Chương 50 : Chỉ Có Thể Xin Ăn Trên Đường
<br><br>Chương 50 : Chỉ Có Thể Xin Ăn Trên Đường<br><br><br>Chương 50: Chỉ Có Thể Xin Ăn Trên Đường <br> <br> Vấn đề này Lý Hỏa Vượng có thể hỏi nhưng hắn lại không thể trả lời, ngoại trừ những ký ức hỗn loạn thì hắn còn quên mất tuổi tác của mình. <br>Hắn chỉ có thể miễn cưỡng đoán tuổi của mình từ tướng mạo mình, hẳn đoán mình còn chưa tới ba mươi tuổi. <br>Lý Hỏa Vượng cố gắng lục tìm trong trí nhớ hỗn loạn của bản thân nhưng vẫn không thu hoạch được gì: <br>“Lý sư huynh, ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ, đừng có dọa ta sợ.” <br>Nhìn thấy phản ứng này của Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt của Bạch Linh Miểu có chút khẩn trương: <br>“Ta không sao, chỉ là nghĩ lại một vài chuyện mà thôi, mau mau trả lại gương đồng cho người ta đi, người nhà họ Lữ sắp phải dùng để hát hí khúc rồi.” <br>“Ừm.” <br>Bạch Linh Miểu ôm gương đồng chạy về phía sau sân khấu đã được dựng lên kia. <br>“Í~í~~a~~” <br>Nhìn thấy Lữ Cử Nhân đang luyện giọng ở phía xa xa, Lý Hỏa Vượng tự giễu cười, lại nằm xuống đống rơm: <br>“Ài...người như ta sống trên đời này thật giống như một trò cười vậy.” <br>Lúc này trong lòng hắn lại có thêm một mục tiêu đó chính là tìm tuổi của bản thân. <br>Ban đêm, bầu trời không mây không sao, trăng sáng mọc trên cao chiếu rõ sân khấu đơn sơ bên dưới. <br>Nghe tin có gánh hát tới, toàn bộ người của Ngũ Lý Cương hầu như đều tới hết. <br>Đối với những người nông dân bình thường ngoại trừ làm ruộng thì là đi ngủ mà nói, gánh hát hát hí khúc không có bất kỳ giải trí nào nhưng lại có sức hấp dẫn lớn vô cùng. <br>Gánh hát nhà họ Lữ rất nhỏ, trừ những đứa trẻ một hai tuổi chưa biết nói chuyện thì tổng cộng có sáu người. <br>Lại phải vừa đàn vừa hát, lại phải trang điểm diễn kịch, vì vậy họ cực kỳ bận rộn. Cho nên, họ chỉ có thể giảm bớt một vài tiết mục. <br>May mà những người nông dân này cũng không kén chọn, họ ngồi trên chiếc ghế đẩu tự mình mang đến, xem hát hí khúc một cách thích thú. <br>Lý Hỏa Vượng và những người khác nằm trên đống rơm, nhìn họ hát ê a từ xa. Hắn chưa nghe hí cũng không biết họn họ đang hát vở nào. <br>Hắn chỉ nhận ra mặt Lữ Trạng Nguyên bị vẽ đen còn dán râu đang cầm đao, ông ấy lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải vừa hát vừa múa đao trên sân khấu, xem ra ông ấy rất chăm chỉ. <br>“Hay!!!” <br>Tiếng hoan hô reo hò đột nhiên vang lên, khiến Lý Hỏa Vượng bị giật mình một cái. <br>Hết tiết mục này đến tiết mục khác, cả sân phơi thóc đứng chật kín người, trên sân khấu, người nhà họ Lữ biểu diễn đến mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi của khán giả dưới sân khấu đều đỏ bừng, chỉ có một mình Lý Hỏa Vượng là giống như một người quần chúng. <br>Bất tri bất giác, mặt trăng đã lên đến đỉnh, màn trình diễn của gánh hát nhà họ Lữ cũng sắp đi đến hồi kết. <br>Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy con dâu của Lữ Trạng Nguyên ăn mặc rách rưới, trang điểm kỹ càng, vẻ mặt như đưa đám ôm con gái mình, tay xách giỏ rơm lên sân khấu. <br>"Chú của ta nhẫn tâm đuổi ta đi~~" <br>"Tựa như một con chim nhạn cô đơn~a..a..a~" <br>"Giống như cỏ dại bên đường mặc người giẫm lên~a..a" <br>"Hai mẹ con ta đói rét khốn khó, thật sự không thể chịu đựng nổi ~ thật sự ~ không thể~chịu đựng nổi~~" <br>"Chỉ có thể xin ăn trên đường~" <br>Hát đến đây, La Quyên Hoa véo nhẹ vào mông con gái, đứa trẻ hai tuổi lập tức oa oa khóc lớn lên hợp với tình cảnh lúc này. <br>… <br>Ngay khi Lý Hỏa Vượng không biết trước mặt mình là bài hát nào thì những người nông dân đang ngồi xem hí khúc đã sôi nổi lấy ra một hoặc hai đồng tiền sau đó ném chúng lên sân khấu. <br>Những người đến xem hí khúc đều là những người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, rất ít người ném tiền từ đầu đến cuối, phần nhiều là một số loại ngũ cốc như bắp, gạo và khoai tây. <br>Trong nhà dư dả hơn chút thì nhiều lắm cũng chỉ ném ít cá muối thịt muối. <br>Tuy nhiên, La Quyên Hoa cũng không từ chối, rối rít cảm ơn họ. <br>“Hóa ra những người hát tuồng đều muốn thù lao như thế này sao?” <br>Lý Hỏa Vượng trong lòng sáng tỏ. <br>Khi hắn nhìn thấy La Quyên Hoa hèn mọn quỳ trên sân khấu, ôm con gái vừa dùng giọng nghẹn ngào tiếp tục hát vừa vươn tay ra nhặt những thứ trên đất bỏ vào giỏ, thỉnh thoảng còn phải cúi chào những người cổ vũ bên dưới. <br>Hắn lập tức cảm thán, kiếm được bát cơm này cũng không hề dễ dàng chút nào. <br>Lúc La Quyên Hoa đang miệt mài nhặt đồ thì một thỏi bạc vụn nhỏ được ném lên sân khấu. <br>Đôi mắt nàng lập tức sáng lên, nàng vươn tay nhặt thỏi bạc lên khẽ ước chừng, sau khi nhận ra ít nhất cũng phải năm đồng, nàng lập tức nghẹn ngào hát hí, vừa hát vừa dập đầu với ông lão mập mạp duy nhất trong đám người mặc y phục bằng tơ lụa. <br>"Hay hay hay!! Hát hay lắm!" <br>Lão Ung mặt mũi hồng hào ngẩng đầu lên, lại ném một khối bạc vụn khác lên, nhận lấy từng lời cám ơn của La Quyên Hoa. <br>Lý Hỏa Vượng có chút uể oải với cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, hắn ngáp một cái liền nằm rạp xuống đống rơm, nói với Triệu Ngũ tương đối ổn định ở bên cạnh: <br>"Ta chợp mắt một lúc, ngươi quan sát chút. " <br>"Được, sư huynh." <br>Chờ đến lúc Lý Hỏa Vượng mở mắt ra lần nữa, hắn thấy mặt trời đã lên cao ba sào rồi, những người khác đang tán gẫu xung quanh, xem ra đêm qua mọi người đều đã nghỉ ngơi một đêm trong đống rơm rạ này. <br>Sân khấu ở đằng xa đã bị phá dỡ, người nhà họ Lữ đang nhét những thứ đồ nghề kia vào buồng xe ngựa. <br>“Triệu Ngũ, lương thực của chúng ta còn ăn được mấy ngày nữa?” Lý Hỏa Vượng đột nhiên hỏi. <br>