Quyển 14 - Chương 600: Cô yêu anh, bất kể khi nào
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 14 - Chương 600: Cô yêu anh, bất kể khi nào
<br><br>Quyển 14 - Chương 600: Cô yêu anh, bất kể khi nào<br><br><br>Tố Diệp nép trong lòng anh là có thể nghe được tiếng tim anh thình thịch, thình thịch đập vào tai cô. Cô khẽ lắc đầu. Cô không trách anh, chỉ cảm thấy hôm nay anh là lạ. <br> <br>Cô ngẩng đầu lên trong lòng anh, nhìn anh rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?” <br> <br>Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô. Có một khoảnh khắc anh rất muốn hỏi cô: Tại sao không biết bảo vệ tốt cho bản thân mình? Tại sao không bảo vệ mình cho tốt chứ? <br> <br>Nhưng câu hỏi ấy, anh không thể thốt thành lời. <br> <br>Lời buột khỏi miệng lại là: “Anh muốn em!” <br> <br>Tố Diệp ngẩn người. <br> <br>Gương mặt Niên Bách Ngạn một lần nữa áp sát. <br> <br>Giây phút môi chạm môi, Tố Diệp lẩm bẩm gấp gáp: “Đừng…” <br> <br>“Cho anh đi!” Nụ hôn của Niên Bách Ngạn trở nên vội vã, bàn tay cũng bắt đầu không yên. Trong một tối trời tuôn mưa vội vàng thế này, dục vọng của anh tới một cách táo bạo. Anh thì thầm bên tai cô: “Cho anh ngay bây giờ!” <br> <br>“Bách Ngạn!” Tố Diệp bị thúc ép, phải nâng vai anh lên. <br> <br>Gương mặt Niên Bách Ngạn vùi sâu trong ngực cô, nóng rẫy, triền miên. <br> <br>Cô nghe thấy tiếng trái tim nhảy tưng tưng. <br> <br>Anh đè xuống. Hơi thở nam tính nồng nhiệt quấn chặt lấy cô. Bóng hình cao lớn che hoàn toàn cửa kính xe, cũng che hẳn cảnh sấm chớp đì đùng bên ngoài. <br> <br>Cơ thể Tố Diệp cũng mềm nhũn ra. <br> <br>Anh bước vào sâu trong cô, nắm giữ toàn bộ cảm xúc. <br> <br>Tố Diệp chỉ còn nghe thấy tiếng sấm ầm ầm vang dội, sau đó là tiếng người đàn ông thở dốc bên tai. <br> <br>Cô gọi tên anh, tan chảy trong cuồng phong bão tố của anh. <br> <br>Niên Bách Ngạn khẽ ra lệnh cho cô: “Nói em yêu anh đi!” <br> <br>Tình yêu trong tim cô đã lan tràn thành sông. <br> <br>Anh yêu cầu hết lần này tới lần khác, cô bèn nói hết lần này đến lần khác. <br> <br>Cô yêu anh, bất kể là khi nào… <br> <br>*** <br> <br>Cuối cùng Diệp Uyên cũng lấy lại được thân phận “người sống”. <br> <br>Sau khi làm xong thủ tục, anh lái xe chở Lâm Yêu Yêu tới bệnh viện khám thai. Anh vô cùng cẩn thận, bắt Lâm Yêu Yêu phải ngồi phía bên tay trái của ghế sau, hơn nữa còn chắc chắn đã thắt dây an toàn cẩn thận. <br> <br>Lâm Yêu Yêu cười anh chuyện nhỏ mà cũng ầm ĩ lên. Anh chỉ nói: Em bắt buộc phải ngồi ở vị trí an toàn nhất. Nói rồi, anh chỉnh gương chiếu hậu về góc độ có thể nhìn được cô. <br> <br>Lâm Yêu Yêu không nói gì, chỉ mỉm cười, trong lòng ngọt lịm như uống mật ong vậy. <br> <br>Khi làm siêu âm, Diệp Uyên đi theo vào trong. Khi nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu đó, anh ngạc nhiên: “Đây là con tôi sao?” <br> <br>Bác sỹ bật cười nói phải. <br> <br>Diệp Uyên cảm động đến nỗi khóe mắt ửng đỏ. <br> <br>Lâm Yêu Yêu vẫn mím môi cười, trông anh y hệt như một cậu nhóc chưa lớn. <br> <br>Còn chưa siêu âm xong, Diệp Uyên đã sốt sắng hỏi: “Là con trai hay con gái vậy?” <br> <br>Bác sỹ nhìn rồi nói: “Làm siêu âm bốn chiều thì có thể nhìn ra được. Nhưng bây giờ em bé đang xoay lưng ra nên không nhìn thấy.” <br> <br>Diệp Uyên lập tức cười ha ha: “Nhóc con này! Mới bé tý đã biết trêu bố rồi.” <br> <br>Câu nói ấy làm bác sỹ đau ruột, cũng khiến Lâm Yêu Yêu không nhịn được cười. <br> <br>Tất cả đều rất tốt. <br> <br>Ra tới bệnh viện, Lâm Yêu Yêu tò mò hỏi anh: “Vậy anh thích con trai hay con gái?” <br> <br>“Đều thích cả!” Diệp Uyên cười tươi, không hề giấu giếm. <br> <br>Lâm Yêu Yêu thấy anh cười đến ngờ nghệch thì nói: “Xem anh kìa, không khép miệng lại được!” <br> <br>Diệp Uyên càng nhe răng tợn. <br> <br>“Anh còn không đi lấy xe là em mệt rồi đấy.” Cô đẩy nhẹ anh một cái. <br> <br>“Được được được! Anh lập tức lái xe qua đây ngay, đứng yên đây đấy.” Diệp Uyên lập tức tuân lệnh, vừa bước xuống một bậc anh lại quay đầu: “Hôn anh một cái đi!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu đỏ mặt: “Mau đi đi!” <br> <br>“Thế nói yêu anh đi!” Diệp Uyên mặt dày như thớt. <br> <br>Lâm Yêu Yêu trừng mắt: “Sắp mưa rồi đấy!” <br> <br>Diệp Uyên cũng sợ cô bị nhiễm lạnh nên không làm khó cô nữa, vội vàng đi lấy xe. <br> <br>Nhìn bóng anh dần xa khuất, Lâm Yêu Yêu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của mình. <br> <br>Hai người họ tới siêu thị. <br> <br>Có lẽ vì mưa nên người tới siêu thị mua sắm cũng ít đi đáng kể. Như vậy Diệp Uyên cũng yên tâm hơn. Anh giống hệt như một người bảo mẫu chuyên trách. Anh còn đeo túi xách của Lâm Yêu Yêu, sợ cô bị va đập. <br> <br>Rất nhiều thứ đều bị Diệp Uyên ra lệnh cấm rõ ràng. Hoặc là sợ quá lạnh, hoặc là sợ quá nóng, làm cho Lâm Yêu Yêu không vui: “Sao anh còn lải nhải nhiều hơn cả mẹ em thế?” <br> <br>Diệp Uyên cười xòa: “Bà xã! Chẳng phải anh lo lắng cho sức khỏe của em sao?” <br> <br>Lâm Yêu Yêu trừng mắt với anh, rồi lại vác bụng đi xem hoa quả. <br> <br>Diệp Uyên cười, vội vàng đi theo. <br> <br>Khi cả hai đang lựa hoa quả thì nghe thấy sau lưng có người gọi: “Yêu Yêu!” <br> <br>Giọng nói quen thuộc đến nỗi Lâm Yêu Yêu đang cầm hoa quả chợt khựng lại. <br> <br>Diệp Uyên quay đầu, ngay lập tức nhíu mày. <br> <br>Người đàn ông sau lưng sau khi nhìn thấy Diệp Uyên bèn kinh hoàng hỏi: “Anh… Chẳng phải đã chết rồi sao?” <br> <br>Diệp Uyên lạnh lùng nói: “Đinh Tư Thừa! Đương nhiên là anh mong tôi chết rồi!” <br> <br>Trông Đinh Tư Thừa có vài giây ngượng ngập, nhưng cũng thu lại rất nhanh. Anh ta nhìn về phía Lâm Yêu Yêu, giọng nói có phần khô khốc: “Em vẫn ổn chứ?” <br> <br>Bây giờ Lâm Yêu Yêu đã lộ rõ là đang mang bầu, bụng cũng đã nhô ra. Cô mặc bộ quần áo bà bầu trông rất sạch sẽ và nhã nhặn, nhưng lại khiến đôi mắt Đinh Tư Thừa đau buốt. <br> <br>Lâm Yêu Yêu còn chưa lên tiếng, Diệp Uyên đã sốt ruột nói: “Anh Đinh! Anh hết việc thích kiếm chuyện phải không?” <br> <br>Đinh Tư Thừa cuộn chặt tay lại, nhưng vẫn nhẫn nhịn, gượng gạo nói với Lâm Yêu Yêu một câu: “Cố gắng chăm sóc tốt bản thân nhé! Anh đi đây!” <br> <br>“Đợi đã!” Lâm Yêu Yêu gọi giật anh ta lại. <br> <br> Đinh Tư Thừa quay lại. <br> <br>Diệp Uyên nhăn mặt nhìn cô. <br> <br>“Em có chuyện muốn nói với anh ấy. Anh có thể sang khu ướp lạnh lấy giúp em mấy bình sữa không?” Lâm Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng. <br> <br>Diệp Uyên chắc chắn là ngàn vạn lần không tình nguyện, nhưng cũng không tiện ngăn cản, chỉ đành gật đầu, đẩy xe rời đi. <br> <br>Trong khu hoa quả có người đi tới lựa hoa quả, Lâm Yêu Yêu bèn đi tới khu đồ vặt bên cạnh. Đinh Tư Thừa đi theo phía sau cô. <br> <br>Tới khi dừng bước lại, Lâm Yêu Yêu lập tức hỏi thẳng Đinh Tư Thừa: “Anh tới Kỷ Thị có phải để đối phó với Diệp Uyên không?” <br> <br>Đinh Tư Thừa trầm mặc. <br> <br>“Chuyện đã tới nước này, anh khỏi phải giấu tôi. Tôi biết, chuyện Kỷ Thị ăn cắp mẫu thiết kế của Tinh Thạch chắc chắn không thể không liên quan tới anh.” Lâm Yêu Yêu nhìn anh ta và nói. <br> <br>Đinh Tư Thừa cũng ngước lên nhìn cô: “Phải! Đúng là anh muốn đối phó với Diệp Uyên.” <br> <br>“Anh cần gì phải làm vậy?” <br> <br>“Gã Diệp Uyên có tư cách có được hạnh phúc sao?” Đinh Tư Thừa cười khẩy. <br> <br>Lâm Yêu Yêu khẽ cắn môi, rất lâu sau mới chân thành nói: “Anh vì tôi, hay vì Tiểu Diệp?” <br> <br>Đinh Tư Thừa không nói gì. <br> <br>“Thật ra hôm nay chuyện tôi muốn nói với anh là, bất luận là Tố Diệp hay là tôi, đều đã là quá khứ rồi. Anh làm bác sỹ tâm lý, trong lĩnh vực này anh hiểu rõ hơn ai hết, phải giải thoát bản thân bằng cách nào anh cũng biết rất rõ. Hà tất cứ phải so đo, tính toán? Tố Diệp đã có Niên Bách Ngạn. Tôi đã có Diệp Uyên. Có phải anh cũng nên cởi nút thắt trong lòng, bước ra ngoài để sống một trang đời hoàn toàn mới không?” <br> <br>Đinh Tư Thừa nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, hỏi rành mạch: “Lâm Yêu Yêu! Bây giờ em đã không thể rời xa Diệp Uyên được nữa rồi, có đúng không?” <br> <br>“Đúng vậy!” Lâm Yêu Yêu đáp dứt khoát. <br> <br>Thái độ của cô khiến Đinh Tư Thừa ngẩn người. <br> <br>“Khi tôi biết Diệp Uyên gặp chuyện, tôi cảm thấy trời sụp xuống đầu rồi. Trước đây không cảm thấy gì nhưng lần này cuối cùng tôi cũng đã nhìn rõ được trái tim mình. Tôi yêu anh ấy, rất yêu, rất yêu. Thế nên Tư Thừa à! Dù là tôi hay Tố Diệp cũng vậy tôi, chúng tôi đều đang cố gắng trải nghiệm một cuộc sống mới. Anh cũng vậy!” <br> <br>Đinh Tư Thừa nghiến răng: “Em đừng quên, hắn ta đã cưỡng bức em!” <br> <br>Lâm Yêu Yêu nhìn anh ta. <br> <br>“Hắn ta có được em bằng cách nào, lẽ nào em quên rồi sao?” <br> <br>“Tôi không hề quên. Chính vì thế tôi cũng đã căm hận anh ấy một khoảng thời gian rất dài. Nhưng con người không chống lại được thời gian.” Lâm Yêu Yêu khẽ đáp: “Anh ấy đã làm sai nhưng anh ấy vẫn luôn bù đắp. Trái tim con người bằng xương bằng thịt. Những việc anh ấy đối xử tốt với tôi, tôi đều nhìn thấy cả. Dần dần, tôi cũng tha thứ cho anh ấy. Bây giờ tôi cảm thấy tôi rất yêu anh ấy, không thể rời xa anh ấy. Khi anh ấy bình an vô sự đứng trước mặt tôi, tôi đã thề nhất định đi trọn cuộc đời cùng người đàn ông này!” <br> <br>“Em điên rồi!” <br> <br>“Là anh điên mới đúng, Đinh Tư Thừa! Anh có từng tự kiểm điểm lại bản thân mình không? Anh đã bảo giờ tự hỏi mình cần thứ gì hay chưa? Anh và tôi từng là bạn bè, cũng từng là người yêu. Tôi hy vọng anh có thể tìm lại được chính mình, đừng tiếp tục làm những chuyện khiến bản thân mình hối hận nữa.” Lâm Yêu Yêu dốc hết ruột gan. <br> <br>Đinh Tư Thừa hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực mình tưng tức. <br> <br>Còn ở một góc cách đó không xa, Diệp Uyên đang đứng đó. Trong xe đựng mấy bình sữa thường ngày Lâm Yêu Yêu thích uống. Anh đã nghe được mấy lời nói đó của Lâm Yêu Yêu, gương mặt kích động đến run rẩy, trong lòng cũng muôn vàn xúc cảm. Nếu đây không phải là siêu thị, anh rất muốn bước tới ôm chặt lấy cô, không bao giờ buông tay nữa. <br> <br>Anh sai rồi! <br> <br>Dùng sai cách để có được một người phụ nữ. Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy mình quá may mắn khi có được sự tha thứ của người con gái mình yêu. Quan trọng hơn cả, cô đã nói cô yêu anh. <br> <br>Cô yêu anh. <br> <br>Lâm Yêu Yêu cô ấy… đã yêu anh rồi. <br> <br>Trái tim Diệp Uyên bỗng chốc như bay ra ngoài, trước mắt anh như đang nổ tung một màn pháo hoa rực rỡ sắc màu. Niềm vui, không thể nào kìm nén được… <br> <br>*** <br> <br>Tố Khải được điều trở lại đội chống ma túy. <br> <br>Sau khi tan làm, anh đỗ xe bên lề đường chờ đợi. <br> <br>Một lúc rất lâu sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng hình thân thuộc đó. Anh vội vàng cầm ô, bước xuống xe, gọi cô lại. <br> <br>Diệp Lan chỉ đi một mình. <br> <br>Sau khi nhìn thấy Tố Khải, cô dừng bước. Chiếc ô của cô rất nhỏ, đến nỗi chỉ có thể che cho một mình cô. Cô mặc rất phong phanh, sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng không hồng hào. <br> <br>Cô yên lặng đứng nguyên đó, không nhúc nhích, nhìn Tố Khải bước từng bước về phía mình. <br> <br>Tố Khải che ô đi tới, sau đó giơ tay kéo cô vào lòng. <br> <br>Chiếc ô nhỏ trong tay cô rơi xuống, nằm nghiêng dưới đất rồi lại bị gió thổi bay xa. <br> <br>Cô yên lặng nép trong lòng Tố Khải, không nói gì mà chỉ tham lam hít lấy hơi thở của anh. Chẳng mấy chốc, khóe mắt cô đỏ ửng. <br> <br>Tố Khải cảm thấy lồng ngực ươn ướt lại càng áp chặt đầu cô. Anh chống cằm lên đó, khẽ thở dài: “Anh nhớ em quá!"