Chương 01: Khoảng lặng trước cơn bão
Chương 01: Khoảng lặng trước cơn bão
Bài thi cuối năm kết thúc được vài ngày thì cũng vừa vào tháng Ba.
Ai nấy đều lo lắng tới ngày thứ Hai thông báo kết quả.
Vì ngộ nhỡ điểm liệt thì mình sẽ buộc phải thôi học.
"Sensei, bây giờ sẽ công bố phải không ạ!?"
Ike sốt ruột không thể ngồi im, cậu ta rướn lên thành bàn mà nghe chủ nhiệm Chabashira nói.
"Đừng hấp tấp như thế. Một phút nữa thôi là sẽ rõ."
Chabashira làm động tác như thường lệ, trải tờ giấy to bản mà cô mang vào trước đó ra.
Thường thì trường hoàn tất việc công bố trên các thiết bị điện tử như điện thoại và bảng tin, tuy nhiên kết quả của bài kiểm tra viết liên quan đến việc đuổi học được công bố theo cách này.
"Có làm được bài không? Ike."
"C… cái đó thì, em đã học thục mạng rồi, cơ mà…"
"Học thục mạng cơ à, thế sao còn bất an vậy?"
Cảm thấy ngạc nhiên hơn là kỳ lạ, Chabashira cất tiếng cười.
Đối với Ike, người bình thường luôn đạt điểm thấp mà nói, hiển nhiên cậu ta vẫn thấy lo dù có học bao nhiêu chăng nữa.
"Sudou thì sao, mọi lần em toàn tranh vị trí đội sổ."
Thật sự mà nói đây là học sinh chắc chắn bị sự bất an chi phối nhiều nhất.
Cho đến giờ, không quá khi nói cậu ta giữ vị trí thấp nhất trong hầu hết các môn. Chabashira đã nghĩ sẽ nhận được câu trả lời tương tự Ike, tuy nhiên lời đáp nằm ngoài dự tưởng của cô.
"…chí ít thì em còn có tự tin. Tuyệt đối không bị điểm liệt đâu."
"Vậy à?"
Sudou chẳng có điểm mạnh gì ngoài thể thao, nhưng biểu cảm và giọng nói đó lại cho thấy một sự tự tin có nguyên do.
Tất nhiên cậu ta cũng có một chút lo âu như Ike.
Tuy vậy, những nỗ lực vượt qua lo âu và kinh nghiệm đã mang lại cho Sudou sự tự tin.
Kiến thức được tiếp thu thông qua việc học đi học lại nhiều lần với Horikita. Khác với kiến thức được nhồi nhét trong một đêm. Đây là kiến thức được vun đắp dần dần vào tâm trí.
Là người kèm Sudou học, sắc mặt của Horikita không u ám chút nào.
Mà, dù vậy có vẻ cô ấy không thích Sudou tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
"Fu… Nhìn đám nhóc các em trưởng thành như vậy quả là thú vị. Không thể biết được ai sẽ tiến bộ. Trái ngược với dự đoán của tôi. Giờ thì công bố kết quả mà các em đã mong chờ thôi nào."
Kết quả bài kiểm tra của mọi người được đính lên bảng.
Sau đó, Chabashira sẽ kẻ một đường phân tách điểm liệt.
Cái tên dưới đường kẻ đó sẽ bị buộc thôi học.
"Kết quả lần này—"
Chabashira cầm chiếc bút đỏ, ép chặt mép tờ giấy và kẻ một đường nằm ngang.
Đường màu đỏ định mệnh.
Dưới đó—không có tên một ai.
Tức là…
"Tất cả đều đã vượt qua một cách xuất sắc. Đây là kết quả tốt nhất từ trước đến giờ."
Chabashira công bố toàn thể lớp C chúng tôi đều đã vượt qua bài thi.
"Ngon!"
Người đầu tiên gào lên là Ike.
Hiển nhiên là sợ hãi rồi. Tại sao ư, bởi vì điểm tổng của Ike là thấp nhất.
"Ya, thắng chắc rồi nhá. Hahahha…..nguy hiểm vồn"
Vừa nhìn lại chỗ tên mình ở tình trạng đường đỏ ở ngay dưới cu cậu vừa nói.
"Tao ấy nhá, ngay trước ngày thi mới học có một tẹo thôi đấy"
Đồng hạng bét, Yamauchi tiếp tục.
"Chém vừa thôi Haruki, ngày nào mày chả học liều mạng còn gì"
"Có chuyện đó á, wahhahahh"
Dẫu sao, cả Ike lẫn Yamauchi đều đã qua nên chả có ai có bất mãn gì.
Dáng vẻ suy ngẫm, Chabashira nhìn xa săm với ánh nhìn sắc sảo mà dịu dàng.
Ít nhiều là một kết quả đáng ngạc nhiên.
Vị trí thấp nhất là Ike, kế đó là Yamauchi, Hondo, Sato, Inogashira lần lượt theo sau đó.
Sudou thì lại ở trên Inogashira.
Tính tới lúc này, nhìn vào thành tích của Sudou cũng có thể nói là một bước tiến lớn.
"Trong 1 năm qua, tính về tiến bộ của các bài kiểm tra thì em đứng nhất đấy, Sudou. Cô cũng gật đầu tự tin rằng em sẽ đỗ. Ngoài ra cô cũng kì vọng em có thể làm tốt hơn những gì ở hiện tại"
Chabashira nói giống như những gì mà cô đã cảm tưởng.
"Hể, em không hề có tự mãn "
Nói là thế tuy nhiên Sudou lại không có bộ dạng như vậy chút nào.
Mặt khác, những cái tên ở vị trí đầu cơ bản vẫn giống như mọi lần.
Đứng thứ nhất là Keisei, thứ 2 là Kouenji, Keisei vốn dĩ học lực cao, không lúc nào sao nhãng học hành để giữ vị trí đứng đầu nhưng Kouenji từ đầu cậu ta có học lực như thế thì với tiềm năng đó nó có thể áp đảo cả Keisei. Cũng có sự không đồng đều về thứ hạng, cũng có khả năng cậu ta chỉ làm qua loa bài kiểm tra. Thứ 3 là Horikita. Có một chút ấn tượng rằng cô ấy dở tiếng anh nhưng lần này điểm số lại cao. Liệu có thể hiểu rằng trong lúc học bài với Sudou, cô ấy đã tự mình tăng cường học lực chăng.
"Sensei, các lớp khác thì sao ạ?"
"Cũng giống như các em thôi, vượt cạn thành công. Ngoài ra điểm trung bình của lớp đứng thứ 3"
Chẳng cần hỏi vị trí 1 hay 2 là của lớp nào, thậm chí vị trí thấp nhất cũng chả cần hỏi.
"Quả nhiên để đánh bại lớp A hay lớp B thì nâng điểm toàn thể là bắt buộc nhỉ."
Horikita chẳng để tâm đến kết quả mà ngồi ghi chép lại thứ tự và điểm số.
Những người ở vị trí cao gần với điểm tuyệt đối gần như đã dừng tăng lên. Chỉ còn cách tăng điểm số của những người có điểm thấp nhất của nhóm dưới, đó là sự thực.
"Có vẻ như Sudou đã làm rất tốt nhỉ, thật đáng khâm phục"
"Kết quả sự nỗ lực của cậu ta đấy. Lần này việc cậu ta đẩy lùi triệt để điểm yếu đã đem tới thắng lợi"
Môn học yếu của Sudou giống với Horikita là Anh ngữ nhưng điểm số đã có tính nhảy vọt.
Cả 2 đều tập trung vào Anh ngữ, nhìn từ điểm số cũng có thể cảm nhận được điều đó.
"Bài thi lần tới, có lẽ có mục tiêu cao hơn chút. Tất nhiên, nếu không phá vỡ sự tập trung của cậu ta"
Lo lắng cho vấn đề đó thực vô nghĩa. Chỉ cần có Horikita là cậu ta cũng sẽ tiếp tục cố gắng. Có thể có cảm giác rằng Sudou đã bắt đầu cảm thấy điều gì đó cho việc học của mình. Biết đâu trong thời gian tới, cậu ấy có thể bám víu được vào nửa trên của lớp.
"Ike-kun với Yamauchi-kun cũng còn dư một chút so với điểm liệt, dường như việc mở hội học nhóm định kì là việc đúng đắn. Còn có ai đó bên cạnh làm hết sức cũng có thể tăng điểm trung bình lên một chút nhỉ?"
"Như này đã là giới hạn của tớ rồi."
Tôi lúc nào cũng vậy, không cao cũng chẳng thấp, lần này đạt vị trí thứ 18.
"Tôi không chấp nhận một câu như thế đâu, một ngày nào đó tôi sẽ bắt cậu phải thực sự nghiêm túc."
"Tớ sẽ cố gắng hết mức để không phụ lòng cậu nhé"
Dù sao đi nữa, lần này cũng êm xuôi rồi.
Nhóm Ike với Yamauchi vừa đủ điểm an toàn nên họ có thể thở phào nhẹ nhõm mà bông đùa với nhau. Giáo viên chủ nhiệm lớp C nhìn vào tình trạng đó, đôi mắt suy tư tĩnh lặng.
"Có thể là những từ ngữ đơn giản nhưng, các em làm tốt lắm"
Tuy chủ nhiệm Chabashira người ít khi khen bao giờ nhưng dạo gần đây đã bắt đầu thay đổi. Có lẽ cô cũng nghĩ rằng bài kiểm tra cuối năm này lớp cũng có thể vô sự mà vượt qua chăng?
"Quẩy thôi!!”
"Này Ike, quẩy nhiều cũng là vấn đề đấy. Có điều em không biết về bài kiểm tra đặc biệt, đó là bài thi viết ở khía cạnh học thuật thì không có điểm liệt, đó là điều tất nhiên. Bên cạnh đó, ngay cả khi xem xét trên phạm vi toàn quốc thì độ khó của bài thi này không hẳn ở mức độ cao nhất đâu."
Xem xét với trong các bài thi viết từ đầu năm đến giờ, độ khó quả là ở một cấp bậc khác hẳn. Tuy nhiên, nhà trường đã đưa nó đến mức tiếp cận khả năng hiện tại của học sinh rồi. Có vẻ như cần phải chuẩn bị cho hình ảnh của một trường thượng phẩm à?
“Tuyệt, quả là những tin đáng nghe mà……”
Không khí lớp học đang được bao bọc bởi sự thoải mái, Chabashira trong phút chốc biến nó thành một thứ nặng chịch.
Đó vẫn luôn là diễn biến như mọi khi!
"Các em chắc cũng mập mờ linh cảm được rồi, hoàn thành bài thi viết, cũng chưa phải là kết thúc. Vẫn có một bài thi đặc biệt. Như mọi năm thì là vào mùng 8 tháng 3."
Chabashira giải thích.
Mùng 8 tháng 3 tức thứ 2 tuần sau.
Chỉ vừa mới kết thúc bài thi viết tuy nhiên với chỗ lịch học còn lại thì cũng không có gì là lạ.
Cuối năm 3, ngoài bài kiểm tra đặc biệt đó ra, nghe nói còn có trên một bài kiểm tra nữa.
"Dù sao thì bài kiểm tra tới sẽ là bài cuối. Mọi người hãy cùng nhau cố gắng nhé. Như vậy thì sẽ không ai phải thôi học, và chúng ta có thể hướng tới lớp A"
Lời động viên của Hirata bị bỏ ngoài tai, mọi người đều thở dài với nhau.
Nhìn vào tình trạng đó Chabashira mỉm cười.
"Trong 3 năm này, có thể tốt nghiệp mà không bỏ ai lại, cô tin chắc các em có thể làm được điều đó"
Cho đến lúc họp lớp kết thúc vẫn còn một chút thời gian, cô kết thúc nó với một lời động viên.
"Quả nhiên lời động viên của sensei là tốt nhất rồi ha!"
Ike với Yamauchi trông có vẻ khá vui.
"Đừng có mà phân tâm, bài kiểm tra cuối này cũng không phải dễ dàng gì đâu"
Chabashira lần nữa bồi thêm.
1
Khoảng thời gian còn lại của năm nhất chẳng còn bao.
Nghỉ giữa giờ, trên đường trở về từ nhà vệ sinh.
Tôi bắt gặp hội trưởng hội học sinh Nagumo và nguyên hội trưởng hội học sinh Horikita đang nói chuyện với nhau.
Tôi nghĩ đó chỉ là sự tình cờ, Nagumo ngay lập tức nhận ra sự xuất hiện của tôi và đã vẫy tay ra hiệu tới gần, giả vờ không nhận ra mà trở về lớp thì cũng không được.
"Yo, Ayanokouji, bài thi cuối năm có đạt không?"
Nagumo thì tỏ ra thẳng thắn, trong khi anh của Horikita thì im lặng liếc nhìn.
"Cũng tàm tạm."
Tôi bắt đầu cuộc hội thoại với một câu vô nghĩa.
"Trước mặt hội trưởng mà có cái thái độ cộc lốc đó hở"
"……Ừ ha"
Chỉ chỉnh lại tư thế ngồi một chút, còn anh ta có chấp nhận điều đó không thì không rõ, ít nhiều thì nó cũng nghiêm túc.
"Sao cũng được, vừa hay có một chuyện muốn hỏi chú mày"
Anh ta mở miệng nói lớn như thể chung quanh không có người.
"Vụ tin đồn của Ichinose Honami, nhằm trốn tránh vấn đề đó rất nhiều học sinh đã bị nêu tên trên bảng tin, vụ đó, không biết là ai đã làm nhể?"
Những lời lẽ này như đang đoán ý, à không, giả như có nhìn thấu thì cũng đã nói ra.
Nếu Nagumo đã nắm được phần nào đó thông tin thì đã không thay đổi thái độ này.
"Em không rõ, nhưng mà nó cũng phiền lắm đấy "
"Nói vậy tức chú mày cũng là người chịu thiệt hại sao? Là phiền gì nào?"
"Về vụ đó, không lâu nữa phía trường sẽ có thông báo rõ ràng, anh cũng không ngoại lệ đâu"
Như này thì việc tìm hiểu thông tin theo lối suy nghĩ bình thường cũng sẽ phải tránh.
"Như Ayanokouji đã nói đấy thôi, Nagumo. Cận trọng trong phát ngôn chẳng phải là điều bình thường sao."
Nhận thêm sự trợ giúp, Nagumo nhanh chóng từ bỏ, có vẻ cũng chẳng phải vấn đề quan trọng.
"Thế còn 2 anh thì sao, đang nói chuyện gì ở đây vậy"
"Anh có chút chuyện cần bàn với Horikita-senpai, phải vậy không senpai?"
Cái liếc kèm theo ý đồ của Nagumo, Horikita-senpai chỉ im lặng gật đầu.
Không để ý thì dãy nhà của học sinh năm nhất có chút khác biệt so với lúc đầu, nó tạo ra cảm giác hơi khó chịu.
"Trước cả năm nhất hay năm 2, từ ngày mai, sẽ có một cuộc chiến nho nhỏ nữa để xem liệu Horikita-senpai có thể vô sự mà tốt nghiệp lớp A được hay không. Là chuyện đó đó, chú mày cũng có hứng thú mà nhể?"
Học sinh năm 3 có hơn chúng tôi một bài kiểm tra đặc biệt, điều đó ai cũng biết cả.
Dù là lúc nào bắt đầu cũng chả phải điều gì bất thường.
Không rõ Nagumo muốn tôi nói gì nhưng tôi đã ngoan ngoãn trả lời lại.
"Em không có hứng thú đặc biệt gì, và em cũng chẳng rảnh để lo lắng cho đàn anh"
Tỏ ra không mấy quan tâm tới câu chuyện, Nagumo có phần hơi bất mãn.
"Nặng lời ghê nhỉ, Horikita-senpai chẳng phải rất yêu quí chú mày sao."
Tôi không nhớ có vụ gì đặc biệt với điều đó.
Thực tế trong 1 năm này, số vụ có liên quan đến Horikita anh nhiều không đếm xuể.
"Không, chú mày thực sự được đối xử đặc biệt mà Ayanokouji, nhưng mà chả phải chú mày là học sinh đặc biệt hiếm trong môi trường này sao. Cả con bé cùng lớp đang lo lắng đứng kia kìa."
Tôi quay đầu lại thì thấy Horikita đang nhìn về hướng này.
Có vẻ như những thành viên chủ chốt đều ngẫu nhiên mà xuất hiện.
"Là cậu gọi ra hả? Nagumo"
"Chào hỏi em gái của senpai là điều tất nhiên rồi. Năm sau, em sẽ phải dẫn dắt đàn em với cương vị chủ tịch hội học sinh còn gì."
Dường như là, việc có cả Horikita lẫn anh trai đều là do Nagumo sắp đặt.
Vậy tức nhân tố duy nhất ngẫu nhiên là tôi.
"Lại đây nào"
Nagumo ra vẻ nghiêm túc với Horikita.
"…..người gửi tin cho tôi là hội trưởng Nagumo, đúng vậy không?"
"Có hơi chút khác biệt cơ mà em là em gái của Horikita-senpai?"
"Đ…đúng vậy"
Đứng trước mặt anh trai đã làm giảm đi phần nào sức mạnh của Horikita.
"Chẳng phải em gái của Horikita-senpai lúc đầu nhập học được phân bổ vào lớp D sao, quả là ngạc nhiên."
"Ám chỉ gì Nagumo"
Chưa một lần quay qua nhìn em gái, Horikita-senpai thúc giục.
Sắp đặt điều này, hẳn nhiên là vì một lí do nào đó.
Tuy nhiên Nagumo lắc đầu dửng dung.
"Chỉ là muốn gặp mặt senpai với cả em gái, vậy thôi"
Có thể là muốn xem thái độ của cả 2.
Chính vì cảm nhận được điều đó, Horikita anh đón đầu.
"Đã nói rồi, cậu nên dừng việc sử dụng em gái tôi để khiến tôi nhượng bộ đi"
"Nhượng bộ? Em chẳng nhẽ lại nhúng tay vào chuyện cô em gái được cưng chiều của anh sao!"
"Thắng mà không từ thủ đoạn nào, chẳng phải cậu sẽ làm thế sao"
Nagumo không khẳng định cũng chả phủ định những chỉ trích gay gắt mà Horikita anh nói.
"Rụt rè quá đấy senpai à. Có em gái ở đây rồi thì mau mau nói gì đi chứ, có thể em sẽ đặc cách mời ẻm vào hội học sinh"
"Sao cơ!?"
Ngoài dự đoán, cả Horikita lẫn anh đều ngạc nhiên.
"Nếu mà như vậy, thì sau khi em tốt nghiệp chẳng phải ghế chủ tịch sẽ nhường lại cho em gái senpai sao. Chỉ cần là em gái của senpai-người có được nhiều vinh dự ngồi trên cái ghế này thôi cũng đủ "
"Đừng có mà đo đếm thực lực qua huyết thống. Tôi hoàn toàn không có liên quan gì tới nó."
"Đ….đúng thế, tôi không có nghĩa vụ gì với hội học sinh cả."
Chùm lên cả sự phủ định của anh trai, Horikita tự hạ thấp bản thân bằng cách phủ định sự gia nhập hội học sinh.
Tôi trước đây cũng vậy, nếu có bị ám chỉ dính dáng tới hội học sinh, bản thân cũng sẽ phủ định như thế.
Từ sự nhún nhường tới chống đối của cô em gái, Nagumo hình như đã nhìn ra điều gì đó.
"Hôm nay chỉ là gặp mặt thôi, hẹn lần tới vậy."
Thực tế thì việc có vào hội học sinh hay không lại là một vấn đề khác, ban nãy điều mà Nagumo nói cũng chỉ là phát ngôn mang tính tích cực tới Horikita. Làm như vậy có lẽ chỉ nhằm khiến anh của Horikita rung động mà tìm ra yếu điểm.
"V.. vậy thì, ano, em…"
Không phải để tránh Nagumo mà là anh trai mình, Horikita đang định nói vậy thì.
"Chỉ còn lại một chút thời gian nữa thôi kia mà, chẳng phải là nên thân mật với anh trai nhiều hơn sao"
"Nếu vậy thì em đi đây"
Đoán rằng việc nói chuyện thêm sẽ gây khó chịu với anh trai mình, Horikita quay đầu chạy bước nhỏ trở về lớp. Nhìn vào bộ điệu Horikita lúc này ai cũng có thể thấy rằng quan hệ anh em không được tốt lắm.
"Anh có quan hệ tương đối ‘tốt’ đấy với em gái đấy nhỉ, Horikita-senpai"
"Thoả mãn chưa? Nagumo"
Dù Nagumo định âm mưu việc gì, có vẻ như Horikita anh cũng không quan tâm cho lắm.
"Nếu là em, em sẽ sử dụng chỗ thời gian còn lại để thân thiết hơn với em gái mình."
Giữa chừng Nagumo đã biến việc đó trở nên có sức ảnh hưởng, Horikita người nhất định phải vào bằng được trường này để đuổi theo anh trai, tính tới giờ phút này việc làm thân trở lại là điều không thể, đó là thực tế.
"Dù sao thì senpai. Có thể tốt nghiệp như một thành viên lớp A anh phải chứng minh mình có thể. Ngộ nhỡ có tụt xuống lớp B thì em cũng không có cười senpai đâu"
Nếu có chuyện đó, chẳng phải sẽ trở thành hình tượng phản bội lại sự kì vọng của ngôi trường cũng như của những học sinh sao.
Áp lực này cũng khá….. à không, đây có lẽ không phải là người sẽ cảm nhận thấy điều đó.
Có vẻ cảm thấy câu chuyện đã tới hồi kết, không nói thêm lời nào, Horikita anhbỏ đi.
"Ái chà, quả nhiên với cái đẳng cấp này, khó mà làm đối thủ được "
Cho tới lúc này có vẻ Nagumo khá chú tâm tới Horikita anh.
"Thắng thua với nguyên hội trưởng quan trọng thế à"
Trong đợt huấn luyện lần trước, Nagumo không từ thủ đoạn, kéo toàn bộ học sinh năm 3 vào trận chiến với Horikita anh.
"Tất nhiên rồi, đánh bại Horikita-senpai là mục tiêu duy nhất của anh ở cái trường này"
Tuy nhiên, trường hợp năm 2 đối đầu năm 3 hầu như chưa bao giờ xảy ra.
Nagumo hẳn nhiên đã có chuẩn bị sẵn rồi.
"Maa, cũng còn tuỳ vào nội dung bài kiểm tra với bản thân Horikita-senpai mà thôi"
Dù có là địch thủ của nhau, Nagumo cũng muốn vạch rõ trắng đen trước khi thời điểm tốt nghiệp tới. Tuy nói là vậy nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, thể nào hắn cũng nhúng tay vào.
Khoảng thời gian quyết định với Horikita anh, chẳng còn lại bao nhiêu nữa.
"Hội trưởng Nagumo thì sao, chẳng phải tuần sau anh sẽ có bài kiểm tra sao. Dù là năm 2 thì em nghĩ nó cũng không đơn giản đâu"
"Sao nhỉ. Cùng lắm thì chỉ khiến anh mong mình ‘được’ thua thử một lần xem sao."
Nagumo kết thúc cuộc hội thoại ngay trước thời gian vào lớp.
Về lớp được vài phút thì Horikita quay sang hỏi tôi.
"Hội trưởng Nagumo với, anh trai tôi,…nói gì với nhau vậy?"
"Nếu cậu muốn biết thì sao không ở lại mà nghe."
"Việc đó….."
Mà nó cũng chỉ là cuộc hội thoại vớ vẩn. Còn Horikita trước mặt anh trai thì lại ngoan ngoãn nhu mì như con cừu non.
"Với lại ngay từ đầu bọn họ nói chuyện như vậy với cậu đã là bất thường rồi. Lại còn ở cái nơi dễ bị người ta nhìn thấy. Hay là do trận đấu chạy tiếp sức với anh tôi?"
Lời mỉa mai khá hay. Cho dù vậy, không phải lúc nào tôi cũng có thể đoán định trước tương lai.
Bởi vì không phải lúc nào tôi cũng đạt 100 điểm.
"Mà trong 1 năm qua, số lần cậu có cơ hội dính líu tới anh trai có vẻ khá ít nhỉ"
"Đ..điều đó thì sao?"
Tôi chỉ mới chạm tới anh trai cô ấy một chút, Horikita đã thay đổi sắc mặt.
Trong trường hợp này, không cần thiết phải làm câu chuyện khác thường đi.
Cô ấy có lẽ đang quan tâm tới việc có hay không, xuất hiện chủ đề liên quan tới anh trai trong cuộc hội thoại với Nagumo.
"Chẳng phải cậu nên đối mặt với chuyện đó trước khi anh trai mình tốt nghiệp sao?"
"Cậu không hiểu gì cả. Anh chắc chắn sẽ không xem tôi như đối tượng để…. Tôi biết đó là ý nghĩ không hay, đối mặt với nó chỉ tổ vướng bận anh ấy hơn mà thôi."
Thế vào trường chỉ để nhìn lưng anh trai mình cũng được à?
"Nếu mà anh tôi có quan tâm tới ai, sẽ hơi khó chịu nếu……chỉ mỗi cậu….."
Đó lại là một chuyện hoàn toàn khác đấy.
Tôi đã định nói vậy.
Horikita không tin được là đã đưa câu chuyện đi xa thế này.
Trên hết sẽ là vô nghĩa nếu không có dũng khí đối mặt với bản thân.
"Ơ? Ra là thế, cũng có thể."
Một câu chả ăn nhập với cuộc hội thoại lắm.
Tôi nghĩ Horikita có điều gì đó chưa thoả mãn, nhưng cô lại chẳng nói gì thêm nữa.