Chương 11: Tập kích
"Ta đói bụng."
Không rõ Quân Vô Dược đang nói cái gì, Quân Vô Tà chỉ nghĩ sớm một chút khôi phục thể lực, điều trị thân thể mình thật tốt, nếu để đám lang băm kia ở lại lâu hơn nữa... thân thể nàng kiểu gì cũng bị hủy hoại.
Đem Quân Vô Tà giao cho thị nữ hầu hạ dùng cơm, thân ảnh Quân Vô Dược biến mất ở nội viện Lân Vương phủ.
Từ sau khi rời khỏi Lân Vương phủ, Bạch Vân Tiên trên mặt trước sau mang theo cảm xúc bất mãn, mặc cho Mặc Huyền Phi dỗ như thế nào, nàng đều không thèm để ý tới hắn.
"Nếu không phải nể mặt ngươi là hoàng tử, ngươi cho rằng ta sẽ đến cái loại nơi như thế này sao? Nàng ta nghĩ nàng ta là ai?." Bạch Vân Tiên cắn môi dưới. Thân là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, bao nhiêu người cầu nàng đi trước trị liệu, nàng đều không thèm để ý tới. Lần này nể mặt Mặc Huyền Phỉ, nàng mới miễn cưỡng đi Lân Vương phủ, lại không nghĩ, thế nhưng là bị người nhanh chóng đuổi ra!
Nhục nhã bực này, nàng chưa từng có bao giờ.
"Vân Tiên giữ sức, cần gì cùng phế vật kia phí sức." Mặc Huyền Phỉ tính tình nhẫn nại trấn an.
"Dù sao, ngươi thân cũng là hoàng tử một nước! phải cúi đầu trước mặt người khác...ngươi..." Bạch Vân Tiên cười lạnh nói.
Trên mặt Mặc Huyền Phỉ không khỏi có chút xấu hổ.
"Đừng tức giận, cùng lắm thì ta giúp ngươi báo thù là được." Trấn an Bạch Vân Tiên mới là mấu chốt.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời này của Mặc Huyền Phỉ sắc mặt Bạch Vân Tiên chuyển biến tốt hơn.
"Nhớ rõ ngươi đáp ứng ta." Bạch Vân Tiên nói.
"Tất nhiên là sẽ không quên." Mặc Huyền Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vì cố làm cho Bạch Vân Tiên hiển lộ tươi cười, Mặc Huyền Phỉ không vội vã hồi phủ ngay, mà là mang theo Bạch Vân Tiên, ngồi xe ngựa được một đội thị vệ hộ tống ra khỏi thành, tìm một mảnh hoa hải lấy lòng người trong lòng. Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Bạch Vân Tiên mới lại lần nữa hiện lên tươi cười, Mặc Huyền Phỉ an tâm mang đội trở về thành.
Trên xe ngựa trở về thành, Mặc Huyền Phỉ nắm tay Bạch Vân Tiên, hai người rúc vào cùng nhau.
Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại.
Xe ngựa chợt dừng lại, làm hai người bên trong xe thiếu chút nữa bị quăng cái té ngã.
"Sao lại thế này!" Mặc Huyền Phỉ không vui quát lớn nói.
Nhưng mà, bên ngoài xe không một tiếng đáp lại. Nửa đêm thanh âm côn trùng kêu vang vào giờ phút này có vẻ phá lệ chói tai.
Không nghe được tiếng đáp lại, Mặc Huyền Phỉ tức muốn hộc máu xuống xe ngựa. Ở trong đêm đen, những thị vệ đều giơ cây đuốc đứng trên mặt đất không hề nhúc nhích.
"Vì cái gì dừng lại!" Mặc Huyền Phỉ không vui nói.
Chính là đối với chất vấn của hắn, bọn thị vệ lại không có một tiếng đáp lại.
Nương theo ánh lửa, Mặc Huyền Phỉ nhìn đến ở phía trước đội ngũ, một thân ảnh màu đen lặng yên đứng thẳng ở kia. Đêm tối ở trên người hắn bao phủ một tầng bóng ma, ánh lửa mỏng manh không thể chiếu sáng lên dung mạo người nọ.
"Người nào?"
Mặc Huyền Phỉ tăng cao cảnh giác đề phòng, Bạch Vân Tiên cũng theo từ trên xe ngựa bước xuống.
Hai người chăm chú nhìn hắc ảnh ở đằng trước đội ngũ. Hắn chậm rãi nâng lên tay, bàn tay hơi mở ra, ở giữa không trung chợt nắm chặt thành quyền.
Trong phút chốc, thân thể thị vệ ngay cùng thời gian nổ tung, máu tươi nóng bỏng đã vẩy ra tới khắp nơi rồi!
"Ahhhhh!!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Bạch Vân Tiên truyền ra, gần trăm tên thị vệ ở cùng thời gian tự nổ, mang theo huyết nhục máu me ép lên một thân của nàng, huyết nhục dính nhớp che kín làn váy hoa mỹ của nàng.
Cây đuốc rơi xuống trên mặt đất nháy mắt đem xe ngựa bốn phía bốc lửa. Liệt hoả hừng hực đem Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên hai người cùng nhau vây quanh.
Thời điểm ngay lúc phát sinh một màn này đây, nhìn vòng lửa kia một lúc, thân ảnh thon dài chậm rãi lui về phía sau.
"Đáng tiếc, ta không tốt tính như Vô Tà như vậy." Hắc ảnh dưới ánh trăng mang theo ý cười phát ra giọng nói nhỏ nhẹ, nhìn ngọn lửa vui vẻ đưa tiễn rời đi.