Chương 10
<br><br>Chương 10<br><br><br>Lễ tang Aggie Carondolet là một sự kiện xã hội lớn, rất đặc biệt. Carondolet là mộtgiatộclâu đời ở NewYork, vì vậy mà việc Aggie chết yểu trở thành miếng mồi ngon cho các tờ báo khổ nhỏ. MỘT NỮ SINH CHẾT TRONG TẦNG HẦM CỦA MỘT HỘP ĐÊM. Bố mẹ Aggie giận đến run người, nhưng họ không thể làm gì cả. Thành phố này bị ám ảnh bởi những cái gì giàu có, xinh đẹp và những bi kịch. ( Càng đẹp, càng giàu, càng bi thảm thì dòng tít càng lớn) Mới sáng sớm ra đã có hẳn một đoàn thợ chụp ảnh đứng chật cứng ở cổng trường, chờ đợi để chụp được một vài tấm ảnh về cảnh người mẹ đau buồn ( đó chính là bà Sloane Carondolet tôn quý, người đã đạt giải Người phụ nữ thượng lưu của năm vào năm 1985), và về những người bạn tốt nhất của Aggie trong tình trạng bị kích động, chẳng ai là nhanh nhẹn hơn người được coi là cô gái - của - thị trấn, Mimi Force. <br> <br>Mimi chỉ liếc nhìn những người thợ chụp ảnh này có một lần, trông cô nàng có vẻ rất vui khi được phô ra trên mình những bộ đồ hiệu Dior Homme được thiết kế bởi Hedi Slimane. Bộ đồ này phải may qua đêm mới xong, nhưng những gì Mimi muốn thì cô ấy luôn luôn có được. Bộ quần áo làm bằng vải satanh đen, vớinhững đường nét riêng rất sắc sảo. Cô không đeo gì bên dưới ngoại trừ một chiếc vòng mã não. Trông Mimi sẽ thật tuyệt vời trên bản tin sáng mai - một chút bi thảm thậm chí còn làm cho cô quyến rũ hơn. Ghế ngồi bên trong nhà thờ nhỏ của trường Duchesne được sắp xếp theo cấp bậc, giống như một show diễn thời trang. Lẽ dĩ nhiên chỗ ngồi của Mimi thuộc vào hàng địa vị cao. Cô ngồi giữa bố và anh trai, ba người họ tạo thành một bộ ba thật ưa nhìn. Mẹ cô, đang trong một cuộc phẫu thuật chỉnh hình ba tháng ở Nam Mĩ ( cuộc phẫu thuật căng da mặt này được lấy danh nghĩa là một kì nghỉ) không thể quay về đúng lúc này, vì vậy Gina Dupont, một người phụ nữ bán tranh nghệ thuật xinh đẹp và cũng là bạn thân của bố cô đi cùng tới tang lễ. <br> <br>Mimi biết Gina thực chất chính là một trong những tình nhân của bố cô, nhưng điều này chẳng hề làm cô bực mình. Lúc nhỏ, cô đã bị sốc về sự chung thủy của bố mẹ khi biết được những vụ ngoại tình của hai người, nhưng khi đã đủ lớn, cô chấp nhận những mối quan hệ đó - vì nó cần thiết cho nghi lễ Caermonia Osculor. Chẳng ai có thể là tất cả của một người nào đó được. Hôn nhân chỉ là biện pháp để giữ cho tài sản củagiađình không bị thất thoát ra ngoài, vì sự môn đăng hộ đối, và để thắt chặt hơn những mối quan hệ làm ăn. <br> <br>Mimi để ý thấy Thượng Nghị Sĩ Llewellyn cùnggiađình đang đi vào. Bà mẹ kế của Bliss vênh váo trong chiếc áo khoác bằng da lông chồn vizon chấm đất bên ngoài một chiếc đầm màu đen; ngài thượng nghị sĩ thì mặc một bộ comple màu đen cài chéo; Bliss thì mặc một cái áo len casomia màu đen cùng với chiếc quần hiệu Gucci cũng màu đen. Sau đó Mimi thấy một thứ kì quặc: cô em gái Bliss mặc một chiếc đầm trắng dài tới ngón chân. <br> <br>Ai lại mặc đồ trắng tới một lễ tang cơ chứ?Nhưng khi Mimi nhìn xung quanh thì thấy gần như nửa số khách mời trong nhà thờ mặc đồ trắng, và tất cả họ đều đang ngồi ở dãy đối diện với dãy của cô trong giáo đường. Ngồi ở hàng ghế cao nhất là một người đàn bà trông nhỏ nhắn và khô quắt, cô chưa bao giờ nhìn thấy bà ta trước đây. Cô chú ý thấy Oliver Hazard Perry vàgiađình cậu ta đi về phía trước cúi chào người đàn bà mặc đồ trắng đó trước khi tìm chỗ ngồi ở mãi tít phía sau. Ngài thị trưởng và đoàn tùy tùng tiến vào, theo sau là thống đốc, vợ và các con ông ta. Tất cả những người này đều mặc đồ đen sang trọng, họ tự động ngồi đằng sau hàng ghế của bố cô. Mimi tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm một cách ngu ngốc. Mọi người bên hàng ghế của họ đều mặc đồ đen hoặc tím than. Mimi rất vui vì quan tài được đậy nắp. Cô không muốn nhìn thấy cái xác lạnh ngắt ấy thêm một lần nào nữa, không một lần nào trong đời cô. Dù sao thì việc đó cũng sẽ là một sai lầm lớn. Cô chắc chắn Ban Lãnh Đạo sẽ có lời giải thích hợp lý về tất cả chuyện này, bao gồm cả sự biến mất của toàn bộ máu. Bởi vì Aggie không thể bị chết. Vì bố cô nói rằng, thậm chí Aggie chắc chắc sẽ không có trong cái quan tài đó. Buổi lễ bắt đầu, những bông hồng được thu nhặt từ các ghế ngồi và bài hát, Gần hơn, Chúa của tôi ,với Người được cất lên. Mimi rời mắt khỏi quyển thánh ca và ngước lên thấy Bliss đang rời chỗ ngồi của cô ta. <br> <br>Cô nhướng mày. Sau khi các vị giáo sĩ nói, em gái của Aggie lên đọc một bài tán dương ngắn. Một vài sinh viên khác cũng lên phát biểu, bao gồm cả anh trai của cô, Jack, anh đã có một bài phát biểu hết sức cảm động, và ngay sau đó, buổi lễ kết thúc. Mimi theogiađình rời khỏi chỗ ngồi. Một mệnh phụ nhỏ nhắn có mái tóc bạc trắng đang ngồi ở phía đối diện với họ, bước tới, vỗ nhẹ lên cánh tay bố cô. Người đàn bà này có đôi mắt xanh nhất mà Mimi từng nhìn thấy, bà ta mặc một bộ đồ hiệu Channel màu ngà hoàn hảo, và đeo một chuỗi ngọc trai quanh cái cổ nhăn nheo. <br> <br>Charles Force trông rất hoảng hốt. Mimi chưa bao giờ thấy bố cô như thế. Ông luôn là một người đàn ông điềm tĩnh, có phong thái vương giả với một bờm tóc màu bạc cùng với tác phong cứng răn như trong quân đội. Từng nếp nhăn trên khuôn mặt ông thể hiện rõ nét quyền lực. Quả thật không ngoa khi nói rằng quyền lực của Charles Force bao trùm cả NewYork. Sức mạnh đằng sau quyền lực. <br> <br>- Cordelia - Bố cô nói với người đàn bà và khẽ cúi đầu - Rất vui khi gặp lại bà. <br> <br>- Quá lâu rồi còn gì - Cordelia nói với giong rõ ràng và nhanh bằng âm mũi, giọng nói của một người thuần Mỹ. <br> <br>Ông không đáp lại. <br> <br>- Một sự mất mát khủng khiếp - Cuối cùng Charles cũng lên tiếng. <br> <br>- Thật bất hạnh - Cordelia đồng ý - Mặc dù chúng ta có thể tranh được chuyện này. - Tôi không chắc bà đang nói về chuyện gì - Charles trả lời, trông bối rối thật sự. - Anh biết điều tôi đang nói, chúng cần được cảnh báo… <br> <br>- Đủ rồi, không phải ở đây - ông nói, cố hạ thấp giọng hết mức có thể, rồi kéo Cordelia về phía ông. Mimi cố gắng nghe đoạn cuối cuộc đối thoại. <br> <br>- Anh luôn là người đầu tiên né tránh sự thật. Lúc nào cũng kiêu căng, ngạo mạn, mù quáng…- Người đàn bà lớn tuổi vẫn tiếp tục nói. <br> <br>- Nếu chúng ta nghe theo lời bà và reo rắc nỗi sợ hãi thì sao? Chúng ta sẽ ở đâu sau đó? - Charles lạnh lùng hỏi- Bà muốn chúng ta sợ hãi rồi co rúm trong các hang động phải không? <br> <br>- Tôi chỉ muốn đảm bảo sự tồn tại của chúng ta. Thay vào đó chúng ta lại dễ bị làm hại - Cordelia đáp, giọng runraayr vì tức giận- Thay vào đó, chúng được phép quay lại, săn lùng chúng ta. Nếu tôi có quyền lực, nếu Hội Đồng chịu nghe tôi, nghe Teddy… <br> <br>- Nhưng họ đã không nghe, họ chọn tôi làm người lãnh đạo, vì tôi luôn làm tốt mọi việc - Charles ngắt lời - Nhưng giờ không phải lúc khơi lại vết thương cũ và những lời trách móc - Ông cau mày - Bà có… không, bà không có… Mimi, Jack, lại đây. <br> <br>- À, cặp sinh đôi - Cordelia mỉm cười một cách bí ẩn - Lại đi với nhau cơ à. <br> <br>Mimi không thich cái cách bà già này nhìn cô, đánh giá cô, cứ như thể bà ta biết mọi thứ về cô vậy. <br> <br>- Đây là Cordelia Van Alen - Charles cộc cằn nói - Cordelia, đây là hai đứa con sinh đôi của tôi. Bẹnjamin và Madeleine. <br> <br>- Rất hân hạnh được làm quen với bà - Jack Force lịch sự nói. - Tôi cũng thế - Mimi khịt mũi. Cordelia gật đầu ra vẻ thỏa chí lắm. Bà quay lại nhìn Jack Force thêm một lần nữa, thì thầm với một vẻ kiên quyết: <br> <br>- Anh cần phải báo động! Chúng ta phải cảnh giác! Vẫn còn thời gian. Chúng ta có thể ngăn cản chúng nếu như anh còn muốn trái tim mình được tha thứ - Bà nói - Gabrielle… <br> <br>- Đừng có nhắc Gabrielle với tôi - Charles ngắt lời - Không bao giờ. Không bao giờ tôi muốn cái tên đó bất kì ai nhắc lại nữa. Đặc biệt là từ bà. <br> <br>Gabrielle là ai? Mimi thắc mắc. Tại sao bố cô lại quá kích động như vậy? Mimi cảm thấy tức giận và khó chịu khi nhìn cách bố mình phản ứng lại những lời nói của người đàn bà đó. Đôi mắt Cordelia dịu lại. <br> <br>- Đã mười lăm năm rồi - Bà nói - Vẫn chưa đủ lâu sao ? <br> <br>- Rất vui khi gặp lại bà, Cordelia ạ. Chúc một ngày tốt lành - Charles nói và kết thúc cuộc nói chuyện tại đây. <br> <br>Cordelia cau mày rồi bỏ đi không nói thêm lời nào nữa. Mimi nhìn thấy Schuyler van Alen chạy theo sau bà ta và còn quay lại nhìn họ một cách ngượng ngùng cứ như thể cô ta thấy xấu hổ vì những hành động của bà mình vậy. Tốt thôi, cô ta nên như thế, Mimi nghĩ vậy. <br> <br>- Bố, đó là ai thế? - Mimi hỏi, thấy bố cô có vẻ hoảng sợ. <br> <br>- Cordelia van Alen - Ông trả lời một cách nặng nề, sau đó không nói gì thêm nữa. Như thể câu nói vừa rồi có thể giải thích mọi chuyện vậy. <br> <br>- Ai lại mặc đồ màu trắng đi dự lễ tang cơ chứ? - Mimi cười chế nhạo, môi cô cong lên. <br> <br>- Đen là màu của bóng đêm - Charles lầm bầm- Trắng mới thực sự là màu của cái chết - Trong khoảnh khắc , ông thất thần cúi xuống nhìn bộ quần áo màu đen của mình. <br> <br>- Cái gì cơ? Bố? Bố vừa nói gì vây? <br> <br>Ông lắc đầu và chìm vào suy tưởng. <br> <br>Mimi thấy Jack chạy lên để nói chuyện với Schuyler, hai người bắt đầu thì thầm với nhau. Mimi không thich điều này chút nào. Cô không quan tâm đến người mang cái tên Schuyler này cho mình là ai, và cô cũng mặc kệ việc cô ta được vào Ủy Ban. Cô chỉ không thích cái cách Jack nhìn cô ta. Chỉ có duy nhất một người anh từng nhìn như thế, đó chính là cô. Và Mimi muốn sẽ mãi mãi như vậy.