Chương 77: Chớ có phiền ta
Quân Vô Tà cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trước bàn, không biết qua bao lâu.
Ngoài cửa sổ đã một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh trăng mang đến một tia nhàn nhạt phù quang.
"Thơm quá."
Quân Vô Tà ngẩng đầu, chưa xoay người, đã bị một đôi cánh tay hữu lực, bá đạo ôm lấy.
"Thân thể này của ngươi, còn muốn uống rượu?" Khóe miệng nhai ý cười của Quân Vô Dược, nửa híp mắt nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa trong lòng ngực.
Còn chưa vào phòng hắn đã ngửi tới hương rượu nồng đậm rồi, mùi hương này có chút xa lạ, cũng có chút quen thuộc, ở trong rượu kia hoà lẫn mùi hương hoa sen, hắn từng ở trên người nàng được ngửi qua.
Thực dễ ngửi.
Quân Vô Tà giương mắt quét Quân Vô Dược liếc một cái, nàng cơ hồ đã quen hành động thân mật của hắn sau mỗi lần xuất hiện, mặc dù có chút không tán đồng, nhưng cũng không để ý đến, liền cũng lười đến vô nghĩa.
"Đây là tiểu tử Mặc Thiển Uyên kia đưa cho ngươi?" Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà ở ghế trên ngồi xuống, khóe miệng mỉm cười, chính là ý cười kia lại không vào đáy mắt, chỗ sâu trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo như có như không đảo qua rượu ngon kia.
Không đợi Quân Vô Tà mở miệng, hắn đã cầm lấy vò rượu trên bàn, nhướng mày nhìn Quân Vô Tà, khóe miệng khẽ nhếch.
"Loại rượu này, không xứng để ngươi uống." Vừa nói, cổ tay hắn vừa chuyển, thế nhưng muốn đem một vò rượu kia toàn bộ đổ xuống.
Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh lùng, muốn ra tay ngăn cản, nhưng cánh tay vòng ở bên hông nàng lại vững chắc cứng như sắt thép, chính là đem nàng ấn ở trong lòng ngực hắn, không mảy may động được.
"Thả ta ra!" Quân Vô Tà âm thanh lạnh lùng nói.
Quân Vô Dược chỉ mỉm cười nhìn nàng, không có một tia tức giận.
"Vô Tà đừng giận, nếu ngươi thích rượu, ta giúp ngươi tìm loại tốt hơn tới, loại rác rưởi này, có thể nào để ngươi uống?"
"Thả lại đi." Quân Vô Tà nheo mắt.
Quân Vô Dược chỉ là mỉm cười nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích, mắt đen thâm thúy ẩn ẩn lộ ra một mạt ám tím, đáy mắt không có nửa điểm ý cười.
"Phóng...... Buông gia chủ ta ra...... Chủ nhân." Thanh âm mang theo nức nở thình lình vang lên.
Tiểu Bạch Liên đứng ở góc tường, mặt đỏ rần, đôi mắt nửa híp mang theo một tia mơ hồ, thân mình nho nhỏ lung lay dựa vào vách tường.
"Đây là?" Quân Vô Dược nhướng mày.
Quân Vô Tà buồn bực, nàng vẫn chưa đem Tiểu Bạch Liên thu hồi, Quân Vô Dược đột nhiên tới, lại không hề báo trước, không phải là đụng phải Tiểu Bạch Liên sao?
Lấy năng lực của Quân Vô Dược, muốn nhìn ra thân phận của Tiểu Bạch Liên, chỉ sợ cũng không khó.
"A, ta vốn tưởng rằng mèo đen kia là Giới Linh của ngươi, hiện giờ xem ra, ta thật ra sai rồi." Quân Vô Dược cúi thấp đầu, nhìn Quân Vô Tà, đôi mắt mỉm cười hơi nheo lại.
"Ngươi! Ngươi nếu không buông chủ nhân ra, ta liền đối với ngươi không khách khí!" Tiểu Bạch Liên phồng quai hàm lên, khuôn mặt nhỏ đỏ rực thoạt nhìn rất đáng yêu.
Tiểu hắc miêu yên lặng ngồi ở trên bàn, nâng lên một cái chân trước ngăn trở chính tầm mắt của mình.
Không phải nó quá yếu ớt, là địch nhân quá đáng sợ!
Tiểu ngu ngốc, đây là đang tìm đường chết a!
"Nga?" Quân Vô Dược đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đầu ngón tay hắn hơi vừa nhấc, một đạo hắc quang nháy mắt phóng ra hướng cái trán của Tiểu Bạch Liên!
"A!!" Một trận đau nhức từ cái trán truyền đến, Tiểu Bạch Liên nháy mắt bị đau cuộn tròn trên mặt đất.
"Ta cùng với Vô Tà nói chuyện, khi nào đến lượt ngươi ngăn cản?" Quân Vô Dược cười tà mị, phảng phất như không có việc gì, ngược lại khi hắn quay lại nhìn về phía Quân Vô Tà, lại ngây ngẩn cả người.
Cặp con ngươi đầy sát khí băng lạnh kia, nhìn chằm chằm hắn, tiểu gia hỏa bị hắn giam cầm trong ngực, cặp tay nhỏ trắng nõn kia nắm mấy cái ngân châm, châm chọc chính là để ở chỗ yết hầu của hắn.
"Ta không có tâm tư cùng ngươi vô nghĩa, đừng lại đến phiền ta." Quân Vô Tà nửa híp mắt, nàng lười quản đến Quân Vô Dược ngày thường làm cái gì, nhưng nếu hắn là tới quấy rầy nàng, như vậy nàng cũng liền không cần cùng hắn khách khí.