Quyển 7 - Chương 316: Anh sao vậy?
<br><br>Quyển 7 - Chương 316: Anh sao vậy?<br><br><br>Đừng trách Tố Diệp lại có những tâm tư chua xót như thế. Từ lúc cô tới nhà họ Diệp cho tới giờ, Niên Bách Ngạn còn chưa nhìn thẳng vào cô một lần nào. Người xảy ra chuyện là Diệp Hạc Thành, thế mà anh lại ở suốt bên cạnh Diệp Ngọc như một người chồng thực sự, an ủi Nguyễn Tuyết Mạn đúng danh nghĩa một người con rể. Còn cô thì sao? Kể cả là trong điện thoại, anh vẫn nói với cô bằng chất giọng lạnh nhạt, xa cách. <br> <br>Cô ôm một bụng tức trong lòng, dồn toàn bộ phẫn nộ lên thức ăn. Cô xiên một miếng thịt ba chỉ. Dĩa và đĩa va chạm vào nhau tạo nên một thanh âm chói tai, khiến Nguyễn Tuyết Mạn lập tức cất giọng khó chịu. <br> <br>“Mày làm cái trò gì đấy? Lớn bằng từng đấy rồi vẫn không biết phép lịch sự khi ăn uống à?” <br> <br>Tố Diệp đặt mạnh chiếc dĩa xuống mặt bàn, phản kích lại Nguyễn Tuyết Mạn: “Sao nào? Bây giờ bà còn tâm trạng dạy tôi phép lịch sự trên bàn ăn cơ à?” <br> <br>“Mày… Cái đồ sao chổi! Chính mày mang lại vận hạn cho nhà họ Diệp!” <br> <br>“Tôi mà là sao chổi thì tôi đã úm cho bà chết từ mười năm trước rồi.” Trong cơn tức giận, Tố Diệp nói không hề suy nghĩ. <br> <br>“Đủ rồi đấy!” Một giọng nói trầm thấp mà điềm đạm nhưng vẫn đầy quyền uy vang lên phía đối diện. <br> <br>Tất cả mọi người chợt im bặt. <br> <br>Quản gia vội vàng đưa cho Tố Diệp chiếc dĩa khác, lặng lẽ cất chiếc cô vừa dùng đi. <br> <br>“Diệp Diệp! Tối nay em ngủ lại nhà họ Diệp.” Niên Bách Ngạn lại thờ ơ ra lệnh, giọng điệu không cao nhưng dường như không cho phép đối phương phản bác. <br> <br>Tố Diệp sững sờ. <br> <br>Không chỉ có cô, đến cả Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc cũng có biểu cảm y hệt. <br> <br>“Ăn cơm đi!” Niên Bách Ngạn lại tiếp tục nói một câu không cảm xúc. <br> <br>Tố Diệp lại được quản gia sắp xếp nghỉ tại đúng căn phòng lần trước. <br> <br>Căn phòng sạch sẽ, thoang thoảng hương chanh. Trong một đêm mùa thu thế này, được ngửi mùi hương ấy người ta sẽ cảm thấy rất khoan khoái. Quản gia còn ra lệnh cho đám người làm đổi ga giường và vỏ chăn mới. Nhưng trong mắt Tố Diệp có đổi hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Chỉ là đổi từ một chiếc giường trắng này sang một chiếc giường trắng khác, chẳng thay thế được chủ nhân. Tất cả các ga giường và chăn đệm đều trắng toát một màu, mang tiêu chuẩn cao cấp của một khách sạn năm sao trong nước. <br> <br>Thế nên, ngủ ở đây Tố Diệp chẳng tìm được cảm giác như trở về nhà. Mà cô cũng chẳng muốn tìm. <br> <br>Khi quản gia sắp xếp xong mọi việc, chuẩn bị rời đi, Tố Diệp bất giác gọi ông ta lại. <br> <br>“Cô hai! Cô còn cần thứ gì ạ?” Quản gia lễ phép hỏi. <br> <br>Tố Diệp liếm môi, do dự hỏi một câu: “À… Tối nay Niên Bách Ngạn ngủ ở phòng nào?” <br> <br>Quản gia không ngờ cô lại hỏi như vậy. Ông ta hơi ngẩn người ra giây lát rồi lập tức trả lời: “Cậu đương nhiên là ngủ cùng một phòng với cô cả rồi ạ.” Cứ làm như cô vừa hỏi một câu cực kỳ khôi hài vậy. <br> <br>Tố Diệp “ồ” lên một tiếng rồi bảo quản gia ra ngoài. <br> <br>Khi khép cửa lại, cô mới rũ rượi ngã vật xuống đệm, trái tim như bị một con dao nhỏ cứa từng chút một. Có một chút đau đớn, một chút bức bách, một chút ngột ngạt. <br> <br>Cô biết Niên Bách Ngạn sẽ chẳng có gì với Diệp Ngọc cả, nhưng cứ chỉ riêng suy nghĩ anh đang ở cùng phòng với người phụ nữ khác thôi cũng đã đủ giày vò cô đầy khổ sở. <br> <br>Không giống như lần trước. Khi ấy trong lòng cô không khó chịu, đa phần chỉ là cảm giác nghịch ngợm, xấu xa. Lúc đó cô đã nhận định Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc là vợ chồng từ lâu. Họ ở bên nhau, dù có phát sinh quan hệ cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng giờ đã khác. Giờ Niên Bách Ngạn là của cô, đâu phải của Diệp Ngọc. Sao cô có thể giương mắt nhìn người đàn ông đã tai áp má kề bên mình qua đêm tại phòng của một người phụ nữ khác? <br> <br>Cô cầm điện thoại, không nhịn nổi phải nhắn cho Niên Bách Ngạn một tin: Bách Ngạn! Anh đang làm gì vậy? <br> <br>Tố Diệp chỉ có thể tìm anh như vậy, nếu không cô không thể đường hoàng tới gõ cửa phòng Diệp Ngọc để tìm Niên Bách Ngạn được. <br> <br>Tin nhắn được gửi đi rất lâu mà vẫn không thấy hồi âm. <br> <br>Tố Diệp bắt đầu cảm thấy bực bội trong lòng. Cô xuống giường, siết chặt điện thoại trong tay, bồn chồn đi đi lại lại trong phòng. <br> <br>Lại năm, sáu phút nữa trôi qua, điện thoại bỗng rung lên. <br> <br>Lật ra xem, là tin nhắn trả lời của Niên Bách Ngạn: Đang bận. <br> <br>Chỉ hai chữ giản đơn kèm theo một dấu chấm, trầm ổn điềm tĩnh hệt như phong thái của anh, nhưng lại xa lạ đến run người. Tố Diệp nhìn chằm chằm vào hai chữ ấy rất lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng. <br> <br>Anh không nói thêm dù chỉ một câu dư thừa. <br> <br>Tố Diệp chẳng thể nào nhắn tin lại nổi nóng với anh, chuyện này nằm ngoài khả năng của cô. Cô nghĩ bụng, có lẽ công việc ở công ty cộng thêm chuyện của nhà họ Diệp đã khiến anh đau đầu, thế là cũng không nghĩ nhiều thêm nữa. Cô khoác áo, đi ra khỏi phòng, định tới vườn hoa ngó nghiêng một chút. Dù sao thì cái gọi là nữ quỷ váy đỏ đều từ đó xuất hiện. <br> <br>Về đêm, vườn hoa yên tĩnh vô cùng. Vả lại mùa này cũng chẳng có hoa gì nở, ngay cả ban ngày nơi đây cũng lạnh lẽo hơn một chút. <br> <br>Nhưng Tố Diệp nghe thấy bên trong có tiếng động rất khẽ. <br> <br>Cô rón rén bước vào, hướng dần từng bước chân về phía phát ra âm thanh. <br> <br>Trăng rất sáng, cũng rất lạnh, rải lên mặt đất một lớp ánh sáng bàng bạc. <br> <br>Nhờ đó, Tố Diệp cũng nhìn được bóng người đàn ông dưới trăng, cao lớn và mạnh mẽ. Bên cạnh anh còn có bóng một người phụ nữ nhỏ nhắn, đang căng thẳng khoác tay người đàn ông. <br> <br>Tố Diệp đột ngột dừng bước. <br> <br>Tiếng vỡ khe khẽ của lá khô bị cô giẫm lên làm kinh động tới hai người đứng gần đó. Người đàn ông quay đầu, nhìn về phía Tố Diệp dưới trăng với biểu cảm khó tin và đôi chút xót xa. <br> <br>Người phụ nữ đó cũng quay lại, thấy Tố Diệp đứng cách đó không xa mới vỗ vỗ ngực, thở hắt ra: “Thì ra là em, làm chị hết hồn!” <br> <br>Tố Diệp mím môi, đờ người đứng nguyên đó. Cô rất muốn đáp một câu: Đúng thế! Là tôi đấy, thật xin lỗi vì đã làm phiền nhã hứng của hai vị. Nhưng lời này cứ nghẹn lại trong cổ họng không thể thoát ra. Cô chỉ có thể mượn ánh trăng thanh để nhìn theo bóng người đàn ông đó, ngắm nét mặt bình thản của anh. Thì ra anh đang bận ở bên cạnh Diệp Ngọc. <br> <br>Niên Bách Ngạn từ tốn bước tới trước. Cái bóng vĩ đại gần như bao trùm lấy cô. Anh lên tiếng: “Em cảm thấy tối nay ở đây sẽ xảy ra chuyện sao?” <br> <br>Anh không cố tình giải thích hành vi của mình nhưng lại ngấm ngầm ra hiệu cho cô nguyên nhân anh xuất hiện tại đây. <br> <br>Tố Diệp cũng biết anh chẳng vô vị tới mức chạy vào tận đây liếc mắt đưa tình với Diệp Ngọc. Chắc chắn là anh cũng suy nghĩ như cô, tới đây xem có chuyện gì bất thường hay không. Nhưng Diệp Ngọc có cần đi cùng anh không? Lại còn khoác tay anh nữa? <br> <br>Đúng là đáng ghét! <br> <br>“Em không rõ!” Cô đáp, giọng nói có chút hững hờ. <br> <br>“Nếu thật sự có ma thì phải làm sao?” Diệp Ngọc cũng bước lên, đứng sát bên cạnh Niên Bách Ngạn, e dè sợ sệt hỏi một câu. <br> <br>Tố Diệp nhìn cô ta đầy phản cảm: “Nếu có ma thật ấy thì chỉ có thể chứng tỏ một điều rằng các người đã làm quá nhiều chuyện thất đức thôi.” <br> <br>“Sao em có thể nói vậy chứ?” Diệp Ngọc không vui. <br> <br>“Tôi còn phải nói mấy câu lấy lòng chị hay sao?” Tố Diệp bật lại. <br> <br>“Em…” <br> <br>“Đừng ồn ào nữa!” Niên Bách Ngạn nhíu mày, gầm lên một câu. <br> <br>Diệp Ngọc trừng mắt lườm Tố Diệp một cái. Tố Diệp lạnh lùng hừ một tiếng, quay người định đi. <br> <br>“Làm gì vậy?” Tiếng Niên Bách Ngạn vang lên sau lưng. <br> <br>Cô không thèm quay lại, bực bội trả lời: “Vào sâu trong vườn hoa xem sao.” <br> <br>“Bên trong anh đã kiểm tra hết rồi, không có gì.” Niên Bách Ngạn lại nói. <br> <br> Tố Diệp dừng bước, quay lại nhìn anh: “Nhưng… em vẫn muốn vào trong xem.” Dứt lời, cô không nhúc nhích, hai chân như đóng đinh tại chỗ. <br> <br>Cô rất muốn anh sẽ tới ngay trước mặt cô, dịu dàng nói với cô rằng: Anh sẽ đi cùng em. <br> <br>Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn kiêu ngạo đứng đó. Gương mặt anh chẳng thay đổi biểu cảm, đáy mắt cũng thấy một chút thương xót. Anh không bước lên, cũng chẳng có bất kỳ lời nói dịu dàng nào. <br> <br>Trái tim Tố Diệp không ngừng gào thét: Bách Ngạn! Anh tới đây đi chứ. Anh phải đi cùng em, đừng có đi cùng Diệp Ngọc… <br> <br>Khoảng cách của hai người không xa đến mức không nhìn thấy biểu cảm của đối phương. Nhưng từ trong mắt anh cô không nhìn thấy bất kỳ ý định tiến lên nào. <br> <br>Ngược lại người nói là Diệp Ngọc: “Bên trong toàn sương thôi, em để ban ngày hãy vào.” <br> <br>Tố Diệp không lên tiếng, chỉ nhìn Niên Bách Ngạn không rời mắt. <br> <br>Ánh trăng lan ra trên gương mặt anh, soi sáng từng góc cạnh, từng đường nét anh tuấn, cương nghị. Có một tia sáng mơ hồ ánh lên trong mắt anh, rất gấp gáp, cũng rất ngắn ngủi, nhanh tới mức người ta còn chưa kịp nắm bắt nó đã tan biến. Rất lâu sau, anh khẽ mấp máy môi, lãnh đạm nói: “Vậy em cẩn thận một chút.” <br> <br>Một câu nói khiến Tố Diệp đóng băng. <br> <br>Anh làm sao vậy? <br> <br>Nói xong, Niên Bách Ngạn quay người bỏ đi. Trong không khí chỉ còn văng vẳng giọng nói của anh, nhưng lần này là nói với Diệp Ngọc: “Chúng ta về thôi!” <br> <br>Diệp Ngọc nhìn Tố Diệp một cái, rồi vội vàng đuổi theo Niên Bách Ngạn, còn khoác chặt tay anh. <br> <br>Niên Bách Ngạn không hề hất tay cô ta ra. <br> <br>Xa xa, bóng hai người họ càng giống một đôi tình nhân. <br> <br>Tố Diệp vẫn đờ đẫn đứng đó, siết chặt từng ngón tay. <br> <br>Trái tim cô đau nhói như bị từng mũi khoan đâm sâu… <br> <br>Trở về phòng, việc đầu tiên Niên Bách Ngạn làm là tìm hộp cứu thương. Anh đặt bên cạnh Diệp Ngọc, hỏi một câu đầy khó xử: “Chân em sao rồi?” <br> <br>Diệp Ngọc cởi giày ra. Nơi mắt cá chân đã bị xước một vết, tại vừa nãy đi trong vừa hoa không cẩn thận. Đây cũng là lý do cô ta phải khoác tay Niên Bách Ngạn. <br> <br>Cô ta cúi xuống nhìn rồi khẽ thở dài: “Bảo sao em lại thấy đau, chảy máu rồi.” <br> <br>Niên Bách Ngạn lấy oxy già ra: “Có cần tôi giúp em không?” <br> <br>“Không cần đâu, em tự làm được.” Diệp Ngọc cầm băng gạc, rồi lấy lại chai oxy già từ tay anh, vừa xử lý vết thương vừa nói: “Bách Ngạn! Anh bảo sao ngày trước em lại không gặp anh ngay từ đầu nhỉ? Nếu anh mà xuất hiện sớm hơn Khúc Nghệ, chưa biết chừng em lại yêu anh thật.” <br> <br>Niên Bách Ngạn đương nhiên không muốn cô ta đánh đồng mình với một người phụ nữ. Anh thở dài: “Trong mắt tôi, dù thế nào Khúc Nghệ vẫn là con gái.” <br> <br>Diệp Ngọc trừng mắt với anh. <br> <br>Niên Bách Ngạn không nói gì nữa, ngồi sang bên cạnh, nhìn cô ta xử lý vết thương, nhưng ánh mắt thì như người mất hồn. <br> <br>“Anh và em ấy có chuyện gì vậy?” Diệp Ngọc bất ngờ hỏi. <br> <br>Niên Bách Ngạn chợt khẩn trương, nhìn cô ta có phần cảnh giác. <br> <br>Diệp Ngọc chẳng sợ, vẫn mỉm cười, đồng thời dán một chiếc băng urgo lên vết thương của mình: “Yên tâm đi! Sau khi anh giúp em và Khúc Nghệ sắp xếp con đường sau này, em chẳng kiêng kị tâm sự với anh chuyện này nữa đâu. Nhưng mà hình như giữa hai người có chuyện gì đó.” <br> <br>Gương mặt Niên Bách Ngạn có chút buồn bực. <br> <br>“Anh rất yêu em ấy đúng không?” Diệp Ngọc lại hỏi. Cô ta rất ít khi nhìn thấy tâm trạng của Niên Bách Ngạn xao động. Nhưng vì Tố Diệp, anh đã nhíu mày mấy lần. <br> <br>Niên Bách Ngạn đứng dậy, né tránh câu hỏi của cô ta, khẽ nói: “Em nghỉ sớm đi.” <br> <br>“Anh đi đâu vậy?” <br> <br>“Tới thư phòng!” Niên Bách Ngạn đi ra tới cửa. <br> <br>“Tố Diệp đang ở trong vườn hoa cơ mà.” Diệp Ngọc ôm chân, uể oải nói. <br> <br>Bàn tay đang nắm chốt cửa của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Dáng hình cao lớn cũng cứng ngắc trong giây lát. Nhưng chẳng mấy chốc, anh kéo cửa ra, đi thẳng mà không quay đầu lại… <br> <br>~Hết chương 316~ <br> <br>*Lảm nhảm: Hôm nay đi chơi về hơi muộn, sr cả nhà ^^ <br> <br>"Giờ đến cả ghen em cũng không thèm sao?" <br> <br>"Bất luận anh đối xử với em thế nào, em vẫn yêu anh..." <br> <br>"Em muốn ở lại đây nhưng anh không thể. Nếu trong nhà có đàn ông, hung thủ sẽ không dám xuất hiện!"