Chương 343: Kết quả xét nghiệm, và Bàn luận về tương lai
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 343: Kết quả xét nghiệm, và Bàn luận về tương lai
"Kết luận là đứa trẻ này không phải là con của cặp vợ chồng đó"
Flora của "Alchemy Building" nêu lên kết quả xét nghiệm. Như mọi khi, hai quả đào ngọt ngào mọng nước vĩ đại đang đung đưa trong bộ quần áo y tá đầy quyến rũ. Không thể nào mà rời mắt khỏi sự vĩ đại ấy được mà.
Flora lấy từ túi áo ngực của bộ đồ y tá ra một lọ thủy tinh có chứa tóc trong đó. Đó là mẫu để xét nghiệm của vua Reve được đưa từ đại tá. Nó không phải là một sợi tóc từ người chết, mà chính xác nó là một sợi tóc từng được dùng để đăng ký trong Golem.
"Đây là tóc của vị vua quá cố và nó tương thích với mẫu tóc này. Chắc chắn hai người này có mối quan hệ cha-con với nhau."
"Ấy chà...."
Tôi ngước lên bầu trời sau khi nghe được kết quả xét nghiệm. Đập vào mắt tôi chính là trần nhà màu trắng của "Alchemy Building ".
Nói cách khác, rõ ràng là Hoàng tử của Gardio không phải là con của hoàng đế Gardio và vợ của mình, mà là con của vị Vua Reve quá cố.
"Giờ tôi phải làm gì đây..."
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng trong trường hợp này, thì chỉ có Hoàng đế và hoàng hậu Gardio là có thể giải đáp thôi.
Không, đúng hơn là chỉ có hoàng hậu mới biết thôi. Bởi vì đứa trẻ này phù hợp với gen của bà ấy. Hửm? Ấy chà, không lẽ đứa trẻ này là con riêng của bà ấy?
Vậy thì chỉ có hoàng đế Gardio là không biết sự thật này sao......? Điều đó thật đáng thương mà.... Không biết là do trùng hợp hay do may mắn, hoàng đế và hoàng tử của Gardio đều có nét tương đồng nào đó giữa hai người họ. Đó là về màu tóc của họ rất giống nhau, nhưng hoàng đế thì lại có đôi mắt màu xanh trong khi hoàng tử thì lại có đôi mắt màu nâu khác lạ. Tuy vậy, ai mà có thể nghĩ đó không phải là cha-con chứ. Nhìn vào họ chẳng khác nào anh em cả. (Note: Cái chỗ này giống như nói rằng do cha con giống nhau quá, nên người ngoài nhìn vào có khi lầm tưởng là anh em vậy đó)
Nếu ông ấy mà biết đứa trẻ đó không phải là con của mình thì....
Có lẽ.... Ông ấy sẽ suy sụp hoàn toàn mất. Đúng vậy, điều đó thật quá nặng nề khi phải đối mặt mà!
"Đó là lý do tại sao anh muốn nghe ý kiến của mọi người"
Vào ban đêm, tôi tập hợp tất cả mọi người lại phòng mình để giải thích điều đó. Sue cũng ở lại hôm nay, em ấy đang mặc bộ đồ ngủ màu vàng và ngồi kiểu seiza trên chiếc giường lớn của chúng tôi.
Đây là căn phòng để chiếc giường lớn có thể ngủ được với mười người (có một căn phòng khác để ngủ một mình), tất cả mọi người đều mặc đồ ngủ phù hợp với màu sắc mà họ thích và đang ngồi giống Sue trên chiếc giường lớn này.
Tất cả chúng tôi sẽ chỉ ngủ trên giường này khi Sue đến. Một quy tắc như vậy đã được đặt ra cách đây không lâu. Tất nhiên là nếu tôi có ngủ cũng sẽ không ôm bất cứ ai... vì tôi cảm thấy rất nóng. Mà thôi hãy để chuyện đó qua một bên đi. (Note: Dịch không mà còn thấy muốn nóng đến muốn giết người đây >.<)
"Uhm. Tuy nói vậy nhưng cũng chưa biết chắc liệu hoàng đế Gardio có thật sự không biết đó là con mình không?"
"Tôi cũng không biết nữa. Nhưng có vẻ tình cảm cha-con của họ rất tốt đấy."
Đó là Yae người mặc bộ đồ ngủ màu hoa oải hương thuần khiết với mái tóc xõa xuống đang vắt chéo tay ngồi kiểu seiza nói chuyện cùng Hilda người ngồi bên cạnh đang mặc bộ đồ ngủ màu cam tinh tế rất đáng yêu.
"Điều tôi không hiểu là tại sao hoàng tử của Vương quốc Reve lại trở thành hoàng tử của đế chế Gardio nữa. Nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ hiểu nếu mọi thứ được làm sáng tỏ thôi."
Lu người mặc bộ đồ ngủ tươi tắn màu xanh lá cây, đặt tay lên má của mình suy nghĩ. Đúng vậy, chúng ta sẽ sáng tỏ nếu biết được bằng cách nào mà bảo mẫu và hoàng tử đã trốn thoát khỏi đất nước Reve rồi trở thành hoàng tử của đế chế đó. Tôi nghĩ rằng đó là một manh mối để giải quyết tất cả các vấn đề.
"Vậy anh có nói sự thật này với đại tá không?"
Linze người trong bộ đồ ngủ màu xanh biển nhạt nhìn tôi hỏi. Đó cũng là những gì tôi đang suy nghĩ đây.
"À, anh sẽ nói chuyện với họ. Đối với họ sự an toàn của hoàng tử là mối quan tâm hàng đầu mà. Nếu họ biết hoàng tử đang sống hạnh phúc trong cung điện, có lẽ họ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm phần nào."
"Nhưng nó sẽ hơi phức tạp vì Reve đã bị phá hủy và hoàng tử lại đang sống trong đế chế đã phá hủy đất nước của họ. Thật không biết họ sẽ vui hay buồn đây?"
Trong khi ngồi trên giường, Elze trong bộ đồ ngủ màu đỏ như một viên kẹo ngọt ngào đã nói điều đó.
"Trong trường hợp này, có lẽ chính Hoàng đế là người hiểu rõ sự thật nhất. Sao không hỏi trực tiếp từ ông ấy?"
"Không được, giả dụ nếu ông ấy thật sự không biết hoàng tử không phải là con mình thì sao? Có thể hoàng đế đã nuôi nấng đứa trẻ đó mà không hề hay biết cũng không chừng."
"Khả năng đó cũng có thể xảy ra lắm..."
Leen trong bộ đồ ngủ màu đen huyền bí gật đầu khi nghe tôi nói. Bên cạnh đó, Paula đang nằm ngủ với năm thần thú của chúng tôi (Note: Ở đây nói là năm vì tính Kokuyou và Sango là hai nha). Tôi tự hỏi liệu giấc ngủ có cần thiết cho thú nhồi bông không vậy....
"Vua, ma thuật bóng tối. Có thể thôi miên để nghe họ nói."
"Ma thuật thôi miên sao? Cũng đáng thử lắm."
Sakura trong bộ đồ ngủ màu hoa anh đào vừa gợi ý cho tôi về việc dùng ma thuật bóng tối thôi miên họ để nghe sự thật.
Tôi có thể thôi miên và hỏi như vầy, "Có phải hoàng tử thật sự là con trai của ông ấy?". Nếu ông ấy không biết sự thật thì sẽ trả lời "Có", còn nếu ông ấy biết thì sẽ trả lời "Không".
"Nhưng Touya-san, có cần thiết phải làm như vậy không...? Em cảm thấy như vậy là hơi nhẫn tâm đó, không phải hiện tại Touya-san mới chỉ được họ nhờ là tìm kiếm nơi ở và kiểm tra xem hoàng tử có còn sống sót hay không thôi sao. Vậy thì sao anh không cho họ biết những gì họ cần biết thôi?"
Yumina trong bộ đồ ngủ màu trắng nói với tôi một cách lúng túng. Tôi biết nếu mình phạm sai lầm, tôi có thể phá hủy một gia đình đang hạnh phúc. Tốt nhất là không nên làm vậy.
Nhưng còn nhóm người của đại tá thì sao? Nếu họ không biết tất cả sự thật, họ sẽ không bị thuyết phục đâu. Tôi muốn nghĩ rằng ba người đó vẫn sẽ ổn, nhưng không có nghĩa các cựu binh khác của Reve khi biết sự thật này sẽ không hành động dại dột.
"Hoàng tử của đế chế Gardio lại chính là hoàng tử của vương quốc Reve". Tôi nghĩ rằng cũng sẽ chẳng ai tin nếu mình nói như vậy. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu câu chuyện đến tai hoàng tử ở một dịp nào đó? Cậu ấy có thể sẽ không tin, nhưng một chút u sầu vẫn sẽ ở trong tim của cậu ấy. Trước những lời lẽ như thế nó có thể làm tổn thương trái tim nhỏ bé đó. Tình cảm giữa cha-con có thể bị rạn nứt ... Tôi không muốn một thứ như vậy xảy ra.
Tôi muốn xác nhận sự thật một cách thật đúng đắn, rồi sẽ thuyết phục nhóm người của đại tá.
Sue, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện dựa đầu vào ngực tôi.
"Thật là một chuyện khó khăn"
"Đúng vậy. Không biết phải giải quyết như thế nào đây?"
"Touya sẽ có cách giải quyết thôi."
Đây đúng là khó khăn mà. Tuy nhiên, miễn là nó là một sự thật, thì phải nói thôi.
"Đó là lý do tại sao chúng em ở đây với Touya. Nếu Touya gặp rắc rối, công việc của chúng em chính là hỗ trợ anh hết mình, không phải sao? Thật vui khi mọi người được ở bên nhau."
Sue nắm lấy tay tôi và vòng qua trước ngực em ấy. Có vẻ như tôi đang ôm em ấy từ phía sau. Ấy, Sue-san đột ngột như vậy làm tôi hơi xấu hổ.
"Sue. Đừng chiếm lấy vua một mình"
"Ể?"
Sakura đứng dậy gỡ một bên tay của tôi đang ôm Sue rồi quàng lên vai mình và ôm chầm lấy tôi. Chờ đã, Sakura-san! Điều này cũng thật xấu hổ đó!
"Ah! Sakura-san, thật ranh mãnh mà, tôi cũng muốn!"
" U ō?"
Lần này Lu chộp lấy Sakura và bám lấy tôi theo cách tương tự. Chờ đã, bình tĩnh nào mọi người ai cũng có phần cả mà! (Note: Câu này chế thêm nha)
"Đây là một trận chiến, Hilda-dono"
"Vâng. Đi thôi. Yae-san."
"Ne-chan, chúng ta cũng vậy"
"Ể!?, A, đúng vậy! Đúng vậy!"
"Này, chờ đã!?"
Tôi chạy quanh phòng và họ bắt đầu đuổi theo tôi quyết liệt. Giờ là nửa đêm, nếu đây mà là một khu chung cư hoặc một căn hộ nào đó thì giờ có thể cảnh sát đã gõ cửa rồi.
Cuối cùng, tôi bị Elze bắt lại bằng [Boost], và mọi người lần lượt ôm chầm lấy tôi rồi đẩy xuống giường. Tôi không thể thốt nên lời bởi vì quá "nặng!". Vậy là tôi đã bị chiếu tướng.
Bên cạnh đó, có những thứ khác nhau đang cấn cấn vào những vị trí khác nhau trên cơ thể tôi! Tình trạng bây giờ làm tôi không thể dùng [Teleport] được.
" Fugi ~yuru!? Ôi, nặng quá!"
"Nặng ...!"
Yae và Sakura, những người đang đè trên đầu tôi, lần lượt hét lên như thế.
"Này này, đêm nay đùa như vậy là đủ rồi mọi người. Trước sau gì chúng ta cũng là hoàng hậu của đất nước này, chính vì vậy hãy khiêm tốn tí nào."
'Panpan' với một tiếng vỗ tay nhẹ, Leen quở trách mọi người. Vậy là tôi đã được cứu. Đúng như mong đợi về người lớn tuổi nhất. Mặc dù vậy, nhưng nhìn cô ấy còn trông trẻ hơn Sue mới hay chứ.
Mọi người đã ổn định trở lại nhờ Leen, sau đó tôi bắt đầu hỏi về những chuyện đã xảy ra gần đây. Cơ bản thì do dạo này tôi bận quá nên cũng không thể nói chuyện với các cô gái nhiều, nên giờ tôi quyết định sẽ lắng nghe họ. Tôi muốn biết mọi chuyện từ họ.
"Nói mới nhớ, dạo này Elze luyện tập thế nào? Em đã học được môn võ nào mới từ chú của anh chưa?"
"Vâng, sư phụ thật đáng ngạc nhiên đó! Ba thầy trò bọn em đã đi đến chân núi Merician, và chứng kiến sư phụ phá vỡ một tảng đá lớn cỡ Frame Gear chỉ bằng một cú đấm. Bọn em cũng đã được học về "Khí công" ở đó đấy."
"Khí công?"
"Đó là hợp nhất sức mạnh ma thuật với một phần của cơ thể, và thay đổi các thuộc tính cho phù hợp theo tình huống... Uhm, nói sao ta? Nó giống như cái gọi là "Sức mạnh Ki" mà Sonia-san của Long nhân tộc từng sử dụng đấy. Sư phụ có thể tạo một quả cầu lửa từ "Ki" và thổi bay một con Wyvern chỉ với nhiêu đó. "
"Thế còn Ende có ổn không?"
"À.... Ừm, có thể nói anh ấy sử dụng "Ki" tốt hơn em. Nên em bị sư phụ bắt rèn luyện cùng với người mỗi ngày cho đến khi mệt mới thôi, chính vì vậy em hay trở lại lâu đài để Flora tiêm một ích thuốc. "
"Mọi thứ đều ổn..."
Lần này đến Linze kéo tay rồi nhìn tôi mỉm cười và nói vậy. Nên tôi không thể hỏi Elze đã tiêm gì, nhưng có lẽ không sao đâu...
"Chắc chắn em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu em cố gắng hết sức, có thể sẽ tiêu diệt được loài cấp trung chỉ với một đòn mới này."
...Có vẻ khó đây, nhưng "Xích Miêu " cũng từng đánh bại chúng khi chưa sử dụng Frame Gear mà.
À, lần đầu khi gặp Ende cậu ấy cũng đã giết loài cấp trung như vậy. Elze chỉ có một con át chủ bài là [Boost], nhưng em ấy rồi cũng sẽ mạnh hơn thôi.
Khi tôi đang nghĩ về điều đó, Sue quay lại với tôi người ngồi trên giường và em ấy bám vào lưng tôi. Sue có hơi bạo một chút. Điều này vẫn ổn, nhưng khi em ấy lớn lên tôi sẽ cảm thấy thích hơn.
"Vậy mẹ của Sue thế nào, em bé trong bụng có khỏe không?"
Tôi tự hỏi liệu đứa trẻ có được sinh ra sớm không đây. Nếu là con trai thì thật tốt, nhưng con gái vẫn không sao.
Ngài công tước khá hi vọng đó là một cậu con trai để có thể thừa kế mình. Vì đứa trẻ này nếu được sinh ra sẽ cùng tuổi với hoàng tử Yamato, nên có lẽ tương lai họ sẽ là một đôi bạn tốt. Đối với Yumina đó là một người em họ, và đối với tôi thì đó có thể là em trai hay em gái bên vợ của tôi?
"Em rồi cũng sẽ có một đứa trẻ... Cesca-tachi cũng từng nói mỗi người đều sẽ có một đứa trẻ."
Mọi người ngoài Sue đều đỏ mặt với lời nói của Yae, người tình cờ thì thầm khi đảo mắt nhìn xung quanh. Tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Tuy tôi đã quen với bầu không khí như vậy, nhưng...
"Đúng rồi, tạo tác của Tiến sĩ Babylon đã nhìn thấy được tương lai là tất cả chúng ta sẽ sinh ra tám người con gái và một người con trai, không phải sao? "
Hilda vừa nói vừa đỏ mặt vì mắc cỡ. Tôi chắc chắn là đúng như vậy... Tôi có chín cô dâu, và tôi nghĩ rằng có tám cô con gái cũng thật tuyệt với đấy chứ.
"Về mặt xác suất, thì tộc Elf của tôi khả năng sinh con gái cao hơn so với con trai. Ngoài ra, hôn phu của tôi lại là một con người nên đứa trẻ sẽ có đặc điểm một nửa là của tộc Elf."
Leen tiếp những lời của Hilda. Điều đó có nghĩa là một đứa trẻ sinh ra giữa tôi và Leen hoàn toàn có khả năng là con gái.
"Quỷ tộc cũng vậy. Đứa trẻ được sinh ra sẽ có đặc điểm của quỷ tộc.... Và tôi thì mong đó sẽ là một đứa con gái."
Sakura đang nhăn nhó khi nói điều đó. Tôi hiểu tại sao cô ấy lại mong muốn như vậy. Đơn giản, bởi vì cô ấy không muốn con mình sinh ra sẽ giống như Quỷ vương. Người luôn làm cô ấy cảm thấy phiền phức.
"Cesca đã nói sẽ có một đứa bé trai... Tôi muốn sẽ rèn luyện cho nó thành một kiếm sĩ... "
"Đúng vậy! Tôi cũng muốn dạy bảo nó để trở thành một hiệp sĩ tốt! "
"Tôi cũng muốn có một đứa con trai để có thể luyện tập cùng nó... "
Cả ba người Yae, Hilda và Elze khá hào hứng khi nói về điều đó.
"Tôi có hơi thất vọng khi biết chỉ có một cậu bé trong số chín người chúng ta. "
Khi Linze lẩm bẩm, Yumina mở miệng nói.
"Không, điều đó không hẳn đúng. Điều duy nhất Tiến sĩ nói khi nhìn vào tương lai là tất cả chín người đều có con, trong đó chỉ có một hoàng tử. Nhưng tiến sĩ đâu nói về việc chúng ta sẽ con thứ hai hay không mà. "
"Đó là lý do tại sao có khả năng người con thứ hai sẽ là con trai. Tôi nghĩ không có vấn đề gì nếu điều đó xảy ra đâu. "
Lu vui vẻ nói vào lời nhận xét của Yumina. Không, điều đó có nghĩa là sẽ có hơn 10 đứa trẻ sao...?
Vậy đó có thể trở thành một đội bóng bầu dục thay vì một đội bóng đá rồi, mà tôi nghĩ nếu vậy ta cần phải có người giữ trẻ.... A, có lẽ nào là các Babylon sao?
Chỉ có chín người, nhưng nếu họ được yêu cầu hỗ trợ cá nhân cho mỗi cô vợ tôi thì... Không, không tôi muốn từ chối việc đó. Tôi không muốn con tôi sẽ nhiễm cái tính điên khùng như cô hầu khiêu dâm hoặc cô gái biến thái thích những bé gái đâu! Không có cách nào để một người cứ thích đọc sách cả ngày hay một người chỉ biết ngủ có thể chăm sóc một đứa trẻ. Nghĩ đến thôi đã thấy đủ vấn đề rồi.
Tôi cần phải đảm bảo nguồn nhân lực phù hợp trước khi những đứa trẻ được sinh ra... Cần phải nhanh chóng làm điều đó.
"Ano, Touya"
"Hửm?"
"Làm thế nào để có thể tạo ra một đứa trẻ vậy?"
Sue ngây thơ bất ngờ, không khí trong phòng bị đóng băng ngay lập tức.
Làm cách nào để tôi có thể trả lời câu hỏi đó đây?
"Sue... bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bây giờ, em mười hai rồi. Em có thể kết hôn với Touya-tachi được rồi. "
Đúng vậy. Em ấy đã mười hai tuổi. Không sai. Nếu đó là thế giới cũ của tôi, em ấy sẽ là một học sinh trung học vào năm tới.
"Này Sue, việc "tạo ra một em bé" chị nghĩ nên để mẹ em giải thích thì tốt hơn không phải sao?"
"Ơ? Vậy hả Yumina-anesama? "
Sue dựa vào vai Yumina với một gương mặt hồn nhiên. À, nói đúng hơn thì đó là một khuôn mặt tôi không hiểu gì cả.
Trong thế giới của cũ của tôi, điều này có thể dạy lúc học tiểu học, nhưng có vẻ nó khác ở thế giới này thì phải?
Nói cách khác, nếu là thường dân sẽ có thể học sớm hay muộn bằng cách nhìn vào cha mẹ mình hoặc bạn bè của họ, nhưng sẽ khác khi trở thành một quý tộc. Họ chỉ có thể được dạy bởi một giáo viên hoặc cha mẹ của họ.
Thật ra Yumina, Lu, Hilda ... và Sakura cũng vậy. Họ là hoàng tộc, loại kiến thức đó dường như họ điều biết. Nhưng trường hợp của Sue có thể là đặc biệt.
Mẹ của em ấy bị mù vài năm trước cho đến khi được tôi chữa trị. Nên có lẽ gia đình đã không thể dạy về điều đó.
"...Vậy là bây giờ em không thể biết sao?"
"Dù em có nói vậy thì ..."
Tôi nhìn em ấy ngần ngại trả lời với một gương mặt đỏ. Tôi không thể nói rằng không có thứ như vậy trong điện thoại thông minh, nhưng tôi không nghĩ có thể phơi bày nó ra đâu...
"Làm sao có thể giải thích đây ta!"
"Doban!" Khi tôi mở cửa, thì Cesca và Tiến sĩ Babylon bước vào. Uo!? Cô ấy vừa nói điều đó ngay lúc này! Không lẽ nào? Trong căn phòng này, nó được trang bị một máy nghe lén hả?!
"Hãy để việc đó tôi lo. Tôi sẽ giúp Sue-kun cùng mọi người biết những điều cơ bản."
"Tôi cũng sẽ giúp mọi người hiểu những khái niệm cơ bản đó!"
Sau khi nghe hai người đó nói, tôi liền kéo họ ra hành lang. Đừng tạo thêm rắc rối cho tôi chứ!
"Đừng nói mấy điều đó ra chứ. Nó không cần thiết đâu!"
"Hửm? Cậu không muốn chúng tôi giải thích tỉ mỉ cho Sue-kun hiểu sao? "
"Grừ..."
"Cậu sao vậy?"
"Đây không phải lúc nói mấy người chỉ họ về mấy chuyện đó. "
Hai người nở một nụ cười như mấy con mèo nguy hiểm vậy...!
Đột nhiên, Cesca đưa tôi một cuốn sách.
"Đây là?"
"Tôi mang nó từ thư viện. "
Vậy họ đoán trước được việc này sao? Tại sao lại còn chuẩn bị thứ này chứ?
Khi tôi lật cuốn sách, đó là một cuốn sách đáng ngạc nhiên. Tên nó là Kim Bình Mai à nhầm giỡn đó tên nó là Sách giáo khoa y tế và giáo dục giới tính (Note: Câu này chế tí). Chà nếu vậy thì...
Tôi có một chút lo lắng, nhưng cần phải chấm dứt chyện này càng sớm càng tốt.
"Như cậu thấy, đây chỉ là những điều cơ bản. Cho nên những điều bất thường là không cần thiết. Đó chỉ là một khóa học bình thường không phải sao? "
Tôi biết điều đó nhưng vẫn cảm thấy ngại ngại về việc này.
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Vậy tùy hai người, giờ tôi muốn được yên tĩnh. "
"Vậy chúng tôi sẽ cố hết sức!"
Tôi cảm thấy đau đầu rồi đây. Hiện tại, hãy để phần còn lại cho họ, và tôi trở về phòng riêng của mình. Giờ tôi chỉ muốn được ngủ mà thôi.
Tôi tự hỏi như vậy có ổn không... Tôi rất lo lắng về điều đó... Nếu cần thiết, sẽ tốt hơn tôi chiếu một đoạn video từ điện thoại thông minh của mình cho nhanh (Note: Chú cảnh sát ơi có kẻ muốn chiếu phim người lớn cho trẻ chưa đủ tuổi xem kìa)
Tôi đang đi về phía căn phòng riêng trong khi lo lắng về chuyện đó.
Ngày hôm sau, tôi gặp mọi người vào bữa sáng và Sue trở nên tách biệt với tôi.
Tôi không bị ghét, nhưng ngay khi nói chuyện với tôi mặt em ấy ngày một đỏ hơn. Em ấy cứ liếc nhìn tôi rồi lại chuyển sang màu đỏ. Điều đó cứ lặp lại liên tục.
"Đừng lo lắng, cô ấy chỉ có một chút bối rối thôi."
Leen nói với tôi bằng một nụ cười cay đắng, nhưng khuôn mặt của Leen cũng đỏ không kém. Tôi có cảm giác đáng ngờ rồi đấy, họ cứ liếc nhìn tôi suốt. Tôi giả vờ không thấy nhưng vẫn nghe tiếng thì thầm về một thứ gì đó về "Sáu chín..." và những tiếng thở dài "Fuu ..." rò rỉ từ đó.
Họ đã được nghe giảng cái gì vậy trời!?
Sau đó, phải mất vài ngày để Sue trở lại bình thường. Tôi ước gì rắc rối này sẽ không xảy ra.