Quyển 12 - Chương 517: Em không cần biết nguyên nhân
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 12 - Chương 517: Em không cần biết nguyên nhân
<br><br>Quyển 12 - Chương 517: Em không cần biết nguyên nhân<br><br><br>Một sự kiện bất ngờ, một hành động đột ngột. <br> <br>Niên Bách Tiêu sững sờ trong giây lát rồi hỏi ngay lập tức: “Chuyển nhượng sang tên ai?” <br> <br>“Anh!” Niên Bách Ngạn đáp ngắn gọn. <br> <br>Rồi anh đẩy sát hợp đồng về phía cậu. <br> <br>Nhưng Niên Bách Tiêu không nhìn lâu thêm. Cậu nhàn tản dựa vào ghế, trông có vẻ tùy hứng, nhưng ánh mắt lại chất chứa một suy nghĩ nào đó. <br> <br>“Em muốn biết nguyên nhân!” Cậu nhìn Niên Bách Ngạn mấy giây rồi lên tiếng. <br> <br>Niên Bách Ngạn thản nhiên trả lời: “Em không cần biết nguyên nhân!” <br> <br>“Nếu em không ký thì sao?” Niên Bách Tiêu hỏi. <br> <br>Thanh điệu của Niên Bách Ngạn vẫn rất điềm đạm: “Em phải ký!” <br> <br>“Cũng tức là, anh định đuổi em ra khỏi nhà?” Niên Bách Tiêu cười khẩy. <br> <br>Niên Bách Ngạn im lặng, sờ soạng tìm hộp thuốc lá, rút một điếu ngậm lên miệng. Anh châm lửa rồi rít một hơi sau đó ngồi tựa ra sau ghế, nhẹ nhàng nhả một làn khói. Động tác thuần thục, tự nhiên, nội hàm, ổn trọng. <br> <br>Rất lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp, có vẻ nhạt nhòa: “Bây giờ em có thể bảo đảm được tương lai của mình rồi, không cần anh lo lắng cho em nữa.” <br> <br>Niên Bách Tiêu nhìn anh không rời mắt, bờ môi mím lại. <br> <br>Làn khói xám nhẹ nhàng múa lượn giữa những ngón tay của Niên Bách Ngạn. Anh gạt nhẹ tàn thuốc rồi nói tiếp: “Từ trước tới nay em luôn muốn tự do, giờ anh cho em! Thân phận cổ đông của nhà họ Niên đối với em mà nói nếu chỉ là gông xiềng, vậy thì vứt nó đi càng tốt.” <br> <br>“Em muốn biết anh đang nghĩ gì, định làm gì?” Niên Bách Tiêu không màng tới lời anh nói. <br> <br>Niên Bách Ngạn hờ hững nhấn mạnh: “Em không cần phải biết!” <br> <br>“Không cần? Em là em trai ruột của anh mà cũng không cần sao?” Niên Bách Tiêu bỗng chốc phẫn nộ. Cậu đứng bật dậy, hét lớn về phía Niên Bách Ngạn: “Trước đây đã như vậy, bây giờ vẫn như vậy! Có đúng là bất kỳ quyết định nào của anh em cũng phải nghe theo không? Anh có coi em là em trai mình không? Em không biết thứ gì trên đời này mới là quan trọng với anh nữa. Kỷ Đông Nham là người bạn tốt nhất của anh. Anh ấy hiểu lầm anh, anh không giải thích. Em là em trai anh. Em hiểu lầm anh, anh cũng không giải thích. Anh có biết cái tính cách này của anh thật sự rất đáng ghét không?” <br> <br>… <br> <br>Sau khi chuyển về Sanlitun, lúc dọn dẹp phòng ốc, cậu đã nhìn thấy một bức thư Tố Diệp để lại cho mình. Nội dung không dài nhưng đủ khiến cậu chìm vào trầm tư. <br> <br>Trong thư, Tố Diệp không nói bằng giọng điệu lên lớp và răn dạy, cô chỉ nói rõ những việc liên quan đến chuyện cậu bị bắt cóc bằng giọng văn nhẹ nhàng. Cô nói với cậu, anh trai cậu thật ra rất quan tâm tới cậu. Sở dĩ nói và làm như thế thật ra chỉ là để kéo dài thời gian. Rồi cô nói với cậu, với thân phận và địa vị hiện giờ của anh ấy, khó thể làm rất nhiều việc nhưng đồng thời cũng không thể làm rất nhiều việc. Anh ấy có quyết định và sự khó xử của mình. Anh ấy hoàn toàn không phải một người chỉ biết chỉ tay năm ngón. Ngược lại, chính địa vị đã định sẵn rất nhiều việc anh ấy phải dang dở, rất nhiều khổ sở, rất nhiều áp lực anh ấy đều phải gánh chịu một mình. <br> <br>Cô nói rằng: Bách Tiêu à! Anh trai em rất yêu thương em. Anh ấy là một người đàn ông không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng lại mang tới cho em một tình cha và tình anh em sâu nặng như núi. Đừng trách anh ấy trù tính cho em quá nhiều, chỉ vì anh ấy quá muốn bảo vệ em, giống như bảo vệ đứa con của chính mình vậy. Có rất nhiều chuyện, chúng ta sẽ không thể thông cảm và hiểu cho anh ấy được, nhưng có một chuyện em phải tin tưởng, em là người thân quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy. Em mãi mãi không biết được rằng khi đồng ý cho em đi đua xe, anh ấy đã phải đưa ra một quyết định khó khăn như thế nào. Em phải hiểu, trên đời chỉ có những người thật sự quan tâm tới em mới trở nên do dự như thế… <br> <br>Có thể em cảm thấy, cả em và Kỷ Đông Nham đều đã chịu quá nhiều thiệt thòi, cũng sẽ căm phận, thù ghét những việc làm của anh trai em. Nhưng Bách Tiêu à! Nếu em có cơ hội được một lần tới Nam Phi, tận mắt chứng kiến anh em đang liều mạng trong hầm mỏ như thế nào, bị những món lợi ích khổng lồ chèn ép đến suýt mất mạng ra sao, em sẽ hiểu. Với một người đàn ông đã từng trải qua ranh giới của sự sống và cái chết, thì thù hận đối với anh ấy đã chẳng còn là gì nữa. Tình thân mới là thứ quan trọng nhất. Mà anh trai em, đã sớm nhìn thấu điểm này rồi… <br> <br>Chính câu “một người đàn ông đã từng trải qua ranh giới của sự sống và cái chết” đã làm rung động sâu sắc tới Niên Bách Tiêu. <br> <br>Tố Diệp nói đúng. Sở dĩ cậu oán hận anh trai, một là vì cậu không hiểu tại sao anh phải bán mạng cho Diệp Hạc Phong. Cứ cho là ông ta đã có ơn với họ thì đã sao? Đó là những gì Diệp Hạc Phong nợ họ. Hai là vì cậu không hiểu tại sao vì lợi ích anh trai có thể xem nhẹ tình bạn. Và nguyên nhân quan trọng nhất là, khi cậu bị bắt cóc, người cứu cậu lại không phải là anh. <br> <br>Thật ra sau này cậu cũng đã hiểu rõ. Mấy tên côn đồ đó sao lại đi qua một cách trùng hợp đến vậy? Nếu đã là bạo loạn, sao cậu lại may mắn thoát chết? Cậu biết rõ chứ, nhưng vẫn canh cánh trong lòng. <br> <br>Một mặt cậu cảm thấy anh trai không đủ quan tâm tới mình, thế nên luôn làm mấy hành động ngỗ ngược hoặc nói mấy lời ngang bướng để kích động anh. Mặt khác khi anh bị cậu chọc giận đến nổi trận lôi đình cậu lại tự trách mình vô cùng. Vì anh là người bình thản có tiếng, còn giận tức là còn quan tâm. <br> <br>Thế nên từ trước tới nay, cậu luôn cảm thấy mình sống rất dằn vặt, cũng vì thế hình thành nên tâm lý vừa quan tâm lại vừa căm ghét anh trai. <br> <br>Cậu ghét anh tại sao cái gì cũng không nói, cái gì cũng không giải thích, cũng đau lòng khi anh một gánh hết tất cả mọi thứ lên vai mình. Anh đúng là con trai trưởng, nhưng cậu cũng không còn là trẻ con nữa. Có những chuyện tại sao không nói rõ ràng với cậu cơ chứ? <br> <br>Thế nên, bây giờ cậu mới phẫn nộ đến vậy. <br> <br>… <br> <br>Hành động gào thét của cậu không làm Niên Bách Ngạn có quá nhiều phản ứng. Ngược lại, trông anh càng lúc càng trầm tĩnh. Đợi Niên Bách Tiêu hét xong, anh mới khẽ nói: “Gào xong chưa? Gào xong rồi thì ký tên!” <br> <br>Lồng ngực Niên Bách Tiêu phập phồng, vẫn chưa thể kiềm chế được tâm trạng. Cậu nắm chặt tay lại, nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ không vui. <br> <br>Niên Bách Ngạn vẫn từ tốn hút thuốc. Làn khói làm mềm đi những góc cạnh sắc nét trên gương mặt anh. <br> <br>Rất lâu sau, Niên Bách Tiêu mới ngồi xuống. Cậu bớt giận, trông bình tĩnh hơn khi nãy rất nhiều. Suy nghĩ một chút rồi cậu cũng rút một điếu thuốc ra, châm lên. Cậu không biết hút thuốc, thế nên mới rít một hơi đã ho sặc sụa. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn dáng vẻ của cậu, khóe miệng hơi cong lên, sắc mặt có chút khó xử cùng một chút yêu thương. <br> <br>Thấy vậy, Niên Bách Tiêu cũng không giận nữa. Dứt cơn ho cậu mới nói: “Em vốn chẳng quan tâm gì tới chỗ cổ phần này. Bản hợp đồng này em chẳng cần phải đọc, ký ngay cũng không vấn đề gì. Nhưng anh à! Anh không thể lúc nào cũng coi em là trẻ con được.” <br> <br>Niên Bách Ngạn hơi rướn người về phía trước, dập tắt điếu thuốc trong tay. Anh chỉnh lại tư thế cầm thuốc cho Niên Bách Tiêu rồi nói một câu mang hàm ý: “Tin anh đi! Trong mắt anh, em vẫn luôn là một đứa trẻ!” <br> <br>Hai quyết định của Niên Bách Ngạn không được hội đồng quản trị thông qua đã bị tiết lộ. <br> <br>Các báo đài bắt đầu suy đoán rầm rộ xem nội bộ tập đoàn Tinh Thạch liệu có phải đang trải qua một trò chơi tranh đấu quyến lực không. Hành động rút lui khỏi việc quản lý chính của Diệp Uyên cũng đã bị lôi ra cùng chuyện này. Có chuyên gia cho rằng từ sau khi Diệp Hạc Phong qua đời, Niên Bách Ngạn vẫn đang “khống chế Hoàng đế để ra lệnh cho chư hầu”, mà “Hoàng đế” này chính là Diệp Uyên, “chư hầu” chính là các cổ đông trong hội đồng quản trị thậm chí là toàn bộ nhân viên trong Tinh Thạch. Ngay cả việc lấy Tố Diệp cũng bị mọi người cho là hành động tính toán để nổi loạn của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Còn lần này quyết định bị bác bỏ, các chuyên gia suy đoán là người nhà họ Diệp đã phản công. Có người còn phân tích, nội bộ Tinh Thạch rốt cuộc đang là bên nào áp đảo bên nào. Thậm chí họ còn vẽ cả sơ đồ phân tích nhân vật, mà Diệp Ngọc một lần nữa trở thành nhân vật chính được bàn tán. <br> <br>Với tư cách là “vợ trước” của Niên Bách Ngạn, có phóng viên cho rằng, cô chủ lớn này của họ Diệp rõ ràng đang chống đối lại Niên Bách Ngạn. Sau đó họ lại moi móc ra Niên Bách Ngạn đã từng ngấm ngầm dùng thủ đoạn ép buộc chồng của người yêu Diệp Ngọc, cũng là chồng của Khúc Nghệ bấy giờ rời khỏi Khúc Nghệ để giải thoát cho cuộc sống hôn nhân hoang đường của bản thân mình. <br> <br>Những món “cơm canh lạnh ngắt” lại được mang ra xào nấu lại, vốn dĩ đã chẳng ngon bằng mấy món được nấu mới, nhưng vấn đề là xào lại như thế nào. Dĩ nhiên chẳng cần biết cách xào nấu ra sao, thì quan hệ của Diệp Ngọc và Khúc Nghệ lại một lần nữa bị người ta hăng say truyền lời. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn vứt tờ báo xuống mặt bàn, tức đến bốc khói trên đỉnh đầu: “Con bảo vệ cho lợi ích của nhà họ Diệp thì có gì là sai? Mấy cái đám phóng viên với mấy người được gọi là chuyên gia này đúng là ăn nói không có chút trách nhiệm gì cả!” <br> <br>Diệp Ngọc không lên tiếng, chỉ trầm mặc cất gọn tờ báo sang một bên. <br> <br>“Còn nữa, con đọc xem bọn họ viết về anh con có khó nghe không? Cái gì mà con trai trưởng nhà họ Diệp bất tài, do dự thiếu quyết đoán, bùn nhão không đắp nổi tường. Mẹ phải kiện họ tội phỉ báng!” <br> <br>Diệp Ngọc thở dài: “Mẹ! Thôi bỏ đi! Cãi cọ với họ có được gì đâu!” <br> <br>“Con muốn bỏ qua, mấy người ngoài kia chịu sao? Còn cả Niên Bách Ngạn nữa, nó muốn bỏ sao?” Nguyễn Tuyết Mạn sốt sắng: “Theo như mẹ thấy, con mau đi khuyên anh trai con đi, ngồi cho vững cái ghế chủ tịch, lấy lại quyền quản lý.” <br> <br>Diệp Ngọc khẽ nói: “Con biết khuyên anh ấy thế nào đây? Anh ấy chỉ thích làm cơ trưởng thôi!” <br> <br>“Hay là con với chú hai cố gắng lôi kéo một số cổ đông khác. Ý mẹ là mấy cổ đông mới ấy.” <br> <br>Diệp Ngọc lắc đầu: “Họ đều là người của Niên Bách Ngạn!” <br> <br>“Người của ai không quan trọng, quan trọng là theo ai mới có lợi.” Nguyễn Tuyết Mạn nhíu mày: “Đám cổ đông đó nói trắng ra cũng chỉ mong có được cổ tức. Nếu Niên Bách Ngạn bỏ mỏ, hòa vốn, lợi ích của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Họ bảo vệ cho lợi ích, có cùng chung mục đích sao lại không thương lượng được?” <br> <br>Diệp Ngọc ngao ngán: “Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Từ sau khi Niên Bách Ngạn ngồi lên vị trí tổng giám đốc, ví tiền của họ quả thực đã dày lên. Thế nên họ vẫn luôn tin tưởng Niên Bách Ngạn. Con và chú hai cho dù có cố gắng hết sức cũng chỉ có thể hòa với họ, duy trì được tình hình như hiện giờ đã rất khó khăn rồi.” <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn nghe mà đau lòng nhức óc. Bà đánh mạnh vào người cô: “Con tự nhìn lại con đi! Lúc trước không ly hôn với Niên Bách Ngạn thì sự việc đâu có đến nông nỗi này!” <br> <br>Diệp Ngọc đau đầu, không thể không nhắc nhở bà: “Mẹ! Con và anh ta kết hôn giả.” <br> <br>“Mẹ biết! Ý mẹ là…” Nguyễn Tuyết Mạn đang nói dở thì Khúc Nghệ đi lên, thêm nước cho hai người họ. Sắc mặt Nguyễn Tuyết Mạn sa sầm lại, bực bội nói: “Đều tại cái con yêu tinh hại người kia!” <br> <br>Động tác của Khúc Nghệ chợt khựng lại. <br> <br>“Mẹ! Mẹ nói gì vậy!” Diệp Ngọc không vui. <br> <br>“Mẹ nói sai à?” Nguyễn Tuyết Mạn đứng hẳn dậy hét lên với Khúc Nghệ: “Nếu không vì nó, con liệu có bị Niên Bách Ngạn dắt mũi đi như thế không? Tại sao nó lại có cổ phần của nhà họ Diệp trong tay không phải là con không biết! Chính là tại con hồ ly tinh đó, nó hại con đến giờ này vẫn còn bị người ta nói ra nói vào!”