Chương 1135 : Hiến Tế
<br><br>Chương 1135 : Hiến Tế<br><br><br>Chương 1135: Hiến Tế <br> <br> “Trẫm tìm Thánh Nữ tới đây cũng không có ý gì khác.” <br>Hoàng đế Tứ Tề đi xuống khỏi ngai vàng, chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Linh Miểu. <br>“Nếu hiện giờ có nhiều tín đồ Bạch Liên Giáo đều nghe theo hiệu lệnh của ngươi như vậy, vậy thì trẫm muốn thương lượng với Thánh Nữ một chuyện nhỏ.” <br>Bạch Linh Miểu hơi ghé mắt, chờ đợi đối phương nói tiếp. <br>Đúng lúc này, vị tướng quân mập bên cạnh lập tức lên tiếng: <br>“Này nha, bệ hạ à, chúng ta đừng vòng vo nữa mà nói thẳng ra đi.” <br>Nói xong lời này, không đợi hoàng đế Tứ Tề mở miệng, tướng quân mập kia đã lên tiếng: <br>“Thánh Nữ đại nhân à, chuyện là như thế này.” <br>“Miếu Trung Âm của Thanh Khâu bên kia có một dự định, họ có cách có thể đánh bại toàn bộ tàn dư Pháp Giáo còn sót lại ở Tứ Tề chỉ trong một chiêu. Nhưng mà á, cách này cần một thứ có chút kỳ lạ cho nên muốn mời Thánh Nữ giúp đỡ.” <br>“Miếu Trung Âm?” <br>Bạch Linh Miểu vừa nghe đến cái tên này, trong lòng lập tức dâng lên một tia bất an. <br>“Họ cần mạng người, không phải cái loại mạng người của Dương Thọ Đan kia đâu. Họ cần mạng người để tế trời, không phải mấy trăm người hay mấy ngàn người mà là một triệu tám trăm mười người. <br>Bạch Linh Miểu vẫn không nói lời nào, rõ ràng nàng đã bị con số kia trấn áp rồi. <br>Hoàng đế Tứ Tề cho vị tướng quân mập kia một ánh mắt, hắn nói tiếp: <br>“Chuyện này ấy à, có trách thì cũng trách những vị Lạt Ma kia. Họ nói những người đó nhất định phải cam tâm tình nguyện đi chết thì mới được.” <br>“Ngươi nói xem lời nói này gọi là gì. Không biết não của mấy người Thanh Khâu kia làm sao mà phát triển được, cứ nhất định phải là cam tâm tình nguyện làm. Chuyện này sao chúng ta có thể làm được chứ cho nên mới nhờ Thánh Nữ giúp đỡ.” <br>“Nhất định trong Bạch Liên Giáo cũng có một số người vô dụng đúng không, ví dụ như là người già yếu bệnh tật các kiểu, thà dùng phế vật còn hơn.” <br>“Cứ theo như lời giải thích trước đó của ngươi là được, cứ nói là chết rồi là có thể đi quê hương chân không. Nhất định họ sẽ vui mừng hớn hở đi chịu chết.” <br>Chờ vị tướng quân mập nói xong thì hoàng đế Tứ Tề bên cạnh cũng tiếp lời: <br>“Ngươi yên tâm, chỉ cần có thể khiến Pháp Giáo rút lui khỏi Tứ Tề, để cho trẫm đăng cơ lần nữa thì dù chết bao nhiêu người trẫm cũng sẽ bồi thường cho ngươi gấp năm lần tín đồ!” <br>“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy trẫm là loại người nói lời không giữ lời? Trẫm có thể thề trước mặt liệt tổ liệt tông! Lần này thì ngươi có thể yên tâm rồi chứ?” <br>Hai tay Bạch Linh Miểu run rẩy, nhìn vị hoàng đế Tứ Tề trước mặt mình, không biết tại sao nàng lại nghĩ tới vị nữ tướng quân Bạch Long Đằng trước đây. <br>“Bệ hạ!” <br>Giọng nói Bạch Linh Miểu run rẩy: <br>“Đây là một triệu tám trăm mười mạng người đó!” <br>“Vậy có sao đâu? Dù sao họ cũng sẽ đi quê hương chân không hưởng phúc rồi, làm sao, chẳng lẽ Thánh Nữ cảm thấy không có cái gọi là quê hương chân không sao?” <br>--- <br>Nghe thấy lời nói của hoàng đế Tứ Tề, hai tay Bạch Linh Miểu chậm rãi nắm chặt lại, vẻ mặt nàng bắt đầu trở nên vô cùng khó coi, cơ thể tựa hồ có chút đứng không vững nữa. <br>Quê hương chân không quả thực có tồn tại, đây cũng là do chính miệng Vô Sinh Lão Mẫu nói ra, người nhà của mình bây giờ đang sống một cuộc sống không buồn không lo ở chỗ đó. <br>Chờ sau khi mình chết thì mình có thể đoàn tụ cùng họ. Đây chính là chuyện mà Bạch Linh Miểu chắc chắn bản thân có thể tin tưởng. <br>Nhưng khi chuyện mà bản thân vô cùng tin tưởng với một triệu tám trăm mười mạng người ở đối lập nhau, trong lòng Bạch Linh Miểu bắt đầu trở nên rối rắm. <br>“Nếu quê hương chân không thật sự có thật vậy thì cái chết cũng chỉ là đổi một nơi khác để sống mà thôi. Nếu đã như vậy, vậy ta vì sao...vì sao lại kháng cự như vậy?” <br>Mà lúc này, hoàng đế Tứ Tề vẫn còn đang thừa thắng xông lên: <br>“Bạch cô nương, ngươi suy nghĩ kỹ đi, chỉ cần tốn hơn một triệu người già yếu bệnh tật là có thể đổi lại chín triệu tín đồ trong tương lai, có khi nào mà buôn bán có thể kiếm lời không lỗ như vậy chứ?” <br>“Ngươi xem, đến lúc đó, ngươi thắng ta cũng thắng, vậy Vô Sinh Lão Mẫu ở trong quê hương chân không cũng thắng luôn, không ai thua thiệt cả. Thánh Nữ đại nhân còn đang do dự gì nữa?” <br>Bạch Linh Miểu nghe vậy thì hít sâu một hơi, bàn tay đặt ở ngực khẽ run nhẹ rồi bỗng nhiên thả xuống, dường như nàng đã hạ quyết tâm đưa ra một quyết định nào đó. <br>“Bệ hạ à, đây mà là buôn bán sao? Nợ cứ tính như vậy sao? Ngươi cũng biết, họ...họ đều là người, đều là những người đang sống sờ sờ cả! Dù họ có bị tàn tật, có bị bệnh! Nhưng mà họ đều là những người đang sống sờ sờ!” <br>Bạch Linh Miểu nghĩ tới mọi thứ ở thôn Ngưu Tâm. <br>“Ngươi có biết cái chết của họ sẽ khiến biết bao người đau lòng không? Ngươi có biết cảm giác mất đi người thân có bao nhiêu khó chịu không?!” <br>Hoàng đế Tứ Tề cùng tướng quân mập ở một bên rõ ràng vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ tới người đứng đầu Bạch Liên Giáo yêu thích sinh tế lại có thể thốt lên những lời này, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà. <br>“Hơn nữa bệ hạ à!” <br>Bạch Linh Miểu phục hồi tâm trạng rồi nói tiếp: <br>“Trong một triệu tám trăm mười người mà ngươi nói có hơn một nửa đều là con dân của ngươi, chẳng lẽ ngươi không vì họ mà cân nhắc chút nào sao?” <br>