Chương 2: Nhất kích tất sát
Chương 2: Nhất kích tất sát
Ánh mắt Tích Vô Hậu vô cùng đắc ý, đưa tay sang người Khiết Đan kia, cười nói:
– Vị này là danh tướng Đại Kim đế quốc Hạ Hầu Liệt đại tướng quân, vừa rồi hoạt động một chút, là để cho đám dân mất nước đáng thương các ngươi được mở rộng tầm mắt.
Mọi người trong lòng giận dữ, muốn chế nhạo Tích Vô Hậu cũng là người nước Tống, lại làm chó săn nước khác, nhưng sợ uy thế của Hạ Hầu liệt vừa rồi, cho nên không ai dám lên tiếng.
Lý Long Đại hừ một tiếng, cũng không nói chuyện. Tích Vô Hậu lại chỉ vào tên lạt ma áo đỏ kia nói:
– Vị này là Tây Tạng lạt ma Khách Lạp Đồ, là cao thủ Mật tông.
Sau đó lại chỉ vào người tộc Nữ Chân kia nói:
– Còn vị này là cao thủ Nữ Chân bộ, Hoàn Nhan Trạc tiên sinh.
Lý Long Đại “ấy” một tiếng. Nguyên lai Hoàn Nhan Trạc này võ công rất cao, từng vào Trung Nguyên một lần, đánh bại sáu đại danh gia võ thuật của Trung Nguyên, tính tình âm hiểm tàn độc, tự xưng là môn chủ Ưng Trảo Thác Cốt môn của Nữ Chân, từ khi vào Trung Nguyên chưa từng gặp đối thủ, sau đó gặp phải Giang Nam danh hiệp Phương Chấn Mi, ba lần chiến đấu đều thất bại, mới chạy về Nữ Chân bộ. Lý Long Đại thấy Tích Vô Hậu đối xử với Hoàn Nhan Trạc còn không lễ độ bằng đám người Kim thái tử và Hạ Hầu Liệt kia, trong lòng càng kinh nghi.
Tích Vô Hậu lại chỉ vào hai người Mông Cổ kia nói:
– Hai vị dũng sĩ Mông Cổ này là người hầu của nước Đại Kim, Kim thái tử xem trọng cho bọn họ làm hộ vệ tướng quân. Vị này tên là Hô Tang Khắc, còn vị kia là Hô Tang Các, danh hiệu là “Thần Dũng Nhị Đại Tướng”. Nước Tống các ngươi cũng không có dũng sĩ như vậy.
Lý Long Đại cố nén lửa giận trong lòng, nói:
– Bảy vị đại giá quang lâm là vì chuyện gì, xin hãy nói rõ!
Tích Vô Hậu cười âm hiểm nói:
– Rất đơn giản, mấy vị này là cao thủ võ lâm. Kim thái tử có thiên quân vạn mã, nhưng ngài khinh thường dùng binh mã tới hù dọa các ngươi. Các ngươi cũng là người võ lâm, hiện giờ ta chà đạp đại kỳ quân Tống các ngươi, các ngươi có phục cũng không cần lên tiếng, còn nếu không phục thì cứ lên đánh, nhưng quyền cước đao thương không có mắt, sống chết không oán người được.
Tích Vô Hậu vừa nói xong, Lý Long Đại liền tỉnh ngộ cả giận nói:
– À, hóa ra chư vị đến chỉ để lãnh giáo võ công Trung Nguyên.
Hoàn Nhan Trạc bỗng nói:
– Ta thấy võ công Trung Nguyên cũng chẳng có gì tài giỏi.
Lý Long Đại tức giận. Ngũ Trầm Thạch nói tiếp:
– Võ công Trung Nguyên mặc dù chẳng có gì tài giỏi, nhưng ngày trước đuổi các hạ đến quan ngoại vẫn là người Trung nguyên.
Gương mặt quái dị của Hoàn Nhan Trạc đột nhiên biến sắc, hóa ra năm đó hắn bại dưới tay Phương Chấn Mi, cảm thấy vô cùng nhục nhã, lúc này Ngũ Trầm Thạch lại ngang nhiên ở trước mặt Kim thái tử nhắc tới, khiến hắn rất tức giận, lập tức hét lên một tiếng, giống như cú đêm, trong nháy mắt đã đến trước mặt Ngũ Trầm Thạch.
Ngũ Trầm Thạch đã sớm phòng bị, liền quát lên:
– Cầm tới!
Một tên tùy tùng phía sau lập tức cầm một thanh trường côn ném về phía Ngũ Trầm Thạch.
Ngũ Trầm Thạch vừa chụp lấy trường côn, “vù vù vù” liên tục đánh ra bốn côn, bóng côn như núi bao trùm lấy Hoàn Nhan Trạc.
Hoàn Nhan Trạc cười lạnh, vừa ra tay đã bắt được thân côn.
Côn pháp của Ngũ Trầm Thạch đã có được tinh túy của “Phong Ma trượng pháp”. “Phong Ma trượng pháp” vốn kỳ dị tốc độ, Ngũ Trầm Thạch đã học được bảy thành, ngoài ra còn có sự mãnh liệt vững vàng của “Đạt Ma côn pháp”, nhưng lần này lại bị người ta một tay bắt lấy, hơn nữa không rút ra được, đây vẫn là lần đầu gặp phải.
Ngũ Trầm Thạch biến sắc, dùng sức rút mạnh.
Hoàn Nhan Trạc cười lạnh một tiếng, đột nhiên buông tay.
Ngũ Trầm Thạch dùng sức rất lớn, không phản ứng kịp, nhất thời không đứng vững được, ngã về phía sau bảy tám bước.
Hai chân Hoàn Nhan Trạc không động, nhưng đã đột ngột xông đến gần Ngũ Trầm Thạch.
Ngũ Trầm Thạch dù sao cũng là đại gia côn pháp, lập tức lật tay một cái, một côn đập xuống đầu đối phương.
Đây chính là tấn công lúc đối thủ không phòng bị, chuyển thủ thành công.
Nhưng côn đi được nửa đường chợt nứt làm ba, cùng lúc đó Hoàn Nhan Trạc đã xuất trảo. Lý Long Đại vừa thấy không ổn, lập tức nhảy ra.
Nhưng đã không còn kịp, Hoàn Nhan Trạc lui lại, Ngũ Trầm Thạch ngã xuống, giữa ngực có thêm một cái lỗ máu, trái tim lại bị Hoàn Nhan Trạc móc ra.
Nguyên lai trường côn của Ngũ Trầm Thạch bị Hoàn Nhan Trạc dùng sức chụp lấy, thân côn đã bị ép vỡ, lúc Ngũ Trầm Thạch dùng sức đánh xuống thì lập tức vỡ tan. Hoàn Nhan Trạc nắm bắt thời cơ, một kích lấy mạng đối phương.
Tam tiêu đầu Thái Bất Bình của Hoài Dương tiêu cục bị hai người Mông Cổ kia kẹp chết, còn nhị tiêu đầu cũng trong hai chiêu chết dưới tay Hoàn Nhan Trạc, người của Hoài Dương tiêu cục bình sinh chưa từng thấy cách đánh chết người như vậy.
Cho dù Lý Long Đại nhẫn nại tốt đến mấy cũng không nhịn được nữa, liền hét lớn:
– Vương kỳ này là của Đại Tống ta, đất đai này là của ngàn vạn người Trung Quốc, tiêu cục này là của ta, các ngươi làm nhục vương kỳ ta, giết người ở chỗ này, ta liều mạng với các ngươi!
Lập tức thủ thế “Hàng Thiên chưởng” phi thân lao tới.
Thân hình hai tên Mông Cổ kia chuyển động, trái phải bao vây. Lý Long Đại đột nhiên rung động, hai tay từ một phương hướng cực kỳ bất ngờ vươn ra, đánh vào người Hô Tang Khắc và Hô Tang Các ở hai bên.
Hô Tang Khắc và Hô Tang Các sững sốt, lui ra hai bước, lại hét lên xông tới. Lý Long Đại vừa thấy song chưởng trúng mục tiêu, trong lòng mừng rỡ. Bộ chưởng pháp này của y gọi là “Hàng Thiên chưởng”, bởi vì y xuất chưởng kỳ dị, chưởng lực thâm trầm, cho dù trời có linh thiêng cũng phải sợ mấy phần, cho nên người giang hồ gọi là “Hàng Thiên chưởng”.
Lý Long Đại vừa thấy một kích đắc thủ, cho rằng ít nhất có thể khiến Hô Tang Khắc và Hô Tang Các ngã xuống không đứng dậy nổi, không ngờ hai người này chỉ lui hai bước, lại giống như chẳng có chuyện gì xông tới.
Thực ra Hô Tang Khắc và Hô Tang Các này từ nhỏ đã đấu sư giết hổ, sức lực cực lớn, hơn nữa mình đồng da sắt, thậm chí đao thương không vào. Lý Long Đại có thể một chưởng đánh lui bọn họ hai bước, đã là từ khi bọn họ vào Trung Nguyên đến nay lần đầu bị ép lui, do đó thú tính nổi lên, toàn lực đánh giết Lý Long Đại.
Võ công của Lý Long Đại dù sao cũng caohơn Thái Bất Bình và Ngũ Trầm Thạch rất nhiều, Hô Tang Khắc và Hô Tang Các tấn công một vòng đều bị y tránh khỏi, lại nắm được sơ hở, tay trái chụp lấy cổ tay trái Hô Tang Khắc, tay phải dùng sức nhấn vào khuỷu tay đối phương một cái, muốn dùng Cầm Nã thủ pháp của “Hàng Thiên chưởng” nghiền đứt gân cốt tay trái của tên đã man này.
Không ngờ vừa phát lực, tay trái Hô Tang Khắc không hề bị bẻ gãy, ngược lại chấn cho hai tay Lý Long Đại tê dại. Lý Long Đại trong lòng cả kinh, Hô Tang Các đã đánh tới một quyền. Lý Long Đại không kịp né tránh, đành phải dùng “Hàng Thiên chưởng” đón đỡ.
Sau một tiếng “bình”, Lý Long Đại bay ra xa một trượng, chấn động đến huyết khí dâng trào, lồng ngực khó chịu, biết rõ không thể coi thường hai tên này, căn bản không thể đấu sức.
Lúc này Hô Tang Khắc và Hô Tang Các lại bao vây tới, vung quyền công kích. Lý Long Đại thi triển thân pháp “Hàng Thiên Du Long” giao đấu, mỗi khi bắt được sơ hở liền toàn lực phản kích, mặc dù thỉnh thoảng đánh trúng mục tiêu, nhưng bản thân lại bị chấn đến đầu óc lùng bùng, lập tức không dám sơ ý, đành phải dựa vào thân pháp xảo diệu vòng quanh chiến đấu. Tuy bị rơi xuống hạ phong, nhưng Hô Tang Khắc và Hô Tang Các nhất thời cũng không làm gì được y.
Có điều trong lòng Lý Long Đại càng đấu càng sốt ruột, đám tiêu sư trong cục kia cũng càng nhìn càng kinh hãi, nhưng tự biết tài không bằng người, nếu xông lên chỉ sợ còn không đủ nửa chiêu của Hoàn Nhan Trạc, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Hạ Hầu Liệt thấy Hô Tang Khắc và Hô Tang Các đánh lâu không thắng, lộ ra vẻ không vui. Tích Vô Hậu vừa thấy, liền nhìn vào trong trận rít lên một tiếng, nói mấy câu mọi người nghe không hiểu.
Hai võ sĩ Mông Cổ kia lập tức lui lại. Tích Vô Hậu phi thân vào trong trận, nhìn Lý Long Đại cười nói:
– Lý tiêu sư quả nhiên tài giỏi, để kẻ không có đời sau như ta đến lĩnh giáo ngươi mấy chiêu!
Hai mắt Lý Long Đại trợn trừng, nói:
– Hán gian, ngươi tới tìm chết, đúng là rất tốt!
Hai tay lập tức triển khai “Hàng Thiên chưởng” đánh tới, giao đấu với Tích Vô Hậu.
Lúc này Kim thái tử đang dạo bước đột nhiên dừng lại, hờ hững nói:
– Ta mệt rồi.
Lúc nói lại nhìn về ráng chiều phía tây.
Hạ Hầu Liệt lập tức cung kính nói:
– Vâng!
Hắn đột nhiên lao tới, xông vào vòng chiến, hai ngón tay nhanh chóng móc vào mắt Lý Long Đại, đồng thời một chưởng đẩy Tích Vô Hậu ra.
Lý Long Đại lập tức cúi đầu. Song chỉ của Hạ Hầu Liệt lại đổi thành chưởng, từ trên đánh xuống.
Lý Long Đại giật mình, vội đưa hai tay lên chống đỡ.
Chưởng thế của Hạ Hầu Liệt đánh xuống đột nhiên thu lại, tại khoảnh khắc hai tay Lý Long Đại giơ lên, bàn tay của Hạ Hầu Liệt đã hoàn toàn cắm vào sườn phải đối phương.
Lý Long Đại ngẩn người. Hạ Hầu Liệt đã rút tay trái, trở lại bên cạnh Kim thái tử, lễ độ cung kính nói:
– Thuộc hạ đã làm xong rồi.
Lúc tay phải của Hạ Hầu Liệt đẩy Tích Vô Hậu ra, tay trái đã dùng một chiêu ba lần biến hóa giết chết Lý Long Đại. Tích Vô Hậu vừa thấy Hạ Hầu Liệt xuất thủ, vội vàng lui ra, vừa đứng vững thì đã thấy Hạ Hầu Liệt trở về vị trí ban đầu, Lý Long Đại hai mắt trợn trừng, từ từ ngã xuống.
Toàn bộ người của Hoài Dương tiêu cục đều ngây ra, không nói được tiếng nào.
Chỉ nghe Kim thái tử kia nói:
– Chúng ta trở về thôi…
Kim thái tử đi đầu, Hô Tang Khắc và Hô Tang Các đoạn hậu, bảy người chậm rãi rời đi. Mọi người trong cục lại không ai dám ra tay ngăn cản…
Trên đất chỉ có ba thi thể Lý Long Đại, Ngũ Trầm Thạch và Thái Bất Bình, bọn họ đều chết không nhắm mắt.