Chương 12 : Phản Kích
<br><br>Chương 12 : Phản Kích<br><br><br>Chương 12: Phản Kích <br> <br> Lý Hỏa Vượng cả người toàn là máu không thèm để ý đến tên mập nằm xụi lơ trên đất không dậy nổi kia nữa, hắn xoay người bước tới trước mặt lão Lưu đồ, nhấc chân đạp mạnh lên l*иg ngực khô gầy của gã. <br>“Rắc rắc.” <br>Tiếng xương gãy nát vang lên không ngừng, lão già bị đánh hộc máu, cả người mềm nhũn như cọn bún thiêu bay ngược ra ngoài. <br>Nhìn Dương Na nước mắt lưng tròng run rẩy dùng áo bông rách nát che kín cơ thể, hàm răng Lý Hỏa Vượng nghiến chặt vào nhau, mạnh đến độ chảy cả máu. <br>Đôi mắt giăng đầy tơ máu của hắn trợn trừng lên, nhìn chằm chằm hai người ngã sóng xoài trên đất không đứng dậy nổi; chân dẫm mạnh xuống nền xi măng một cái, mượn lực lao về phía hai tên kia như báo đốm. <br>“Hỏa Vượng!! Dừng tay!! Ngươi định làm gì!” <br>… <br>Lý Hỏa Vượng mặc quần áo chuyên dụng của bệnh viện nằm trên giường bệnh, yên lặng nhìn bình truyền nước treo trên đỉnh đầu, hình như hắn đang chờ đợi cái gì đó. <br>Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa phòng bệnh mở ra. <br>“Ôi, Tiểu Lý à, chẳng phải lúc trước ngươi đang hồi phục rất tốt sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” <br>Bác sĩ điều trị của Lý Hỏa Vượng đi vào, nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cùng thất vọng. <br>Trên đầu Lý Hỏa Vương quấn băng gạc trắng đang nằm trên giường, nghe bác sĩ nói như vậy khiến hắn quýnh lên, vội mở miệng giải thích: <br>“Bác sĩ, do họ động tay động chân với Dương Na trước! Ta vì bảo vệ nàng nên mới bị ép buộc phải phản kích lại họ!” <br>Bác sĩ gập tay lại đẩy gọng kính trên sống mũi: <br>“Ngươi làm vậy mà coi là phản kích à? Hành động này của ngươi phải gọi là phản sát mới đúng! Hiện giờ Lưu Kiến Nghiệp vẫn còn nằm ở phòng hồi sức chưa ra ngoài được đấy, một cú đá của ngươi suýt chút nữa đưa tiễn hắn luôn rồi. Ngươi cũng điều trị ở đây một thời gian rồi, nên mọi người đều biết rõ sự tình. Chẳng lẽ trước khi ra tay ngươi không lo lắng cho bệnh tình của Lưu sư phụ hay sao? Ta còn nghĩ rằng ngươi là một đứa trẻ hiểu chuyện đấy.” <br>Nghĩ đến Dương Na bị hoảng sợ đến mức khóc thảm thiết, Lý Hỏa Vượng vẫn có chút không phục, hắn nói: <br>“Hắn bị tâm thần thì sao chứ? Bị tâm thần là có thể muốn làm gì thì làm à? Nếu phải lựa chọn giữa việc Dương Na bị tổn thương và ngồi tù, ta tình nguyện chọn cách sau.” <br>“Ngươi…” <br>Bác sĩ điều trị bị Lý Hỏa Vượng chọc giận nói không nên lời. Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài rồi lắc đầu: <br>“Thôi quên đi, viện trưởng đã gọi điện thoại cho người nhà hai bên, chuyện này không cần ngươi nhọc lòng nữa.” <br>Lý Hỏa Vượng nghe hắn nói như vậy thì hơi cuộn người lại rồi nằm nghiêng sang một bên, đưa lưng về phía hắn. Trong lòng Lý Hỏa Vượng âm thầm tính toán xem ngọc bội trị giá bốn trăm nghìn tệ kia có đủ bồi thường hay không. <br>Tuy nhiên, vào lúc này hắn cũng không hoảng loạn chút nào, sau khi tận mắt chứng kiến đan dược kia thật sự có tác dụng, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên phát hiện ra cuộc đời của mình có thêm rất nhiều lựa chọn mới. <br>Bác sĩ điều trị cảm thấy tâm trạng của bệnh nhân nhỏ này của mình không được tốt cho lắm nên hắn mở miệng trấn an: <br>“Tiểu Lý à, ngươi đừng lo lắng, ngươi sẽ không ngồi tù đâu. Người trong viện có thể làm chứng cho ngươi, nên ngươi đừng suy nghĩ đến những thứ này nữa, an tâm dưỡng bệnh đi. Còn những chuyện khác, chúng ta sẽ xử lý tốt thôi.” <br>Từ lời nói, Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được bác sĩ đang lo lắng cho mình: <br>“Cảm ơn bác sĩ.” <br>“Cảm ơn cái gì chứ, ai bảo ta là bác sĩ điều trị chính của ngươi. Ngươi còn nhỏ như vậy, đương nhiên ta phải quan tâm đến ngươi nhiều hơn rồi.” <br>Lý Hỏa Vượng cảm nhận được bàn tay của đối phương đang vỗ trên bả vai của mình. <br>“Chẳng qua Tiểu Lý này, ngươi nói thật cho ta biết đi, lúc ấy ngươi làm thế nào mà khiến họ bị thương thành như vậy? Người bình thường không thể làm được nhưng chuyện đó, có đúng không? Lúc đó ngươi vẫn đang ở trạng thái bình thường hay là rơi vào trạng thái ảo giác mới?” <br>Nghe bác sĩ hỏi như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy căng thẳng, lực chú ý lập tức tập trung vào túi áo ngoài của mình: <br>“Chuyện này...Ta…” <br>“Ta là bác sĩ tâm lý, hơn nữa cũng rất tâm đắc với lĩnh vực này, ngươi đừng che giấu bệnh của mình, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ kỹ rồi trả lời câu hỏi của ta, ta rất ghét bệnh nhân của mình lừa gạt ta.” <br>Tuy vẻ mặt của hắn vẫn hiền hòa, giọng nói vẫn dễ chịu, nhưng Lý Hỏa Vượng lại cảm giác được một loại áp lực vô hình bắt đầu xuất hiện bên trong căn phòng. Làm sao bây giờ, không thể để hắn chuyện về đan dược được. <br>Ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang lo lắng tìm cách trốn tránh câu hỏi của đối phương thì khung cảnh ở xung quanh bắt đầu trở nên không ổn định, giọng nói của bác sĩ cũng càng lúc càng mơ hồ. <br>Chưa đến mấy giây sau, hắn phát hiện mình đã rơi vào trạng thái ảo giác lần nữa. Lúc này hắn đang nằm trên chiếc giường đá trong hang động đơn độc ở Huyền Dương. <br>