngươi đuổi theo hắn làm gì?” <br>Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, trông thấy Lý Hỏa Vượng giống hệt như mình đang treo ngược trên trần nhà. <br>Đó là Tọa Vong Đạo Hồng Trung, Lý Hỏa Vượng vừa nhìn đã nhận ra ngay, trên gương mặt hắn tuyệt đối không thể lộ ra biểu cảm như vậy. <br>“Tốt quá rồi, ngươi không chết!” <br>Lý Hỏa Vượng mừng rỡ, không khỏi cảm thán vận may của mình thật sự không tệ, nhanh như vậy đã tìm được. <br>“Thế nào? Ngươi rất muốn ta chết à? Ngươi nghĩ như vậy cũng phải, dù sao với ngươi hiện nay mà nói, ta chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức do Đấu Mỗ tạo ra, haha, ngay cả ta cũng muốn mình chết.” <br>Lý Hỏa Vượng treo ngược quẹt tay lên mặt, gương mặt kia chớp mắt trở thành quân bài mạt chược Hồng Trung. <br>“Để ta đoán xem, ngươi trăm cay nghìn đắng từ xa đến Phong Đô tìm ta, chắc chắn là gặp phiền phức rồi?” <br>“Rốt cuộc là phiền phức gì, khiến Lý Hỏa Vượng tiếng tăm lẫy lừng, phải đến tìm một đoạn ký ức hư ảo nhờ giúp đỡ nhỉ?” <br>“Ngươi biết không, ta chỉ là một đoạn ký ức mà thôi!” <br>Máu thịt Hồng Trung nhảy xuống, há miệng cười haha. <br>“Ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là, lúc này bất kể ta làm gì cũng sẽ thiết lập lại trong vòng một tiếng, sau đó bắt đầu lặp lại rồi lặp lại! Ngươi hiểu cảm nhận đó không? Ngươi có hiểu không!!” <br>Sau tiếng hét vang lên, Hồng Trung do máu thịt ghép lại dần dần sụp đổ, cuối cùng hóa thành một vũng máu nhúc nhích. <br>--- <br>Bên cạnh một cây cột nghiêng khổng lồ, Lý Hỏa Vượng nhìn Hồng Trung Tọa Vong Đạo trước mặt, lắng nghe những chuyện mà hắn nói với mình. <br>Sau khi đối phương trút hết tâm sự trong lòng xong, Lý Hỏa Vượng mặt không chút thay đổi dừng một chút rồi nói: <br>"Ngươi còn giả vờ nữa à? Đã đến lúc này rồi, có ý nghĩa gì sao?" <br>