Chương 401: Cây lọc khí độc, và Crown Trắng
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
=====================
[Một lâu đài vàng sao?]
Nó có hình dạng giống như một chữ T nằm ngược. Nhưng tôi chắc chắn đây chính là một tòa lâu đài vàng.
Tôi tặc lưỡi trong khi xem những bức ảnh được Bastet gửi về trên điện thoại thông minh của mình. Đây quả thự là một rắc rối lớn.
[Có khi nào Ác thần ở trong đó không?]
Yumina lẩm bẩm trong khi liếc nhìn những bức ảnh.
[Dựa vào những gì Karen-neesan từng nói thì chắc là nó rồi. Có lẽ khi cơn bão thiên thạch xuất hiện, nó đã cùng những thiên thạch khác rơi xuống rồi phát tán "Độc Ác thần" ra khắp Isengard. Anh nghĩ đây chính là cách mà Ác thần ngăn cản chúng ta tiếp cận hắn. Theo như những gì đang thấy, có lẽ hắn vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh đâu...]
[Những bộ xương vàng này có thể chính là những người đã bị "Thực hồn" (Note: Ăn linh hồn)... Nhưng nó hơi khác so lúc trước. Chúng giờ chắc đã trở thành những biến thể rồi]
Leen lẩm bẩm trong khi vuốt cằm.
Các biến thể ăn những linh hồn của người có cảm xúc tiêu cực rồi sau đó chuyển nguồn năng lượng từ những cảm xúc ấy đến cho Ác thần. Những người bị Thực hồn sẽ trở thành những bộ xương tinh thể, hoặc những thây ma tinh thể đi lang thang khắp nơi để tấn công con người.
Những bộ xương tinh thể giờ đây đã chuyển thành màu vàng trở thành những biến thể.
Có lẽ hầu hết những người ở Isenberg đã bị Thực hồn và không lâu nữa những xác chết đó sẽ gia nhập vào đội quân xương người mà Bastet và Anubis nhìn thấy.
[Những bộ xương đó đang làm gì thế? Trông giống như đang đi lang thang không định hướng vậy.]
[Có lẽ chúng đang đi vòng quanh để bảo vệ cái lâu đài vàng đó... Thật may khi chúng ta không cử con người đi trinh sát nơi đó.]
Tôi trả lời Sue, đồng thời cũng tự trấn an bản thân vì đã chọn gửi các trinh sát Golem thay vì những mạo hiểm giả hay lính đánh thuê đến đó. Đúng như những gì tôi dự đoán, nơi đó quá nguy hiểm đối với họ.
[Nếu thủ đô đã ở trong tình trạng đó, thì em nghĩ những người tị nạn sẽ ngày một tăng cho mà coi...]
Yumina nói đúng. Số người chạy trốn từ Isengard đến các quốc gia như Lassei, Strain và Gardio đang tăng lên rất nhiều.
Do Isenberg nằm ở phía Nam, nên các khu vực phía Bắc chưa đến nỗi hỗn loạn. Tuy nhiên, người chạy trốn từ phía Nam đã vượt biển để đến phía Bắc.
Vài người ở phía Bắc nghe nói về khu vực phía Nam đất nước của họ như vậy, cũng hoảng loạn và bắt đầu di cư đến những quốc gia khác. Đa phần những người đi tị nạn này đều là người giàu có.
Lassei, Strain và Gardio đều không chấp nhận tất cả người tị nạn vào biên giới của họ. Để sống, thì cần phải có tiền. Nên chỉ những người giàu mới được chấp nhận ở lại, còn người nghèo thì không.
Người nghèo sẽ chết đói hoặc trở thành những tên trộm khi sang những quốc gia khác. Vì thế cách tốt nhất chính là để họ ở lại Isengard. Đó là những gì các nhà lãnh đạo đã nghĩ.
Nếu tình hình trở nên tồi tệ hơn, thì tương lai chắc chắn sẽ rất là rắc rối...
[Không biết việc nuôi cây chống độc của chú Kousuke thế nào rồi?]
[Nghe nói tiến độ có hơi chậm một chút, nhưng mọi thứ vẫn đang tiến triển rất tốt...]
Khi trở về Bastet và Anubis đã mang theo đất và đá bị nhiễm độc ở Isengard. Tôi đã chuyển chúng cho chú Kousuke cùng thời điểm đó.
Chú ấy nói sẽ làm một số thí nghiệm với chúng. Cho nên tôi rất lo lắng cho chú ấy. Khi hai Golem mới đem những thứ đó về, tôi đã thử cầm một trong những hòn đá bị nhiễm độc và rồi một cảm giác kinh tởm, tê liệt đã chạy khắp cơ thể của tôi.
Tuy là nó không đủ để khiến tôi bất tỉnh, nhưng cái cảm giác tởm lợm đó giống như là đang cầm ruột thối của động vật hay não người trên tay ấy. Nó thật khó chịu, tôi không thích như thế chút nào.
Vì chú Kousuke có Thần tính thuần khiết hơn của tôi, cho nên tôi rất lo lắng về những ảnh hưởng sẽ xảy ra với chú ấy.
Tôi quyết định đi về phía Đông của lâu đài để gặp chú Kousuke. Đó là trung tâm nghiên cứu của chú ấy. Nói là trung tâm nghiên cứu thì cũng hơi quá. Nơi đó chỉ là một nhà kính được tạo thành từ những màng mỏng trong suốt lấy từ những con ma thú thôi.
====================
Có một vài cây non được trồng trong nhà kính này, mỗi cái cây đều được dán ghi chú cẩn thận trên đó.
Chú Kousuke đang đứng trước một cái cây nằm sâu bên trong.
[Chào Touya-kun.]
[Xin chào, Bệ hạ!]
Dưới chân chú Kousuke là Anubis vừa trở về từ Isengard. Cả hai người họ vừa lên tiếng chào tôi.
[Anubis đang làm gì ở đây?]
[Tôi đến để giúp đỡ!]
[À, ta không thể chạm vào những thứ bị nhiễm độc đó, nên đã nhờ anh chàng này đến hỗ trợ đấy mà]
Thì ra là chú dùng cách này để làm thí nghiệm.
Trước mặt chú Kousuke có vài cây non cao khoảng ba mươi cm. Không biết đó có phải là những cái cây dùng lọc chất độc không nhỉ?
[Touya-kun, cháu có biết quang hợp là gì không?]
[Hả? Vâng, tất nhiên rồi. Đó là quá trình thực vật lấy ánh sáng và sử dụng nó để chuyển đổi nước và carbon dioxide thành oxy, phải không...?]
[Đúng vậy. Những cái cây này cũng có chức năng tương tự như thế... Chúng sẽ hấp thụ chất độc rồi chuyển đổi thành khí vô hại. Khả năng của nó giống như bộ lọc vậy.]
Ôi! Đây đúng là một khả năng tuyệt vời. Với những cái cây này thì tôi có thể cứu được vùng đất đã bị ô nhiễm rồi!
[Tuy nhiên, vẫn còn vài vấn đề.... Anubis, hãy cho ta một hòn đá khác.]
[Rõ~]
Chú Kousuke lùi lại một chút và Anubis kích hoạt [Storage] trên vòng cổ của nó. Một hòn đá có kích thước bằng nắm tay rơi xuống. Hòn đá rơi ngay chỗ gốc một cái cây non.
Tôi nhận ra ngay lập tức đó chính là hòn đá bị nhiễm độc. Ngay cả khi chỉ nhìn vào nó cũng đã khiến tôi cảm thấy hơi chóng mặt rồi.
[Cháu hãy dùng "Thần nhãn" để quan sát nó đi.]
Tôi làm theo lời của chú Kousuke và nhìn lại cái cây cùng hòn đá bằng "Thần nhãn". Tôi có thể thấy một hào quang đen trông rất kinh tởm bám vào hòn đá, nhưng nó đang dần dần mờ đi.
Cùng lúc đó, cái cây đang dần dần xuất hiện cái hào quang đen kinh tởm kia. Nó đã hấp thụ hào quang đen từ hòn đá ư.... Một lúc sau, hào quang đen đó biến mất hoàn toàn. Những tia sáng lấp lánh bắt đầu xuất hiện trên những chiếc lá rồi phân tán ra không khí. Không lẽ... đây chính là những ma năng (Note: năng lượng ma thuật) vô hại sao? Vậy là nó đã chuyển đổi Độc Ác thần trở thành một nguồn ma năng vô hại.
[Thật tuyệt vời! Nếu chúng ta trồng những cái cây này quanh Isengard, chúng ta có thể...!]
[Khoan, cháu hãy nhìn kỹ hơn những cái cây đó đi.]
[Hả? A...]
Cây non đó đang bắt đầu héo đi. Một lượng nhỏ chất độc vẫn còn bên trong nó, chẳng mấy chốc cái cây đã héo hoàn toàn. Đất xung quanh cái cây tối sầm lại và chất độc đã lan rộng ra.
[Nếu ta không thể chuyển đổi hết tất cả các chất độc, thì mọi thứ chỉ là vô nghĩa. Loại cây này vẫn chưa hoàn chỉnh đâu. Giờ mà dùng nó thì chỉ làm cho Độc Ác thần phân tán nhanh hơn thôi.]
Chú Kousuke thở dài, trong khi Anubis đào đất bị nhiễm độc lên rồi cất chúng cùng với cái cây bị chết trong [Storage].
Tôi nhặt hòn đá đó lên và rất ngạc nhiên khi không còn cảm thấy gì nữa. Chất độc bên trong đã được thanh lọc hoàn toàn, giờ chỉ cần làm cho bộ lọc của cái cây hoàn chỉnh nữa là được.
[Chú nghĩ mình có thể hoàn thiện loại cây này được không?]
[Ta nghĩ là được. Để có thể hoàn thiện ngay lập tức chỉ cần cho những cái cây này một chút Thần lực thôi... Nhưng ta không thể làm điều đó. Nên đành phải kiên trì làm từng bước một.]
Tôi tin những gì chú ấy vừa nói, dù sao thì sức mạnh của chú Kousuke cũng rất lớn. Thật không may hiện tại chú ấy đang ở dạng nhân hóa, chính vì thế chú chỉ có thể thí nghiệm lặp đi lặp lại từng bước để dần hoàn thiện những cái cây này.
Bên cạnh đó, với sức mạnh của [Alchemy Lab] và các tinh linh, chúng tôi sẽ sớm có thể tạo ra những cây lọc khí hoàn chỉnh để lọc chất độc ở Isengard.
[Rắc rối thật. Nhưng cũng cảm ơn chú đã giúp đỡ cháu.]
[Không có gì đâu. Đây cũng là một phần sở thích của chú thôi. Khi còn ở Thần giới, chú chẳng bao giờ được tận hưởng những cảm giác thú vị như thế này. Nên cứ yên tâm mà giao cho chú.]
Chú Kousuke vừa nói vừa mỉm cười như mọi khi, tạo cho tôi một cảm giác rất bình yên. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có lỗi với chú ấy... Dù sao hiện tại Thế giới này cũng không còn dưới sự bảo hộ của các vị Thần nữa. Cho nên tôi rất biết ơn khi họ đến đây giúp đỡ mình.
Tôi đang nói chuyện với chú Kousuke về kế hoạch trồng cây lọc khí, thì điện thoại thông minh của tôi bỗng rung lên. Đó là một cuộc gọi từ nhà vua của Belfast. Không biết ông ấy muốn nói gì đây?
Tôi mong không phải là cuộc gọi nói về Yamato như những lần trước... Tôi biết ông ấy rất vui khi cậu bé lần đầu biết lật, cao thêm một chút, biết cười... nhưng cũng không cần cập nhật thông tin đó cho tôi mỗi ngày như vậy đâu... Tôi chỉ biết thở dài và nghe điện thoại.
[Alo]
[Alo, Touya-tono hả? Xin lỗi đã làm phiền. Nhưng cậu có thể đến lâu đài Belfast ngay được không? Ta đã tìm thấy một vật gì đó rất lạ nên muốn hỏi ý kiến của cậu.]
[Một vật lạ sao?]
[Chỉ cần cậu nhìn thấy là sẽ biết ngay. Xin lỗi... ta mong cậu sẽ đến sớm...]
Tôi hơi bối rối khi nghe ông ấy nói. Có vẻ thứ đó rất nguy hiểm thì phải...
Vậy là tôi nhanh chóng đến Lâu đài Belfast.
Tôi mở [Gate] và đi đến sân trong của lâu đài. Công tước Ortlinde, cha của Sue em trai của nhà vua đi đến gặp tôi cùng với một nhóm hiệp sĩ theo sau.
[Đã xảy ra chuyện gì vậy?]
[À, có một vật lạ vừa được chúng ta phát hiện nên muốn cho cậu xem đó mà. Chẳng hiểu sao nó lại xuất hiện ở đây nữa?]
Công tước vừa đi vừa giải thích cho tôi.
====================
Alephis là thủ đô của Belfast, thành phố này bao quanh ba hướng Đông, Tây và Nam của lâu đài. Còn hướng Bắc thì có hồ Palette. Đây chính là nguồn cấp nước chính cho người dân ở đây. Cho nên tất cả mọi người đều bị cấm tiếp cận nơi này. Cái hồ này chính là tài sản của hoàng tộc.
Vài ngày trước, một con cá mập một sừng không biết bằng cách nào nó đã vào được cái hồ này. Nhưng mà chuyện này cũng không có gì quá xa lạ với họ. Bởi vì cứ sau vài năm nó lại xảy ra một đấy mà.
Những hiệp sĩ ngay lập tức được cử đến để giết nó. Nhưng trong quá trình giết chết con cá mập, sừng của nó bị gãy và chìm xuống đáy hồ.
Rõ ràng, họ không muốn lãng phí món đồ quý giá như vậy, nên một trong những hiệp sĩ giỏi lặn đã xuống đó lấy lên. Trong lúc tìm kiếm cái sừng, anh ta đã tìm thấy thêm một thứ khác.
[Chúng ta tìm thấy nó ở dưới đáy hồ! Ta không bao giờ ngờ rằng "Nó" lại ở đây.]
["Nó" là cái gì?]
[Cậu sẽ biết khi nhìn thấy nó thôi...]
Công tước Ortlinde mở một cánh cửa phía sau lâu đài.
Đó là cánh cửa dẫn đến cái hồ. Khi bước đến, tôi ngay lập tức bị mê hoặc bởi vẻ đẹp lấp lánh từ hồ Palette.
Rồi tôi đã thấy một vài người đang tập trung bên cái hồ. Có cả Nhà vua đứng ở đó.
[A, Touya-tono! Ở đây này!]
Nhà vua vẫy tay gọi tôi.
Họ đang vây quanh một cái gì đó. Khi chúng tôi đến gần hơn, tôi nhận ra nó ngay... Tôi lập tức tăng tốc. Không thể nào... Đúng là nó....!
(function (){ var urlCB = new Date().getTime(); document.write(''); })()
[Thật không ngờ... lại tìm thấy nó ở một nơi như thế này...]
Giọng tôi nghẹn ngào. Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Thứ đang nằm dưới đất là một con Golem đơn sắc, có hình dáng như một đứa trẻ.
Nó có những đặc điểm mà tôi đã từng thấy trước đây.
Tôi nhanh chóng cúi xuống, nâng cằm nó lên để nhìn vào ký hiệu ở cổ. Vâng, đúng nó rồi. Đó chính là ký hiệu "Crown"
[Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là "Crown" trắng.]
Nó trông khá giống với Noir của Norn và Rouge của Nia. Cơ thể của nó đang bị bao phủ bởi rất nhiều tảo và bùn đất, nên tôi gần như không thể nhận ra màu trắng được nữa... Nhưng tôi chắc chắn chính là nó.
[Tại sao nó lại xuất hiện ở đây và nằm trong ở cái hồ này chứ...?]
[Tôi cũng không rõ. Nhưng có thể nó có liên quan đến trận chiến chống lại Phrase ở Belfast khoảng một ngàn năm trước. Chắc là sau trận chiến nó đã ngừng hoạt động rồi nằm ở đây cho đến tận bây giờ.]
Tàn tích bên dưới thủ đô cổ của Belfast được viết bằng ngôn ngữ của Arcane. Từng đề cập đến một hiệp sĩ đen và một hiệp sĩ trắng đã cùng nhau chống lại lũ Phrase. Tôi nghĩ đó chính là Noir và anh chàng đang nằm ở đây.
Giờ thì nên kiểm tra thử xem nó còn hoạt động không cái đã... Tôi đặt tay lên ngực của Golem và truyền phép thuật của mình vào đó.
[Open]
Những người lính lùi lại khi khoang ngực Golem mở ra. Bộ nó đáng sợ đến vậy à.
Bên trong cũng có một cục gel như những Golem khác, khối G từ từ hoạt động rồi nó nhẹ nhàng phát ra ánh sáng màu xanh lá cây.
Tôi tính chạm vào khối G, nhưng khi ngón tay tôi tiếp xúc với gel, một chuyện đã xảy ra.
[[Người kích hoạt không phù hợp. Chuỗi R kích hoạt, chế độ ngủ đông tiếp tục. Kích hoạt hệ thống tự vệ]]
[Cái gì?!]
Một giọng nói kỳ lạ và máy móc được phát ra từ bên trong con Golem. Tầm nhìn của tôi ngay lập tức chuyển sang màu trắng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
[Hửm...?]
[Hả?]
[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao hai người im lặng thế?]
Khi tôi mở mắt ra thì đã thấy chú Kousuke và Anubis trước mặt.
Tôi nhìn xung quanh bối rối. Tôi đang ở trong nhà kính của chú Kousuke, với một hòn đá trong tay. Đây có phải là hòn đá đã được lọc khí độc lúc nãy...?
Gì đây? Chuyện gì đã xảy ra thế này? Chẳng lẽ... mình đã bị dịch chuyển?
[Hừm. Ta hiểu rồi. Có lẽ chính là "Modification" đây mà. Touya-kun hãy bình tĩnh lại đi.]
[Hả? Vâng]
"Modification" là gì? Vậy là chú ấy biết chuyện gì đã xảy ra sao?
Đợi đã, tại sao tôi lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra với "Crown" trắng?
Đầu tôi quay cuồng với rất nhiều câu hỏi xuất hiện. Chú Kousuke vừa bảo tôi bình tĩnh lại, nên tôi quyết định làm theo lời khuyên của chú ấy.
[Những gì đang xảy ra là... cháu đã bị trúng "Modification". Kẻ nào đã làm điều đó với cháu vậy?]
[Hả. Cháu không biết... K-không lẽ là...]
Tôi đã thuật lại mọi chuyện cho chú Kousuke nghe kể từ lúc rời khỏi đây. Với tình trạng hiện tại tôi không thể nói chuyện một cách trôi chảy được. Sau khi kể xong, tôi đã nhờ chú ấy giải thích cho mình biết những gì đang diễn ra.
[Ta hiểu rồi. Vậy là chính "Crown" trắng đã làm chuyện này]
[Xin lỗi... nhưng chú có thể giải thích cho cháu hiểu rõ hơn không?]
[Chà... nói một cách đơn giản. Ta đoán nó đã thiết lập một hiệu ứng "không xảy ra" lên cháu rồi.]
[Đó là cái gì?]
Tôi đang rất bối rối. Tại sao lại "không xảy ra" được chứ?