Quyển 7 - Chương 299: Khẩu cung của Nguyễn Tuyết Mạn
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 7 - Chương 299: Khẩu cung của Nguyễn Tuyết Mạn
<br><br>Quyển 7 - Chương 299: Khẩu cung của Nguyễn Tuyết Mạn<br><br><br>Mặt trời chếch về phía Tây, để lại một sắc hồng nhạt duy nhất nơi đường chân trời. Đêm đen như tấm vải mỏng thôn tính đất trời. Nó đang từ từ thu lại tất cả các tia sáng, từ tốn và chậm rãi, không quá sớm, không quá muộn. Một tia sáng yếu ớt bắn vào mặt hồ nhân tạo. Không có gió, thế nên không thể nhìn thấy sóng nước dao động. <br> <br>Có người yêu thích giờ khắc này. Khi quầng sáng cuối cùng suy tàn cũng là lúc họ được đoàn tụ với gia đình. Nhưng Lâm Yêu Yêu không thích thời điểm này. Hoàng hôn quá đẹp, nhưng chỉ huy hoàng trong phút chốc để nhường chỗ cho bóng tối vô cùng vô tận. Sắc trời còn chưa tối hẳn lại mang tới cho người ta một cảm giác kiềm chế vu vơ. Nhất là vào thời tiết này, cô sẽ nghĩ tới “cây khô, cành cỗi, quạ chiều”*, chợt cảm thấy thê lương. <br> <br>*Trích từ bài thơ “Thiên tịnh sa – Thu tứ” của nhà thơ Mã Trí Viễn thời nhà Nguyên: Cây khô, cành cỗi, quạ chiều / Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà / Gió tây, đường cũ, ngựa già / Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời. <br> <br>Sau khi xem hết tài liệu của công ty, Lâm Yêu Yêu lại nói chuyện bằng hình ảnh với bố mẹ khoảng mười mấy phút. Hiện giờ ông bà Lâm vẫn đang ở Thái Lan. Có thể nhận ra họ chơi rất vui vẻ. Chỉ có điều, khi bà Lâm kể tới chuyện đi qua khu của những người chuyển giới ở Pattaya thì liên tục bĩu môi. Bà không hiểu tại sao có người làm bố làm mẹ lại đồng ý cho đứa con trai bảo bối của mình đi làm công việc ấy. Lâm Yêu Yêu bèn tươi cười, giải thích rằng ở Thái Lan, phụ nữ kiếm được nhiều tiền hơn. Bà Lâm vẫn không hiểu, hơn nữa bà cũng không hài lòng lắm với lịch trình, tuyến đường của hướng dẫn viên du lịch, nói rằng mấy màn biểu diễn người lớn đó thật quá hoang đường. <br> <br>Lâm Yêu Yêu cũng cảm thấy đến tầm tuổi như bố mẹ mà còn phải xem mấy màn biểu diễn đó đúng là ngượng ngập. <br> <br>Kết thúc cuộc điện thoại, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng tắt dần, cảm giác này tồi tệ vô cùng. Bỗng điện thoại vang lên ngay lúc ấy. Cô đi tới bên sofa, cầm lên nghe, nhân tiện ngồi co người trên ghế. Không ngờ đầu kia là giọng nói của Diệp Uyên. Anh nói anh đang ở dưới nhà cô, bảo cô đi xuống. <br> <br>Lâm Yêu Yêu nghi hoặc, không biết anh lại đang giở trò gì. Nhưng anh cứ vòng vo, kiên trì bảo cô xuống nhà. Cô chịu không nổi, đành phải làm theo. <br> <br>Bên ngoài, gió thu xào xạc. Trời càng tối, nhiệt độ càng thấp hơn một chút. Từ xa, Lâm Yêu Yêu đã nhìn thấy xe của Diệp Uyên đỗ ở đó. Từng đám lá vàng rào rào rơi xuống cửa kính xe để mở. Diệp Uyên ngồi bên trong. Tia sáng yếu ớt rọi lên gương mặt hơi nghiêng của anh. <br> <br>Thấy cô đi xuống, anh cũng bước ra, tiện tay cầm theo chiếc áo khoác vắt trên ghế lái phụ. Anh bước nhanh tới, khoác áo lên vai Lâm Yêu Yêu, ôm lấy bờ vai cô, rồi đi về phía chiếc xe. <br> <br>Bờ vai hơi lạnh nhanh chóng được sưởi ấm, cũng làm nóng cả trái tim cô. Cô tò mò hỏi: “Anh định đưa em đi đâu?” <br> <br>“Tới nơi sẽ biết.” Diệp Uyên cười đáp. <br> <br>Tuy rằng Lâm Yêu Yêu thấy kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo anh lên xe. <br> <br>Chiếc xe lái thẳng về phía Đông nội thành. Tới nơi, Lâm Yêu Yêu mới bàng hoàng, Diệp Uyên đưa cô tới Thiên Đàn làm gì vậy? <br> <br>Giờ này đã không còn khách du lịch nữa rồi, trong Thiên Đàn bóng người đã hiếm hoi, chỉ còn lại một vạt nắng cuối cùng đung đưa, lấp ló sau bóng cây. Diệp Uyên dắt tay Lâm Yêu Yêu chầm chậm dạo bước trong lâm viên. Tới khi đi gần tới vị trí của Thiên Đàn họ mới dừng lại, chỉ về phía nắng chiều sắp khuất dạng phía chân trời xa, nói: “Nhìn bên kia!” <br> <br>Cô ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay anh chỉ. <br> <br>Đó là cảnh mặt trời lặn đầy hùng vĩ. <br> <br>Đúng lúc tia sáng cuối cùng và bóng tối gặp nhau. Đường chân trời rọi chiếu một màu đỏ rực như lửa, lan ra khắp các tầng mây xung quanh, tầng tầng lớp lớp như ngàn vạn ngọn lửa. Nguồn sáng rực rỡ ấy như đang nhảy múa, dâng hiến thời khắc tuyệt đẹp cuối cùng của sinh mệnh mình. Kiến trúc hoàng thất khí thế, hào hùng kết hợp cùng khung cảnh hoàng tráng, tạo nên một vẻ đẹp chấn động lòng người. <br> <br>Đôi mắt cô cũng bị cảnh tượng khoáng đạt trước mắt nhuộm đỏ, đứng lặng quan sát rất lâu mới ngạc nhiên hỏi: “Anh đưa em tới đây chỉ để ngắm hoàng hôn thôi sao?” <br> <br>“Thật ra anh muốn nói với em rằng, khi tâm trạng khác nhau thì góc độ xem xét vấn đề cũng khác nhau. Giống như cảnh ngày tàn thê lương kia, đứng ở những nơi khác nhau, cái đẹp hút vào mắt cũng không giống nhau.” Diệp Uyên từ phía sau ôm chặt lấy cô, đưa mắt chăm chú ngắm nhìn tầng mái Thiên Đàn ngập chìm trong sắc đỏ: “Con người cũng vậy, phải dũng cảm chờ đợi vào những điều tốt đẹp thì chúng mới xuất hiện.” <br> <br>Lâm Yêu Yêu ngẩn người, có thể vì những lời Diệp Uyên vừa nói, cũng có thể vì cái ôm của anh. <br> <br>Anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, cúi đầu nhìn cô. Ngọn đuốc phía xa gần như làm đôi mắt đỏ hồng lên. Mắt cô ngoài sắc màu của hoàng hôn, còn phản chiếu bóng hình anh. <br> <br>“Anh muốn được cùng em ngắm nhìn nhiều phong cảnh tươi đẹp hơn. Anh muốn được chăm sóc em thật tốt, chỉ vậy thôi.” Ánh mắt Diệp Uyên đầy dịu dàng và ấm áp. <br> <br>Trái tim Lâm Yêu Yêu dâng lên một cảm không thể gọi tên. <br> <br>Anh bèn cúi đầu, bờ môi nhích lại gần cô từng chút một. <br> <br>Gió đêm thổi qua, len lỏi cả vào hơi thở của người đàn ông. Cả người Lâm Yêu Yêu cứng đờ, giương mắt nhìn môi anh từ từ áp xuống. Cô bỗng cảm thấy căng thẳng vu vơ. Đúng vào lúc bờ môi hai người chạm vào nhau, cô bất ngờ quay đầu sang một bên. Sự căng thẳng ấy như một sợi dây thừng thít chặt lấy trái tim cô, sau đó siết mạnh, đau đớn lan ra vô hạn. <br> <br>Cô không được… <br> <br>Vẫn chưa thể chấp nhận một người đàn ông khác thay thế Đinh Tư Thừa, tiếp cận cuộc sống của cô. <br> <br>Anh nhìn cô, một nỗi bi thương ánh lên trong đôi mắt. <br> <br>Cô siết chặt ngón tay, một lúc lâu sau mới nói: “Xin lỗi, em…” <br> <br>Sự yếu đuối của người con gái hóa thành một sức mạnh, chuyển hóa biểu cảm trên sắc mặt anh trở nên ôn hòa hơn. Anh không ép buộc cô, chỉ giơ tay kéo cô vào lòng, khẽ thở dài: “Không sao!” <br> <br>Dưới hoàng hôn, hai người ôm chặt lấy nhau. <br> <br>Màn đêm dần dần bao phủ, nuốt lấy bóng hình hai con người… <br> <br>Sở cảnh sát. Ngoài cửa sổ, trời chuyển từ sáng rực tới tối đen. <br> <br>Đương nhiên, căn phòng Tố Diệp đang ở không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa và một bức tường giám sát kín như bưng. Cô mệt mỏi ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm ra ô cửa sổ thủy tinh xuyên thấu. Cô biết đằng sau đó ít nhất có một đôi mắt cũng đang quan sát mình nên lại càng điềm nhiên như không. <br> <br>Nguyễn Tuyết Mạn “ở ẩn” một thời gian, cuối cùng đã bắt đầu “suy nghĩ” theo lời khuyên của cảnh sát, cuối cùng đã “nhả” ra cô. Trong quá trình cảnh sát thu thập chứng cứ ở phía Nguyễn Tuyết Mạn, được nghe bà ta kể lại, hôm đó trong bữa cơm Trung thu, chỉ có một mình Tố Diệp rời khỏi nhà trước khi món điểm tâm được bưng lên, hơn nữa còn chắc chắn như đinh đóng cột rằng bà ta có lý do tin vào việc Tố Diệp có động cơ giết hại mình. <br> <br>Sau đó, cảnh sát lại trải qua một loạt công việc điều tra và thẩm vấn. Đích thực có một người làm tên là Tiểu Giả đã nhìn thấy Tố Diệp đi vào nhà bếp, đứng một mình trong đó khoảng mấy phút đồng hồ, nhưng có hạ độc hay không thì không rõ. Tiểu Giả này đã làm ở nhà họ Diệp nhiều năm rồi, từ trước tới nay luôn cẩn trọng, dè dặt. Theo như lời khai, ông ta thừa nhận Tố Diệp trước giờ không hòa hợp với nhà họ Diệp, cũng vì quan hệ đời trước mà luôn chống đối, tranh đấu với Nguyễn Tuyết Mạn. <br> <br>Thế nên, phía cảnh sát đã “mời” Tố Diệp tới phòng thẩm vấn, trong khoảng thời gian này không cho phép ai bảo lãnh. <br> <br>Tiếc là, Tố Diệp kiên quyết không nhận, mặc cho cảnh sát thẩm vấn kiểu gì cũng chỉ trả lời: Không biết, không rõ, không phải tôi làm. <br> <br>Khiến người cảnh sát tức hộc máu. <br> <br> Cô vốn định báo cho Tố Khải để đi cửa sau, nhưng nghĩ lại, giờ Tố Khải đã được điều tới đội chống ma túy, đây lại chẳng phải địa bàn của nó, dù có đi tới móc nối quan hệ cũng chưa chắc đã đổi lại được sự trong sạch cho cô. Thêm nữa, nếu Tố Khải tới sở cảnh sát, cũng có nghĩa cậu và mợ sẽ lập tức biết được lịch trình ngày Trung thu của cô. Đừng nói tới chuyện cậu sẽ đùng đùng nổi giận, đến cả cửa của mợ cũng chưa chắc đã sống sót. <br> <br>Tố Diệp không muốn gây thêm phiền phức. <br> <br>Ở đây cũng không tồi. Tuy rằng cafe ở sở cảnh sát không ngon, nhưng cũng tốt hơn phải uống nước lọc. <br> <br>Cô liếc nhìn đồng hồ, đã chiều tối rồi. <br> <br>Đang nghĩ ngoại trừ Tố Khải ra, còn ai có thể giúp mình ra khỏi đây, cửa phòng thẩm vấn bỗng bật mở. Hai người cảnh sát đi vào, dẫn đầu chính là người họ Lưu sáng nay đã chủ động tìm tới nhà cô. Đi theo sau anh ta là một nữ cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép. <br> <br>“Thế nào bác sỹ Tố, vẫn chưa nhớ lại được những tình tiết bỏ độc cụ thể sao?” Cảnh sát Lưu ngồi xuống trước mặt cô, rồi hỏi, thái độ nghiêm nghị. <br> <br>Sau khi anh ta đọc hồ sơ về Tố Diệp, xưng hô cũng đã thay đổi. <br> <br>“Xin lỗi, cảnh sát Lưu! Anh cho tôi ít thời gian quá, tôi vẫn chưa kịp thêu dệt ra một dàn ý hoàn chỉnh cho quá trình bỏ độc.” Bờ môi của Tố Diệp khẽ cong lên, như cười như không. <br> <br>Cảnh sát Lưu nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của cô, ấn đường lộ rõ vẻ khó chịu: “Đừng mong có thể giở trò gì! Mau chóng thành thật khai báo cho tôi!” <br> <br>“Tôi không làm thì anh bảo tôi biết khai cái gì bây giờ?” <br> <br>“Bữa cơm Trung thu hôm ấy, có phải đang ăn giữa chừng, cô đã rời nhà ăn đi vào bếp không?” <br> <br>“Đúng!” <br> <br>“Cô vào đó làm gì?” <br> <br>“Đổi đũa!” <br> <br>“Nhà họ Diệp trên có quản gia, dưới có người làm phục vụ xung quanh, tại sao cô nhất quyết không sai bảo, phải tự mình đi đổi đũa?” <br> <br>Tố Diệp như vừa nghe một câu chuyện hài, cô nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của cảnh sát Lưu: “Sao? Tôi tự đi đổi đũa cũng phạm pháp à?” <br> <br>“Động cơ để cô làm vậy là gì?” <br> <br>“Không có gì! Chỉ là thích tự đi đổi thôi.” Tố Diệp tuy rằng trả lời cảnh sát Lưu một cách hợp tác, nhưng vẫn khăng khăng theo cách của mình. <br> <br>Cảnh sát Lưu nghe xong hơi dựa người ra sau ghế, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Bác sỹ Tố! Tôi hy vọng cô ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi, nếu không cô cũng chỉ tự lãng phí thời gian của bản thân mình mà thôi.” <br> <br>“Hợp tác cái gì với các anh? Chủ động nói rằng tôi là người bỏ độc, để các anh bắt tôi luôn.” Tố Diệp cười: “Nói vậy phải không? Tôi nói vậy rồi có phải các anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bắt được hung thủ, vụ án kết thúc tại đây?” <br> <br>Cảnh sát Lưu nhíu chặt mày. <br> <br>“Đáng tiếc là, độc không phải do tôi bỏ. Các anh đừng tốn công vô ích nữa. Thừa thời gian chi bằng đi tìm hung thủ thực sự là hơn.” <br> <br>Cảnh sát Lưu chăm chú quan sát cô: “Ai có thể chứng minh cô trong sạch?” <br> <br>Tố Diệp cười khẩy, hỏi ngược lại: “Thế ai đã tận mắt chứng kiến tôi bỏ độc?” <br> <br>Mồm mép lanh lợi của cô làm cảnh sát Lưu nheo mắt lại, thay đổi chiến thuật: “Vì mẹ mình, cô đã căm hận cả nhà họ Diệp, nhất là Nguyễn Tuyết Mạn. Nếu không phải vì Nguyễn Tuyết Mạn, bố mẹ cô sẽ không chia cách, mẹ cô cũng không đau khổ mà qua đời. Thế nên bao nhiêu năm nay, cô hận bọn họ tới tận xương tủy, luôn tìm cơ hội để báo thù, có đúng không?” <br> <br>Tố Diệp không đáp lại, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh như băng. <br> <br>“Theo lời khai của Nguyễn Tuyết Mạn, từ sau khi về nước, cô đã liên tiếp xảy ra xung đột với bà ấy, thậm chí còn chủ động quyến rũ chồng của Diệp Ngọc, con gái của Nguyễn Tuyết Mạn, cũng tức là anh rể cô. Mục đích chính là muốn phá hoại cuộc sống hôn nhân của Diệp Ngọc, thỏa mãn tâm trạng căm tức của mình. Vì Nguyễn Tuyết Mạn không chịu nổi hành vi đó nên đã chạy tới phòng làm việc của cô gây chuyện. Lúc ấy có rất nhiều nhân viên trong tập đoàn Tinh Thạch tận mắt chứng kiến cảnh đó. Từ ngày hôm đó, cô đã từ chức cố vấn tâm lý của tập đoàn. Thực chất chỉ là để bưng tai bịt mắt thiên hạ, tìm một cơ hội thích hợp hơn để trả thù!”