Quyển 14 - Chương 599: Không còn quan trọng
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 599: Không còn quan trọng
<br><br>Quyển 14 - Chương 599: Không còn quan trọng<br><br><br>Mây đen đè nặng trên đầu, tầng tầng lớp lớp đùn lên. <br> <br>Niên Bách Ngạn trở lại xe nhưng không cho xe chạy ngay. Chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe dưới tầng hầm. Qua tấm kính chắn gió có thể nhìn thấy những đám mây chì cách đó không xa, treo là là trên bầu trời, khiến người ta cảm thấy không sao thở nổi. <br> <br>Anh mệt mỏi dựa vào ghế, không thắt dây an toàn. <br> <br>Anh cứ ngồi bất động như thế, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía đường chân trời, rất xa rất xa. Tư duy cũng theo đó bay tan tác. <br> <br>Hồi ức của con người là tươi đẹp cũng là tàn nhẫn. <br> <br>Con người vì có ký ức mới trở nên hạnh phúc, nhưng cũng vì có ký ức mà phải chịu khổ đau. Đối với Niên Bách Ngạn mà nói, lý do để anh không bao giờ quên được đoạn hồi ức đó chỉ vì đã có một cô bé nhỏ xíu nũng nịu nói với anh rằng: Anh ơi! Khi nào em lớn, anh làm bạn trai của em nhé! <br> <br> <br>Kể từ ngày ấy, rõ ràng biết rằng đó là chỉ một nói đùa của một cô bé, anh vẫn thi thoảng nhớ về rồi tự cười thầm trong lòng. Nhưng lần nào nụ cười ấy cũng không thể duy trì quá ba giây. Những ký ức dữ dội ấy đổ ập, đè lên niềm vui giản dị và bé nhỏ của anh. <br> <br>Anh chưa từng nghĩ trong đêm tối ấy mình sẽ gặp được cô. <br> <br>Trên con đường ấy, trong con ngõ sâu, dài hun hút ấy. <br> <br>Khi đó anh còn quá nhỏ để biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy người lớn nói có ai đó chạy mất. Mọi người ai cũng cuống quýt cả lên. Thế là anh lén lút cầm một cây đèn xanh, chuồn ra ngoài chơi. <br> <br>Trấn Thiên Đăng. <br> <br>Một cổ trấn mang một cái tên mỹ miều nhưng lại là nơi cả đời này Niên Bách Ngạn cũng không muốn ở lại lâu dài. <br> <br>Anh cùng một đoàn người lớn tới trấn Thiên Đăng, sống không ít ngày, dần dần cũng đã quen với môi trường xung quanh. Tối đó trăng không sáng chút nào. Có lẽ vì có mây mù khiến ánh trăng vốn trong veo bị tầng tầng lớp lớp mây che khuất. <br> <br>Đã bao đêm Niên Bách Ngạn mơ về. <br> <br>Con ngõ dài như cơn ác mộng ấy hiện lên hết lần này tới lần khác trong đầu óc anh. <br> <br>Anh đã nhìn thấy cô. <br> <br>Cái bóng nhỏ bé co ro trong góc tường, cả người đang run rẩy. <br> <br>Trước đây anh từng nhìn thấy cô, lúc đó cô bị bắt về. Thế nên sau khi gặp cô trong con ngõ ấy, anh hiểu ra ngay là cô đã bỏ trốn. Anh nhất thời bỗng thấy sợ hãi, sợ cô nhận ra mình. <br> <br>Anh dè dặt bước tới. Ánh đèn xanh chiếu sáng gương mặt cô. Đôi mắt anh sợ sệt và ngập tràn cảnh giác như một chú nai con. <br> <br>Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhận ra anh. Hoặc có lẽ lúc trước cô chưa hề nhìn thấy anh. <br> <br>Cô cầu xin anh đưa cô rời khỏi đó. <br> <br>Khoảnh khắc ấy anh đã quyết định sẽ đưa cô đi. Không cần biết vì lý do gì mà cô bị người lớn bắt về đây, anh cũng phải giúp cô chạy thoát. <br> <br>Rất nhiều năm sau, khi hai người họ một lần nữa đến trấn Thiên Đăng, ngôi trấn cổ đã từng là cơn ác mộng lại trở thành nơi định tình của anh và cô. <br> <br>Tố Diệp hoàn toàn không biết. <br> <br>Khi cô xuất hiện ở một đầu con ngõ, qua dòng người, anh đứng từ xa nhìn cô, dường như anh lại nhìn thấy cô lúc nhỏ. Cô đã không còn nhớ nơi đây nữa, không nhớ mình đã từng run cầm cập ngồi sụp nơi góc tối nữa. <br> <br>Khoảnh khắc ấy, anh đứng ở một đầu kia, những gì hiện lên trong đầu anh là: Ông trời trêu ngươi. <br> <br>Có một chiếc lá lướt qua cửa xe, phát ra những thanh âm khẽ khàng. <br> <br>Làm kinh động tới hồi ức của Niên Bách Ngạn. <br> <br>Anh nhíu mày, một lần nữa nhớ lại những bức ảnh kia. <br> <br>Tại sao cô vẫn bị bắt lại? <br> <br>Rõ ràng là cô đã chạy thoát rồi cơ mà? <br> <br>Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn thậm chí cũng cảm thấy vết thương cũ trên cánh tay mình lại đang ngâm ngẩm đau. <br> <br>Anh tự trách mình, thậm chí còn căm hận sâu sắc sự yếu đuối cùng mình khi trước. <br> <br>Hít sâu một hơi, Niên Bách Ngạn vớ lấy di động. <br> <br>Sau khi trầm ngâm giây lát, anh gọi vào một số điện thoại. <br> <br>Đối phương bắt máy rất nhanh. <br> <br>“Đại ca Khôn! Giúp em tìm một người!” <br> <br>Anh biết đối phương không sợ anh tìm ra nhưng Niên Bách Ngạn này trước nay không quen làm người bị kiểm soát. Khi những chuyện cũ được nhắc lại, anh phải dốc hết sức để bảo vệ cho Tố Diệp… <br> <br>*** <br> <br>Diệp Uyên đã ngủ một giấc rất ngon. <br> <br>Sau khi trải nghiệm cảm giác đứng giữa ranh giới sinh tử, rồi lại ở nhờ nhà Niên Bách Ngạn bao ngày, gia đình đối với anh mà nói đã trở nên cực kỳ quan trọng. Anh ngủ một giấc rất sâu, không mộng mị, thậm chí tới lúc tỉnh lại anh còn không muốn mở mắt ra. <br> <br>Lâm Yêu Yêu nằm bên trở mình. <br> <br>Anh thu cánh tay, ôm chặt lấy cô, áp mặt vào lòng cô, lười biếng không muốn dậy. <br> <br>Trông anh như vậy giống hệt một đứa trẻ. <br> <br>Lâm Yêu Yêu dở khóc dở cười, nhắc anh mau chóng tỉnh dậy, còn phải đi hủy giấy chứng tử. <br> <br>Diệp Uyên vẫn dính chặt lấy cô, mơ hồ nói: “Vội gì chứ!” <br> <br>Thế nào gọi là vội gì chứ? <br> <br>Lâm Yêu Yêu chẳng biết nói sao: “Anh muốn em mơ thấy ác mộng mãi sao?” <br> <br>Nghe vậy, Diệp Uyên ngồi bật dậy, xuống giường, làm vệ sinh cá nhân. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn dậy rất sớm. <br> <br>Sau khi cho người giúp việc nghỉ việc, ba bữa một ngày của Lâm Yêu Yêu về cơ bản đều do bà chuẩn bị. Trước đây bà Lâm sợ Yêu Yêu đau buồn quá nên cũng tới nhà chăm sóc một khoảng thời gian, nhưng dẫu sao cũng không thể bỏ ông Lâm ở nhà một mình quá lâu, lại không tiện để ông Lâm dọn tới đây ở cùng. Vì thế bà Lâm đành nhờ cậy Nguyễn Tuyết Mạn. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn làm bữa sáng. Lúc trước khi ở nhà cũ, bà chẳng động tay động chân vào việc gì. Nhưng qua khoảng thời gian này, Yêu Yêu mới phát hiện ra, kỳ thực Nguyễn Tuyết Mạn nấu nướng rất ngon. <br> <br>Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, Diệp Uyên đi vào phòng ăn, chào buổi sáng với Nguyễn Tuyết Mạn. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn nhìn giờ rồi nói: “Con à! Còn sớm thế này, ngủ thêm một lúc đi!” <br> <br>“Con đi làm thủ tục, làm xong còn đưa Yêu Yêu đi khám thai.” Nói rồi, Diệp Uyên cầm một chiếc xúc xích lên. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn giơ tay đánh vào tay anh một cái rồi nói: “Đúng rồi! Hôm nay là ngày đi khám thai của Yêu Yêu. Con về là tốt rồi. Con tới bệnh viện mà xem, người ta đi khám thai ai cũng phải có chồng đi cùng mới được.” <br> <br>Diệp Uyên gật đầu. <br> <br>Đối với việc lần này Diệp Uyên bình an trở về, đầu tiên Nguyễn Tuyết Mạn đã hoảng hồn, sau đó ôm đầu khóc lóc. Sau khi gào khóc một hồi, bà lại vội vội vàng vàng gọi điện cho sư thầy ở chùa, hỏi rằng: Con trai con chưa chết, nhưng con lại làm siêu độ cho nó, phải làm sao ạ? <br> <br> <br>Làm Diệp Uyên không biết nên khóc hay cười. <br> <br>Người vui nhất chắc chắn là Nguyễn Tuyết Mạn. <br> <br>Mà người phẫn nộ nhất cũng không phải ai khác. <br> <br>Sau khi được biết tất cả mọi chuyện, Nguyễn Tuyết Mạn quả thực đã chửi rủa tổ tông tám đời của Diệp Hạc Thành lên, chỉ hận không thể phanh thây lão ta là thành ngàn mảnh. <br> <br>Lâm Yêu Yêu thì khuyên nhủ Nguyễn Tuyết Mạn: Mẹ! Bây giờ Diệp Uyên đã quay trở về rồi. Chuyện của Diệp Ngọc cũng đã được điều tra ra rõ ràng, hung thủ cũng đã bị bắt. Chúng ta phải nhìn về tương lai, không phải sao? <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn gật đầu lia lịa. <br> <br>Lúc ăn sáng, Nguyễn Tuyết Mạn liên tục nói với Diệp Uyên: “Bảo vợ con ăn nhiều một chút. Gần đây nó ăn uống chẳng ra đâu vào đâu. Con ấy à, lớn bằng từng này rồi mà làm việc chẳng suy nghĩ chu toàn chút nào. Con không sao cũng phải nói cho vợ con biết chứ.” <br> <br>Diệp Uyên nghe Nguyễn Tuyết Mạn cằn nhằn bỗng nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, chứ không hề phiền phức như lúc trước. <br> <br>Anh gật đầu đáp: “Dạ dạ dạ, đều là lỗi của con!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu cúi đầu ăn cơm, nhưng trong lòng thì đang cảm tạ ông trời, cảm tạ trời phật đã ban cuộc sống bình yên này cho cô. <br> <br>Bên kia, Nguyễn Tuyết Mạn lại chẳng muốn ăn uống gì nữa, thở dài ngao ngán. <br> <br>“Mẹ sao thế?” Diệp Uyên hỏi. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn tỏ ra đau buồn: “Nếu Tiểu Ngọc chưa chết thì…” Dứt lời, bà nghẹn ngào. <br> <br>“Mẹ! Yêu Yêu nói đúng! Cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn. Bây giờ đã bắt được hung rồi, Tiểu Ngọc cũng được yên lòng.” Diệp Uyên an ủi. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn gật đầu, khóe mắt vẫn còn chút mỏi mệt. <br> <br>“Bây giờ Tinh Thạch đang rối loạn. Con trai à! Con…” <br> <br>“Mẹ!” Diệp Uyên đặt thìa xuống, nhìn Nguyễn Tuyết Mạn, nghiêm túc nói: “Con bất hiếu, thế nên không thể giữ được Tinh Thạch. Mà thực tế là cho dù con có ở Tinh Thạch cũng phải mời một CEO về quản lý mọi mặt. Tinh Thạch lên sàn giao dịch như rơi vào một hồ cá dữ, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ bị cá lớn nuốt gọn. Nói thật lòng, thời đại vững mạnh của Tinh Thạch đã qua đi, không thể tránh khỏi đối mặt với cục diện bị người ta thu mua. Con không giỏi chuyện kinh doanh, chỉ muốn lái máy bay, chỉ muốn chúng ta được sống bình yên một chút.” <br> <br>Nói xong những lời ấy, anh tưởng Nguyễn Tuyết Mạn sẽ vẫn phản đối như trước đây, cũng đã định trước phải khuyên nhủ. Ai ngờ, Nguyễn Tuyết Mạn suy nghĩ rất lâu rồi lại thỏa hiệp. <br> <br>Bà thở dài, mệt mỏi gật đầu. <br> <br>“Mẹ hiểu quyết định của con. Con trai à! Bây giờ bất luận con muốn làm gì, mẹ chỉ còn vẫn bình an là được. Những việc khác không còn quan trọng nữa.” <br> <br>“Cảm ơn mẹ!” Diệp Uyên cười. <br> <br>Lâm Yêu Yêu ngồi bên nghe mà cảm động trong lòng. <br> <br>Một câu “không còn quan trọng nữa” đã dốc hết bao nhiêu tâm trạng vui buồn lẫn lộn. <br> <br>Con người sống cả một đời, vật lộn cả một đời, tính toán cả một đời, cãi lộn cả một đời, mưu toan cả một đời, để đến bây giờ chẳng chống chọi được sự thực tế của một câu “không còn gì quan trọng”. <br> <br>Thế mới nói, rất nhiều đạo lý cuộc đời không phải nói ra mà phải đúc rút từ cuộc sống. Từ nhỏ chúng ta đã nghe đủ mọi lời giáo huấn ân cần, đủ mọi kinh nghiệm lần lượt được rỉ tai. Nhưng thực tế là, những điều thật sự khiến bạn ngộ ra lại đến từ những trải nghiệm của bản thân. Thế nên lời của các cụ nói rất đúng. “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Nghe nhiều triết lý cũng vô ích mà thôi. Bạn phải thật sự chịu thiệt thòi, thật sự vấp ngã, tới lúc bò dậy mới có thể hiểu được con đường nào có thể đi, con đường nào không. <br> <br>Có những chuyện, trông thì có vẻ là sai trái nhưng khi bạn trải nghiệm rất nhiều năm, quay đầu lại nhìn sẽ càng ngày càng nhận ra sự ấu trĩ và thiếu chín chắn khi xưa. Ví dụ như Nguyễn Tuyết Mạn. Bà đã hối hận, thế nên mới chảy nước mắt ngay trước mặt Tố Diệp. <br> <br>Lý do để nỗi đau không thể cảm nhận thông qua người khác là vì nó không xảy ra với chính bản thân bạn. Chỉ khi nào thật sự cứa vào da thịt, bạn mới cảm nhận được cái gì gọi là đau như cắt. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn cảm nhận được rồi. Thế nên hôm nay mới có thể nói ra bốn chữ “không còn quan trọng”… <br> <br>*** <br> <br>Gần tới giờ tan tầm, trời bỗng đổ mưa. <br> <br>Khi Tố Diệp vừa ra tới cửa tòa nhà văn phòng, từ xa đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn cầm ô. Anh đang đi về phía này. Chiếc ô đen khiến dáng anh càng thêm thẳng tắp, tuấn tú. <br> <br>Xung quanh có người đang trú mưa, ai nấy đều nhìn cả về phía anh. Tố Diệp nhận ra bóng hình thân thuộc ấy, trong lòng bỗng dâng lên một niềm hạnh phúc vu vơ. Cô bất chợt hét lên một tiếng: “Chồng ơi!” rồi vẫy tay về phía anh. <br> <br>Niên Bách Ngạn cũng đã nhìn thấy cô. Khóe môi anh nở một nụ cười yêu thương. Anh sải bước đi về phía này. <br> <br>Mưa rất lớn. Đám mây đen nhì nhằng hạ xuống rất thấp, giống như không còn chịu nổi sức nặng nữa. <br> <br>Nhiệt độ đầu thu vốn dĩ là lạnh về sáng sớm và tối muộn, nóng buổi trưa. Nếu gặp phải ngày mưa, nhiệt độ sẽ hạ thấp rất nhanh. Từng hạt mưa lớn rơi lộp bộp xuống mặt đất, đọng lại thành những vũng nước nhỏ, khi bắn lên sẽ càng khiến người ta lạnh buốt. <br> <br>Nhưng Tố Diệp đứng đó lại không hề cảm thấy lạnh, ngược lại trái tim nóng hổi. <br> <br>Mưa bụi dần dần giăng kín, lu mờ gương mặt của Niên Bách Ngạn, nhưng bóng hình cao lớn của anh vẫn rất rõ nét trong màn mưa. Nó khiến Tố Diệp nhớ lại cơn mưa từ Nam Phi tới tận Hồng Kông. Tối ấy cô uống say để quên hết buồn đau, cảm thấy mỗi một giọt nước mưa ngoài cửa sổ đều như đang rơi xuống trái tim mình, ngồi trong khách sạn ấm áp và vẫn run cầm cập. <br> <br>Lúc này đây, từng giọt mưa buốt giá có thể chạm vào tay cô nhưng lại không thể rơi vào lòng cô. Cô biết rõ, tất cả những điều ấy là vì có Niên Bách Ngạn. Anh đã mang tới cho cô cảm giác an toàn và ấm áp, giống như một ngọn hải đăng giữa đại dương mênh mông. Ngọn hải đăng chỉ thuộc về riêng cô. <br> <br>Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn đã đi tới. Anh còn chưa đứng vững, Tố Diệp đã sốt sắng nhào tới, hạnh phúc ôm lấy cổ Niên Bách Ngạn trước ánh nhìn của mọi người, nụ cười tươi như hoa. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cô khó xử: “Sao không khoác áo ra ngoài?” <br> <br>Sáng nay trời không mưa, cô mặc luôn váy ngắn đi làm. Bây giờ gió rất to, mưa cũng buốt, đôi chân nhỏ của cô hở ra ngoài, bên trên lại là lớp áo sơ mi ngắn tay mỏng manh. Anh ôm lấy cô, cơ thể dưới lòng bàn tay lạnh toát. <br> <br>Nói xong câu ấy, Niên Bách Ngạn giơ một tay cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cô. <br> <br>Mùi gỗ mộc dễ chịu bọc kín lấy cô, cũng ngăn cách mùi ẩm mốc của nước mưa. Tố Diệp khoác tay anh, cười nũng nịu: “Em không lạnh mà!” <br> <br>“Khoác vào!” Niên Bách Ngạn sợ bả vai cô bị ướt, vừa ra lệnh vừa giơ tay ôm chặt lấy cô. <br> <br>Tố Diệp cảm thấy sau lưng mình toàn là những ánh mắt ngưỡng mộ… <br> <br>*** <br> <br>Sau khi ra khỏi nhà hàng, hình như mưa càng thêm ồ ạt. <br> <br>Bầu trời như bị xé rách thành một cái lỗ lớn, nước mưa trở thành dòng sông, khiến những cái cây xung quanh cũng bị táp nghiêng ngả. Đôi lúc còn chen ngang tiếng sấm chớp. Bầu trời như đầy những huyết mạch, bị chớp chiếu sáng rực. <br> <br>“Sao năm nay nhiều mưa thế nhỉ?” Ngồi trong xe, Tố Diệp cảm thán. <br> <br>Niên Bách Ngạn bình thản lái xe, không lên tiếng. <br> <br>Một tia chớp vụt qua. <br> <br>Đường nét trên gương mặt anh bị chiếu rọi, trông cực kỳ rõ nét. Bàn tay anh điều khiển vô lăng, ánh mắt nhìn về phía trước, bờ môi hơi mím, trên trán tựa hồ ẩn chứa một nỗi niềm nào đó. <br> <br>“Bách Ngạn?” Tố Diệp tò mò. <br> <br>“Ừ?” <br> <br>“Anh nghĩ gì thế?” <br> <br> Niên Bách Ngạn xoay vô lăng một cái, cho xe rẽ rồi liếc nhìn cô mỉm cười: “Có nghĩ gì đâu!” <br> <br>Tố Diệp hoài nghi nhưng cũng không hỏi thêm nữa. <br> <br>Lúc này giao thông lại càng tồi tệ. Không nói tới chuyện xe đi rất chậm, các tài xế cũng sốt ruột, dọc đường inh ỏi tiếng còi xe. Mưa mỗi lúc một dầy đặc. Cần gạt nước còn chưa kịp xóa sạch tầm nhìn, chẳng mấy chốc đã bị một đợt nước khác lu mờ mui xe. <br> <br>Niên Bách Ngạn đánh tay lái, đi ngược trên đường một chiều. <br> <br>Tố Diệp kinh hoàng. Còn chưa kịp nhắc anh đây là đường một chiều, chiếc xe đã nhanh chóng quay đầu, trượt vội vào một con đường nhỏ. <br> <br>Hành vi đó càng khiến nhiều xe thêm bất bình. <br> <br>Nhưng Niên Bách Ngạn mặc kệ. Xe anh như con ngựa mất cương, lao vun vút men theo con đường nhỏ. <br> <br>Tố Diệp siết chặt dây an toàn, quay đầu nhìn anh. <br> <br>Gương mặt anh bình tĩnh như thường, không nhận ra bất kỳ điều gì. Cô muốn hỏi có chuyện gì, nhưng lại không thốt nên lời. Bình thường Niên Bách Ngạn lái xe cũng điềm đạm, ổn định như tính cách của anh vậy. Anh là một người cực kỳ tuân thủ luật giao thông. Mấy năm nay anh chưa từng bị trừ điểm, chưa bị cảnh sát gửi phiếu phạt tới, tối nay sao lại nôn nóng đến mức này? <br> <br>Lại một tia chớp khác lóe lên. <br> <br>Khiến Tố Diệp nhìn rõ được nhà hai bên đường. <br> <br>“Bách Ngạn! Anh đi nhầm đường rồi!” Cô hoảng hốt. <br> <br>Nhưng Niên Bách Ngạn không phản ứng gì, từ đầu tới cuối vẫn tăng tốc lao về phía trước. <br> <br>“Bách Ngạn…” Tố Diệp cảm thấy tối nay anh hơi kỳ lạ. <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay một tay, kéo bàn tay cô lại, đặt lên môi, khẽ nói: “Em đừng ồn ào!” <br> <br>“Nhưng mà…” <br> <br>Tố Diệp ngừng lại. Đây đâu phải đường về nhà? <br> <br>Vả lại, sao càng đi càng xa? <br> <br>Chiếc xe rẽ vào một khu đổ nát, là một khu nhà cũ đã bị dỡ bỏ. Có lẽ họ định xây dựng tòa nhà cao tầng nào đó ở đây. Bốn bề đen xì xì, như một thành phố chết chóc. <br> <br>Bắc Kinh không thiếu gì những nơi như thế này. <br> <br>Nhà mới thì chưa kịp xây, nhà cũ đã bị dỡ ngổn ngang, bừa bãi. Trong khoảng thời gian quá độ ấy, những nơi này đã bị người ta bỏ quên. <br> <br>“Sao lại dừng ở đây?” Qua làn mưa, cô nhìn rõ khung cảnh xung quanh. <br> <br>Niên Bách Ngạn tắt máy, dựa người ra sau ghế, hờ hững nói: “Đợi đường bớt tắc rồi về.” <br> <br>“À…” Tố Diệp chần chừ lên tiếng. <br> <br>Trong một không gian kín mít, mưa cứ đì độp rơi xuống cửa xe. <br> <br>Tố Diệp hơi nhàm chán, bèn nghiêng người nhìn anh: “Bách Ngạn! Hôm nay anh bận việc gì vậy?” <br> <br>Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô. <br> <br>Sấm chớp đì đùng khiến gương mặt cô sáng rõ. <br> <br>Nhờ có ánh sáng, anh ngắm nhìn cô. Da cô rất trắng, mềm mại, mịn màng. Đôi lông mày nhẹ nhàng vừa đủ, đẹp như một bức tranh. Mắt cô rất to, con ngươi trắng đen rõ ràng. Khi cô mỉm cười trong veo như một vốc nước suối. Sống mũi cô cao thẳng, thanh tú, như một kiệt tác được Thượng đế tỉ mỉ điêu khắc. Môi cô rất mềm. Cho dù chỉ nhìn như vậy cũng khiến đàn ông muốn chiếm hữu. <br> <br>Cô xinh đẹp đến mức đó, giống như giờ phút này đây, cô uể oải tựa vào ghế xe, nhìn anh. Mái tóc dài che đi nửa gương mặt nhưng chỉ tăng thêm không ít vẻ quyến rũ. <br> <br>Niên Bách Ngạn thừa nhận, kỳ thật gỡ bỏ lớp áo ngoài đạo mạo, anh cũng nhìn chòng chọc cô như những gã đàn ông khác. Những gì trong lòng suy nghĩ, những gì sinh lý ham muốn đều là mấy chuyện hèn hạ đó! <br> <br>Anh giơ tay. Từng ngón tay gầy nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Anh thì thầm: “Có bận gì đâu, cả ngày chỉ nhớ em thôi.” <br> <br>Một đêm mưa như thế này lại trong một không gian tĩnh mịch, nghe được lời nói đầy dụ hoặc của người đàn ông, quả thực khiến người ta sung sướng. <br> <br>Tố Diệp bèn cười, hàm răng trắng nhỏ nhắn cắn lên đôi môi hồng. <br> <br>“Anh nói vậy để khiến em cảm động sao?” <br> <br>Cô cười hồn nhiên, ánh mắt lại lấp lánh, sáng rực. <br> <br>Niên Bách Ngạn xích người lại gần, ghé sát cô: “Vậy em có cảm động không?” <br> <br>Tố Diệp khẽ gật đầu: “Coi như là có! Anh… ưm…” <br> <br>Những lời nói còn lại bị nụ hôn của Niên Bách Ngạn cướp mất. <br> <br>Nụ hôn của anh đường đột nhưng khiến Tố Diệp cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cô dựa vào ghế, ngẩng đầu đón lấy sự xâm nhập của anh. <br> <br>Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, sống mũi anh gần như chống lên mũi cô. <br> <br>Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, đan vào nhau trong khoang xe. <br> <br>“Diệp Diệp…” Anh thầm gọi tên cô, rồi lại cắn nhẹ môi cô, dịu dàng như chuồn chuồn đạp nước. <br> <br>Anh yêu cô. <br> <br>Yêu cô sâu sắc. <br> <br>Tố Diệp cảm thấy trán mình ngứa ngáy cũng cảm thấy khóe môi ngứa ngáy. Là do nụ hôn mơn man của anh để lại. Cô khẽ cười: “Anh Niên à! Tối muộn vậy rồi anh còn đưa em tới chỗ vắng người, có phải định cưỡng bức giết hại không?” <br> <br>Một câu nói vu vơ nhưng chợt khiến ánh mắt Niên Bách Ngạn co rụt lại, nỗi đau trong lòng lan tràn trong khoảnh khắc. <br> <br>“Anh sao thế?” Tố Diệp cảm thấy bàn tay anh đang giữ gương mặt mình bỗng cứng đờ. <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cô rất lâu mới đáp: “Không có gì!” <br> <br>Nhưng anh lại áp mặt xuống, cọ môi vào vành tai cô. <br> <br>“Buồn quá… Đừng đùa nữa Bách Ngạn! Chúng ta đi thôi!” Tố Diệp tươi cười đẩy anh ra. <br> <br>“Ừm.” Niên Bách Ngạn đáp lại một tiếng mơ hồ nhưng gương mặt vẫn vùi sâu trong hõm cổ cô, nụ hôn chạy dài xuống dưới. <br> <br>Tố Diệp tưởng anh đang chọc mình, rụt cổ lại bật cười: “Mau lái xe đi! Lỡ mưa to thêm, chúng ta không về nổi nữa đấy!” <br> <br>Niên Bách Ngạn làm ngơ. Anh kéo tay cô lại, cố định ở eo, nụ hôn men theo cằm, rơi xuống ngực. <br> <br>“Bách Ngạn!” Tố Diệp kinh ngạc khi thấy anh đang dùng sức. <br> <br>Niên Bách Ngạn buông tay ra nhưng là để cởi cúc áo của cô. <br> <br>Tố Diệp sững sờ. <br> <br>Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy lạnh lẽo. <br> <br>Váy cô bị anh vén lên. <br> <br>“Đừng đùa nữa…” <br> <br>Niên Bách Ngạn lại chặn đôi môi cô. Lần này, nụ hôn của anh có chút mạnh mẽ. <br> <br>Anh cắn lưỡi cô, đau đến nỗi cô đánh anh một cái. <br> <br>Lúc này Niên Bách Ngạn mới thả cô ra. Thấy cô ấm ức, đôi mắt anh rướm đau: “Xin lỗi em!” <br> <br>“Bách Ngạn, anh sao thế?” Cô lẩm bẩm, có chút trách móc. <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay kéo cô vào lòng, hơi thở phả vào tai cô. Anh lại nói: “Anh xin lỗi!” <br> <br>Anh bị làm sao thế nhỉ? <br> <br>Đến bản thân anh còn không hiểu nổi mình nữa! <br> <br>Vừa rồi nhìn thấy Tố Diệp trong mưa, cô đẹp như một đóa hoa mộc lan. Bao nhiêu người con gái đứng đó, chỉ có mình cô là nổi bật nhất. Khoảnh khắc ấy, anh bỗng căm hận vẻ đẹp của cô. <br> <br>Ngồi trên xe, mùi hương nhè nhẹ trên người cô khiến anh bực bội. <br> <br>Còn vừa nãy, khi cô lười biếng nhìn anh như thế lại kiều mị vô cùng. <br> <br>Sự bực bội trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt. <br> <br>Cô càng đẹp như vậy anh lại càng có thể nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra với cô. Trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh cô bị người ta làm nhục. Cảnh tượng gã đàn ông đó đè lên người cô, cười man rợ, nói cô như trái đào mật. <br> <br>Mỗi lần nhớ lại, Niên Bách Ngạn lại chỉ muốn giết người! <br> <br>Anh nên trách cô có một gương mặt hấp dẫn người khác sao? <br> <br>Nếu sau khi trưởng thành cô mới gặp phải chuyện ấy, anh sẽ chỉ phẫn nộ. Nhưng cô còn bé như thế, sự phẫn nộ của anh phần nhiều là vì quá đau xót, bàng hoàng, thậm chí bất lực. <br> <br>Rõ ràng cô chỉ đi lướt qua cuộc đời anh, rõ ràng cô đã chạy thoát được rồi. Nhưng tại sao cô vẫn gặp phải chuyện ấy? <br> <br>Cõi lòng Niên Bách Ngạn hỗn loạn, rối bời, phần nhiều là một sự tự trách sâu sắc…