Quyển 7 - Chương 309: Đối tượng xem mặt
- Truyenconect
- Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
- Quyển 7 - Chương 309: Đối tượng xem mặt
<br><br>Quyển 7 - Chương 309: Đối tượng xem mặt<br><br><br>Gần mười giờ tối, tiếng thở trong phòng nghỉ mới tạm dừng. <br> <br>Tố Diệp nằm bò trên giường như một con cá chết. Chăn chiếu hỗn loạn, hiện đầy dấu tích màn cọ xát của hai người. <br> <br>Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngột im bặt. <br> <br>Một lát sau, Niên Bách Ngạn từ trong bước ra, thắt một chiếc khăn tắm quanh eo. Lồng ngực vẫn còn ướt những giọt nước nhỏ từ tóc mai xuống. Nét mặt anh hồng hào, cảm giác rất mãn nguyện. <br> <br>Vào phòng ngủ, thấy cô vẫn mệt mỏi nằm lăn trên giường, anh hơi mỉm cười, rồi bước tới, ngồi bên cạnh. <br> <br>Ánh đèn ngủ vàng nhạt rải rác sau lưng cô, chạm khắc tỉ mỉ eo bươm bướm của người con gái, như choàng lên đó một lớp vải mỏng. Có mấy giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh sáng. Xuống dưới nữa là vòng ba gồ lên từng đường nét tinh tế, cùng đôi chân dài mịn màng, và gót chân hơi cuộn lại trông như vỏ sò. <br> <br>Niên Bách Ngạn cảm thán cô đúng là một tác phẩm điêu khắc của Thượng đế. <br> <br>Anh không kìm được lòng mình, giơ tay vén mái tóc dài của cô sang một bên, để lộ cái cổ trắng như ngó sen. Gương mặt bé nhỏ dính sát lên lớp ga giường đen tuyền, trông lại càng nhợt nhạt đáng thương. Đầu mày cô dãn ra thoải mái, hai mắt nhắm nghiền, hai cánh mũi phập phồng như hai chiếc quạt. <br> <br>Anh đưa từng ngón tay mảnh khảnh lên vuốt ve lưng cô. Cô ư hừ một tiếng, một lời kháng nghị mơ hồ khẽ phát ra từ đôi môi hồng. <br> <br>Niên Bách Ngạn bật cười, cúi xuống, hôn lên cổ cô. <br> <br>Hơi thở của anh khiến cô ngứa ngáy. Cô rụt người lại, mở mắt ra, khẽ nhíu mày, nét mặt có phần giận dỗi: “Em mệt chết đi được, tại anh đấy!” <br> <br>Anh khẽ cười thành tiếng. <br> <br>“Còn tới nhà cậu không?” Anh vòng ra trước ngực, để hai đóa hoa mai nở rộ trong lòng bàn tay mình. <br> <br>Tố Diệp mặc kệ anh, không còn hơi sức để đẩy anh ra nữa, đành hờn dỗi: “Đi thì sao? Mà không đi thì sao?” <br> <br>Niên Bách Ngạn nằm thẳng xuống bên cạnh cô, anh nghiêng người, chống một tay lên: “Nếu đi, thì anh đưa em tới đó, khoảng mười phút nữa em đi xuống nhà. Còn nếu không đi, chúng ta ăn gì đó rồi anh đưa em về nhà.” <br> <br>Ánh mắt Tố Diệp có phần mơ màng. <br> <br>Về nhà? <br> <br>Có lẽ nhà mà anh nói là nhà cô, chỉ có điều anh trở nên tự nhiên như không thế này từ khi nào? <br> <br>“Tối nay anh về chỗ em?” Anh không về nhà với Niên Bách Tiêu ư? <br> <br>Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Không được à?” <br> <br>Cô mím môi cười khẽ, giơ tay chạm nhẹ lên yết hầu của anh: “Sợ anh đổi khách thành chủ thôi.” <br> <br>“Ý tưởng này không tồi.” Niên Bách Ngạn làm như đang suy ngẫm gì đó. <br> <br>Tố Diệp cười hì hì: “Tự mãn!” Dứt lời cô xoay người lại, uể oải đáp: “Ngày mai em tới nhà cậu mợ vậy, hôm nay mệt quá rồi.” <br> <br>“Vậy được, về nhà!” Niên Bách Ngạn tươi cười, thơm lên má cô rồi ngồi dậy. <br> <br>Cô nhìn theo bóng lưng anh. Anh đang tìm một chiếc sơ mi sạch. <br> <br>“Em không muốn ăn gì đâu.” Cô dài giọng. <br> <br>“Ít nhiều cũng ăn một chút.” Niên Bách Ngạn lại quay trở về giường, nhẹ nhàng dỗ dành, giơ tay xoa xoa đầu cô: “Để anh đi đặt chỗ.” <br> <br>Tố Diệp bĩu môi. Muộn vậy rồi, ăn tạm cái gì đó cho nhanh, còn đặt chỗ ở nhà hàng làm gì nữa. <br> <br>Niên Bách Ngạn mặc quần áo xong xuôi, đi ra ngoài. Mới đó đã lại đẩy cửa bước vào. Chiếc điện thoại của cô trong tay anh không ngừng kêu. <br> <br>Anh đưa cho cô rồi lại ra ngoài. <br> <br>Là mợ gọi tới. <br> <br>Tố Diệp liếc nhìn đồng hồ. Một dự cảm chẳng lành dâng lên. Muộn vậy rồi mợ còn gọi điện tới, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp. <br> <br>Quả không ngoài dự đoán, mợ hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai cuối tuần rồi, chắc là con rảnh chứ?” <br> <br>Tố Diệp cảm thấy có thứ gì đó không ngừng trào dâng lên lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn đè nén, rồi thở dài: “Mợ à! Mợ đừng ép con nữa. Mợ xem, mợ cứ ép làm con chẳng dám về thăm cậu mợ nữa.” <br> <br>“Bảo con đi xem mặt chứ bảo con làm áp trại phu nhân*. Chỉ khi nào con có được tấm chồng tử tế, mợ mới yên tâm được. Ngày nào mợ nhắm mắt xuôi tay mới có mặt mũi tới gặp chị Tố Thu, con có biết chưa?” <br> <br>*Chỉ vợ của người đứng đầu sơn trại thổ phỉ. <br> <br>“Ôi mợ ơi! Đợi tới ngày mợ nhắm mắt thì chẳng biết mẹ con đã đầu thai bao nhiêu lần rồi. Mợ đừng nghĩ tới chuyện đoàn tụ dưới suối vàng nữa được không?” Tố Diệp nhớ tới lời cảnh cáo của Niên Bách Ngạn, đánh chết cô cũng không dám đi. <br> <br>Đầu kia mợ bắt đầu không vui: “Lằng nhằng một lúc, con vẫn kiên quyết không đi phải không?” <br> <br>“Vâng, con không đi đâu!” <br> <br>Bên đó mợ bắt đầu gào khóc ầm ĩ: “Tố Thu ơi Tố Thu! Chị mau về dạy dỗ đứa con gái bảo bối của chị đi. Nó đang ngồi đợi làm bà cô già đây này, sống chết cũng không chịu nghe lời em…” <br> <br>Đang trong màn khóc lóc, đúng lúc Niên Bách Ngạn đẩy cửa bước vào, thấy Tố Diệp nhăn nhó liền cảm thấy rất kỳ lạ. Anh sát lại gần nghe lén, đích thực đã bị tông giọng khủng khiếp của mợ dọa cho hết hồn. Có lẽ màng nhĩ của anh cũng đã bị hành hạ một phen. Anh vội vàng đứng dậy xoa tai. <br> <br>Tố Diệp không biết nên khóc hay cười, đứng dậy đẩy anh ra, rồi đóng cửa lại. <br> <br>Đợi mợ gào khóc được một lúc, cô mới khẽ lên tiếng: “Mợ! Bây giờ con thật sự không muốn yêu đương.” <br> <br>“Mợ ép con yêu người ta ngay sao? Chỉ bảo con đi gặp một chút xem sao thôi. Thấy không được thì thôi, nếu thấy được thì càng đẹp. Nhưng giờ gặp con cũng không chịu là cớ làm sao?” Mợ nói năng rất hùng hồn: “Đối phương là một người đàn ông rất tốt. Người ta gọi điện thoại tới không biết bao nhiêu lần rồi, con đi gặp một chút thôi.” <br> <br>“Mợ…” <br> <br>“Mợ cũng gặp cậu đó rồi, trông rất hoạt bát.” Mợ không cho cô cơ hội trình bày: “Cậu Tưởng Bân đó cũng nói rồi, vừa nhìn ảnh là thấy thích con ngay, nói thế nào cũng muốn gặp con một lần.” <br> <br>“Ôi mợ, con… Đợi đã!” Tố Diệp vốn định dùng tình cảm lung lay, lấy lý lẽ khuyên nhủ, nhưng đầu óc cô chợt hiện lên cái tên mợ vừa nhắc tới, tim bỗng đập thịch một tiếng: “Mợ vừa nói… anh ta tên là gì?” <br> <br>“Tưởng Bân!” Phương Tiếu Bình lặp lại lần nữa, rồi lại huyên thuyên không ngừng: “Diệp Nhi à! Mợ nói cho con hay, cậu Tưởng Bân đó đúng là một người lịch sự, hiểu chuyện. Hai hôm trước đã mang quà cáp tới nhà thăm cậu mợ rồi. Mợ vừa nhìn là ưng ý ngay. Mợ không tin con gặp rồi lại không rung động. Tuổi tác lại phù hợp với con, nói chuyện cũng rộng rãi, lễ phép…” <br> <br>Tiếp theo đó Phương Tiếu Bình còn nói gì Tố Diệp không nghe thấy nữa. Lòng bàn tay cô chợt tê dại, đầu óc cũng loạn cào cào. Trước mặt hiện lên những cảnh tượng như đã từng xảy ra, lại như chưa từng xảy ra, lướt nhanh như một cuộn phim. <br> <br>Dường như cô nhìn thấy bóng hình Tưởng Bân đứng dưới nắng vàng, lưng đeo ba lô, nhìn thấy dáng anh leo núi, từ xa nhìn cô mỉm cười. Cô không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng biết rõ anh đang cười với mình. <br> <br>Một cảm giác an toàn và tự tại. <br> <br>“Diệp Nhi! Con có nghe mợ nói không thế?” <br> <br>Tố Diệp giật mình, mới phát hiện ra mình đã ngẩn ngơ một lúc lâu. Cô há hốc miệng, cuối cùng mới thốt lên được một câu, khản đặc như kim loại sượt qua giấy ráp. <br> <br>“Anh ấy tên là Tưởng Bân?” Cô chỉ còn biết hỏi câu này. <br> <br>“Sao? Con quen à?” Phương Tiếu Bình nghe xong, cười vui vẻ: “Quen rồi thì càng tốt. Đây gọi là duyên phận.” <br> <br>Đầu óc cô bắt đầu mê man, quay cuồng. <br> <br>“Quyết định như vậy nhé! Mười giờ sáng mai, hẹn ở… à, gặp nhau tại quán cafe “Mạn” trên đường Công Thể ấy. Lần này mợ đã hẹn chắc rồi, con không được lỡ hẹn. Giờ mợ sẽ gọi điện ngay cho Tưởng Bân.” Phương Tiếu Bình đã từng một lần đợi Tố Diệp ở quán cafe đó, từ đó về sau bà cho rằng không khí của nơi đó thích hợp nhất cho các đôi tình nhân hò hẹn. <br> <br>Khi Tố Diệp phản ứng lại thì Phương Tiếu Bình đã cúp máy, chỉ còn lại những tiếng tút tút vô hồn. <br> <br>Điện thoại trượt khỏi tay cô. <br> <br>Tố Diệp bỗng cảm thấy lạnh toát không lý do. Cô cuộn chặt người, ngồi lên đầu giường, đầu mày nhíu lại. <br> <br>Tưởng Bân… <br> <br>Sao có thể là Tưởng Bân? <br> <br>Chẳng phải anh ấy đã mất rồi sao? <br> <br>Cảnh tượng ngày leo núi hôm đó lại hiện về trong đầu óc Tố Diệp. <br> <br>Thân hình cao lớn ấy đã rơi xuống vách núi như một ngôi sao băng ngay trước mặt cô. Dần dần nó trở thành một điểm đen, cuối cùng biến mất không dấu vết… <br> <br>Từng đầu ngón tay lạnh toát, lạnh thấu xương. <br> <br>Đúng lúc này, Niên Bách Ngạn mở cửa ra. Anh đã ăn vận chỉnh tề, thấy cô vẫn còn rũ rượi ngồi trên giường, anh nhất thời không hiểu chuyện gì, vội bước tới, nâng gương mặt cô lên: “Sao thế?” <br> <br>Hương gỗ mộc thấm đẫm từng ngón tay người đàn ông. Mùi hương quen thuộc kích thích Tố Diệp. Cô rùng mình như vừa tỉnh khỏi cơn mộng mị, một giây sau ngước mắt lên, bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mặt. Khi biết rõ đó là Niên Bách Ngạn, sự kinh ngạc ấy mới dần dần tan biến. <br> <br>Niên Bách Ngạn thấy vậy càng không yên tâm. Anh ngồi xuống, kéo cô vào lòng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Xảy ra chuyện gì rồi?” <br> <br>Tố Diệp ngẩng đầu lên, bờ môi mấp máy. Có một khoảnh khắc cô rất muốn nói với anh, đối tượng mợ sắp xếp cho cô xem mặt chính là Tưởng Bân. Cô không biết Tưởng Bân này có phải Tưởng Bân mà cô quen biết hay không, Tưởng Bân đã rơi xuống vách núi ấy… <br> <br>Nhưng… cô mà nói vậy, anh nhất định sẽ tức giận. <br> <br>Một lúc lâu sau, Tố Diệp từ từ cụp mắt xuống, khẽ khàng thốt lên một câu: “Không có gì!” <br> <br>Niên Bách Ngạn giơ tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh. <br> <br>“Không có gì?” Anh nhìn cô, ánh mắt đầy sắc bén. <br> <br>Tố Diệp gật đầu thật mạnh: “Là mợ lại ép em đi xem mặt, em từ chối nên mợ rất giận dữ.” Cô không thể không nói dối. Cái tên Tưởng Bân này, đánh chết cô cũng không dám nhắc lại trước mặt anh lần nữa. <br> <br>Ánh mắt anh chợt trở nên ôn hòa. Anh ôm chặt cô vào lòng, khẽ thở dài… <br> <br>~Hết chương 309~