Chương 33 : Nghề nghiệp
Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo - Chương 33: Nghề nghiệp
Tôi đã tụng rất nhiều thần chú, nhưng vẫn không thể có được nghề Hồi Phục.
Nếu tôi nghĩ về điều đó, thì nó quá rõ ràng rồi.
Nếu đạt được nó quá đơn giản, thì không cần bất kỳ cuộc huấn luyện nào ngay từ đầu.
Dù cho chúng được gọi là thần chú, thì chúng cũng nghe tương tự như câu abracadabra. (Úm ba la xì bùa)
Tuy nhiên, trong thế giới này, kỹ năng và ma thuật đã khiến những chuyện đó xảy ra.
Nếu chúng chỉ là câu chú đơn giản abracadabra, thì chuyện đó là không thể nào.
Có thể sẽ có một phép cần thiết để có thể đạt được chức nghiệp đó.
Bộ không còn cách nào khác hay sao?
“Nghĩ kỹ thì, để trở thành một Tăng Lữ, người ta được huấn luyện để tiêu diệt quỷ vậy bằng tay không. Nếu là trường hợp đó, thì tôi nghĩ tôi cũng có thể làm được như vậy.”
Roxanne cho tôi một gợi ý trong khi tôi còn phiền muộn.
Tôi nghĩ lẽ ra Roxanne nên nói sớm hơn, nhưng tôi lại không nói gì cả.
Đó có phải là những việc mà cả tôi cũng có thể làm được không nhỉ?
“Tiêu diệt quỷ vật bằng tay không”... gì cơ?!
Roxanne thật sự là một cô gái rất đáng sợ nhỉ?
Tuy nhiên, tiêu diệt một con quỷ bằng tay không thì có thể làm được.
Nghề Kiếm Sĩ có thể đạt được nhờ vào việc chiến đấu bằng kiếm.
Nếu đã có thể nhận được nghề Kiếm Sĩ bằng việc chiến đấu với kiếm, thì cũng sẽ có một nghề có thể nhận được khi chiến đấu bằng tay không.
Vậy, một Tăng Lữ có thể chiến đấu bằng tay không sao?
Hoặc nếu như không thể đạt được nghề tăng lữ, thì có lẽ sẽ có một nghề tương tự như chiến sĩ đấu võ chẳng hạn.
Cũng đáng để thử đây.
Nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn.
Trong một cuộc chiến, thì đánh một phát là đủ chứ? Hay phải cần đấm nó tới chết luôn?
Như việc diệt quỷ, thì có phải cần đánh bằng tay không ngay từ đầu? Hay chỉ cần đánh phát kết liễu là đủ?
Nếu là ngay từ đầu, thì bạn cần phải chiến đấu một mình sao? Hay dùng party đánh hội đùng cũng được chứ?
Còn giờ thì không còn cách nào khác ngoài việc làm thử cả.
Tôi mở cửa phòng ra.
Chiếc gáo gỗ mà Roxanne đã trả lại, tôi liền cất nó vào trong túi xách đang đeo sau lưng tôi.
Tôi dắt thanh kiếm đồng bên hông và mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất.
Ah. Chúng tôi chưa lập party.
Tôi dùng phép Party Formation.
“Thiết lập một party, làm sao để làm được vậy?”
“Để xem. Nếu tôi không nhầm, thì tôi nghĩ đó lá một kỹ năng của Thám Hiểm Gia.”
“À, là vậy sao, nhưng...”
Tôi thật sự chỉ là đang tự hỏi mình thôi, nhưng Roxanne lại trả lời.
Tôi thêm Roxanne vào party bằng những suy nghĩ trong đầu.
“Ah.”
Roxanne kêu lên với giọng khe khẽ.
Ồ. Có vẻ như đã xong rồi.
Thậm chí tôi còn biết rằng tôi đã thêm Roxanne vào party rồi.
Tôi có được thêm vào party này như mặc định không?
Tôi đã thử tự thêm mình vào party, nhưng không có gì xảy ra.
Vâng, sau cùng thì đó là một party mà tôi đã lập.
Tôi cũng hơi băn khoăn, nhưng trong thời gian này nó sẽ ổn thôi.
Cũng đúng khi nghĩ rằng vì tôi là một thành viên của party nên tôi mới biết Roxanne có trong party.
“Hiệu quả của một party là gì?”
“Nếu ma pháp dịch chuyển được tác dụng lên party, thì mọi người sẽ được dịch chuyển chung. Dù cho có một thành viên nào đó bị lạc nhóm, thì họ cũng vẫn có thể biết được hướng chung của nhóm. Ngoài ra, em cũng được nghe kể là điểm kinh nghiệm cũng được chia chung.
“Nó được chia sẻ ử?!”
Liệu điểm kinh nghiệm đạt được có được chia đều không nhỉ?
“Khi một đứa trẻ quý tộc được sinh ra, đứa bé sẽ được thêm vào trong một party sáu người và năm người tuỳ tùng đó sẽ đi vào mê cung. Nhờ kinh nghiệm mà năm người kia kiếm được, nên đứa bé cũng được tăng trưởng theo.
Gian lận đúng kiểu của bọn quý tộc chơi bẩn.
“Eh? Nếu vậy, dù cho đến lúc trở thành người lớn, thì họ cũng không cần thiết phải bước vào mê cung sao?”
“Đúng là có người biết cách sử dung hợp lý những nhóm người tuỳ tùng này. Tuy nhiên, còn về những người chưa hề bước vào mê cung, thật sự thì...”
Vâng, quả là vậy. Nếu một người không cần phải vào mê cung thì mục đích để họ tăng Level là để làm gì chứ?
“Còn về một nhóm những người tuỳ tùng đi vào mê cung thì liệu có khả năng để ai đó sống nhờ vào chuyện đó không?”
“Err. Ah... Cái đó...”
“Ah...Không. Anh không nghĩ là sẽ để Roxanne vào mê cung một mình đâu.”
Khi tôi nói vậy, tôi đã nhận ra nguyên do.
Có phải đó là một sự hèn hạ khi sống một cách an nhàn với những gì kiếm được từ công sức của những nô lệ phải đi vào mê cung không?
Vâng, nhưng cái đó có vẻ khá phiền phức.
Nếu bạn lẫn tránh mọi việc một cách vô trách nhiệm.
“Chuyện đó có thể được dùng để tăng cấp độ Thám Hiểm Gia, nhưng nếu nói như vậy thì khá hiếm thấy. Vì những món đồ có giá trị tìm được ở mê cung sẽ do những người trực tiếp có mặt ở đó xử lý. Cho nên, khi gửi ai đó vào mê cung...”
Có vẻ như không hợp lý lắm.
“Anh hiểu. Giờ thì chúng ta đi chứ?”
“Vâng.”
Chúng tôi bước ra khỏi phòng.
Rồi khoá phòng và đi xuống cầu thang.
Như mọi khi, tôi giao chìa khoá lại cho người quản lý.
Như thường lệ. Luôn như vậy.
“Bảo trọng.”
Chúng tôi bước ra ngoài.
Như thường lệ, trời vẫn tối đen như mực.
“Vậy, hãy bám theo anh một lát.”
Để chắc chắn, tôi nắm tay Roxanne.
Tôi đối mặt với bức tường của Quán Trọ và dùng Warp.
Như thế, chúng tôi bước vào.
“Ah? Cái đó.”
Tôi kéo tay Roxanne và bước vào tầng một của mê cung.
Roxanne cũng xuất hiện ngay đó.
“Mọi việc dường như đều ổn.”
“Eh? Eh? Eh? Đây là mê cung sao?”
Roxanne dường như hơi bối rối một chút.
Nhưng, từ việc nhìn mọi thứ xung quanh và hiểu rằng đây là bên trong mê cung, vẻ mặt của cô ấy nhanh chóng trở nên sắc bén.
Đó là một vẻ mặt nghiêm túc.
Cô ấy đã biểu hiện một vẻ mặt trông hệt như lúc nói chuyện về mê cung ở nhà trọ. Vẻ mặt cô ấy bây giờ hơi khá đáng sợ.
“Đây là tầng đầu tiên của mê cung ở bên ngoài thị trấn Vale.”
“Nhưng, ngài không thể dùng được Dungeon Walk trừ khi ngài ở bên trong mê cung... và hơn nữa, nếu đây là Field Walk, thì tuy ngài có thể dùng từ chỗ đó, nhưng không thể nào dịch chuyển trực tiếp vào bên trong mê cung được.”
Tôi hiểu rồi.
Field Walk không thể dịch chuyển vào bên trong mê cung được.
Vâng, nó là vậy đó.
Nếu không, thì sẽ không có bất cứ lý do gì mà một Thám Hiểm Gia và một Mạo Hiểm Giả lại ở cùng một party. Thay vì phải dùng đến bức tường ở Guild mạo hiểm giá thì quá phiền phức, nên việc dịch chuyển trực tiếp đến mê cung sẽ nhanh hơn.
“Đúng vậy, là thế đấy.”
“Trước hết, vì Chủ Nhân là một Thám Hiểm Gia, nên ngài không thể dùng được Field Walk.”
Vì Roxanne đã đọc thẻ thông minh của tôi, nên cô ấy biết được tôi là một Thám Hiểm Gia.
“Đây là ma thuật dịch chuyển gọi là Warp.”
“Em chưa bao giờ nghe đến nó.”
Dường như cô ấy chưa biết về Ma Thuật Thưởng.
“Có vẻ như có rất ít người ngoài tôi có thể sử dụng được nó. Cho nên hãy giữ bí mật nhé.”
“V-vâng.”
“Làm ơn nhé.”
Tôi bắt Roxanne phải chấp thuận.
“Chủ nhân thật là đáng kinh ngạc.”
Tuy là bắt buộc, nhưng có vẻ như cô ấy đã thông cảm.
Roxanne nhìn tôi với ánh mắt có đôi chút ngưỡng mộ.
“Cũng không hẳn đâu.”
Thật không tệ khi được một cô gái xinh đẹp ngắm nhìn.
Tôi lấy cái mũ da từ Item Box ra và đội nó lên đầu của Roxanne người đang nhìn tôi với cặp mắt long lanh.
Chiếc mũ da làm che mất đi đôi tai cún của cô ta. Nó có hơi uổng nhưng an toàn vẫn là trên hết.
Tôi đội một cái mũ khác cho mình.
“Err. Và còn cái cách mà ngài sử dụng Item Box dường như có khác biệt một chút. Đó cũng là một ma thuật khác sao?”
“Không, đây chỉ là kỹ năng Item Box bình thường mà.”
“Thật vậy sao?”
Tôi lấy ra đôi găng tay da và đưa nó cho Roxanne.
Trong khi để cô ấy quyết định khi nào đeo nó, thì tôi cũng đưa luôn cho cổ chiếc khiên gỗ.
Tôi đeo bao tay da vào,rồi lấy ra một cây gậy phép và mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất.
Tôi cảm giác là Roxanne có một biểu hiện hơi lạ khi cô ấy thấy cây gậy phép.
Tuy nhiên cô ấy không nói bất cứ điều gì.
Như mong đợi, cô ấy luôn dè dặt trước mọi vấn đề của chủ nhân mình.
“Có phải gậy phép là thứ vũ khí mà các Pháp Sư thường dùng?”
“Vâng, đó là những gì mà em nghe được.”
“Em có biết là nó có thể tăng sức tấn công phép thuật hay không?”
“Em không biết. Em rất xin lỗi. Em không biết rõ về nó. Và em cũng không biết bất cứ ai có thể dùng được ma thuật.”
Có vẻ như bạn không thể trở thành một Pháp Sư nếu như bạn không giàu có.
“Tôi biết rồi. Nhưng em có biết gì về Intelligence (Trí thông minh) không?”
“Nó không phải là sự thông minh sao?”
“Không. À thì, nó tựa tựa vậy, nhưng...”
Tôi phải nên nói thế nào nhỉ?
“Ý ngài nói về trí não ư?”
“Có phải Intelligence gia tăng sức Tấn Công Ma Thuật không?”
“Có phải sự thông minh gia tăng sức Tấn Công Ma Pháp sao?”
Cô ấy đáp lại bằng một câu hỏi.
Hay là thế giới này không có những kiến thức về Trạng Thái và Các Chỉ Số?
“Giống như khi em lên level, những thứ như Intelligence cũng sẽ tăng theo.”
“Nói về level, thì không phải ngài đang nói về level của Thám Hiểm Gia sao?”
“À, cái đó cũng gần đúng.”
“Dù cho ngài lên cấp độ Thám Hiểm Gia, thì em cũng không nghĩ rằng ngài sẽ đặc biệt thông minh hơn.”
Tôi phải nói sao nhỉ, dường như cuộc nói chuyện chả đi đến đâu.
Tôi đành từ bỏ về vụ Intelligence. Liệu tôi có nên hỏi về chuyện khác.
“Hmmm. Và Roxanne này, em đã từng vào mê cung bao giờ chưa?”
“Vâng. Đã vào khoảng ba lần rồi ạ.”
“Còn về các mê cung, mỗi cái đều trông như nhau chứ?”
Tôi sẽ thu thập thông tin về các mê cung.
Tôi sẽ để cô ấy dạy tôi mọi thứ mà cô ta biết về mê cung. Thật tốt nếu cô ấy có thể trả lời được nhiều.
Nếu tôi hỏi những câu cụ thể thì có tốt hơn không nhỉ?
“Được rồi. Chủ Nhân là một Thám Hiểm Gia. Sau cùng, em nghĩ ngài nên biết, nhưng...”
“...Không. Đó là bởi vì tôi chưa vào mê cung nhiều.”
“Thật vậy sao?”
Tuy nhiên, liệu có ổn không khi để cô ấy dạy tôi mọi thứ?
“Err. Bọn quỷ không xuất hiện trong căn phòng này đúng không?”
“Bọn quỷ không xuất hiện trong những căn phòng nơi ngài có thể dùng Dungeon Walk. Nhưng em thì lại không biết gì về ma thuật của Chủ Nhân.”
“Như vậy là được rồi. Bởi vì đây là căn phòng đầu tiên sau khi chúng ta bước vào tầng một.”
Tôi chỉ cho Roxanne thấy bức tường màu đen phía sau chúng tôi.
Bức tường dẫn đến lối ra và các tầng khác.
“Vâng. Có vẻ vậy.”
“Vậy thì, chúng ta sẽ rời căn phòng này, nhưng anh muốn em giúp anh một vài tử nghiệm trước. Tôi nghĩ Roxanne sẽ chiến đấu sau. Đừng quá căng thẳng.
“Vâng ạ. Em ổn với điều đó.”
Bằng cách nào đó mà mọi thứ dường như thật sự đều ổn.
Hay có lẽ, tôi nên nói là, cô ấy dường như bình tĩnh hơn tôi.
Những thử nghiệm mà tôi nói với Roxanne chỉ là những kiểm tra đơn giản.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi tăng những chỉ số với những điểm thưởng từ việc Character Reset? (Tái thiết lập nhân vật)
Vì cho đến giờ, tôi đã ưu tiên cho việc thám hiểm để kiếm tiền, nên tôi chưa từng thử chúng.
Đầu tiên, tôi quy hết 99 điểm để tăng Intelligence.
Tôi dùng Character Reset và nghịch vớ vẩn với nó.
Vô tình, tôi nhìn vào bảng Bonus Skill. (Kỹ năng thưởng)
Ở trong phần Bonus Skills là Mở Khoá Giới Hạn Cấp Độ (Level Limit Unlock), Mở Khoá Giới Hạn Sát Thương (Damage Limit Unlock) và Mở Khoá Tiếp Nhận Party(Party Entries Unlock). Có tổng cộng ba mục Mở Khoá được xếp cạnh nhau.
Mở Khoá Giới Hạn Cấp Độ và Mở Khoá Giới Hạn Sát Thương. Thì khả dĩ tôi có thể hiểu được.
Vì tôi không nghĩ rằng tôi sẽ bị cấm vì cấp độ Mạo Hiểm Giả của tôi chỉ có Lv27, nên tôi đành để nó sau vậy.
Tuy nhiên, tôi tự hỏi cái gì là Mở Khoá Tiếp Nhận Party?
Khi tôi còn chơi solo, thì không có những nghi vấn như vậy, nhưng giờ thì tôi đang trong một party với Roxanne.
Có khả năng chúng tôi có thể bị cản trở bởi một vài cấm kỵ nào đó.
Trong mục Character Reset, tôi kiểm tra phần Mở Khoá Tiếp Nhận Party.
Bảng Character Setting (Tuỳ chỉnh nhân vật) cũng được làm mới.
Dường như có thêm vài mục mới được cài vào.
Trong phần Bonus Magic (Ma Thuật Thưởng), có thêm mục Partylization (Tổ chức nhóm).
Đó là gì nhỉ? Có phải dành cho party không?
Có phải nó dành cho việc thêm ai đó vào party không?
Đó có phải là sự thành lập Party không?
Giờ đây tôi sẽ kiểm tra phần tuỳ chọn.
Bonus Skill (Kỹ năng thưởng) cũng được thay đổi.
Job Setting (Thiết lập nghề) bây giờ được đổi thành Party Job Setting (Thiết lập nghề của nhóm).
Nó không được kiểm tra. Dường như nó chưa được sử dụng.
Tôi kiểm tra nó và kích hoạt Party Job Setting.
Như dự đoán, nó tốn 2 điểm thưởng.
Tôi hoàn tất việc Character Reset và dùng Partylization.
Ngoài việc không biết phải dùng nó thế nào, thì cũng không có cách nào khác để thử nó.
Cũng không rõ nó ra sao, nhưng nó không phải là một ma thuật nguy hiểm.
Sau khi sử dụng nó, tôi mới biết những gì nó yêu cầu.
Thứ đó có lẽ là một vật phẩm.
Không phải nó là một ma thuật tạo ra hiệu ứng lên các vật phẩm cho toàn party không nhỉ?
“Roxanne, em có cảm thấy gì khác lạ không?”
“Cái gì cơ?”
Dường như không có bất kỳ sự thay đổi nào với trường hợp của Roxanne.
Có vẻ như chỉ có người dùng mới được ảnh hưởng.
Vâng, việc đó là điều đương nhiên nhỉ?
Tiếp theo tôi nhìn về phía Roxanne và dùng Party Job Setting.
Có nhiều nghề xuất hiện trong tâm trí tôi.
Chiến Binh Thú Lv6
Dân Làng Lv8
Nông Dân Lv1
Chiến Binh Lv1
Kiếm Sĩ Lv1
Thám Hiểm Gia Lv1.
Đó có lẽ là những nghề mà Roxanne có.
Dường như tôi có thể thật sự thay đổi được nó.
Thật tốt khi cô ấy không có nghề Trộm.
Điều đó có nghĩa là cô ấy chưa bao giờ ăn cắp bất cứ thứ gì từ lúc cô ta ra đời.
Chiến Binh Thú Lv6.
Hiệu Quả: Tăng Nhanh Nhẹn Vừa, Tăng Sức Bền Ít, Tăng Ít Kỹ Năng.
Kỹ năng: Beast Attack (Dã công)
Có vẻ như hiệu quả của Chiến Binh Thú khá tốt.
Cứ để nó như vậy là ổn thôi.
Có thể thay đổi được nghề nghiệp của các thành viên trong party, tuỳ thuộc vào cách bạn dùng nó thế nào thì nó đúng là một kỹ năng khá mạnh.
Nhưng không may thay, Character Reset lại không trở thành Party Character Reset.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi.”
“Err. Em nghĩ nên thuê một Tinh Thể Ma Thuật là một ý kiến hay.” (Magic Crystal)
Roxanne và tôi ở trong căn phòng nhỏ cho đến khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi đó.
“Eh? Cái gì cơ?”
“Một Tinh Thể Ma Thuật.”
“Tinh Thể Ma Thuật sao?”
Roxanne gậy đầu.
“Erm. Bọn quỷ có chứa năng lượng ma thuật. Khi ngài tiêu diệt một con quỷ, thì năng lượng ma thuật đó, từng chút một, được hấp thụ vào Tinh Thể Ma Thuật. Nhưng năng lượng ma thuật thu thập được sau đó có thể bán đi và nó được sử dụng như nguồn năng lượng cho Guild Đền Thờ và nhiều việc khác.
“Còn về việc thuê chúng.”
“Nếu ngài không mang theo một Tinh Thể Ma Thuật, thì ngài không thể thu thập được năng lượng ma thuật từ việc diệt quỷ.”
Dường như có thứ gì đó mà tôi chưa thực hiện.
Cho đến giờ, tôi vẫn chưa mang theo một cái như vậy.
“Nói ngắn gọn, nếu ngài mang theo một Tinh Thể Ma Thuật, thì ngài sẽ có thể thu thập được năng lượng trong khi diệt quỷ.”
“Vâng.”
“Một Tinh Thể Ma Thuật chắc có lẽ được bán với giá khá cao nhỉ?”
“Có lẽ vậy, so những vật phẩm mà ngài có thể kiếm được trong một mê cung, em nghĩ nó thứ đắt nhất.”
E-em nói gì vậy?
“...Là vậy sao?”
“Ah, không. Tuy nó có được bán với giá cao, nhưng năng lương ma thuật là thứ mà ngài chỉ có thể thu thập từng chút một. Một Tinh Thể Ma Thuật không phải là thứ mà ngài có thể bán được nhiều lần trong cuộc đời mình. Dù cho ngài đã không mang theo nó cho đến giờ , thì nó cũng không phải là mất mát gì nhiều. Được chứ.”
Cô ấy đã nhận ra được sự chán nản của tôi.
“Nhưng làm sao để kiếm được một Tinh Thể Ma Thuật?”
“Ngài có thể tìm thấy nó ở mê cung hay nếu ngài đi đến Guild Mạo Hiểm Giả, thì ngài có thể mua một cái không có năng lương ma thuật.”
“Vậy chúng ta sẽ mua nó sau vây. Tôi cũng chưa từng thấy những thứ giống vậy trong mê cung.”
Tôi nghĩ tôi chưa từng thấy một Tinh Thể Ma Thuật ở chỗ này.
Hoặc là, dù cho tôi có thấy một cái nhưng vì tôi đã không biết nên có khi nào tôi đã bỏ qua nó không?
“Cái mê cung này, không phải là nó còn khá là mới kể từ lúc nó được tìm thấy sao?
“Em cũng nghe đến việc đó. Dường như nó chỉ mới hơn mười ngày tuổi.”
“Trong trường hợp đó chắc có lẽ là không có Tinh Thể Ma Thuật rồi. Vì nó cần thời gian để năng lượng ma thuật ngưng tụ lại và kết tinh.”
Cho nên có vẻ như không phải là tôi đã bỏ qua nó.
“Còn về việc kiếm tiền từ mê cung, còn có cách nào khác ngoài những vật phẩm rớt từ bọn quỷ và Tinh Thể Ma Thuật không?”
“Còn có Rương Báu.”
Ah. Như đã trông đợi. Vậy là có Rương Báu sao?
“Anh không nghĩ là mình đã từng thấy một cái như vậy.”
“Em nghĩ là có rất ít rương báu trong một mê cung mới. Thậm chí nếu có đi nữa, thì chúng cũng ở nhưng tầng phía trên.”
“Phía trên?”
“Vâng. Đó là nơi mà người ta nhắm đến khi tiến hành thăm dò. Em nghĩ là nó thuộc vị trí hàng đầu mà người ta vừa mới đi đến.”
Đó không phải là xuống, mà là lên sao?
Tôi đã tưởng tượng rằng mê cung lan rộng ra dưới lòng đất, nhưng ...
Có khá nhiều mâu thuẫn với điều đó.
“Đừng bận tậm nữa. Giờ thì, chúng ta nên đi đâu?”
Ngã bên phải là để đi đến tầng hai, nhưng tôi đã thực sự không nhắm đến mục tiêu là thám hiểm.
Vậy thì, hãy đi đến khu vực trung tâm.
Khi tôi vừa rời đi, Roxanne ngăn tôi lại.
“Chủ nhân, bọn quỷ ở bên trái gần hơn.”
“Er? Em có thể biết sao?”
“Vâng. Tôi có thể đánh hơi được chúng.”
Gì cơ ?
“Đó có phải vì cô đến từ tộc người sói không?”
“Ngay cả trong tộc người sói, mũi của tôi rất thính. Tôi khá tự hào trong việc phát giác ra bọn quỷ.”
“Thật đáng kinh ngạc.”
“Cảm ơn ngài.”
Chúng tôi tiến sang trái trong ba lố đi: trái, phải, và giữa.
Một con Needle Wood xuất hiện khi chúng tôi đi bộ chưa đến được một phút.
Thật đáng kinh ngạc, Roxanne.
Đẹp ở vẻ ngoài, giỏi việc giường chiếu, giỏi cả trong mê cung.
Cô ấy đáp ứng đủ ba yếu tố cần thiết quan trọng.
“Thật sự đáng kinh ngạc.”
“Nó đến kìa.”
“Khoan, chờ chút đã.”
Tôi ngăn Roxanne người đang tiến đến chỗ con Needle Wood.
Tôi dùng Fire Ball.
“Er?”
Roxanne kêu lên một giọng đầy bối rối.
Một quả cầu lửa xuất hiện trên đầu tôi.