Chương 1125 : Đã Chết
<br><br>Chương 1125 : Đã Chết<br><br><br>Chương 1125: Đã Chết <br> <br> “Thế nào?” <br>Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Hồng Trung: <br>“Nếu ngươi đã hiểu Lý Hỏa Vượng, vậy ngươi cũng nên hiểu rằng bây giờ ta không có lừa ngươi.” <br>“Dù ngươi chọn qua một lần nhưng nếu ngươi đã là người mới, ta để cho ngươi chọn một lần nữa. Điều ta muốn nói là ngươi hợp tác với ta tốt hơn nhiều so với việc ngươi ngồi chờ ở đây.” <br>“Haha, vậy cũng không chắc chắc, nói không chừng có ngày nào đó Đấu Mỗ thức dậy vậy ta cũng có thể trở về.” <br>“Không cần phải lặp lại, lời này ngươi của một tiếng trước đã nói qua một lần rồi. Nếu ngươi còn nói lời này vậy suy nghĩ trong lòng ngươi giống hệt với Hồng Trung một tiếng trước.” <br>“Thật sao? Haha.” <br>Hồng Trung gãi gãi đầu mình: <br>“Vậy được rồi, sự lựa chọn của ta giống với lần trước.” <br>“Vậy thì nhanh lên đi, sắp hết một giờ rồi, ta thật sự không muốn nhắc lại lời này lần thứ ba đâu.” <br>Lý Hỏa Vượng nói rồi dẫn theo Hồng Trung đi vào trong miếu Trung Âm, trong lòng hắn đã âm thầm quyết định chủ ý. <br>Khi đi tới bên cạnh miếu Trung Âm, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng nghe lại âm thanh xoay chuyển ong ong kia. <br>Dù Hồng Trung không vào được bên trong miếu Trung Âm nhưng Lý Hỏa Vượng lại có thể cưỡng ép kéo hắn vào theo. <br>Cơ thể của hai người bắt đầu kéo dài lớn lên, cuối cùng đi vào sự xoay chuyển trong tay của xác ướp Lạt Ma theo từng tiếng ong ong. <br>Chờ Lý Hỏa Vượng mở mắt ra lần nữa, hắn cảm nhận được rõ ràng có người đang vây quanh mình, hắn lập tức thở phào một hơi. <br>Lý Hỏa Vượng vươn tay xoa nhẹ trên đầu Lý Tuế đang đi đến trước mặt mình, trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ. <br>Không lâu sau, hắn cảm giác trong đầu mình có nhiều hơn một đoạn ký ức, đoạn ký ức từ khi bản thân còn nhỏ đến lớn, biến thành ký ức của Hồng Trung Tọa Vong Đạo. Đoạn ký ức này chính là ký ức mà ban đầu Đấu Mỗ đã nhét vào trong đầu mình. <br>Những thứ này đều có rồi, vậy những công pháp tu giả kia dĩ nhiên cũng sẽ có. <br>Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, bất luận như thế nào, dù quá trình có chút khó khăn trắc trở nhưng kết quả miễn cưỡng cũng coi như là có thể chấp nhận. <br>“Đa tạ sự giúp đỡ của các vị đại sư.” <br>Lý Hỏa Vượng nói lời cảm tạ với những xác ướp Lạt Ma kia, nhưng mà bọn họ lại không nói một lời nào cả, lạnh lùng xoay người rời đi. <br>Hiển nhiên, những trò vặt mà Lý Hỏa Vượng làm ra trước đó xem ra đã bị bọn họ nhìn thấu rồi, canh giờ cũng không biến mất. <br>“Cha à, ngươi không sao chứ? Lúc nãy ngươi thật sự đã chết rồi đó, dọa ta hết hồn.” <br>Lý Hỏa Vượng lo lắng hỏi. <br>“Không sao, sau này ta sẽ không vậy nữa.” <br>Lý Hỏa Vượng vỗ lên đầu nàng, xoay người đi ra khỏi miếu Trung Âm. <br>Trong quá trình ra khỏi thành, Lý Hỏa Vượng đã bắt đầu không chờ được nữa mà lật xem ký ức của Tọa Vong Đạo, tìm kiếm công pháp tu giả. <br>“Tọa giả, động dã. Vong giả, niệm dã. Phi tọa tắc chỉ kỳ dịch, phi vong tắc tức kỳ tư. Dịch bất chỉ, tắc thần tịnh. Tư bất tức, tắc tâm ninh...” <br>Là Hồng Trung, bây giờ hắn biết hết toàn bộ công pháp từ nhỏ đến lớn của Tọa Vong Đạo, thậm chí ngay cả Vọng Thiên Bảo Hạo triệu hồi Đấu Mỗ hắn cũng biết nhưng mà không phải biết là có nghĩa sẽ sử dụng được. <br>Lý Hỏa Vượng đưa tay lau trên mặt, ý đồ đổi một khuôn mặt khác nhưng mà trên mặt của hắn bây giờ lại không có bất kỳ sự thay đổi nào cả. <br>Hắn khẽ thở dài một hơi, lúc trước mình có thể sử dụng phép thần thông của Tọa Vong Đạo là vì được Đấu Mỗ trực tiếp thổi vào. <br>Giờ đây Đấu Mỗ đã sụp đổ rồi, mọi thứ trước đây cũng không còn nữa. <br>Dù mình có tìm được ký ức của Hồng Trung nhưng mình cũng phải luyện lại từ đầu toàn bộ công pháp thần thông của Tọa Vong Đạo. <br>Tuy nhiên đối với chuyện này, Lý Hỏa Vượng ngược lại cũng không để ý. Thực lực của Tọa Vong Đạo vốn dĩ không thể giao chiến chính diện được. Hắn cũng không trông chờ vào công pháp của Tọa Vong Đạo có thể giúp đỡ mình đối phó với Pháp Giáo. <br>Năng lực tu chân ở mặt này đã đủ dùng rồi. <br>Hắn thêm đoạn ký ức này chỉ là vì để tu chân được cân bằng mà thôi. Tác dụng phụ của tu chân vô cùng nghiêm trọng, hắn thật sự không muốn giữ lại dù chỉ là một giây. <br>“Để ta xem thử...” <br>Lý Hỏa Vượng đi ra khỏi miếu Trung Âm, thuận tiện ngồi xuống một quán trà bên cạnh, bắt đầu tìm kiếm công pháp ban đầu của Tọa Vong Đạo. <br>Nhưng mà sau khi xem “Quyển kinh lừa gạt” trong đầu xong, Lý Hỏa Vượng lại rơi vào trầm tư. <br>Mới đầu Tọa Vong Đạo không nói làm sao để luyện công, không nói làm sao để vận công, thế mà trước khi học hắn đã trở thành một tên lừa gạt chân chính. <br>--- <br>“Tiểu tử, đừng có học vẹt. Nếu ngươi muốn học theo quyển kinh lừa gạt kia vậy thì cũng sẽ không học được đâu. Để ta dạy cho ngươi, chúng ta là Tọa Vong Đạo đó, không thể lừa gạt người khác.” <br>Lý Hỏa Vượng ngồi trong quán trà vừa uống trà vừa nhìn Lục Vạn trước mắt nói những lười kinh hãi thế tục. <br>“Gạt người luôn là cấp thấp nhất, muốn lừa gạt thì phải để cho bọn họ tự lừa gạt chính mình.” <br>Một tên râu cá trê vẻ mặt gian xảo tiếp tục giải thích với thiếu niên trước mặt. <br>“Chỉ cần có thể khiến bọn họ tự lừa gạt mình thì cho dù có là lời nói dối hoang đường nhất, bọn họ cũng cảm thấy đó là thật.” <br>