Chương 68 : Hòa Thượng Không Được Nói Dối
<br><br>Chương 68 : Hòa Thượng Không Được Nói Dối<br><br><br>Chương 68: Hòa Thượng Không Được Nói Dối <br> <br> Lão ăn mày đứng dậy đi tới chỗ một người bị bọn cướp chém chết, quỳ xuống chắp tay rồi nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó. <br>Khi Lý Hỏa Vượng đến gần, hắn có thể nghe thấy lão ta đang niệm: <br>"A Di Đà Phật…A Di Đà Phật…A Di Đà Phật ..." <br>Câu "A Di Đà Phật" của lão phát âm không chuẩn, chỉ đọc đi đọc lại nhiều lần. <br>Sau khi niệm vài chục lần, lão ăn xin đi đến bìa rừng và bắt đầu dùng tay không đào đất. <br>…. <br>Trên con đường của cánh rừng âm u, Lý Hỏa Vượng cầm đuốc dẫn những người khác đi về phía trước. <br>Trời vẫn còn tối, song, sau những chuyện vừa xảy ra, họ vẫn chưa thể hoàn hồn được. Vì vậy mà không một ai ảm thấy buồn ngủ nữa. <br>Trên xe lừa có một ít thịt ngựa đã được xẻ thịt, ngoại trừ vài miếng bạc vụn trên thi thể của tên thổ phỉ, đây cũng là chiến tích duy nhất mà bọn Lý Hỏa Vượng thu được. <br>“Đi đến đây thôi, chúng ta sẽ dừng ở đây nghỉ ngơi đến rạng sáng, đi đường vào buổi đêm không an toàn đâu.” <br>Lý Hỏa Vượng ra lệnh, chẳng mấy chốc những ngọn đuốc đã chồng chất lên nhau, tạo thành một đống lửa mới. <br>"Nếu không ngủ được thì nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không sao. Sáng mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường đấy, vì vậy hãy giữ gìn thể lực. Ta sẽ canh đêm." <br>Khi tiếng vó lừa và tiếng bước chân biến mất, toàn bộ con đường lại trở về trạng thái yên tĩnh vốn có. <br>Trong lòng Lý Hỏa Vượng sốt rột như có lửa đốt, hắn ngoảnh đầu lại nhìn con đường tối đen như mực mình vừa đi, có vẻ như lão ăn mày sẽ không đuổi theo họ cho đến khi lão chôn xong tất cả những người đã chết. <br>Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy bùi ngùi, nơi này quả thực quá hỗn loạn. <br>Nơi đây đầy rẫy những thứ nguy hiểm cận kề đã đủ mệt mỏi rồi, cùng là con người mà không đùm bọc giúp đỡ nhau cũng thôi đi, chúng lại còn chém giết, tàn sát những người vô tội. <br>Hắn dùng thanh kiếm chọc chọc vào đống lửa sắp lụi rồi lấy thêm củi bên cạnh và ném vào. <br>Sau một lúc, những người vừa rồi bỏ chạy trong rừng dần dần tụ tập quanh đống lửa của Lý Hỏa Vượng, chẳng mấy chốc mà lại có thêm vài đống lửa nhỏ dần dần cháy lên bên cạnh đống lửa ban đầu. <br>Trong số những người trở về không có ai thuộc Lữ gia, nhưng Lý Hỏa Vượng không hề lo lắng. Bởi khi bọn cướp xuất hiện, họ là những người chạy nhanh nhất. <br>Chưa kể Lữ Trạng Nguyên là một kẻ phiêu bạt giang hồ lâu năm. Chẳng trách hắn lại keo kiệt như vậy, đến thú kéo xe cũng phải chọn ngựa. Chắc hẳn hắn ta đã dự tính trước tình huống ngày hôm nay. <br>Thời gian cầm chậm trôi, hừng đông cũng dần xuất hiện phía chân trời. Mọi người cũng bắt đầu thức dậy nướng thịt ngựa cho bữa sáng và chuẩn bị bắt đầu một hành trình mới. <br>Thịt ngựa là thịt nên có thể bổ sung thể lực rất tốt, vì vậy vị nó có ngon hay không cũng chẳng còn quá quan trọng nữa. <br>Trong lúc mọi người đang ăn, một bóng người lấm lem run rẩy từ từ đi tới phía này. <br>Nhìn thấy người vừa đến, Lý Hỏa Vượng dần buông lỏng lòng cảnh giác, đó chính là lão ăn mày lúc trước! Dường như lão đã dành cả đêm để chôn hết đống thi thể người chết. <br>Sương sớm thấm đẫm vào chiếc áo cà sa rách nát của lão khiến lão không khỏi run lên cầm cập vì lạnh. Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo lại gần đám lửa đang cháy bập bùng và cuộn tròn người lại co ro sưởi ấm. <br>Bắt gặp ánh mắt Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình, lão ăn xin đáp lại bằng nụ cười ngây ngô. <br>Nhớ lại hành động cứu mạng mình của lão vào đêm qua, địch ý của Lý Hỏa Vượng dành cho lão gần như ta biến hết. <br>Dù hắn cho rằng lão ăn mày này quá đỗi lương thiện, không dễ dàng tồn tại trong thế giới nguy hiểm này, nhưng ai lại từ chối tiếp xúc với một người tốt chứ? <br>Lý Hỏa Vượng đưa cho lão một cái bánh bao hấp, lão ta vội đưa tay nhận lấy rồi vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói: <br>“Cầu xin Phật tổ phù hộ cho ngươi.” <br>Nghe lão nói vậy, Lý Hỏa Vượng liền có hứng thú với cuộc đối thoại này: <br>“Phật tổ mà người vừa nhắc đến là vị Phật tử nào?” <br>“Hả? Không phải Phật Tổ thì gọi là Phật tổ sao? Còn phân ra ai với ai nữa?” <br>Ánh mắt lão ăn mày lộ ra vẻ khó hiểu. <br>"Này, mau ăn nhanh đi! Trên đời này hiếm có người như ngươi lắm, hi vọng ngươi không nói dối ta." <br>“Ta là hòa thượng mà! Hoà thượng thì không được nói dối!” <br>Lão ăn xin dứt khoát nói. <br>“Ngươi niệm kinh chỉ biết niệm mỗi câu A Di Đà Phật, đến việc mình thờ vị Phật Tổ nào cũng không biết thì ngươi làm hòa thượng kiểu gì?" <br>"Tôn tú tài nói rằng tất cả hòa thượng đều phải cạo trọc đầu, ta liền cạo trọc theo. Thợ may Vương nói rằng các hoà thượng không thể cưới vợ, thế thì ta không cưới vợ nữa! Lưu sai nha thì nói hòa thượng không được ăn thịt vì thế ta không còn ăn thịt nữa! Khi gặp một vài vị cao tăng, ta thấy họ niệm A Di Đà Phật vì vậy ta bắt chước theo họ. Tất cả những điều đó ta đều làm được rồi, tại sao ta không thể làm một hòa thượng chứ?" <br>