Chương 74 : Đại Sư Phụ
<br><br>Chương 74 : Đại Sư Phụ<br><br><br>Chương 74: Đại Sư Phụ <br> <br> Chỉ riêng ngọn nến cũng chỉ có đốt mỗi hai cây, làm cho cả đại điện vô cùng u ám. <br>Lúc này có người đang quỳ lạy trước Phật, nhưng cũng không phải là hòa thượng vừa mới đi vào, mà là một nữ nhân. <br>"Phụ nữ? Trong chùa lúc đêm hôm khuya khoắt?" <br>Không đợi Lý Hỏa Vượng nghĩ rõ vấn đề, nữ nhân kia đã nhỏ giọng nói. <br>"Bồ Tát đại bi, cầu xin ngài ban cho ta một đứa con trai, nếu ta không sinh được nhi tử, nam nhân của ta sẽ đem ta đi bán." <br>Ngay khi nàng nói xong những lời này, một vị hòa thượng cởi trần từ trong bóng lưng Bồ Tát lặng lẽ đi lên. <br>Hắn cần một miếng vải đỏ, nhẹ nhàng trói chặt mắt nữ nhân kia. <br>Sau khi cơ thể của nữ nhân run lên bần bật thì không còn phản kháng nữa, hơi thở cũng dần dần trở nên nặng nề, <br>Trong lúc nàng thở một hơi hít một hơi thì lại có bảy tám tên đầu trọc từ trong bóng tối xung quanh chui ra, hai tay chắp lại chậm rãi vây quanh nàng. <br>"Đây chính là chân tướng của việc cầu tử rất linh?!" <br>Lý Hỏa Vượng nhìn tất cả cảnh này, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, điều này quả thật đã lật đổ toàn bộ nhận thức trước đó của hắn đối với Chính Đức Tự. <br>Bỗng nhiên hắn nhận ra cái gì, đột nhiên xoay người, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng ngời trong viện, vị tên Kiên Độn kia giống như điêu khắc đứng ở nơi đó. <br>"Bị phát hiện!" <br>Nhìn Lý Hỏa Vượng, Kiên Độn cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng phất phất tay, sau đó xoay người đi xa. <br>Thoáng nhìn qua cảnh hỗn loạn bên trong điện một cái, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng đi theo. <br>Kiên Độn cũng không có dẫn Lý Hỏa Vượng đến nơi khác, mà là dẫn về chỗ ở của hắn, sau đó đốt dầu đèn, ngồi xuống ghế. <br>"Ta biết thí chủ đang nghĩ gì. Có lẽ thí chủ đang cho rằng hòa thượng Chính Đức Tự lục căn không sạch? Nhưng thí chủ thật sự cho rằng, những hương khách kia đều là kẻ ngốc hay sao? Tại sao họ lại đến bái Phật vào ban đêm? ” <br>Lý Hỏa Vượng đứng ở cửa không nói gì, chờ đối phương nói tiếp. <br>"Có người muốn con trai, chúng ta liền cho họ con trai, người xuất gia từ bi làm đầu, chúng ta đây là đang làm việc thiện." <br>Nghe hắn nói như vậy, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày. <br>"Vậy chuyện tốt của các ngươi làm xem ra vẫn còn rất nhiều." <br>"Chính Đức Tự chưa từng có đệ tử nói Bồ Tát nhà mình cầu tử linh nghiệm, đây đều là hương khách tự phát tuyên truyền, chúng ta không nói họ cũng không hỏi." <br>… <br>"Đại sư phụ, ngài không cần giải thích nhiều như vậy cho một khách thuê nhà, ta cũng không quản được các ngươi, mời đi ra ngoài đi, ta muốn đi ngủ." <br>Kiên Độn chắp hai tay lại hướng Lý Hỏa Vượng cúi chào, sau đó đi về phía cửa. Ngay khi lướt qua Lý Hỏa Vượng, hắn nhẹ nhàng nói ra một câu. <br>"Đừng xem thường Phật môn, trước khi ta xuất gia thì cũng từng làm đạo sĩ. Huyền môn kỳ thật đều giống như nhau, chỉ là ngươi không biết mà thôi." <br>Kiên Độn rời đi, toàn bộ gian phòng chỉ còn lại một mình Lý Hỏa Vượng, hắn quay đầu lại, nhìn chùa miếu xa xa bị bóng tối bao phủ, lúc này không còn cảm thấy uy nghiêm cùng trang trọng gì nữa. <br>Lý Hỏa Vượng nhìn bóng tối, chậm rãi thở ra một hơi. <br>"Cái chỗ chết tiệt này bẩn thật đấy, chẳng lẽ không còn chỗ nào sạch sẽ hơn sao?" <br>Kể từ tối hôm xảy ra chuyện đó, cứ đến tối là Lý Hỏa Vượng cố gắng không đi ra ngoài, miễn phá hư chuyện tốt của các hòa thượng, khiến người ta ghi hận. <br>Từng ngày từng ngày dẫn trôi qua, tình trạng tinh thần của Lý Hỏa Vượng cũng càng ngày càng tốt, trên cơ bản không gặp ác mộng nữa. <br>Ngay khi hắn định đi hỏi phương trượng khi nào bắt đầu thì lại thấy phương trượng đã phái người đến trước." <br>"Huyền Dương thí chủ, Đại Trai Phổ Độ chuẩn bị bắt đầu. Pháp hội lần này tiêu hao rất lớn, kính xin thí chủ mấy ngày nay không nên đi lại." <br>"Được, ngươi trở về nói cho lão phương trượng, ta đã biết rồi." <br>Lý Hỏa Vượng nói với Tiểu Sa Di trước mắt. <br>Chờ Tiểu Sa Di đi, một bóng người quen thuộc đột nhiên xông vào, vẻ mặt kinh hỉ nói: <br>"Tiểu đạo sĩ, thì ra ngươi ở chỗ này, sao không nói với ta một tiếng?" <br>Là lão khất cái lúc trước, chỉ là hiện tại hắn đã không còn dáng vẻ chật vật như trước kia. <br>Trên người mặc tăng bào màu vàng mới tinh, trên mặt cũng không có bất kỳ vết bẩn nào, có vẻ tinh thần không ít. <br>Tuy nói mình và hòa thượng này chỉ là bình thủy tương phùng, nhưng ở nơi xa lạ này gặp được một người quen, Lý Hỏa Vượng vẫn cảm thấy thân cận. <br>"Hòa thượng, ngươi ở đây thế nào?" <br>"Rất tốt, mỗi ngày đều có thể ăn no mặc ấm, chỉ là trong chùa không có cách nào làm việc thiện, có chút không được tự nhiên." <br>Vừa nhắc tới việc thiện, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm đó, hắn nhìn lão hòa thượng trước mắt nhẹ nhàng thở dài một hơi. <br>"Đừng để ý nhiều tới chuyện đó, sống tốt là được, ngôi chùa này tuy bẩn một chút, nhưng ít ra cũng có cơm ăn." <br>"Đi nào tiểu đạo sĩ, ta dẫn ngươi tới chỗ ta làm việc xem một chút, chỗ đó thật lớn." <br>Lão hòa thượng hưng trí bừng bừng kéo Lý Hỏa Vượng đi ra ngoài cửa. <br>