Chương 1132 : Ai?
<br><br>Chương 1132 : Ai?<br><br><br>Chương 1132: Ai? <br> <br> “Hạ phàm? Ai? Vu Nhi Thần?” <br>Lý Hỏa Vượng cau mày. <br>“Không, Vu Nhi Thần không đến, nếu nó có thể xuống thì đã xuống từ lâu rồi, cũng không đến nỗi khiến pháp giáo làm mưa làm gió ở đây.” <br>“Chắc cũng không phải Ti Mệnh xuống, mà một số thứ dưới Ti Mệnh.” <br>Chính Bá Kiều bên cạnh bổ sung nói. <br>Dưới Ti Mệnh? Lý Hỏa Vượng nghĩ đến những thứ đau khổ chờ đợi ngoài Bạch Ngọc Kinh lúc trước. <br>“Kiểu như Hỉ Thần ư?” <br>Trước đây Lý Hỏa Vượng đã từng giao đấu với bọn chúng, không thể không nói tà ma như này vô cùng lợi hại. <br>“Không phải, Hỉ Thần thì không cần mời, nó ở ngay phía dưới, ngươi gọi một tiếng là đến, mà là thứ còn lợi hại hơn Hỉ Thần.” <br>“Bởi vì Thái Sơn Thạch từ Đại Tề đến, hắn cũng chỉ biết vậy, các chi tiết khác thì có lẽ không ai tiết lộ cho họ.” <br>Lý Hỏa Vượng nhìn hình ảnh trên gương phát ánh sáng ở bên cạnh, nếu nói tình hình chiến đấu bất lợi, vậy e rằng chính là lúc này rồi. <br>Đội quân của Đại Lương đã đặt chân đến biên giới Tứ Tề, nếu theo tình hình hiện tại của pháp giáo, nếu không phải binh chi viện, chắc chắn là sẽ bị nuốt gọn đến hết. <br>Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, nhìn sang Huyền Tẫn bên cạnh. <br>“Nếu thứ có trình độ như vậy hạ phàm thật, các ngươi có thủ đoạn đối phó không?” <br>Huyền Tẫn trả lời nói: <br>“Chúng ta không thể đợi họ mời được rồi mới đề phòng, nếu đã biết kế hoạch của họ, thì chúng ta nên ra tay nhân lúc họ chưa mời được.” <br>“Phái binh gia khởi binh đến, đương nhiên là không được, để tránh đánh rắn động cỏ, tốt nhất là cho mấy người có thân thủ bất phàm đến phá hỏng kế hoạch của họ.” <br>“Ngươi nhìn ta làm gì? Ngoại trừ ta thì không còn ai khác hả?” <br>Lý Hỏa Vượng bất mãn nói. <br>“Người giỏi giang thì làm nhiều việc, đương nhiên người khác cũng sẽ đi theo, nhưng phải có ngươi, ta mới có thể yên tâm thực sự, nói câu thật lòng, bây giờ ngươi còn lợi hại hơn ta.” <br>“Bớt nịnh bợ ta đi, tạm thời ta không rảnh, chuyện này, ngươi nghĩ cách giải quyết đi.” <br>Lý Hỏa Vượng không phải không muốn đi, có thể phá hỏng kế hoạch của Pháp giáo, đương nhiên hắn rất vui lòng, nhưng công pháp tu giả của hắn vừa mới bắt đầu, có thể loại bỏ tác dụng phụ của tu chân hay không còn chưa biết. <br>Không nghĩ cách giải quyết rắc rối thật giả lẫn lộn này, lên chiến trường, e rằng những chuyện không thể dự liệu được cũng có thể xảy ra. <br>“Không vội không vội.” <br>Lý Hỏa Vượng lên tiếng. <br>“Phía chúng ta cũng phải phái gián điệp trong pháp giáo thăm dò thật giả, lúc nào ngươi đi được thì nói một tiếng, nếu kịp được là tốt nhất, không kịp thì thôi vậy.” <br>Lý Hỏa Vượng lại nhìn Thái Sơn Thạch ngây ngốc một cái, quay người rời khỏi nhà giam. <br>“Huyền Tẫn, nhớ đưa con gái ta từ Tứ Tề về.” <br>Sau khi Lý Hỏa Vượng đi, nhà giam im lặng như tờ, nhìn theo hướng Lý Hỏa Vượng bỏ đi, hai người quay sang nhìn nhau cười, sau đó cùng bất lực lắc đầu. <br>“Loại người này thật khó nói chuyện.” <br>“Không sao, số mạng người này không tốt, đợi tai họa qua đi, chắc sẽ không tiếp xúc nhiều với chúng ta nữa.” <br>--- <br>Trong miếu thờ hương khói nghi ngút, Bạch Linh Miểu với mái tóc dài để thả ngồi khoanh chân trên bàn đá hoa sen, tuy răng nanh dữ tợn của nàng lộ ra khỏi khóe miệng, giữa sợi tóc màu trắng che giấu kim dài nhọn và vảy rắn màu xanh. <br>Nhưng so với trước đây, thì tốt hơn nhiều rồi, ít nhất trên khuôn mặt nàng vừa đủ hai con mắt, tuy một con mắt vẫn là mắt thú. <br>Vây xung quanh đài hoa sen của Bạch Linh Miểu là các hòa thượng của chùa Chính Đức Đại Tề, bọn họ ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, gõ mõ theo tiết tấu. <br>Bọn họ vừa gõ, vừa niệm kinh phật khó hiểu. <br>“Liên Trì hải hội, di đà như lai, quan âm thế chí tọa liên đài, tiếp dẫn thượng kim giai, đại thệ hoằng khai, phổ nguyện ly trần ai. Nam vô liên trì, hải hội bồ tát ma ha tát…” <br>Trong tiếng niệm chú của họ, cơ thể của Bạch Linh Miểu dần biến hóa, những thứ vốn không thuộc trong cơ thể nàng đang chậm rãi nhúc nhích, dần dần thoát khỏi làn da trắng của Bạch Linh Miểu. <br>Không ít dấu vết hóa thú của tiên gia xuất hiện trên cơ thể hòa thượng, nhưng nhanh chóng bị bọn họ áp chế. <br>Hai canh giờ sau, sự biến hóa dần dừng lại, khi Bạch Linh Miểu buông tay xuống, dùng bốn tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt mình, phát hiện khuôn mặt dị dạng đó đã biến trở lại thành khuôn mặt ban đầu của mình. <br>Từ trên đài hoa sen, Bạch Linh Miểu hành lễ, cung kính hành lễ phật và nói với một vị lão hòa thượng hiền từ: <br>“Phương trượng, cảm ơn ngươi đã hao tâm tổn sức mấy ngày nay.” <br>“A di đà phật, nữ thí chủ nói gì vậy, trong tu la đạo này, bần tăng thực sự không giúp được gì, cũng chỉ có thể cố hết sức mọn trong chuyện này thôi.” <br>“A di đà phật, nữ thí chủ nói gì vậy, trong tu la đạo này, bần tăng thực sự không giúp được gì, cũng chỉ có thể cố hết sức mọn trong chuyện này thôi.” <br>Sau khi hai người khác sáo với nhau một hồi, Bạch Linh Miểu bái biệt phương trượng chùa Chính Đức, quay người rời khỏi hậu viện, đi vào trong miếu thờ khói hương ngào ngạt trước mặt. <br>Trong tiền điện, một vị phật tổ khổng lồ nằm nghiêng trên bàn, hưởng thụ sự cung phụng và bái lạy của dân chúng. <br>Bạch Linh Miểu cầm bốn cây hương, bái lạy phật tổ ba cái giống như người khác xong, thận trọng cắm vào trong lư hương. <br>Vừa từ trong điện đi ra, một tòa thành trì phức tạp náo nhiệt xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của Bạch Linh Miểu. <br>