Chương 1123 : Khôi Lưu, Khôi Tháp
<br><br>Chương 1123 : Khôi Lưu, Khôi Tháp<br><br><br>Chương 1123: Khôi Lưu, Khôi Tháp <br> <br> “Ngươi không cảm thấy bây giờ cảm giác trên đỉnh đầu của chúng ta không giống nhau sao? Ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân có thể luôn chờ đợi ở nơi quỷ quái này ư? Ngươi phải tin tưởng ta! Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài!” <br>“Người lừa gạt người khác thì không có nghĩa là người khác cũng lừa gạt ngươi!! Ngươi suy nghĩ kỹ đi! Suy xét đến tình huống của chúng ta! Rốt cuộc thì ngươi tiếp tục ở lại chỗ này! Hay là đi theo ta ra ngoài sẽ tốt hơn!” <br>Đối diện với Lý Hỏa Vượng tận tình khuyên nhủ, Hồng Trung vẫn không có động tĩnh nào. Hắn có ý đồ cố gắng hết sức cách xa phạm vi cái bóng của Khôi Lưu cũng như rời xa Lý Hỏa Vượng. <br>Lý Hỏa Vượng biết rõ đối phương căn bản nghe không lọt lời nói của mình. Tên Hồng Trung trước đây là Hồng Trung đã từng xem qua ghi chép mình trên cột trụ, mà tên trước mắt này căn bản không biết những chuyện mà bản thân đã trải qua trước đó. <br>Lý Hỏa Vượng biết với tình huống này mà mình nói quá nhiều thì đối phương sẽ càng nghi ngờ hơn thôi. <br>Khi nghe thấy tiếng xoay chuyển ong ong bên tai dần dần yếu đi, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng trực tiếp đứng lên dưới uy áp của Ti Mệnh. Cơ thể Lý Hỏa Vượng hòa tan rất nhanh nhưng lúc này hắn không quan tâm được nhiều như vậy. Hắn dùng hết sức lực toàn thân đuổi theo Hồng Trung. <br>Dù sao thì đi cũng nhanh hơn bò rất nhiều. Khi Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng đuổi kịp Hồng Trung rồi, hắn trực tiếp nhào tới chế trụ lại đối phương: <br>“Thành thật một chút cho ta!” <br>Nếu đối phương đã không ăn mềm thì hắn cũng chỉ có thể cứng rắn thôi. <br>“Được, ta biết rồi, lời ngươi nói là thật, ngươi buông tay ta ra đi, ta đi cùng ngươi.” <br>Lúc này Hồng Trung nhìn thẳng vào mặt Lý Hỏa Vượng nói. <br>“Bớt giở trò với ta đi! Không có tác dụng đâu! Ta biết hiện tại ngươi hoàn toàn không tin ta! Ta mà thả tay ra là ngươi chạy liền!” <br>Lý Hỏa Vượng giống như một người nến bị hòa tan nhìn chằm chằm vào đối phương. <br>“Ngươi nghĩ bây giờ ta đang lừa ngươi, được, coi như là ta lừa ngươi đi! Nhưng mà dù sao thì chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này trước đi! Cách xa phạm vi của Khôi Tháp! Chờ sau khi ra ngoài rồi ta sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi!” <br>Nếu như cứ tiếp tục chờ đợi, đừng nói là chờ được Hồng Trung giải thích, sợ là mới nói được một nửa thì mình đã hồn phi phách tán rồi. <br>Hồng Trung nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu. <br>Khi Lý Hỏa Vượng lần nữa cử động lại, cuối cùng Hồng Trung cũng không có gây cản trở gì. Hai người đồng tâm hiệp lực di chuyển ra bên ngoài, cơ thể của Hồng Trung cũng bắt đầu hòa tan theo từng bước đi. Không lâu sau, họ cũng không có thời gian mà phòng bị lẫn nhau nữa. Họ dùng hết sức lực cố gắng rời khỏi nơi này. <br>Những chỗ trên cơ thể họ bị hòa tan bắt đầu có chút dính liền lại, khiến cho hai người lúc này giống như là sinh đôi vậy. Nhưng mà dù họ tiếp tục đi bao xa thì tốc độ hòa tan vẫn không chậm lại chút nào. <br>Mặc dù bây giờ không có gương nhưng Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định bộ dạng bây giờ của hắn sợ là đã không còn giống hình người nữa. <br>“Rốt cuộc ngươi và ta của trước đây đã làm cái gì vậy? Tại sao lại chọc tới thứ này? Ti Mệnh mà cũng dám chọc vào? Các ngươi bị điên rồi sao?” <br>Giọng điệu của Hồng Trung vô cùng bất mãn mà phàn nàn: <br>“Sao chúng ta có thể chọc giận nó chứ! Cũng không biết làm sao mà tên này lại tự mình đến nữa!” <br>Lý Hỏa Vượng trả lời khó khăn. <br>Hai người khó khăn tiếp tục bước đi dưới áp lực của Ti Mệnh tử vong. Dưới áp lực của sống chết, hai người họ không có thời gian nói chuyện nữa. <br>Ngay khi Lý Hỏa Vượng cho rằng họ sẽ chầm chậm rời đi như vậy, đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, trên đỉnh đầu của hai người có một tầm mắt bắn tới: <br>“Khôi Tháp đang nhìn ta ư?” <br>Khoảnh khắc ý nghĩ này vừa lóe lên, Lý Hỏa Vượng dừng lại. Lúc này hắn cảm thấy cơ thể của bản thân hoàn toàn không thể động đậy được, hơn nữa ý thức của mình cũng bắt đầu dần dần hòa tan theo cơ thể mình. Hắn sắp chết rồi, đây là cảm giác mà bất kỳ người nào sắp chết đều sẽ có cảm giác này. <br>Thời điểm sắp chết, tầm mắt của Lý Hỏa Vượng không tự chủ hướng lên. Ti Mệnh tử vong trước đây chỉ cần nhìn thoáng qua là chịu không nổi rồi mà bây giờ lại tỏ ra vô cùng thân thiết, sự ấm áp đến gần tản ra giống như là vòng tay của mẹ mình vậy. <br>Lý Hỏa Vượng dần dần nhìn thấy khoảng cách của đối phương với mình càng ngày càng gần. Trên mặt hắn từ từ nở một nụ cười. <br>Khi càng ngày càng đến gần, thứ trên trần nhà ngày đó dần xuất hiện thay đổi. Nó từ từ biến thành mặt phẳng, dần dần biến thành một tấm gương màu đen trước mặt Lý Hỏa Vượng, mà Lý Hỏa Vượng ở trong gương nhìn thấy bản thấn biến thành màu đen. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Hỏa Vượng hiểu thông được một số thiên đạo, một số quy tắc ẩn chứa trong đó. <br>Tấm gương kia chính là một bộ phận của mình, cũng chính là một bộ phận của Khôi Tháp. Mỗi một vật sống sinh ra đều mang theo “chết” bên người, mỗi một vật sống sinh ra chính là một bộ phận của Khôi Tháp. <br>Mà tất cả “chết” tập hợp lại thì chính là Khôi Lưu, nhìn thế gian thiên biến vạn hóa, nhưng cái chết vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cái chết là một sự vĩnh hằng. <br>