Chương 7-2: Ngày Ramen (phần 2)
Đám lều báo với hàng trăm camera đang chầu chực trước cửa nhà Lee Huyn.
Chẳng khác nào U23 Việt Nam xuống sân bay sau chiến tích Thường Châu lịch sử!
“Ê, tránh ra coil”
“Đứng đúng khu vực dành cho camera đi”
Các phóng viên phỏng vấn từng khách mời tới nhà Lee Huyn.
“Cuối cùng cũng tới nơi, tôi đến từ Amsterdam. Đây là lần đầu tôi được ăn ramen của Hàn Quốc... Thật vinh dự.”
“Ngày hôm nay thật tuyệt vời, một ngày đặc biệt. Tôi sẽ có chuyện để kể cho lũ trẻ ở nhà. Cha của chúng nó được ăn ramen do chính Weed-nim nấu! Nhân tiện thì đám con của tôi đều mơ ước trở thành người như Weed-nim.”
“Giấc mơ của tôi nay đã thành hiện thực. Tôi nghĩ là tôi sẽ tận hưởng một bát ramen ngon tuyệt.”
Tất cả các khách mời đều trả lời phỏng vấn trước khi bước vào trong ngay trước bữa trưa.
Sự xuất hiện của Oberon là sáng chói trong số tất cả mọi người.
“Xin chào. Tôi là Oberon.“
Một chàng trai trẻ với mái tóc vàng óng, hồ hởi chào hỏi Weed cùng với một nụ cười tươi trên khuôn mặt.
Anh ta đẹp trai y như những mẫu ảnh trên tạp chí và các chương trình truyền hình.
“Thật sự là Oberon-nim đấy à?”
“Phải, thật vinh dự khi được gặp anh. Weed-nim.”
“Anh nói tiếng Hàn trôi chảy quá.”
“Tôi có vài thú vui ấy mà.”
“Thú vui sao? Vậy thì anh có thể nói được những ngôn ngữ khác không?”
“Được, tôi có thể nói tiếng Trung, tiếng Nhật và tiếng Pháp.”
Anh ta có ngoại hình điển trai và thậm chí còn thông minh nữa!
Rất nhanh chóng, bàn ghế được xếp ra sân và mọi người đều ngồi ăn món mì của Lee Huyn.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Món ramen của Lee Huyn rất đặc biệt, nước dùng được nấu với cua, dầu cá và nhiều loại hải sản khác.
Vấn đề là nó quá ngon.
“Agh! Cay quá!”
“Ôi mẹ ơi. Cay quá thể, nhưng tôi không thể ngừng ăn vì nó quá ngon”
“Bít tết tuổi tôm. Tôi có thể ăn ramen từ giờ cho tới hết đời nếu nó ngon thế này.”
Hương vị phá vỡ mọi rảo cản vị giác trên toàn thế giới.
Nó thỏa mãn vị giác một cách hoàn hảo và trôi tuột xuống cổ họng, mang đến một cảm giác đủ đầy không thể nào diễn tả nổi.
- Phải, mọi người đã làm rất tốt.
Các bạn đã sống rất tử tế cho đến giờ.
Cuộc sống sẽ mang lại sự khó nhọc nhưng đi kèm theo đó sẽ là những thành quả ngọt ngào.
Hãy cứ giữ vững tâm thế tốt nhất mà bước tiếp.
Vị của nước dùng như mang lại một thông điệp cho tâm hồn!
Một thìa đầy nước dùng sâu sắc như cuộc đời.
28 người còn ngồi lại sau khi họ húp sạch bát của mình. Kimchi và củ cải muối cũng đã bị chén sạch.
“Liệu... có còn ramen nữa không?”
Ai đó cẩn trọng hỏi.
Lúc này, ramen là thứ tồn tại duy nhất, những thứ khác có hay không cũng đếch quan trọng.
Tất cả đều cực kỳ thèm một bát ramen nữa.
Trán của Lee Huyn nhăn lại, nhưng cậu vẫn còn lí trí:
Họ đã chiến đấu ở những nơi rất xa xôi và thật máu lạnh khi cậu chỉ nấu cho họ một bát mì.
“Nếu mọi người có thể đợi một chút, tôi sẽ mang thêm ra.”
“Hurray!”
“Cảm ơn Weed-nim!”
Ramen được nấu thếm với một màn hö reo lớn.
Mọi người chén sạch bát thứ hai và thứ ba ngay khi nó được mang ra.
Trán của Lee Huyn dần dần nhăn lại, nhưng mỗi khi ramen tới họ đều thổi mì và ăn điên cuồng.
Khi dạ dày đã chất đầy mì, họ bắt đầu nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên họ gặp gỡ ngoài đời thực, nhưng họ rất thân khi ở trong Royal Road.
“Được đớp Ramen hết rồi, hẳn là mọi người đều phản đối việc Weed-nim chọn class Sculptor nhỉ?”
“Chọn class Chief thì vô đối mẹ luôn”
“Đám Hermes sẽ giương cờ trắng đầu hàng sau khi được ăn Ramen Đống nấu”
“Trong Royal Road làm gì có Ramen. Thay bằng súp hải sản đi”
“Đấng thì cái gì chẳng làm được. Mì thì dùng bột, còn nước dùng thì dễ ợt”
“Sử dụng những nguyên liệu tinh tế nhất từ Royal Road, món này sẽ là số một.”
Kỹ năng 'nấu ăn' của Lee Huyn đã rất nổi tiếng, và trong tất cả các món, món ăn ngon nhất là ramen.
Khi cậu còn nhỏ, cậu luôn nấu những món ramen rẻ nhất.
Cậu ăn nó vào bữa sáng và bữa tối, luôn luôn nghĩ xem làm sao để nó có thể ngon hơn, làm sao để giữ cho mì còn dai và ngấm nước chỉ bằng việc khuấy đũa.
Cậu dồn tất cả công sức vào một gói mì.
Chính những tinh túy về hương vị đó đã được mời cho những người ở đây.
***
Bữa tiệc ramen lẽ ra nên kết thúc với việc mỗi người ăn một bát!
Có những người quái vật tới mức ăn hơn 3, 4 gói, thậm chí 7 gói mì.
Họ hết mì giữa chừng và Lee Hayan phải chạy ra cửa hàng mua thêm hai thùng mì nữa.
“Wow.. Làm clip ăn rồi đăng lên mạng đi. Tha hồ tiền luôn”
“Hansen-nim. Anh tới từ Hà Lan phải không? Ở bên đó anh không được ăn nơ à”
Và bữa tiệc khiến Lee Huyn buồn phiền cuối cùng cũng kết thúc và Seoyoon mời mọi người nước cam.
“Tôi không biết vị nó ra sao. Nhưng đích thân tôi ra tay vắt nước đó.”
“Làm sao mà chúng tôi có thể nhận vinh dự này..."
Trong số những người ở đây, tất cả đều là nam chỉ trừ hai người.
Họ nhận lấy ly nước cam bằng cả hai tay như thể được ban phước.
Lee Huyn quá mệt mỏi với việc nấu hơn 100 phần ramen, nhưng cậu vẫn ngồi xuống bên cạnh Lopez, hay còn biết với cái tên Oberon trong Royal Road.
Lopez nhìn xung quanh và nói.
“Đây thực sự là một ngôi nhà ấm cúng."
“Tôi đã phải bỏ rất nhiều công sức vào nó”:
Lee Huyn thường xuyên tự tu sửa nhà mình.
Cậu mua cây cối và gạch về để trang trí, và cậu cũng xây nhà cho đám gà và con chó,
Không có một góc nào không có dấu tay của cậu, nhưng cậu chưa bao giờ thấy hài lòng 100%.
Kể cả với những người hài lòng với những ngôi nhà đơn giản cũng sẽ nghĩ vậy sau khi thấy ngôi nhà tuyệt đẹp của Seoyoon ở bên cạnh.
“Tôi cũng muốn xây một căn nhà nhưng tôi chưa có cơ hội.
“Vậy sao? Ừ thì.. không dễ để mua đất và xây nhà nhỉ.”
Weed đồng tình với Oberon.
Khi cậu từng sống trong một căn nhà thuê dưới hầm, cậu mong ước có một căn nhà của riêng mình.
Một mong ước quá lớn khi đó.
“Tôi giờ đang sống trong một căn nhà xập xệ mà tôi thừa kế lại từ gia đình.”
“Nó bạo nhiêu tuổi rồi?”
“Cũng khoảng 150 năm rồi.”
Lee Huyn cảm thấy một cảm giác tồi tệ khi nghe Lopez kể.
Thông thường, một căn nhà 150 năm tuổi sẽ trông như một căn nhà bỏ hoang chỉ chờ đổ sụp bất kì lúc nào. Dẫu vậy, cậu nghe được một chỉ tiết rằng đây là một căn nhà được truyền lại qua nhiều thế hệ.
“Một miếng đất rộng cỡ 2 sào hả?”
“Sào à? Tôi không quen dùng đơn vị đo lường của VN cho lắm. Nó khoảng 290 mẫu Anh”
“290 mẫu Anh... Thật là một con số lớn, có thể bởi vì đó là một căn nhà cổ.”
Weed lấy điện thoại ra ngay lập tức và bấm mở máy tính.
Kết quả thật điên rồ. 1,1 triệu m2.
“290 mẫu Anh thật sao?”
“Phải.”
“Một ngôi nhà xây trên một mảnh đất khổng lồ vậy sao? Bộ gia đình ơnh có trang trại nữa hả?”
“Tôi có nuôi ngựa. Ngoài ra còn có một đường băng nữa.”
“Đường băng sao?
Lee Huyn nghe thấy một từ lẽ ra không nên nằm trong một căn nhà.
“Anh có máy bay ở nhà mình chứ?”
“Tôi có một bức ảnh nó đó. Anh muốn xem không?“
Lopez chìa ra bức ảnh ngôi nhà của mình chụp bằng điện thoại.
Đó không phải là một ngôi nhà với mảnh vườn dễ thương như căn nhà tại Hàn Quốc.
Đó là một bức hình chụp từ trên máy bay và trong những bức hình đó có một đường băng, ba cái máy bay và một khu vườn khổng lồ cùng lâu đài.
“Đây là nhà anh sao?”
“Tôi có nhà tại Florida, LA và San Francisco nữa, nhưng đây là căn nhà của gia đình tôi.”
Lopez thực sự khủng khiếp, một tỉ phú Mỹ!
“Không khó hiểu sao anh ta không quan tâm tới việc lên hình."
Sao anh ta phải bận tâm tới việc kiếm và tiêu một khoản tiền nhỏ nhặt từ các buổi phỏng vấn hay quảng cáo nhỉ? Nó còn chẳng đủ cho anh ta bơm đầy xăng cho máy bay nữa.
“Nếu mình giàu như gã này, mình sẽ không tiếc mà chỉ thêm 200 won cho việc mua muối. Tại sao phải lo tiết kiệm làm gì? Mình chẳng thể nào tiêu hết được dù có cố đến đâu.”
Lee Huyn không thể chịu được nỗi đau từ sự đố kỵ dần lớn lên trong bụng cậu.
“Vậy tại sao anh lại tới tận Hàn Quốc chỉ để ăn ramen?”
“Haha. Phải, là vì anh mời tôi mà..."
“Ở nhà anh không có Ramen à?”
Dù anh ta có giàu đến đâu; đối với Weed, anh ta chỉ là một thảm họa đã ăn hết 7 gói ramen!
***
Vào lúc Weed đăng nhập vào Royal Road, tình hình lục địa đã tệ hơn nhiều.
Lúc này, Thor, vương quốc Dwarf đã bị Kaybern tấn công.
“Hết cả rồi. Mỏ của tôi...”
“Nhà của tôi bị phá hủy rồi."
Lúc này, họ vẫn sống sót, nhưng cơn thịnh nộ của Kaybern chỉ vừa mới bắt đầu và các Dwarf đã bắt đầu di cư khỏi Thor.
Các Spartoi từ hang ổ tản ra đủ mọi ngóc ngách của lục địa và triệu tập thêm quái vật.
Seoyoon bồi thường thỏa đáng cho các Dwarf và giúp họ định cư.
“Một con rồng đang tái định hình lại bản đồ..
Mình không biết mọi thứ sẽ kết thúc ra sao nữa.”
Việc nhiệm vụ của tộc Dwarf xuất hiện, tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn.
“Các thành phố lớn bị phá hủy, các thảm họa và số lượng quái vật tăng lên. Chúng ta có thể chịu đựng được vào lúc này, nhưng khi nào nó sẽ chấm dứt.”
Trong quá khứ, Giáo hội Embinyu từng cố gắng thống trị hoàn toàn Lục địa Versailles.
'Weed đã có thể tránh được tình cảnh khủng khiếp đó nhờ các nhiệm vụ, nhưng nếu không nhờ có nó, toàn bộ lục địa hẳn đã bị chúng kiểm soát.
“Guild Hermes cố gắng chặn chúng nhưng... Kể cả mình cũng không thể hạ gục chúng nếu không nhờ nhiệm vụ đặc biệt đó. Chẳng phải Guild Hermes cũng đã gắp khó khăn nếu Giáo hội Embinyu có một sức mạnh bí một nào đó sao?”
Sẽ là một cảnh tượng hùng vĩ khi cả hai phe đó giao tranh, nhưng chắc chắn rằng Giáo hội Embinyu là một mối nguy hiểm cho lục địa.
Giờ đây, không ai muốn lục địa bị phá hủy bởi con rồng, nhưng điều đó rất dễ xảy ra.
Trong Royal Road, bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra bất kì lúc nào.
“Tại sao cứ phải lúc này? Cuộc sống chỉ vừa mới dễ dàng hơn mà.”
Nếu như con rồng không thể bị ngăn chặn, cả thế giới sẽ gắp kết cục thảm khốc.
Sự khẩn cấp của nhiệm vụ Đấng Cứu thế không phải ngẫu nhiên, khi mà những đòn tấn công liên tiếp từ Kaybern gây ra một mối hiểm họa cho toàn thế giới.
Những suy nghĩ nẵng tu của Weed bị chen ngang vào lúc đó.
- Mapan: Anh đây rồi! Hàng hóa đang trên đường tới Cao nguyên Ulgor.
Lượng kho báu khổng lồ cướp được từ hang của Kaybern!
Miệng của Weed nở một nụ cười lớn.
“K-hu-hi. Cậu chăm sóc cái đống đó tốt chứ”
- Mapan: Tất nhiên rồi. Dù cho một vài các Dwarf có tâm địa khác.
Báu vật của rồng thực sự quá hấp dẫn và có nhiều Dwarf tham lam trong nhóm.
Trong hang ổ tới đám cháy rừng là một thảm họa, và một vài kẻ đã trộm một ít kho báu trong chuyến đi nhưng phần lớn đều bị phát hiện sau khi xem lại băng ghi hình.
Một vài kẻ may mắn lọt lưới, nhưng cũng chẳng thể làm gì
“Tôi sẽ tới ngay.”