Chương 3 : Chưa quyết chiến, tay hắn đã sớm cầm binh khí
- Truyenconect
- [Dịch] Thư Kiếm Trường An
- Chương 3 : Chưa quyết chiến, tay hắn đã sớm cầm binh khí
<br><br>Chương 3 : Chưa quyết chiến, tay hắn đã sớm cầm binh khí<br><br><br>Lúc Tô Trường An về nhà, Mạc Thính Vũ đang ngồi cạnh bàn ăn ngẩn người. <br> <br>Đúng vậy, ngẩn người. Trừ lúc nói chuyện phiếm với Tô Trường An, hầu như tất cả thời gian còn lại Mạc Thính Vũ đều ngẩn người. <br> <br>Tô Trường An phủi phủi quần áo, giũ rớt tuyết trên người xuống. <br> <br>- Huynh lại đang ngẩn người? <br> <br>- Là luyện đao. <br> <br>Mạc Thính Vũ cải chính. <br> <br>Vài ngày trước, lúc thấy Mạc Thính Vũ lần đầu ngẩn người, Tô Trường An có hỏi qua Mạc Thính Vũ đang làm gì. <br> <br>Mạc Thính Vũ trả lời là luyện đao, Tô Trường An mới biết là y luyện đao. Hắn chỉ cảm thấy ngẩn người không giống với việc luyện đao, vì vậy hắn không tin. <br> <br>- Cho huynh. <br> <br>Tô Trường An đưa túi giấy dầu gói thịt vịt nướng cho Mạc Thính Vũ. <br> <br>- Đây là cái gì? <br> <br>Mạc Thính Vũ nhận túi giấy dầu, y ngửi thấy được mùi thơm, nướt bọt trong miệng bắt đầu ứa ra. Y không nấu cơm, mười năm tĩnh tu, ăn toàn là cơm với rau dưa, đã rất lâu chưa nếm qua thức ăn mặn. <br> <br>- Thịt vịt nướng của quán Vương tẩu. <br> <br>Tô Trường An cười hắc hắc: <br> <br>- Huynh ăn nhiều một chút, thân thể khỏe mới có thể giết người. <br> <br>Mạc Thính Vũ trầm mặc, trong lòng có chút cảm động. <br> <br>- Cảm ơn. <br> <br>Y mở túi giấy dầu, thấy bên trong có thịt vịt mềm giòn được nướng bởi lửa vừa, da thịt vịt bên ngoài có màu vàng óng, thêm nữa, thịt được thái rất điêu luyện, cắt thành những miếng nhỏ rất đều. <br> <br>Y thử cắn một miếng, trong nháy mắt nước mỡ dính đầy miệng. <br> <br>Mạc Thính Vũ không thể ngừng lại, bắt đầu ăn ngấu nghiến thịt vịt nướng. <br> <br>- Ăn ngon không? <br> <br>Tô Trường An đắc ý cười, cũng cầm lấy một miếng thịt vịt, bắt đầu ngồm ngoàm ăn. <br> <br>- Ừm. <br> <br>Miệng Mạc Thính Vũ đang ngậm miếng thịt vịt lớn nên trả lời không rõ tiếng. <br> <br>- Ngày mai ta mua gà quay cho huynh, món đó còn ngon hơn món này. Huynh ở thêm nhiều ngày, bồi bổ cơ thể cho thật tốt, cố gắng làm tốt chuyện cần làm, vậy mới mong còn sống sót trở về. <br> <br>Mạc Thính Vũ ngẩn người, buông thịt vịt trong tay xuống, rất chăm chú nhìn Tô Trường An. <br> <br>- Ta sống không được lâu. <br> <br>Y vẫn nói như vậy, ngữ khí bình thản mà tha thiết, kiểu như mạng sống của y cũng giống như ngày mai, khi thái dương lên cao, băng tuyết rốt cuộc cũng đến ngày tan chảy. <br> <br>Có rất ít người có thể bình luận như vậy về sinh tử của bản thân, trừ những người sắp chết sớm buông sinh mạng. <br> <br>Tô Trường An cũng buông thịt vịt trên tay xuống. Đột nhiên, hắn cảm thấy rất thương tâm, cho dù hắn và Mạc Thính Vũ mới biết nhau chỉ vài ngày, cho dù ý định ban đầu khi hắn mang Mạc Thính Vũ về chỉ là vì tập võ, cho dù Mạc Thính Vũ đã rất nhiều lần nhấn mạnh y chắc chắn sẽ chết, không thể nghi ngờ. <br> <br>Nhưng Tô Trường An vẫn cảm thấy rất thương tâm. <br> <br>- Người huynh muốn giết rất lợi hại phải không? <br> <br>Tô Trường An thử thuyết phục Mạc Thính Vũ, nếu như đối phương thật sự rất lợi hại thì y không nên đi. Mặc kệ hình dạng có thế nào, dù sao người sống vẫn tốt hơn. <br> <br>- Ừ, rất lợi hại. <br> <br>Mạc Thính Vũ đúng sự thật đáp. <br> <br>- Huynh đã nói huynh không phải là đối thủ của người đó. <br> <br>- Phải, ta không phải đối thủ của nàng. <br> <br>Vậy tại sao huynh còn muốn đi? Tô Trường An rất muốn lớn tiếng chất vấn y, nhưng hắn không hỏi, vì ánh mắt Mạc Thính Vũ nói cho hắn biết, y nhất định phải giết người đó. <br> <br>- Kỳ thật, hiện tại huynh không cần nhất định phải đi giết người đó. Dù sao huynh cũng đang bị thương, huynh có thể ở lại Trường Môn một thời gian nữa. Huynh có thể ở chỗ này luyện đao thật giỏi, chờ đến khi lợi hại hơn người đó rồi mới đi tìm giết, như vậy huynh cũng không cần phải chết. <br> <br>Tô Trường An cảm thấy suy nghĩ này của mình là biện pháp rất tốt. <br> <br>- Không được. <br> <br>Mạc Thính Vũ lắc đầu. <br> <br>Tô Trường An không biết tại sao lại không được, thêm một thời gian ngắn nữa mới đi giết người không được, luyện đao đến mức lợi hại hơn người đó cũng không được. <br> <br>Hắn nhìn Mạc Thính Vũ, chờ y giải thích. <br> <br>Mạc Thính Vũ trầm mặc, không phải y không muốn giải thích, chỉ là y không biết giải thích thế nào, nhất là đối với một hài tử mới mười bốn, mười lăm tuổi. <br> <br>Nhưng cuối cùng, y vẫn đáp: <br> <br>- Đao của ta, mười năm không ra khỏi vỏ. Mười năm qua ta vẫn luôn giữ nó bên người, quán chú đao ý vào nó. Đao không rút ra khỏi vỏ, đao ý sẽ liên tục được tích lũy. Hiện tại đao ý của nó đã nhanh đến mức ta không khống chế nổi, ta không có thời gian để đợi. <br> <br>Mạc Thính Vũ cố gắng giải thích đến mức đơn giản nhất có thể, nhưng Tô Trường An vẫn như trước không hiểu, hắn chỉ biết phương pháp mình nghĩ ra dường như không thể thực hiện được. <br> <br>- Vậy khi nào huynh đi? <br> <br>Tô Trường An hỏi. <br> <br>- Ngày mai. <br> <br>- Nhanh vậy sao, trên người huynh có thương tích, vạn nhất giết không được người đó thì giải quyết thế nào? <br> <br>- Không, ta nhất định có thể giết chết nàng. <br> <br>Mạc Thính Vũ nói rất chắc chắc, cũng giống như lúc y nói mình nhất định sẽ chết. Hình như trong thế giới của y, vĩnh viễn không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. <br> <br>Tô Trường An rất không hiểu suy luận của Mạc Thính Vũ hợp lý chỗ nào, ngươi đã không phải là đối thủ của người ta, vậy làm sao ngươi có thể giết chết hắn? <br> <br>- Bởi vì người đưa tiễn của nàng đã đến, nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. <br> <br>Mạc Thính Vũ nói rất chân thành, chưa bao giờ y nói chăm chú như thế. <br> <br>Y cảm giác được người hắn chờ đã đến, người đó đã đến, nàng nhất định phải chết. <br> <br>*** <br> <br>Trường An ở phía nam, Vân Châu ở phía bắc, nơi đó có một ngọn núi cao và hiểm trở, gọi là Thiên Môn Sơn. <br> <br>Trên Thiên Môn Sơn có một tòa nhà hình tháp, gọi là Tinh Thần Các. <br> <br>Tinh Thần Các không thuộc quản lý của triều đình, cũng không thân cận với Yêu tộc, lại càng không lui tới với Ma tộc. <br> <br>Nó giống như tiên giáng xuống hồng trần, siêu thoát thế tục. <br> <br>Dân chúng dưới núi không biết những chuyện này, chỉ xem trên núi là nơi thần tiên ở, hàng năm cúng viếng, mong mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. <br> <br>Nhưng những tu sĩ đó không muốn đối đãi như thế, bọn họ tự xưng mình là Tống Táng Giả(*). <br> <br>(*) Tống Táng Giả: người đưa tang. <br> <br>Tinh Vẫn là đại năng thiên hạ, mệnh cách tương liên với ngôi sao. <br> <br>Mệnh tinh không ngã, tức thân thể sẽ không chết, linh hồn bất diệt. <br> <br>Mệnh tinh vẫn lạc, lập tức thân tử đạo tiêu. <br> <br>Thân thể được chôn cất dưới mặt đất, còn linh hồn thì trở về Tinh Hải. <br> <br>Nhưng Tinh Hải và nhân gian lại cách nhau quá xa, cho dù mạnh mẽ như Tinh Vẫn nhưng linh hồn cũng khó có thể đến phía bên kia Tinh Không. <br> <br>Vậy nên thế gian mới có Tinh Thần Các, họ dẫn đường cho linh hồn của Tinh Vẫn bằng hồn khúc, giúp những linh hồn linh thiêng này có thể bình an trở về Tinh Hải. <br> <br>Vì vậy, mỗi khi có Tống Táng Giả xuất hiện, đồng nghĩa với việc có Tinh Vẫn vẫn lạc. <br> <br>Đạo lý này giống như mặt trời mọc ở phía Đông và lặn về phía Tây, vĩnh viễn không thay đổi. <br> <br>Cho dù là Tinh Vẫn luôn nhìn chúng sinh từ trên xuống vẫn phải tuân theo. <br> <br>Người Tinh Thần Các xuất hiện ở Trường Môn Trấn. <br> <br>Tin tức này được tai mắt của các thế lực ở khắp nơi đưa tới các cơ quan đầu não với tốc độ nhanh nhất. <br> <br>*** <br> <br>Trường An, sâu trong hoàng cung. <br> <br>Một nam tử trung niên ngồi nơi cao nhất của cung điện nhìn từ trên xuống dưới đài có các đại thần đang báo tin tức đến cho y, ánh mắt y thâm sâu, giống như bên trong cất giấu sao trời, biển rộng. <br> <br>Y gõ nhẹ lên bàn dài trước mặt. Dưới đài, đầu các đại thần đều toát mồ hôi lạnh, đây là bản năng khi sợ hãi. <br> <br>Người như Thánh Hoàng có thể nhìn ra tâm tư người khác, nhưng người khác lại vĩnh viễn không biết y đang nghĩ gì. <br> <br>- Nói như thế, có nghĩa là Mạc Thính Vũ sẽ thành công? <br> <br>Cuối cùng y cũng nói chuyện, âm thanh trầm trầm giống như đã trải qua nhiều năm tháng mới truyền tới tai người ở dưới đài. <br> <br>- Tuy rằng khó có thể tưởng tượng nhưng nếu Tống Táng Giả và Mạc Thính Vũ đồng thời xuất hiện ở Trường Môn Trấn, điều đó có thể hiểu là… <br> <br>Người dưới đài trình bày tỉ mỉ. Cho dù trước đó hầu như không có ai tin tưởng, cho dù từ xưa đến nay chưa từng có người nào làm được việc lấy tu vi dưới Tinh Vẫn giết Tinh Vẫn. Nhưng nếu Tống Táng Giả đã xuất hiện, vậy hiện thực này lập tức không thể tranh cãi. <br> <br>Người ngồi phía trên cung điện không trả lời khiến người dưới đài cảm thấy khẩn trương. <br> <br>- Hơn nữa, bên Tinh Quan Đài cũng truyền tới một tin, ánh sao Huỳnh Hoặc(*) trở nên u ám, xuất hiện mảng tối. <br> <br>Người bên dưới đài tiếp tục bổ sung như để minh chứng cho phán đoán của mình. <br> <br>(*) Huỳnh Hoặc: sao Hỏa (cách gọi theo thiên văn học cổ của Trung Quốc). <br> <br>Mỗi Tinh Vẫn đều có mệnh tinh của riêng mình, từng mệnh tinh lại đại biểu vận mệnh cho Tinh Vẫn đó. <br> <br>Mảng tối chính là điềm báo Tinh Vẫn sắp chết, nó như giòi trong xương không cách nào trừ khử. Nó sẽ từng chút một nuốt chửng ánh sáng của ngôi sao cho đến khi ngôi sao đó hoàn toàn chết đi. Mệnh tinh chết rồi, lập tức Tinh Vẫn cũng sẽ chết. <br> <br>- Đao của hắn mười năm không ra khỏi vỏ, nhưng khi đao được rút ra lại lập tức uống máu Tinh Vẫn! Đao ý mười năm chém Tinh Vẫn. Mạc Thính Vũ ơi Mạc Thính Vũ, ngươi không hổ là thiên tài xuất sắc nhất trong vòng trăm năm qua của Nhân tộc! <br> <br>Thánh Hoàng khẽ than thở, khóe miệng cuối cùng lộ ra nét cười. <br> <br>Sau khi Diêu Quang chết, Khai Dương ẩn thế không ra ngoài, Ngọc Hành dần già đi, phía bắc Nhân tộc có yêu họa, phía tây có man loạn. Dù có Thánh Hoàng là y tọa trấn, nhưng y cảm thấy lực lượng bên mình đang dần dần yếu đi. <br> <br>Nếu Huỳnh Hoặc của Yêu tộc chết đi, vậy phòng tuyến phía bắc có thể giao cho Cổ gia, Tấn vương, y có thể rảnh tay sửa trị bọn Man tộc phía tây rồi. <br> <br>Thánh Hoàng nheo mắt lại, từ khi Diêu Quang chết, đã rất lâu rồi y chưa từng vui vẻ như thế. <br> <br>Y nhớ lại hình ảnh thiếu niên mười năm trước. <br> <br>Mạc Thính Vũ quỳ trước mặt y như chó nhà có tang, nhưng mắt gã lại lấp lóe hung quang. <br> <br>Mạc Thính Vũ ở chỗ Diêu Quang suốt mười năm, tất cả mọi người đều cho rằng gã là người tham sống sợ chết. <br> <br>Nhưng y biết rõ, Mạc Thính Vũ không phải như thế. <br> <br>Từ lúc gã thiếu niên đó hứa giết Huỳnh Hoặc, đao của gã chưa bao giờ rời khỏi thân, cũng chưa lần nào tuốt khỏi vỏ. <br> <br>Gã súc ý vào đao của mình, một lần súc ý, chính là mười năm. <br> <br>Cho dù như vậy, Thánh Hoàng cũng chưa bao giờ cảm thấy Mạc Thính Vũ có thể giết chết một vị Tinh Vẫn. Bởi vì y hiểu rõ sự đáng sợ của Tinh Vẫn, so với lực lượng của tồn tại siêu thoát nhân gian này, Mạc Thính Vũ chỉ là con sâu cái kiến. <br> <br>Nhưng nếu có một người, vì giết người mà chuẩn bị đến mười năm, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người khác không rét mà run. Cho dù là Tinh Vẫn thì cũng sẽ biết sợ, chỉ riêng điểm có thể làm Huỳnh Hoặc sợ hãi cũng đủ Thánh Hoàng có lý do giữ lại mạng của Mạc Thính Vũ. <br> <br>Chỉ là, hiện tại lại không giống như vậy, Tinh Thần Các xuất hiện, Huỳnh Hoặc phải chết là kết cục đã định. <br> <br>Thánh Hoàng đang chờ, toàn bộ thiên hạ cũng đều đang chờ một khắc quyết chiến này. <br> <br>Thiếu niên đã sớm cầm binh khí này sẽ trình diễn cho người trong thiên hạ một đao kinh diễm ra sao đây? <br> <br>