Chương 39: Triều đình (2)
Ngô Vương có cảm giác tóc gáy dựng đứng khi bị sức ép vô hình từ cái nhìn chằm chằm của Quân Tiển. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bị đe dọa. Quân Tiển khi còn trẻ bên ngoài có sát mệnh, có thể nói là Thích Quốc đệ nhất hãn tướng, liền tính là hắn đã già đi, nhưng mấy chỗ quốc gia biên cảnh của Thích Quốc, như cũ vẫn còn lưu truyền uy danh của Quân Tiển năm đó.
Bị Quân Tiển nhìn chằm chằm như vậy, Ngô Vương theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
"Sự tình của Lân Vương phủ ta, liền không phiền chư vị nhọc lòng." Thấy mọi người đều thu tiếng cười, Quân Tiển lúc này mới thu hồi tầm mắt.
"Khụ, ta đây không phải là đang quan tâm vấn đề của quốc gia sao." Thấy Quân Tiển cũng không có phát uy, Ngô Vương cuối cùng là hiểu được.
Hãn tướng năm đó hiện giờ đã già rồi, anh hùng xế bóng, hắn đã là lão hổ không còn răng!
"Đúng rồi, ta nghe nói, Quân Vô Tà nhà ngươi gần đây vẫn luôn như thế nào cũng chưa từng ra khỏi phủ đi lại? Aiz, nàng tuổi còn nhỏ, cùng Mặc Huyền Phỉ không có duyên phận, cũng không cần thiết phải khổ sở như vậy, thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí mới tốt, đừng ở nhà nhiều quá thật là không tốt." Ý thức được Quân Tiển đã không còn là mãnh hổ năm đó, Ngô Vương liền không cố kỵ, nói xong Quân Khanh, lại đem xách Quân Vô Tà ra nói làm cho Quân Tiển ngột ngạt.
Quân Tiển trừng mắt nhìn Ngô Vương liếc một cái.
Ngô Vương cười nói: "Tháng sau là sinh thần (sinh nhật) của Thái tử, thánh thượng để ta cùng Lễ Bộ chuẩn bị an bài, ta xem Vô Tà nhà ngươi không ra ngoài lâu như vậy, cũng nên ra tới giải sầu, thánh thượng cũng nói, chuyện hôn ước trước đây hắn cảm thấy đối với Vô Tà rất là thua thiệt, cho nên, lần này sinh thần của Thái tử, hắn cố ý mời Quân Vô Tà tham gia yến hội."
"Đã biết." Quân Tiển không nghĩ lại cùng này đàn gia hỏa này nói lời vô nghĩa, tùy tiện ứng phó vài câu liền bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng dáng Quân Tiển "chật vật", Ngô Vương cười càng thêm không kiêng nể gì.
"Còn mang cái vẻ ngạo mạn? Hắn vẫn còn nghĩ mình là Lân Vương của ngày xưa sao?" Ngô Vương nhạo báng hừ nhẹ, các đại thần bên người hắn liên tục phụ họa.
"Lân Vương là không muốn chấp nhận sự thật trước mắt, Quân Cố đã chết, Quân Khanh kia phỏng chừng cũng sống không lâu nữa, Lân Vương phủ liền dư lại hắn cùng Quân Vô Tà cái nha đầu không bản lĩnh kia, còn có thể chấp chưởng Thụy Lân Quân bao lâu nữa?" Một vị đại thần cười nói.
"Đúng, nhân gia còn là đương nghĩ chính mình là đại nguyên soái tay cầm chúng quân binh mã, còn không phải là chết hai cái nhi tử sao? Ha ha." Ngô Vương tiếp tục cùng các vị đại thần đàm luận.
Không có ai chú ý tới, lúc quay lưng lại với bọn họ, ánh mắt Quân Tiển loé lên một tia sáng. Bóng dáng của Quân Tiển sớm đã mất đi vẻ tang thương của ngày xưa, bây giờ trở nên đĩnh bạt, tựa như năm đó đứng ở giữa vạn quân, chỉ điểm giang sơn anh hào.
Quân Tiển mang một khuôn mặt khác trở lại Lân Vương phủ, hôm nay loại chuyện này, hắn đã nhìn mãi quen mắt, về đến nhà, biểu tình trên mặt của Quân Tiển lập tức trở nên nhu hòa xuống dưới, còn chưa đi đến nội viện, liền ngửi được mùi dược thảo quen thuộc.
Quân Vô Tà cầm hai giỏ dược liệu vừa mới phối trí xong, từ chính trong viện mình đi ra, vừa vặn gặp được Quân Tiển trở về.
"Gia gia." Quân Vô Tà nhìn thấy Quân Tiển, gật gật đầu, nhẹ nhàng hô một tiếng.
"Lại lăn lộn với mấy thứ này, trong khoảng thời gian này ở nhà có chán không? Tháng sau là sinh thần của Thái tử, gia gia sẽ mang ngươi đi cùng nhé?" Quân Tiển cười nói.
"Hảo." Quân Vô Tà không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Quân Tiển cười vỗ vỗ bả vai nàng, không nói thêm cái gì, liền trở về phòng thay quần áo.
Quân Vô Tà đứng tại chỗ, sau khi nhìn theo bóng dáng Quân Tiển biến mất, nàng mới cất bước, tiếp tục hướng tới sân Quân Khanh đi đến.
"Miêu ~" mèo đen đi bên cạnh, cọ cẳng chân bên cạnh của Quân Vô Tà.
Biểu tình của Gia gia có điểm không thích hợp.
"Ân." Quân Vô Tà cũng đã nhận ra.
"Miêu ô."
Cùng sinh thần của Thái tử có quan hệ?