Chương 329: Câu mực, và Bữa tiệc dưới bầu trời đầy sao
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 329: Câu mực, và Bữa tiệc dưới bầu trời đầy sao
"Ồ, đây là con thuyền làm mồi câu sao."
"Uhm, đúng vậy. Nó sẽ là mồi câu hoàn hảo đấy."
Tôi cảm thấy hài lòng khi xem con thuyền được sản xuất tại "Workshop" của Babylon. Nó là một chiếc thuyền buồm lớn, nhưng không có buồm và một cái máy phóng lao khổng lồ ở phía sau.
Con thuyền này được sử dụng để câu mực, mục đích là để thu hút chúng. Tất nhiên đó chỉ là một hình nộm trong hình dạng của một con thuyền, và bên trong thì trống rỗng. Tôi đã làm nó rất vững chắc để nó không bị phá vỡ bởi Tentacle. Con mực sẽ tấn công chiếc thuyền từ dưới biển. Và con thuyền sẽ được kéo lên mặt đất bởi OrtLinze của Sue.
Chỉ có thể làm cách này vì sẽ là vấn đề nếu mở [Gate] dưới biển và nếu dùng [Teleport] tôi sẽ phải đối đầu trực tiếp với nó. Với lại [Teleport] cũng không thể dịch chuyển thứ lớn như vậy được.
Vì vậy, bọn tôi phải mang nó lên mặt đất, dùng thanh kiếm Fragarach của Linze để đâm xuyên qua tim ở giữa đôi mắt. Chà, điều này còn phụ thuộc vào việc tim nó có nằm giống với mực bình thường không nữa.
Theo tôi tìm hiểu, mực có ba tim và có hai mang để di chuyển. Người ta nói rằng có thể giết nó bằng cách đâm vào vùng giữa hai con mắt, nhưng tôi không biết liệu nó có hiệu quả đối với Tentacle hay không. Nếu vị trí quả tim nằm chỗ khác thì đành bất lực. Dù sao thì phải thử xem nó có hoạt động tốt hay không đã.
Dozenw!
Với một tiếng vang lớn, Người khổng lồ vàng hạ xuống vùng đất Egret. Đó là Frame Gear khổng lồ gần ba mươi mét, con OrtLinze ngoại cỡ của Sue. Cơ thể vàng của OrtLinze chói lóa dưới ánh mặt trời. Cuộn dây được giữ trong lòng bàn tay đó được kết nối thẳng với cái máy phóng khổng lồ gắn trên thuyền.
Tôi đã biến đổi đống Orichalcum thành cuộn dây này nhờ [Modeling] và sau đó thì bện chúng lại. Độ dày to hơn thân tôi gấp mấy lần.
"Ngon, khâu chuẩn bị ổn thỏa"
Ở phía sau của OrtLinze, Sakura với chiếc Rossweisse ở trên bầu trời, với bóng hình chiếc Helmwige của Linze bay lượn bên cạnh.
Sẽ thật tuyệt nếu con thuyền mồi câu này có thể được chuyển ra biển với [Gate], nhưng sẽ rất khó vì dây có thể bị rối. Tôi lên thuyền, làm nhẹ con thuyền bằng [Gravity], và sau đó tôi được nâng lên nhờ Helmwige của Linze. Tôi đã được Linze mang ra ngoài khơi, và con thuyền mồi chở tôi đã hạ cánh trên mặt biển.
Tất nhiên, con thuyền này không có lực đẩy, nên phải nhờ OrtLinze kéo từng chút một.
Đây là con thuyền đầu tiên trong vài ngày qua kể từ khi lũ Tentacle tung hoành. Hi vọng thứ này sẽ bắt được chúng ...
Tôi nhìn mặt biển màu xanh ngọc lục bảo trên con thuyền được kéo chầm chậm. Đáy biển lúc này là màu trắng do cát hoặc mấy thứ tương tự tạo thành, và nước đã hấp thụ màu đỏ, vì vậy ánh sáng phản chiếu và truyền đến mắt không còn màu đỏ nữa. Nói cách khác, nó có màu xanh ngọc lục bảo khi không bao gồm màu đỏ từ tia sáng trắng.
Tất nhiên, khi càng sâu, màu xanh càng đậm, nhưng khu vực này vẫn còn hơi nhạt. Ở đây quá nông. Có lẽ nên ra xa hơn nữa.
Nhưng đột nhiên, xuất hiện giữa những con sóng! Là một cái xúc tu phóng ra. Nó lập tức bám chặt vào thành thuyền.
"Đến rồi!"
Các xúc tu cũng xuất hiện từ phía bên kia, và trong một khoảng khắc ngắn, con thuyền mồi bị quấn chặt.
"Sue!"
"Vâng! "
Tôi gửi tín hiệu cho Sue trên smartphone của mình và nhảy lên bầu trời với [Fly].
Con thuyền tăng tốc và phóng ra những cây lao găm vào cơ thể con Tentacle.
Mặc dù trên mạng nói rằng động vật không xương sống về cơ bản không cảm nhận đau đớn, nhưng chắc gì nó đã đúng với Tentacle?
Trong khi suy nghĩ về điều như vậy, con thuyền mang theo máy phóng kéo luôn con Tentacle về bãi biển.
"Puularah!"
Con Tentacle bị kéo lên bờ phơi cơ thể của nó ra dưới ánh mặt trời.
Chiều dài của nó là hơn hai mươi mét, và nó gần bằng Frame Gear OrtLinze quá khổ. Tôi không muốn đứng thẳng để so sánh chiều cao trên mặt đất, vì tôi cảm thấy làm vậy thật ngu ngốc.
Tentacle cố gắng quất xúc tu của nó về phía người khổng lồ vàng, người đang lôi nó đi, nhưng Rossweise của Sakura đã ngăn chặn chuyển động của nó bằng ma thuật từ giọng hát.
Không bỏ lỡ cơ hội đó, lần này Helmige của Linze đang bay lao xuống, và cầm lấy thanh kiếm ở phần dưới của nó. Thanh Fragarach bay đến găm thẳng vào giữa hai con mắt Tentacle.
"Puyal Guia!"
Con Tentacle kêu lên một tiếng thảm thiết rồi chết, nó không còn động đậy gì nữa.
Màu sắc của cơ thể thay đổi từ nâu sang trắng ngay lập tức. Điều này giống như con mực tôi thấy ở trang video trên mạng. Rõ là Tentacle cũng có tim ở cùng một chỗ với loài mực. Chà, từ đây mới khó. Tôi nhảy lên thuyền một lần nữa và để Helmwige mang nó ra biển tiếp, rồi tôi mở [Gate] và lấy ra con hàng yêu dấu Reginleiv.
Mang theo con Tentacle chết tươi bằng Reginleiv hướng về phía ngọn đồi và đổi thanh kiếm bay Fragarach thành hai thanh cự kiếm.
"Ồ, có lẽ nên lấy nội tạng ra trước?"
Thanh Fragarach tuốt lấy cơ quan nội tạng và mắt. Nội tạng có thể chế thành một món ngon, nhưng lần này thì nên bỏ qua. Nó lớn và khó chế biến lắm.
Vì vậy, nội tạng bị cắt nhỏ được ném trở lại biển làm thức ăn cho động vật biển nhờ [Gate] và các xúc tu trên nền đất thì được rửa bằng nước muối.
Sau khi cho vào nước muối đã được điều chỉnh nồng độ cho phù hợp thì nó lại quá lớn, vì vậy lại phải cắt theo kích cỡ phù hợp, và phải treo bằng một sợi dây thừng trên những cây cọ dọc bờ biển.
Ánh sáng mặt trời nắng gắt của quốc gia phía tây nam này sẽ làm xúc tu mau khô ... trong một vài ngày. Tôi không biết bao nhiêu sẽ là hoàn hảo.
Nói chính xác, mục tiêu của chúng tôi là loại bỏ Tentacle trước, và sau đó thì làm thức ăn tiếp tế. Nếu thoát khỏi lũ Tentacle và có thể đi câu cá, họ sẽ không buộc phải ăn nó nữa.
"Pugyolaar!"
Có vẻ như con thứ hai đã bị giết khá nhanh.
Bọn tôi phải lặp đi lặp lại hành động này năm mươi lần nữa à?
Chỉ sau một thời gian ngắn, bọn tôi nhận thấy rằng công việc này khá khó khăn. Nhất là tôi.
"Thật là ......"
Tôi phải mất cả ngày để kéo lũ Tentalce từ biển Egret và xếp chúng trên bờ bắc thủ đô Retrabamba.
Phía bên kia của hòn đảo là phần xa hòn đảo đã được đặt [Gate] xung quanh để ném phần thừa ra biển.
Bởi vì không thể cưỡng lại cái "mùi hương nồng nàn" từ đống mực được xếp thành hàng này, tôi đã nhờ phong tinh linh thổi cho mùi bay về phía biển càng nhiều càng tốt.
Ngoài ra, bởi vì những động vật hoang dã đều ăn được mực...., cần phải đặt [Prison] rộng khắp khu này, để cấm sự đột nhập ngoại trừ con người và những người phụ giúp. Phạm vi của [Prison] thì rộng, nên rất dễ phá vỡ, nhưng với động vật thì nhiêu đó là quá đủ.
Tất nhiên, không chỉ làm Somen, mà tôi còn trao cả công thức nấu Somen mực, chế biến mực và các công thức nấu ăn khác cho đầu bếp của đất nước này. Họ có thể sẽ làm ra được món gì đó ngon hơn so với kẻ nghiệp dư như tôi đây.
Bãi biển hoàng hôn đã thấm cái mùi mực này từ lúc trước. Nhà vua cũng nhờ một đầu bếp phân phát đám xúc tu dư không làm Somen miễn phí cho mọi người.
Mặc dù hòn đảo này không có văn hóa ăn mực, nhưng nhiều người ngay lập tức mất đi cái tư tưởng ấy một khi ăn nó, và một số người còn ăn cả vài dĩa mực nữa kìa.
Xúc tu xiên trong cái tô này trông ngon hơn mấy cái kia một chút.
"Tôi rất vui vì chúng tôi đã cứu giúp được vùng quốc đảo này. Trên hết, chúng tôi có một số lượng lớn thuyền ..."
"Không, không cần thêm nữa vì bọn ta đã nhận đủ rồi. Ta sẽ gửi lại hàng cứu trợ từ mỗi quốc gia sau khi cuộc khủng hoảng lương thực này kết thúc."
Khi vừa nói xong, tôi ngăn Vua Egret cúi đầu xuống.
Hàng trăm chiếc thuyền được làm trong "Workshop" trôi nổi trên bãi biển. Tất nhiên, vật liệu là gỗ từ rừng Egret. Tuy nhiên, do những thiệt hại mà đám Tentacle gây ra, những thứ khác thì được cho free luôn.
Vì không muốn nhận tiền trực tiếp từ một đất nước vừa bị thiên tai, tôi đã sử dụng một thần chú tạo nên một mỏ vàng lớn trên một hòn đảo nhỏ trong khu vực Egret. Họ có thể trả phần còn lại từng chút một từ đó.
Không phải điều này cũng sẽ tốt để kiến thiết lại khu vực bị ảnh hưởng sao?
OrtLinze của Sue bắt được một lượng lớn cá bằng lưới trên bãi cát vào lúc hoàng hôn. Người dân trong thị trấn giành lấy ngay những con cá dạt vào bãi biển lúc đó và mang chúng về nhà hoặc nấu ăn tại chỗ.
Thức ăn cũng được chúng tôi, những người đang ở trên bãi biển bày ra. Trông tốt hơn hẳn rồi đấy.
"Xin đừng ngần ngại, chỗ cá này đều là do các hôn thê của ngài bắt được."
Họ nói thế đấy.
Cá nướng và sashimi được xếp trên một tấm gỗ đơn giản. Ở đây người ta cũng ăn sashimi, giống quốc đảo Ishen. Có vẻ như không có nước tương, nhưng ở đây dường như họ ăn kèm với giấm, hành lá, tỏi và vài thứ như vậy.
Hình như nó chỉ để giết vi khuẩn khi mà chỉ có bề mặt được nướng chín...? Tôi đã bí mật sử dụng [Analysis] để kiểm tra, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.
Tôi thử ăn một ít mù tạt, và nó rất ngon. Đối với tôi, nó cực ngon khi ăn với mực. Ồ, tôi muốn ăn chung cơm trắng với món này.
Sue cũng chạy đến và bữa tiệc bắt đầu sôi động hơn. Mọi người nhảy múa vui vẻ, và đều vui mừng nhất là khi mối đe dọa Tentacle đã biến mất.
Xung quanh đống lửa, có những người hát và huýt sáo và đánh trống, trong số đó cũng xuất hiện những người hát vài bài nhạc, và mọi người đều vỗ tay.
Không chịu đựng được, Sakura đứng lên và bắt đầu hát một bài hát. Tất nhiên người hỗ trợ là tôi. Tôi lấy piano ra khỏi [Storage] và bắt đầu chơi bài hát mà Sakura yêu cầu.
Chà, sự lựa chọn của Sakura luôn tốt hơn bao giờ hết .... Có lẽ vì đó là âm nhạc phương Tây, nên em ấy không hiểu ý nghĩa của lời bài hát, ý nghĩa bài hát này là để bộc lộ cảm xúc nhớ thương.
Tôi nghĩ vùng đất được nói đến ở đây là Tây Virginia mặc dù chẳng nhớ nổi tên bài hát. Chà, ngay cả ca sĩ của bài hát này cũng từng cười nói rằng anh ta chưa bao giờ đến Tây Virginia. Thật ra thì cũng chẳng liên quan lắm bởi nhạc sĩ là người khác, nhưng lúc này thì chẳng quan trọng gì cho lắm.
Tuy nhiên, người dân Egret đang lắng nghe bài hát của Sakura chẳng còn chú ý gì đến mọi việc xung quanh nữa. Ừm, bài hát này cũng được sử dụng như một bài hát trong một bộ phim hoạt hình Nhật Bản. Lời bài hát là tiếng Nhật. Lời có tựa phim đó cũng vừa lướt qua và mọi người vẫn đang hưởng thụ bài hát của Sakura.
Khi bài hát kết thúc và tôi định làm bài thứ hai, âm thanh của một nhạc cụ dây văng vẳng đến từ đâu đó. Tôi thắc mắc trong lòng và quay sang phía có âm thanh đó, người đang chơi guitar trên bãi biển không ai khác là vị thần Âm nhạc, cũng là anh em họ của tôi.
"Nuh!"
Tôi định dừng chơi, nhưng quyết định tiếp tục. Đợi một chút, anh ta đến từ khi nào thế?
Nếu nhìn kỹ, Karen-nee-san, người đang ăn sashimi với những người phụ nữ Egret, và Moroha-nee-san đang ăn con mực nướng, và nữ thần rượu say xỉn cùng chú Kosuke.
Vãi lúa! Kami-sama! Ngài để cho họ đi xa thế này luôn à?
Tôi không thể tsukkomi trong khi đang dở việc đánh đàn, và tôi tiếp tục chơi piano trong khi đổ mồ hôi lạnh.
Không cần phải nói, tất cả các vị thần đều có thể sử dụng phép thuật dịch chuyển nếu họ muốn. Nó không chính xác là ma thuật, nhưng có lẽ ở đây thì họ vẫn có thể sử dụng được.
Sau khi bài hát kết thúc và tiếng vỗ tay vang dậy dừng hẳn, tôi đến thẳng chỗ Karen-nee-san đang ăn cá. Anh họ tôi bắt đầu chơi bài thứ hai, và Sakura cũng hát theo.
"Touya-kun, món này rất ngon. Ăn thử đi này."
"Ồ, tốt quá! Cơ mà bọn chị đến từ khi nào thế?"
"Chị vừa nghe từ Rosetta-chan. Cô ấy nói là có một bữa tiệc, vì vậy mọi người cũng được gọi đi."
Khi tôi nghiêng đầu theo hướng mà Karen-nee-san chỉ, tôi thấy Linze và Sue, và Yumina, Elze, Yae, Luu, Hilda, Lean và Paula đang ngồi trên ghế và ăn cá.
Tất cả mọi người đều đến sao!
Trở về chỗ vua Egret với cảm giác tồi tệ trong khi cúi đầu, Nhà vua mỉm cười và chấp nhận.
"Ta cũng có bảy người vợ. Ta lúc nào cũng phải lo lắng, vì các vị hôn thê của ta không hợp nhau cho lắm. Nhìn ngài thật đáng ghen tị đấy."
"... À, ngài gặp khó khăn vì vợ mình hay ghen hả?"
Tôi vô tình nghe câu chuyện từ một người đa thê cao tuổi. Sau đó, Quốc vương, người đang vui vẻ nãy giờ, trưng ra khuôn mặt như 'mất sổ gạo'.
"Sự bền chặt của gia đình đó là điều cần thiết .... Ngài thấy đấy, Quốc vương Brunhild. Sự bình yên của đất nước chính là từ sự bình yên của gia đình mà ra. Nên ngài hãy loại bỏ những lo lắng về vợ ngài ngay lập tức đi. Nếu không ... ngài sẽ thấy địa ngục đấy."
Một chiến binh dũng mãnh như Quốc vương, mà đang nói với tôi bằng đôi mắt trống rỗng. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi trở nên sợ hãi khi không thể hiểu hết vấn đề! Có vẻ như đó là một sự kiện rất nghiêm trọng đối với nhà vua, mặc dù đó không phải là một câu chuyện buồn về những người lính trên sa trường.
Tôi vội chuyển sang chủ đề khác để an ủi nhà vua đang ngày càng chán nản và tuyệt vọng hơn. Khi tôi nói rằng tôi muốn ngài ấy tham gia vào liên minh thế giới mà tôi đã suy xét trước đó, tôi nhận ngay hai chữ đồng ý.
Có vẻ như ngài ấy đã nghe câu chuyện từ Quốc vương Refreeze trước đây, và đã suy nghĩ theo hướng tích cực rằng đó sẽ là điều tốt cho đất nước mình.
Tôi quyết định dùng bãi biển này cho cuộc họp liên minh vào tháng tới sau khi được sự đồng ý từ nhà vua vì đã đánh bại Tentacle.
Bởi vì hiếm khi có một biển đẹp như vậy, có lẽ các nguyên thủ các quốc gia khác cũng sẽ thấy vui. Nên họ sẽ sẵn sàng cho cuộc vui chơi trên biển này. Tất nhiên, tôi vẫn rất chú ý đến an toàn. Nếu sử dụng [Prison], tôi có thể đuổi các sinh vật biển nguy hiểm đi.
Vậy, tôi sẽ để đại diện của Ishen, Hannock, Lyle, Elflau và Palerius chính thức gia nhập liên minh.
Vấn đề của tôi bây giờ là Ishen .... Thực tế, tuy Ieyasu Tokugawa cai quản ở đó, nhưng thống trị đất nước lại là hoàng đế. Đó là bởi vì sao mà tôi cần xử lí việc đó đúng cách.
Vua của Ishen là hoàng đế. Trong đó có các chư hầu, những người được gọi là lãnh chúa, tuy nhiên chỉ có Ieyasu là mạnh nhất.
...... Ừm, tôi không biết hoàng đế Ishen là ai. Tôi chưa bao giờ nghe nói về người đó từ bất cứ đàn ông hay phụ nữ, trẻ em hay người già nào. Chà, tôi sẽ hỏi Yae sau vậy.
Vậy là bữa tiệc trên bãi biển vẫn tiếp tục dưới bầu trời đầy sao.