Chương 72 : Hương Hỏa Tấp Nập
<br><br>Chương 72 : Hương Hỏa Tấp Nập<br><br><br>Chương 72: Hương Hỏa Tấp Nập <br> <br> "Ta còn có bằng hữu đợi ở bên ngoài, ta không trở về họ không yên tâm." <br>Nghe Lý Hỏa Vượng cự tuyệt, ngữ khí của phương trượng vẫn như cũ không nhanh không chậm. <br>"Đi hay ở đều do ngươi, Chính Đức Tự mở cửa vào giờ Thìn ngày mai. Huyền Dương thí chủ, kính xin đừng nuốt lời, ngươi cũng biết phiền toái này không trừ, vô luận đối với ngươi hay là đối với thiên hạ thương sinh thì đều là một mối họa ngầm." <br>Khi Lý Hỏa Vượng đi ra ngoài điện đứng dưới ánh mặt trời, nhìn vào bên trong, lại phát hiện phương trượng đã xoay người lại, bắt đầu tụng kinh với kim phật khổng lồ. <br>Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn mặt trời giữa trưa trên đỉnh đầu, lại nhìn miếu thờ Phật môn yên bình bốn phía, nhìn thế nào cũng không giống là nơi sẽ có chuyện gì xảy ra. <br>Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa xoay người đi không được mấy bước, cái ót trụi lủi của lão phương trượng đang tụng kinh bắt đầu nhúc nhích. <br>Không lâu sau, cái gáy bóng loáng dưới mũ Ngũ Phật chậm rãi nứt ra một khe hở, một con mắt dựng thẳng to bằng nắm tay chui ra, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng. <br>Lúc này, tiếng tụng kinh của lão phương trượng bỗng nhiên cao lên một nấc. <br>“Sắc bất thị ngã...Nhược thị ngã giả. Sắc bất ứng bệnh cập thụ khổ não. Ngã dục như thị sắc...Ngã bất dục như thị sắc...Tùy tình sở dục. Thị cố đương tri...” <br>Chờ Lý Hỏa Vượng quẹo trái quẹo phải, dọc theo con đường nhỏ trong chùa đi tới cửa chính đông đảo hương khách ồn ào, hắn đột nhiên có cảm giác như một lần nữa trở về nhân gian. <br>Đứng trong đám đông, hắn nhìn về phía con đường nhỏ vừa đi ra. <br>"Ta có thể tin hắn không?" <br>Lý Hỏa Vượng có chút do dự. <br>"Này! Đạo sĩ! Ta ở đây!" <br>Nghe được có người gọi mình, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, liền nhìn thấy lão khất cái đang ở cách đó không xa, hưng phấn vẫy tay với mình. <br>"Ngươi đến Chính Đức Tự rồi sao? Người ta có nhận ngươi không?" <br>Lão khất cái hưng phấn gật đầu. <br>"Ừm, hòa thượng kia vừa nói, thấy ta đáng thương, nên có thể để ta ở lại trong chùa làm việc." <br>"Như vậy cũng tốt, ngươi ở đây cố gắng làm, ít ra còn tốt hơn việc ở ngoài đào rau dại ăn cống phẩm của người chết nhiều. Ta còn có việc nên đi trước, đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi tên gì." <br>"Ngươi gọi ta là hòa thượng là được, ta thích bị người ta gọi là hòa thượng. Sau này có rảnh thì nhớ đến chùa chơi." <br>"Ha ha, theo cách nói của Phật gia các ngươi thì là tùy duyên đi." <br>Tạm biệt lão hòa thượng, Lý Hỏa Vượng rời khỏi Chính Đức Tự. <br>Đợi tới khi hắn đi tới khách sạn điểm hẹn, những người khác lập tức xông lên như ong vỡ tổ. <br>Lý Hỏa Vượng giơ tay ngăn cản câu hỏi của mọi người, trước mở miệng nói: <br>"Ta có chuyện giao cho các ngươi, các ngươi chia nhau ra đi hỏi thăm người dân địa phương về Chính Đức Tự." <br>Tuy rằng cuộc gặp gỡ hôm nay với những hòa thượng kia vô cùng bình thường, nhưng hắn vẫn dự định nghe ngóng cái nhìn của người địa phương đối với Chính Đức Tự trước rồi mới tính toán. <br>Những người khác cũng hỏi cái gì, gật gật đầu rồi xoay người đi. <br>Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sau khi mặt trời lặn, bảy người tản ra lục tục trở về, đồng thời bắt đầu báo cáo những gì mình nghe ngóng được với Lý Hỏa Vượng. <br>"Nghe họ nói, Chính Đức Tự là ngôi chùa lớn nhất thành Tây Kinh, hương hỏa của tấp nập nhất." <br>"Ta nghe nói những hòa thượng kia đều rất thành kính, tuân thủ nghiêm chỉnh giới luật thanh quy, lần trước có một hòa thượng ăn vụng thịt, trực tiếp bị họ trục xuất khỏi chùa." <br>"Nghe nói hoàng đế trong cung cũng sẽ đến chùa bái Phật, nếu vận khí tốt, chiếm được vị trí tốt, còn có thể nhìn thấy Hoàng đế!" <br>"Chuyện ta hỏi thăm được cũng không khác gì họ, sư huynh, ngươi muốn chúng ta hỏi thăm Chính Đức Tự làm cái gì?" <br>Lý Hỏa Vượng không trả lời, hắn không muốn đem chuyện Đan Dương Tử có thể vẫn còn sống đáng sợ như vậy nói cho họ biết, miễn cho họ lo lắng sợ hãi. <br>Cẩn thận cân nhắc những gì nghe được một lúc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lý Hỏa Vượng phát hiện mình cũng không có lý do cự tuyệt. <br>Nếu như không tín nhiệm những hòa thượng này, vậy mình chỉ có thể cứng đối cứng với Đan Dương Tử đã thành "Phật". Lựa chọn này không thể nghi ngờ là muốn chết. <br>Cuối cùng, sau khi cân nhắc được mất, Lý Hỏa Vượng hạ quyết định, ngày mai sẽ trở về Chính Đức Tự. <br>… <br>Trong Ngũ Phật điện, Lý Hỏa Vượng lại gặp được phương trượng Tâm Tuệ. Lần này không chỉ có một mình hắn, phía sau còn có bốn vị lão hòa thượng đang xếp bằng ngồi. <br>"Nếu đã tới, vậy thì Huyền Dương thí chủ, chúng ta sẽ nói ngắn gọn, chúng ta cần làm một bữa đại trai phổ độ để siêu độ cho hắn." <br>"Được, vậy phương trượng, chúng ta bắt đầu đi." <br>Lý Hỏa Vượng lập tức mở miệng nói. <br>"Huyền Dương thí chủ, yên tâm đừng nóng nảy, nhân quả của Đan Dương Tử nằm ở thân ngươi, trước khi làm pháp sự này, còn cần ngươi tĩnh tâm mới có thể bắt đầu." <br>