Chương 04: Anh em.
Chương 04: Anh em.
Ngày thứ hai, 31 tháng Ba.
Cuối cùng, ngày đặc biệt này cũng đã đến.
Là ngày anh ta cất bước trên hành trình mới của mình.
Chúng tôi đã hẹn gặp vào buổi trưa. Tôi đến sớm như thường lệ và chờ ở cổng chính.
Có vẻ như anh ấy đã giữ lời hứa và không nói với ai về việc rời đi. Vì nơi đây không có ai khác ngoài tôi cả.
Tôi nhìn hình dáng những học sinh đang đi tới trung tâm mua sắm Keyaki trong khi lẳng lặng chờ anh ta.
Một năm trước, tôi đã đến ngôi trường này qua chính cánh cổng này.
Mặc dù thỉnh thoảng bạn có thể tới đây, nhưng đó không phải nơi mọi người thường lui tới.
Nếu do hoạt động câu lạc bộ hay bài thi đặc biệt thì có thể đón xe buýt đi qua nơi đây. Tuy nhiên, nếu muốn đi qua cổng thì hoặc là tốt nghiệp, không thì bị đuổi học.
Vì không thể lưu ban nên một trong hai tình huống đó là không tránh khỏi trong ba năm.
“Gần đây mình đã nghĩ nhiều về việc này.”
Năm học thứ hai chuẩn bị bắt đầu.
Tôi xem xét lại sự thay đổi của bản thân và thấy như thể mình đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
20 phút trước giờ hẹn, anh trai Horikita đã đến.
Sau khi xác nhận đó là tôi, Horikita anh nhẹ nhàng nhìn xung quanh. Thứ anh ta tìm kiếm quá rõ ràng.
“Thật không may là em gái anh chưa tới.”
“Dường như là vậy.”
Giờ là 11:40 trưa.
Vẫn chưa quá trễ. Nhưng vì không còn nhiều thời gian, lẽ ra cô ấy phải tới sớm hơn.
Tôi nghĩ về cuộc thảo luận với Ichinose.
Tôi nhớ đến biểu hiện của cô ấy khi cô ấy làm việc cần làm trong quãng thời gian đó.
Chuyện gì đã xảy ra chăng?
“Em sẽ gọi cho cô ấy.”
Tôi đề xuất việc đó. Nếu người gọi là tôi thì Horikita anh sẽ chấp nhận.
Dù đó là điều tôi đã nghĩ…
“Không cần đâu.”
Horikia anh nhẹ nhàng cản tôi lại bằng tay anh ta.
“Nếu không khỏe thì nó đã liên lạc trước với anh rồi.”
“Có lẽ ngủ quên chăng.”
Dù chuyện chắc không phải thế nhưng tôi vẫn đề cập khả năng đó.
“Nếu thế thì không cần thiết nữa.”
Cách anh ta nói như thể nếu cô ấy ngủ quên vào thời điểm quan trọng thế này thì không đáng được anh ta công nhận nữa.
Dù là ngày cuối cùng nhưng thái độ của anh ta vẫn vậy.
“Ồ! Chắc không vấn đề gì đâu. Dù sao thì vẫn còn thời gian mà.”
Có lẽ cô ấy đang ở trong phòng mình và cảm thấy lo lắng cho tới phút cuối, vì người cô ấy chuẩn bị gặp là anh trai.
“Giờ đừng nói về chuyện đó nữa. Anh không nghĩ em sẽ đến sớm thế này.”
“Em thì tin là anh sẽ đến sớm.”
Chúng tôi đã hẹn gặp lúc trưa..
Có đủ thời gian trước khi xe buýt khởi hành.
Nhưng vì đây là lần gặp cuối cùng nên tôi đã nghĩ cặp anh em Horikita sẽ có một cuộc nói chuyện thật dài.
Nên không quá ngạc nhiên khi anh ta tới sớm 20 phút.
Điều hai chúng tôi không ngờ là nhân vật quan trọng nhất, Horkita vẫn chưa tới.
Dù sao thì cô vẫn chưa tới nên hãy nói về chuyện chỉ liên quan tới hai bọn tôi.
Việc chỉ đứng chờ mà không nói gì phí phạm thời gian lắm.
Sau khi suy nghĩ đôi chút, tôi đề cập đến chuyện dạo gần đây đang để tâm tới.
“Xin lỗi anh. Em ước mình có thể làm nhiều hơn khi anh còn ở hội học sinh.”
Horikita anh đã thảo luận với tôi cách thức ngăn chặn Nagumo.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, do mong ước có một cuộc sống yên bình nên tôi đã không chấp nhận.
Dù đã giới thiệu tôi với hội phó Kiriyama, nhưng mối quan hệ cả hai đã kết thúc.
Cuối cùng thì Kiriyama vẫn không có kế hoạch nào để thực hiện cho đến ngày hôm nay.
“Đó là trách nhiệm của anh. Việc đùn đẩy cho em là lỗi của anh nên đừng cảm thấy có lỗi.”
Phải rồi, với anh ta thì trường học giờ đây chỉ là chuyện quá khứ.
Ngôi trường này sẽ thay đổi như thế nào, Horikita không quan tâm.
“Dù thế nhưng đây sẽ là lời khuyên cuối cùng của anh. Anh luôn cảm thấy an tâm trước luật lệ của trường. Dù nơi này coi trọng nhân tài, nhưng những lớp hạng thấp luôn có cơ hội chiến thắng. Dù đó không phải là một trận chiến dễ dàng cho bất cứ lớp nào.”
“Em không nghĩ điều đó hợp lý khi cân nhắc việc anh luôn ở trong lớp A suốt ba năm.”
“Nhưng anh nghĩ hầu hết học sinh không để ý thấy bản chất của việc này. Dĩ nhiên có nhiều mặt nhà trường có thể cải thiện. Nhưng nếu nhìn về quá khứ thì em có thể hiểu dù là bài thi trên đảo hoang hay bài thi cuối năm, những lớp dưới luôn có một cơ hội.”
Tài năng không chỉ cần thiết trong bài thi viết mà còn cả bài thi đặc biệt.
Trong bài thi trên đảo hoang, miễn đoàn kết thì việc đánh bại lớp A và B không quá khó.
Điều tương tự với bài thi cuối năm. Dù may mắn là một nhân tố nhưng đó cũng là một bằng chứng cho thấy được lớp dưới có cơ hội thắng.
“May mắn tác động nhiều tới việc thắng hay thua đối với khối năm Nhất còn non nớt, nhất là để lớp dưới đánh bại lớp trên. Nhưng… việc để các lớp trên chấp nhận điều đó cũng rất khó. Đó là một trong những thứ gây khó chịu.”
Nếu nhà trường quá quan tâm đến những lớp dưới thì lớp trên sẽ cảm thấy bất mãn.
Không đề cập tới phương pháp dùng 20 triệu điểm để đổi lớp, thì hệ thống trường dựa trên việc các lớp cạnh tranh với nhau để thăng hạng, chính cơ cấu đó đã không lờ đi những học sinh có năng lực thấp.
Dù là lớp nào đi nữa, thì luôn có học sinh nổi trội cũng như học sinh kém hơn.
Nagumo, người đã trải nghiệm những bài kiểm đó, đã có một ý tưởng.
Đó là tạo nên một hệ thống ưu tiên kẻ mạnh, cho phép một người dùng hết khả năng của họ.
Kẻ mạnh cứ thăng hạng và kẻ yếu cứ tụt dốc.
“Có lẽ việc Nagumo làm cũng không hẳn là sai.”
Sẽ có học sinh bất mãn, nhưng cũng có nhiều người sẽ chấp nhận.
Hầu hết những học sinh năm Hai hiện tại đều đồng ý với nó.
Dĩ nhiên không phải ai cũng thật lòng.
Bị ép buộc bởi số đông khiến họ không còn lựa chọn nào khác.
Nếu mọi người đều có điểm mạnh thì các lớp sẽ bước vào một giai đoạn cạnh tranh cực kỳ hung tợn.
“Khoảng cánh giữa các lớp năm Hai có lớn không? Ý em là điểm lớp?”
“Có. Lớp A của Nagumo có 1491 điểm vào tháng Ba, lớp B có 889 điểm, lớp C có 280 và lớp D có 76 điểm.”
Khi cân nhắc việc chỉ còn một năm thì lớp A đã ở trong một tình trạng cực kì ổn định.
Trong những tình huống nhất định, Nagumo đủ táo bạo để đưa ra lời đề nghị giúp đỡ những lớp dưới.
Chỉ có 76 điểm, tình huống của lớp D là không thể đảo ngược.
“Có nhiều người đồng ý với cậu ấy. Nếu họ không thể thắng cùng với lớp, thì những người muốn vươn lên lớp A chỉ có thể hi vọng vào một hệ thống có thể cho phép họ thắng bằng chính sức mạnh của mình.”
“Chuyện có thể là vậy. Nhưng cách tiếp cận của Nagumo sẽ khiến nhiều người gặp bất hạnh.”
Nếu quá mạnh và tự kiêu, thì người cùng lớp sẽ nghi ngờ.
Và rồi kẻ thù sẽ là chính bạn cùng lớp.
Horikita anh, không, Horikita Manabu vẫn tin việc đoàn kết trong 1 lớp là điều cần thiết.
Đây là dạng hệ thống được chọn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng về tương lai.
“Mà khác gì hệ thống hiện tại đâu? Ngoài lớp A thì lớp còn lại cũng đâu có ý nghĩa.”
Hệ thống lý tưởng của Nagumo.
Nếu hệ thống coi trọng kỹ năng cá nhân được thực hiện và thiết lập thành công, thì nó có thể đem lại lợi ích cho những lớp không có đủ 40 học sinh.
“Đúng là vậy. Giống như-”
Horikita chen ngang khi tôi đang nói.
“Dùng điểm cá nhân của lớp B và các lớp dưới, rồi chơi trò đỏ đen xem ai được quyền vào lớp A.”
Tôi gật đầu khi anh ta có suy nghĩ giống tôi.
Nếu bỏ đi những học sinh bị đuổi học thì có 120 học sinh từ lớp B xuống D.
Nếu gộp lại hết thì chúng dễ dàng hơn 20 triệu điểm.
Thậm chí có thể chạm mức 40 tới 60 triệu điểm cá nhân.
Dĩ nhiên không phải ai cũng muốn tham gia vào trò chơi đỏ đen đó.
Dù cho không biết cách hệ thống thay đổi, chúng tôi vẫn có thể đổi tiền mặt từ điểm cá nhân tại lễ tốt nghiệp cho tới dạo gần đây.
Nên dù ở lớp D, miễn là có đủ tiền mặt trong tay sau khi tốt nghiệp, vẫn có những học sinh không quan tâm chuyện đó.
Nếu thực sự có người có tiền đáp ứng những điều kiện này thì họ sẽ chọn tham gia.
Dù sao thì nếu không thể cùng lớp chiến thắng thì cá cược với điểm như cách cuối cùng không phải là xấu.
Việc này sẽ gia tăng số lượng học sinh vào lớp A.
Trong năm học mà có khoảng cách quá lớn giữa lớp A và các lớp dưới thì đây là cơ hội thực tế nhất để đạt được ước mơ đó.
“Chuyện đó có xảy ra trong năm của anh không?”
“Sẽ là nói dối nếu anh bảo không có người nghĩ tới nó. Nhưng chuyện không xảy ra vì lớp A và B liên tục đối đầu, và lớp C và D không có đủ điểm.”
Tôi nhớ về lần tiếp xúc với một học sinh lớp D năm Ba sau khi nhập học.
Nếu một lớp liên tục thua thì việc đạt điểm cá nhân sẽ ngày càng khó hơn. Việc có 0 điểm cá nhân nhiều tháng chẳng tốt chút nào.
“Nếu chuyện chỉ ở mức độ này thì cũng không có tác động quá lớn. Tuy nhiên nếu kế hoạch của Nagumo khiến lớp A của chính cậu ta bị tác động thì nhiều người cùng lớp sẽ gặp rủi ro.”
Nghĩa là không chỉ lớp khác, ngay cả những người lớp A không đủ năng lực cũng sẽ bị loại bỏ.
Trong lớp A, nếu chỉ Nagumo là người an toàn thì chế độ trọng dụng nhân tài sẽ không được các thành viên trong lớp ủng hộ.
Tất cả các lớp nên được đối xử công bằng dù là A hay D.
“Dù không biết anh ta định làm gì, nhưng đó là một quyết định cần rất nhiều quyết đoán.”
“Cậu ta chỉ chán việc thắng liên tục thôi. Có lẽ vào hội học sinh cũng là 1 cách để giết thời gian.”
Chẳng ai có thể bộc lộ sự bất mãn năng lực của anh ta, và cũng là thứ khiến cho rất nhiều người ủng hộ.
“Lớp là một cộng đồng có chung định mệnh. Anh không nghĩ hệ thống này nên được phá vỡ.”
“Vậy anh không đồng tình với cách tiếp cận của Nagumo?”
Dù anh ta không gật đầu đáp lại nhưng Horikita anh chấp nhận những gì tôi nói.
Dù hiểu điều anh ta muốn nói, nhưng chẳng thể biết ai đúng ai sai, tuy nhiên…
“Em tính quan sát những gì Nagumo sẽ làm. Nếu anh ta thực sự thay đổi toàn khối, không, toàn trường thành một nơi coi trọng tài năng cá nhân thì em sẽ phải chứng kiến nó trước khi đưa ra đánh giá.”
Tôi quyết định nói với anh ta về kế hoạch trong tương lai của mình
“Vậy ra là thế hử. Em đang tiến tới một cấp độ cao hơn anh rồi.”
“Anh tâng bốc em rồi.”
Chỉ khi tôi không nhúng tay vào việc ngăn cản Nagumo thôi, hiện tại cũng không có lí do gì cả.
Nếu chỉ quan sát việc Nagumo làm gì với trường thì cũng không quá tệ.
Dù sao thì những nỗ lực của Horikita anh trong việc ngăn cản đòn đánh của Nagumo trong năm cuối cũng đã để lại một ấn tượng khá lớn.
“Em không phải người như anh nghĩ đâu.”
“Không đâu, xin lỗi em nhưng anh không cho là vậy.”
Đối mặt với sự khiêm tốn của tôi, Horikita anh mạnh mẽ phủ nhận.
“Dù là thế nào thì dường như đánh giá của anh về em không tụt giảm.”
“Nếu đánh giá của anh tụt giảm, thì nó đã xảy ra rồi.”
Nói về điều này thì Horikita vẫn không thay đổi đánh giá của anh ta về tôi trong một năm qua.
Chẳng rõ anh ta biết và không biết điều gì, nó không thay đổi.
“Có điều em vẫn không hiểu. Phần nào của em, nhân tố quan trọng nào đã khiến cho anh công nhận em?”
Tại sao anh ta lại nghĩ tôi khác biệt với những học sinh còn lại?
Horikita có dữ liệu, đó là điểm số bài thi như một trò đùa của tôi, cùng với cuộc chạm trán ngắn ngủi khi tôi cố can thiệp để cứu em gái anh ta.
Thêm nữa là tốc độ chạy của tôi cũng đã được bộc lộ qua cuộc đua giữa tôi và anh ta.
Nhưng thực tế thì anh ta không biết trình độ học vấn và năng lực thật sự của tôi.
“Anh nghĩ nhờ việc dùng nhận thức và trực giác của mình, anh có thể hình dung ra kỹ năng đối thủ ở một mức độ nào đó.”
Thay vì nói cụ thể thì đây là một cách giải thích khá trừu tượng.
Việc tôi được anh ta đánh giá qua phương pháp thế này thật vi diệu
“Dựa trên cái anh gọi là nhận thức thì em trông như thế nào? Em muốn nghe câu trả lời của anh như một món quà chia tay.”
Tôi quyết định hỏi anh ta vì việc này có vẻ thú vị.
Thực ra, tôi muốn so sánh sự đánh giá của anh ta về tôi với cách tôi tự đánh giá bản thân mình.
Có lẽ Horikita sẽ trả lời thật lòng.
“Trong mắt anh…”
Sau một khoảng lặng, Horikita hồi tưởng lại những gì anh ta nghĩ về tôi trong năm qua.
“Em luôn vượt qua được mong đợi của anh theo cách tuyệt vời nhất, ít nhất là dựa vào kinh nghiệm của anh cho đến giờ. Chiến thuật em dùng cũng không có lỗ hổng. Anh tin là cũng không thể thắng em về mặt thể chất. Trong tất cả những người anh từng đối đấu, em là người anh không muốn đối mặt nhất.”
Lại thêm một đánh giá phóng đại. Sẽ đúng hơn khi xem đây là đánh giá thiên về tri giác hơn.
“Vậy anh đang nói là mình chấp nhận thất bại trước em sao?”
“Đó lại là vấn đề khác. Dù sao thì đương đầu với một kẻ thù hoàn hảo vẫn có khả năng có lỗ hổng mà.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe lời đáp của Horikita anh.
“Không đề cập tới việc học sinh phải cạnh tranh cùng với lớp họ. Dù một cá nhân vượt trội thế nào đi nữa thì luôn có giới hạn.”
“Đúng thế. Đó chính xác là thứ em thấy rất thú vị.”
“Ayanokouji. Em đã lớn lên trong môi trường như thế nào? Những năng lực này không thể di truyền được. Dù là em được giáo dục tại gia thì đó không phải là một việc làm dễ dàng để có thể đạt được tới cảnh giới này.”
“Chẳng phải anh cũng lớn lên trong một môi trường bất thường sao?”
Một tài năng có thể vươn lên chức vụ hội trưởng hội học sinh không thể không hiểu những bậc thang đó được.
“Dù thế nào đi nữa thì những thứ này có lẽ không áp dụng với em. Có thời gian anh cảm thấy đau buồn vì không có tiến triển nào cả. Tuy nhiên, anh đã nỗ lực không ngừng để vượt qua giai đoạn đó. Chẳng cần biết là tuổi thơ, hiện tại hay tương lai.”
Anh ta đứng trên đỉnh của những nỗ lực để đạt được mong muốn của mình. Đó là điều Horikita anh muốn nói.
“Dựa vào những gì anh nói thì em nên nỗ lực nhiều hơn anh đã làm.”
“… Đúng vậy.”
Để vượt qua một người chăm chỉ, cần phải nỗ lực hơn nữa.
Dù không phải là tất cả, nhưng đây vẫn chỉ là một câu trả lời.
Horikita lấy điện thoại mình ra và cho tôi xem số điện thoại hiện thị trên màn hình.
Và rồi vuốt màn hình qua để hiện thêm một số khác.
“Hãy nhớ hai số điện thoại này. Một cái của anh, cái còn lại là của Tachibana. Nếu có rắc rồi gì sau khi tốt nghiệp, em luôn có thể nói chuyện với tụi anh. Nếu không nhớ được thì có thể lưu lại, nhưng sau đó chắc chắn phải xóa đi.”
Liên lạc với người ngoài bị cấm. Nếu ghi chú lại những con số này một cách bất cẩn sẽ chỉ mang lại rắc rối cho tôi.
Tôi gật nhẹ đầu như thể bảo không sao, và lưu 11 chữ số vào đầu mình.
Dù thật khó để tưởng tượng sẽ có ngày tôi dùng tới chúng, nhưng chỉ nhớ lại thôi cũng không mất mát gì.
“Em quên chưa hỏi, nhưng anh tính đi đâu sau khi tốt nghiệp vậy?”
Vì anh ta đã cho tôi số Tachibana nên tôi biết hai người họ sẽ giữ liên lạc.
“Việc đó-”
Horikita chuẩn bị nói thì dừng lại sau khi xác nhận thời gian trên điện thoại mình.
“Anh sẽ nói với em sau khi em tốt nghiệp, gần tới giờ rồi.”
Trời đã gần trưa.
Hay nói cách khác, là thời điểm hẹn gặp với Horikita em.
Tuy nhiên, vẫn chẳng thấy Horikita đâu cả. Dù cho biểu cảm của Horikita anh vẫn không thay đổi nhưng tôi có thể cảm thấy chút cô đơn.
“Em sẽ gọi cô ấy.”
Tôi không nghĩ cô gái ấy sẽ đi ngược lại với cảm xúc của mình.
Nếu không phải ngủ quên thì có lẽ cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó.
“Không, chuyện đó không cần thiết đâu.”
Dù cho có việc gì xảy ra đi nữa thì Horikita anh cũng đã chuẩn bị trong trường hợp cô ấy không tới.
Dù hiểu rằng anh ta không ghét cô em nhưng việc này có hơi quá.
“Không cần phải bướng bỉnh đâu, chẳng có gì bất tiện nếu thỉnh thoảng anh là người chủ động liên lạc cả.”
“Anh sợ tạm thời thể hiện cảm xúc sẽ cảm trở sự trưởng thành của em ấy. Nếu em ấy gặp chuyện gì đó thì cũng ổn thôi, nhưng nếu em ấy đã quyết định sẽ trưởng thành mà không cần phải gặp anh ở đây thì đó đúng là điều tốt. Nếu là vậy thì anh sẽ chỉ là vật cản.”
“Cô ấy sẽ trưởng thành bằng việc tránh mặt anh ư? Anh nghĩ đó là điều cô ấy tin sao?”
“Suzune sẽ là người quyết định chuyện đó.”
Đây không phải chuyện mà một người ngoài có thể nhận xét mà không suy nghĩ. Là điều Horikita anh ám chỉ.
“Em vẫn chưa từng thấy anh nuông chiều cô ấy.”
“Anh sẽ đánh giá đâu là tình huống thích hợp để làm việc đó.”
Tôi nghĩ đây chính là tình huống đó.
Một phút trôi qua sau giờ hẹn.
Tôi đã nghĩ anh ta sẽ ngay lập tức hướng về cổng chính nhưng anh ta vẫn chưa di chuyển.
Dù việc này không giống với việc nuông chiều, nhưng có thể coi là thứ tương tự vậy.
“Anh cũng có chuyện muốn xác nhận với em và anh muốn em trả lời, như một món quà chia tay.”
Horikita anh nhìn tôi và nói.
Tôi gật đầu đồng ý vì đây là lần cuối cùng thấy được mặt này của anh ta.
“Nếu em không thể trả lời một cách hoàn toàn thì cũng không sao.”
Sau cuộc nói chuyện này có lẽ Horikita sẽ hướng về cổng chính.
“Tại sao em che giấu năng lực của mình?”
Dù không ngạc nhiên nhưng đây thật sự là một câu hỏi thẳng thắn.
“Em chỉ đơn giản không muốn thu hút sự chú ý.”
“Dù là em thực sự muốn che giấu con người thật của mình thì liệu đây có phải thứ em có thể làm được?”
“Em nên trả lời sao nhỉ, em vẫn chưa nghĩ về nó.”
Tôi đã muốn nhập học tại đây và sống một cuộc sống học đường bình thường.
Nhưng khi nghe câu hỏi này, một vài ngờ vực hiện lên trong tôi.
“Em chọn một cuộc sống cao trung bình thường, thứ mà anh có thể thấy ở bất cứ đâu. Em phải giải quyết một số rắc rối để có thể giữ được cuộc sống đó.”
“Em dự tính sẽ tiếp tục như vậy trong tương lai?”
“Khó nói lắm. Ngày càng nhiều việc thu hút sự chú ý tới em. Em sẽ không phải nghiêm túc với mọi việc, nhưng vẫn phải làm nhiều hơn hồi đó.”
Thật lòng thì vẫn còn nhiều thứ bản thân tôi chưa chắc nên tôi trả lời thẳng thắn với anh ta những gì mình cảm thấy.
Horikita anh sẽ trả lời ra như thế nào khi nghe điều này?
“Thứ anh muốn đạt được và thứ anh không thể. Gần đây anh đang nghĩ về chúng.”
Nói thế, Horikita nhìn về hướng trường học trong phút chốc.
“Anh đã thể hiện hết năng lực của mình, anh vẫn còn có thể phát triển nữa không, những suy nghĩ như thế.”
Hay nói cách khác, cách sống của anh ta gần như khác hoàn toàn so với tôi.
Vì thế mà anh ta đã leo lên vị trí hội trưởng hội học sinh.
“Em có thực sự nghĩ việc tiếp tục như thế mang lại ý nghĩ gì trong tương lai không?”
“Nếu nhìn từ quan điểm của em, về việc muốn một cuộc sống bình thường thì em sẽ nói có.”
“Có lẽ vậy. Nhưng em không muốn để lại thứ gì cho trường sao? Nếu thế thì anh nghĩ câu hỏi ‘Em có thực sự nghĩ việc tiếp tục như thế mang lại ý nghĩ gì trong tương lai không ?’ là một thứ em nên nghĩ cẩn thận.”
“Để lại thứ gì… là việc chỉ người vượt trội như anh mới có thể làm được.”
Tôi phủ nhận khả năng đó, nhưng Horikita anh không đồng ý với tôi.
“Nếu không thể để lại dấu ấn gì cho nhà trường thì em có thể làm thế với học sinh. Hãy để người học sinh mang tên Ayanokouji Kiyotaka được khắc sâu trong tâm trí mọi người, và họ sẽ không quên đi sự tồn tại của em.”
Khắc sâu sự tồn tại của tôi vào tâm trí người khác à. Đúng thật là tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đó.
“Anh rất cảm kích việc em giúp đỡ em gái anh. Dù đã che giấu năng lực tuyệt vời của mình, anh đã hoàn toàn hiểu điều đó. Em không phải người chỉ dừng lại ở cấp độ này. Vậy nên… đừng làm anh thất vọng.”
Một lời động viên mạnh mẽ của hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm tại trường Cao trung Kodou Ikusei.
“Nếu em thực sự vượt qua được những giới hạn của bản thân, thì trong ba năm học này, em chắc chắn sẽ tồn tại mãi mãi.”
“Trở thành một tồn tại không thể quên à? Vẫn có khả năng em bị đuổi trong năm Hai và năm Ba lắm.”
“Dù cho em vướng vào một vài tai nạn trong ba năm đó và đối mặt với việc đuổi học, kí ức về em vẫn sẽ lưu lại. Miễn còn có học sinh nhìn lại ba năm học đó và nghĩ rằng ‘Sự tồn tại của học sinh Ayanokouji Kiyotaka thật sự tuyệt vời’, chỉ vậy thôi thì anh nghĩ là đã thành công rồi.”
Horikita nói lại một lần nữa và tôi cảm thấy từng câu chữ bắt đầu đi sâu vào trong trí óc tôi.
“Em hiểu rồi… em sẽ nghĩ về chuyện này một cách cẩn thận hơn.”
Đó là câu trả lời tốt nhất tôi có thể nói vào lúc này.
“Đúng vậy. Câu trả lời này không phải vì anh mà là em, Ayanokouji, phải tự mình hình dung ra.”
Không cần biết về vấn đề với hội học sinh dẫn dắt bởi Nagumo, Horikita em, hay bản thân trường học.
Tôi là người quyết định cuối cùng.
Thế giới này có rất nhiều yếu tố để phát triển. Và đâu là nó thì luôn có những người định hướng để bạn cải thiện bản thân.
Đây là trường hợp đó với Horikita anh. Nếu cứ dành quãng thời gian tại trường học một cách êm đêm, tôi sẽ chẳng để lại thứ gì cả.
Tôi muốn những ký ức.
Những ký ức ngẫu nhiên mà có thể làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Ban đầu, tôi cảm thấy thỏa mãn với bản thân mình. Nên trong năm qua, tôi cố sống thầm lặng nhất có thể.
Nhưng có lẽ điều đó cũng không đúng. Việc tôi đến đây hẳn phải có lý do. Và nhờ chuyện này.
“Trong giây phút cuối cùng này, anh đã nói nhiều thứ kỳ quặc. Xin lỗi em.”
“Không đâu, em nghĩ đây là những lời nói ý nghĩ nhất mà em nhận được từ 1 đàn anh.”
‘Anh rời đi khiến em cảm thấy có chút cô đơn.’
Nhưng tôi giữ lại trong lòng.
“A… dường như hai ta đã thấy một mặt của người kia mà chúng ta chưa từng thấy.”
Chúng tôi hiểu khoảng cách giữa hai người, đã cho phép cả hai nói chuyện với nhau.
Hơn thế nữa, vài thứ có thể hiểu dù không nói ra lời.
“Gần tới giờ đi rồi.”
Có lẽ Horikita anh nghĩ rằng em mình sẽ không tới sau 12:10
Rồi anh ta miễn cưỡng nhìn trường học, về phía ký túc xá của năm Nhất.
Người em gái vẫn chưa đến. Chẳng ai lường trước điều này.
Đó là câu trả lời của cậu ư? Horikita. Tôi chẳng thể làm gì được.
Tôi thừa nhận rằng mối quan hệ của cặp anh em này có chút khác biệt.
Tuy nhiên, cậu đã chịu đựng nhiều năm để có thể vượt qua nó.
Và giờ là lúc để có câu trả lời cuối cùng.
Tôi lấy từ trong túi ra điện thoại của mình. Tôi sẽ phải dùng phương pháp ép buộc nếu cần thiết, nếu nó có thể khiến cô ấy tới đây.
Dù chỉ là một khoảng khắc, một cái nhìn, miễn điều này có thể xoa dịu tâm trí Horikita thì ép buộc một chút… không được, nó chỉ phản tác dụng.
Nó có thể tạo ra vết nứt cho mối quan hệ đang dần hồi phục này.
Việc tôi muốn hai người gặp gỡ không quan trọng, sau cùng thì nó dựa trên suy nghĩ và cảm xúc của cả hai.
Không phải là chuyện người ngoài có thể can thiệp.
“Anh thật sự xin lỗi. Em gái anh vẫn gây rắc rối cho em cho tới tận phút cuối cùng.”
Như thể thấy được suy nghĩ của tôi, Horikita anh lẳng lặng xin lỗi.
“Không phải là em sẽ mất mát gì đâu.”
Khi quay mặt đi, người đàn ông đứng đầu ba năm học chuẩn bị rời trường.
“Anh có thể nói rằng trong ba năm qua, anh liên tục đứng đầu trong trường.”
Đó là kết luận của anh ta. Những lời cuối cùng của Horikita sau khi xem xết lại ba năm học của mình.
“Trong nửa chặng đường, anh có rất nhiều bạn cùng lớp. Những học sinh ở lớp khác cũng trải nghiệm điều tương tự.”
Horikita anh không cảm thấy hạnh phúc khi tốt nghiệp từ lớp A.
Nhưng anh ta cũng không bi quan. Chỉ là nhìn lại một cách nghiêm túc những sự kiện ở quá khứ.
“Có 24 người bị đuổi học trước khi bọn anh tốt nghiệp. Trong đó có 13 người thuộc năm Ba.”
Tôi không rõ số đó là nhiều hay ít so với những năm trước.
Trong năm Hai của Nagumo, có tới 17 người bị đuổi trong học kỳ mùa đông.
“Trong năm Nhất của em, cho tới thời điểm hiện tại chỉ có 3 trường hợp bị đuổi.”
Không khó tưởng tượng khi năm học mới tới, tình hình sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Dĩ nhiên học sinh không hoàn thành vai trò sẽ bị đuổi.”
“Đúng thế. Những học sinh với năng lực kém bị bỏ lại đằng sau. Tuy nhiên, thỉnh thoảng một học sinh tài giỏi cũng bị bỏ lại.”
Để bảo vệ một ai đó, hoặc bị gài bẫy bởi một kẻ thù mạnh hơn.
Việc một học sinh xuất sắc bị đuổi không khó để tưởng tượng.
“Giờ thì anh vẫn có những nghi ngại về cách hoạt động của trường. Nhưng vẫn cảm kích nơi đây.”
Thỉnh thoảng bạn cùng lớp của mình sẽ bất ngờ bị đuổi học, nhưng Horikita anh không chỉ trích cách làm việc của nhà trường.
“Những học sinh của trường này được giáo dục để trở thành tương lai của Nhật Bản. Trong một trăm người, không phải tất cả đều sẽ thích nghi được. Cũng không khác chuyện thi đại học hay tìm việc làm.”
Không hoàn toàn là việc đậu hay rớt, mà có rất nhiều yếu tố tác động để quyết định một người có đủ năng lực hay không.
“Anh đã hiểu được tư tưởng đó. Anh có thể cảm nhận được nó, sau khi rời nơi này, anh sẽ không thất bại trong những việc chọn lọc của tương lai vì những thứ như bốc đồng hay không khéo léo.”
Dường như anh ta đã rất trưởng thành. Bao nhiêu học sinh cùng khối đã đạt được tới cảnh giới này?
“Hãy kết thúc ở đây.”
Tại cổng chính. Horikita nhìn về phía cổng chỉ cách mình vài mét. Và rồi một lần cuối, quay sang tôi.
“Dù đây là yêu cầu một chiều, anh giao Suzune lại cho em.”
Horikita anh vươn tay ra về phía tôi trong khi nói thế.
“Anh bắt tay em nhé?”
“Được chứ ạ.”
Tôi bắt đôi bàn tay ấy.
Bắt tay là hành động nắm lấy tay của người khác bằng tay mình.
Lực tay của Horikita anh mạnh đáng kinh ngạc.
Sau đó, tay chúng tôi rời nhau một cách tự nhiên.
“Hẹn gặp lại Ayanokouji.”
Sau khi để lại lời nói tạm biệt đó, Horikita anh hướng về cổng chính.
Nếu anh ta rời đi lúc này thì chẳng ai có thể cản lại.
Quãng thời gian ngắn nhất cho tới khi tôi có thể gặp lại Horikita anh sẽ là hai năm, hoặc lúc bị đuổi.
Nhưng tôi không nghĩ sẽ có bao giờ gặp lại anh ta nữa.
“Anh hai-!”
Một tiếng hét vang lên từ phía sau.
Nghe giọng nói, chủ nhân của nó chắc chắn là người đó.
Anh ta dừng bước khi nghe giọng nói đó.
Có vẻ như thì cuối cùng cô ấy đã tới kịp.
Buổi trưa đã qua và Horikita chỉ còn vài bước là rời khỏi nơi này.
Nếu đến trễ dù chỉ vài giây thì cô ấy sẽ bỏ lỡ nó mãi mãi.
Khi Horikita anh quay lại, biểu hiện bất ngờ trên gương mặt anh ta là thứ tôi chưa từng thấy qua.
Việc Horikita đến làm anh ta ngạc nhiên ư?
Dĩ nhiên là có khả năng đó.
Dù nghĩ thế nhưng dường như chuyện không phải vậy.
Không đúng, nên nói là lý do không chỉ có thế.
Tôi ngay lập tức hiểu nguyên do Horikita anh ngạc nhiên.
“Cậu…”
Sau khi tới điểm hẹn, Horikita Suzune nhanh chóng đi tới chỗ tôi trong khi thở hổn hển.
Nhưng giờ đây đối với Horikita Suzune, không có sự khác biệt giữa tôi và phong cảnh quanh đây.
Tôi không nằm trong tầm mắt cô ấy.
Cô ấy tiến một bước về phía anh mình trong khi bình tình lại.
“Xin lỗi vì em đã tới trễ…!”
Cô ấy cúi đầu xin lỗi anh mình.
Nhưng tại sao cậu lại trễ?
Đó là điều mọi người thắc mắc.
“Không đâu-”
Nhưng lần này, cô ấy không cần phải trả lời.
Chỉ nhìn cô ấy thôi cũng sẽ hiểu.
Thật bối rối. Không đúng, tôi hoàn toàn kinh ngạc.
Bởi Horikita mà tôi thấy lúc này đây hoàn toàn khác với Horikita tôi thấy ngày hôm qua.
Vậy ra chuyện là thế.
Đây chính là nguyên nhân sau khi nhập học, Horikita anh đã ngay lập tức hiểu tại sao cô ấy không thể phát triển.
Anh ta ngây người nhìn Horikita.
Tôi cũng tương tự vậy.
Tôi hoàn toàn hiểu được vào ngày từ biệt của anh trai mình, Horikita đến đây trong khi hiểu rõ sự chậm trễ.
Horikita anh không bao giờ cảm thấy sai lầm khi có một cô em như vậy.
“Em đã thay đổi.”
Horikita anh dịu dàng nói sau khi thấy người em gái của mình bình tĩnh lại.
“Em…thay đổi ư?”
“Không đúng- để anh nói lại. Em đã trở lại con người trước kia của mình, Suzune.”
Đây không phải là một khởi đầu mới, mà thay vào đó là sự quay trở về chính bản chất của một người.
“Một năm. Không… nhiều năm đã qua.”
Khi Horikita điều chỉnh lại nhịp thở, cô ấy chậm rãi trả lời câu hỏi của anh trai mình.
“Sao em không nhận ra điều đó sớm hơn… là điều em luôn cảm thấy hối tiếc.”
Tiến một bước, Horikita thu hẹp khoảng cách với anh trai.
“Em giờ đây đang nghĩ gì?”
“Nghĩ gì ư… thật lòng thì nếu bảo lòng em không hoảng loạn thì chắc chắn là nói dối.”
Gương mặt đầy bối rối của Horikita khi cô ấy ngập ngừng nói.
Horikita anh nhìn cô ấy một cách chân thành trong khi đợi cô ấy bình tĩnh lại.
“Nhưng, có một điều em chắc chắn. Con người trước kia của em… đã luôn chạy theo hình bóng của anh, nhưng em đã không còn là con người đó nữa.”
Horikita Suzune chỉ nghĩ về danh dự của anh mình và chỉ sống vì anh ta cho tới thời điểm này.
Tất cả là để mạnh mẽ hơn nhằm được anh trai công nhận.
“Vậy anh sẽ hỏi em, người đã dừng chạy theo anh. Em tính sẽ làm gì?”
Người anh hỏi như thế.
Horikita ổn định lại nhịp thở và suy nghĩ cẩn thận.
“Em sẽ không chạy theo ai cả, vậy nên em phải tìm con đường riêng cho mình.”
Cô ấy đã có thể thấy được mọi thứ xung quanh mình.
Nhưng dù vậy cô ấy không dừng lại ở đó.
“Và rồi-”
Đi trên con đường của riêng mình.
Nghe có vẻ dễ nhưng lại là một việc cực kỳ khó.
Nhưng chỉ cần thấy cảnh này đã là một món quà tạm biệt hoàn hảo cho anh ta rồi.
Tuy nhiên, dường như Horikita sẽ không dừng lại chỉ với như thế.
“Dù sao thì vì những bạn bè trong lớp, em sẽ dẫn dắt họ.”
Trở thành một hình mẫu cho những người xung quanh bạn và dẫn lối họ tới thành công.
Một nhân tố quan trọng của người lãnh đạo.
“Và để tìm ra con đường cho mình, em sẽ học được điều đó với những người bạn đồng hành tại ngôi trường này.”
Khi gặp cô ấy một năm trước, tôi không nghĩ Horikita sẽ trưởng thành tới mức độ này.
Một học sinh tài giỏi, song kiêu ngạo. Hai bọn tôi chỉ đơn giản là người hàng xóm.
Dù tốt hay xấu thì tài năng cá nhân của cô ấy để lại ấn tượng đó.
“Đúng vậy. Em cuối cùng… đã quay trở lại. Đây chính là con người khi xưa anh nhớ, ẩn sâu trong ký ức của anh.”
Đây là điều chỉ anh ta được thấy, không như tôi.
Anh ta là người tin vào tiềm năng của em gái mình hơn bất kỳ ai.
Horikita anh đặt hành lý xuống và bước về phía em gái mình.
Khoảng cách cảm xúc giữa hai con người vừa mới nhận thức được, khi họ chuẩn bị xa cách nhau.
Cặp anh em tiến lại gần khi chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào nhau.
“Em có biết nguyên do anh lạnh nhạt với em không?”
“… em không biết.”
Có lẽ Horikita không biết anh mình đang nghĩ gì.
Cô ấy chỉ vừa mới tự do từ xiềng xích của quá khứ.
Như việc nỗ lực phá vỡ một hòm châu báu.
Hàm ý rằng cô ấy vẫn chưa tìm được ‘chìa khóa’.
Tại sao Horikita anh luôn từ chối em gái mình?
Tại sao anh ta lại xua đuổi em mình một cách khắc nghiệp như thế?
“Anh luôn nghĩ những việc liên quan tới em là rất quan trọng.”
“!?”
Như thể cho cô ấy biết ‘chìa khóa’, Horikita anh đang đưa cô ấy món quà tạm biệt cuối cùng.
“Khi em còn nhỏ, anh cảm nhận một tiềm năng to lớn trong em. Dù vẫn chưa trưởng thành, nhưng anh thấy được em là một viên ngọc thô. Anh trông chờ tới khi thấy hòn đá thô kệch đó được đánh bóng và chờ ngày sáng hơn cả anh.”
Horikita bước thêm bước cuối. Khoảng cách hiện tại chỉ là 1 cái chạm tay.
“Tuy nhiên em lại bị nhấn chìm trong một ảo giác. Em cho rằng bản thân thấp kém hơn anh và từ bỏ vì nghĩ rằng mình không thể vượt qua anh. Và em chọn bỏ rơi đi chính sự phát triển của bản thân. Anh chỉ không thể tha thứ một việc như thế.”
Cô ấy chỉ muốn đuổi theo hình bóng của người anh trai, để được cùng đẳng cấp với anh ấy.
Điều đó không tệ.
Nó có thể được coi là một mục tiêu lớn.
Nhưng hiểu nghĩ khác thì mục tiêu cô ấy là sánh vai với anh mình.
Cơ bản mà nói, đó là ngõ cụt.
Người em gái muốn bằng anh trai mình, và người anh muốn cô em gái vượt qua mình.
Đây là nguyên do cho việc rạn nứt.
“Em phải mạnh mẽ hơn, và tử tế hơn với những người khác.”
Người anh ân cần ôm lấy cô em gái.
Là anh trai, Horikita đã làm tất cả có thể trong khi đứng, ôm chặt cô ấy.
Mái tóc ngắn của Horikita phất phơ trong gió.
“Anh hai-”
“Giờ thì em ổn rồi. Anh đảm bảo điều đó.”
Tôi không thể lên tiếng.
Đây là một hình ảnh mà không ngôn từ nào miêu ta được.
“Có chuyện anh đã giữ bí mật trong vài năm qua, vậy nên anh cần phải xin lỗi em.”
“Xin lỗi ư?”
Horikita hỏi dù không biết là về chuyện gì trong khi ôm anh trai mình.
“Cho tới nay, mối quan hệ này không tốt một phần là do anh.”
“Cái, như vậy là sao…?”
Horikita hỏi nhỏ.
“Trong quá khứ, anh bảo mình thích em để tóc dài. Nhưng đó là lời anh cố ý nói.”
“Ể? Vậy, vậy ư!?”
Horikita không biết về việc này, lên tiếng đầy kinh ngạc.
“Lúc đó em, người luôn thích giữ mái tóc ngắn của mình, đã nghe theo ý kiến của anh và đánh mất đi cá tính của bản thân. Anh cố tình làm thế để xác nhận điều đó.”
Hay nói cách khác, Horikita quyết định nuôi tóc dài để phù hợp với sở thích của anh mình.
Và khi tái ngộ tại đây, Horikita anh ngay lập tức hiểu được.
Horikita chẳng thay đổi gì cả.
Đối mặt với cô em gái chỉ đuổi theo hình bóng của mình, Horikita anh đã chào đón cô ấy với sự thất vọng.
Thậm chí còn chẳng để tâm liệu học vấn hay thể thao cô ấy có tốt hay không.
“-Xin lỗi em vì lời nói dối.”
“… việc đó quá đáng lắm đấy, anh hai.”
“Anh sẽ không biện hộ gì.”
Tôi cho là Horikita anh đã cố ý che giấu điều này cho tới ngày hôm nay.
Anh ta cảm nhận được, và vững tin một ngày em gái mình sẽ thay đổi.
“Em tha thứ cho lời nói dối của anh. Vì nó đã biến em thành em của hiện tại.”
Horikita cũng nhận ra việc đó nên cô ấy mỉm cười và tha thứ cho anh ta.
Horikita anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai em gái mình và nhìn thẳng vào mặt cô ấy.
Và Horikita nở một nụ cười với anh mình.
Thấy nụ cười đó, Horikita anh cũng mỉm cười như thể cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình.
Anh ta không phải người không bao giờ cười.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười một cách dịu dàng đến vậy.
Nụ cười đó, tôi có lẽ sẽ không bao giờ thấy lại.
Một năm đã trôi qua.
Nếu có thể dành thêm một năm nữa với anh ta tại ngôi trường này.
Thì tôi sẽ trở nên thân thiết hơn với con người mang tên Horikita Manabu.
Và tôi có thể trải qua vài sự thay đổi vì nó.
Điều này thật đáng tiếc.
“Suzune, 2 năm sau, anh sẽ chờ em tại cổng chính. Hãy để anh thấy em đã trưởng thành đến thế nào.”
“Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức… cho tới phút cuối cùng.”
Vật cản trở sự trưởng thành của Horikita đã được loại bỏ.
Từ giờ trở đi, Horikita sẽ không nhìn lại phía sau nữa.
“Ayanokouji, anh trông chờ được gặp lại em.”
Horikita anh cũng cảm thấy giống tôi.
“Em cũng vậy.”
Dù biết chuyện sẽ không thể xảy ra nhưng tôi vẫn kiên quyết đồng ý với những cảm xúc của Horikita anh.
“Gần tới lúc rồi.”
Gần 12:30.
Nếu để ý có thể nghe thấy tiếng xe buýt đang tới.
Cả hai miễn cưỡng tách nhau ra một cách chậm rãi.
“Hai ta sẽ gặp lại.”
Horikita nói câu cuối cùng rồi đi qua cổng chính.
Và rồi hình bóng của anh ta xa dần.
Horikita nhìn thẳng vào tấm lưng của anh ta, nhìn một cách chăm chú, trân trọng từng giây phút đó.
Hình ảnh này, như thể Horikita Manabu và em gái anh ta đang dẫn lối cho tôi.
1
Dù Horikita anh đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng chúng tôi vẫn nhìn theo hướng đó một thời gian.
Nhưng cả hai không thể cứ đứng mãi trong bầu không khí chán nản này được.
Nên tôi cất tiếng để đưa Horikita về với thực tại.
“Vậy là giờ cậu chỉ còn một mình.”
“… Đúng vậy.”
Mặc dù đây không phải lần cuối họ thấy nhau, nhưng trong hai năm tới, cô ấy sẽ không thể nghe giọng nói hay thấy hình bóng của anh ta.
Mặt Horikita cứng lại và nghiêm túc.
“Cảm ơn cậu Ayanokouji-san… hôm nay cậu thật sự đã giúp tôi rất nhiều.”
“Thật sao? Tớ lại cảm thấy như kỳ đà cản mũi vậy.”
“Không phải thế. Nếu cậu không nói chuyện với anh hai thì tôi đã không thể bắt kịp anh ấy. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Horikita thể hiện lòng biết ơn với tôi, người thực sự không cần thiết phải có mặt ở đây.
Nhưng ánh mắt của cô ấy không nhìn tôi, mà quay sang nơi khác.
“Đây là ngày anh trai tôi bắt đầu hành trình mới. Thật buồn khi không có ai tới…”
Dù đó là quyết định của anh ta, nhưng thật sự thì vẫn có chút cô đơn.
Ban đầu hẳn phải có nhiều người muốn đến.
Việc anh ta không để chuyện như thế hẳn là để làm mọi chuyện dễ dàng hơn cho cô em gái của mình.
Để Horikita tới và nói chuyện dễ dàng hơn, thì anh ta đã quyết ngăn không để mọi người đến.
Có lẽ điều này điều đã được Horikita anh tính toán.
“Anh cậu và tớ có một kiểu mối quan hệ thân thuộc nên tớ cũng muốn nói chuyện với anh ta lần nữa.”
Dù ban đầu không thân thiết nhưng giờ đây tôi muốn có thêm cơ hội để nói chuyện, nhưng mọi chuyện đã muộn màng.
Hai chúng tôi quay về ký túc xá.
“Về tóc của cậu, vậy là cậu thực sự cắt nó à?”
Về việc ngày hôm qua cô ấy còn hành xử bình thường, cũng như việc hôm nay đến trễ, thì không khó để nghĩ cô ấy đã quyết định cắt tóc vào sáng nay. Hẳn là một quyết định sát nút.
“Tôi đã luôn thích kiểu tóc này. Nhưng vẫn cảm thấy thật lạ.”
Dù vậy nhưng nếu cô ấy chỉ ngẫu hứng cắt nó và làm hỏng đi sự chuẩn bị đẹp đẽ mà người anh đã chuẩn bị thì tệ lắm.
Muốn ăn mặc đẹp để tiễn anh ta rồi lại đến trễ giờ.
Cuối cùng thì trò chơi may rủi cũng được đền đáp.
“Nhưng chẳng phải nói trước cho tớ sẽ khiến chuyện dễ dàng hơn sao? Nếu sợ không tiễn được anh trai mình, cậu có thể nói tớ cản lại và gia tăng cơ hội gặp anh ta.”
Miễn biết cô ấy tới thì tôi nhất định sẽ giúp.
Nếu điều đó giúp hai người trò chuyện nhiều hơn thì tôi sẵn sàng ngăn cản anh ta lại…
“Nếu tôi nhờ, liệu cậu có giúp đỡ không?”
“Nếu là hôm nay thì giá nào cũng giúp.”
“Tôi không chắc nữa… nhưng trước đó thì tôi thực sự đã định nhờ.”
Horikita đáp lại như thế, nhưng khi nhìn vào điện thoại của mình, tôi không thấy thông báo gì cả.
“Bởi khi ấy tôi quá hoảng loạn, để điện thoại ở ký túc xá trước khi bỏ đi cắt tóc, nhưng đến tiệm rồi thì mới nhớ là quên. Thật là! Đầu óc chậm chạp quá.”
Hay nói cách khác, cô ấy cảm thấy bất lực vào lúc đó. Thay vì chạy về ký túc xá để lấy điện thoại thì cô ấy quyết định chạy thẳng tới cổng chính.
“Thật là ngốc quá!”
Horikita nói như thể tự cười bản thân.
“Điều đó cho tớ thấy sự quyết tâm cứng rắn của cậu vào sáng nay là cực kỳ quan trọng, Horikita à.”
Có chút mắc cười khi nghĩ tới cảnh Horikita trông như thế nào khi cô ấy vội vã tới tiệm hớt tóc khi họ vừa mới mở.
Nhưng vì Horikita luôn làm theo kế hoạch nên việc mắc lỗi nhỏ làm cô ấy cảm thấy hoảng loạn cũng dễ hiểu.
“Cắt đi mái tóc là một cách để phân biệt bản thân.”
“Điều anh cậu thích, cậu có nghĩ về nó?”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi muốn quay về con người cũ, và nó trùng hợp với việc muốn bắt kịp với anh ấy, thế thôi. Hay hiểu theo nghĩa khác thì nó là cách tốt nhất để truyền đạt cảm xúc của tôi.”
Vậy chiến lược này chỉ toàn là tình cờ.
Bởi đã quen với kiểu tóc dài của cô ấy trong một năm qua nên tôi có ấn tượng mạnh trước sự thay đổi này.
“Vậy cảm giác thế nào khi quay về con người cũ sao từng ấy năm?”
“Dù cho cậu hỏi thì tôi cũng không biết phải mô tả thế nào. Chắc chắn là tôi thích kiểu tóc ngắn khi còn nhỏ, nhưng việc đã quá quen với mái tóc này trong thời gian dài cũng khiến tôi có chút bỡ ngỡ. Nói thật thì tôi cảm thấy khá khó hiểu.”
Mái tóc ngắn mà cô ấy thích, mái tóc dài mà cô ấy đã chấp nhận.
Con người quá khứ và hiện tại. Dù bên nào đi nữa thì vẫn là Horikita Suzune.
“Giờ tôi cảm thấy, dù là mặt nào thì tôi cũng chấp nhận được.”
Horikita dùng ngón tay chạm vào mái tóc ngắn của mình trong khi nói thế.
“Giờ tôi muốn nghĩ về một chuyện vào lúc này. Tôi giờ đây có thứ gì đó mà trước đó không thể thấy được. Trong hai năm tới, liệu tôi có nên để nó dài ra hay không? Nếu tôi để tóc dài thì sẽ mất khoảng hai năm để có được độ dài như trước… vừa đúng thời gian chúng ta tốt nghiệp.”
Horikita chấp nhận con người hiện tại.
“Điều tôi có thể hiểu được lúc này là việc tóc mình dài hay ngắn không quan trọng, vì dù sao cũng đã nói chuyện trực tiếp với anh trai mình rồi.”
Tôi trông chờ cách Horikita tóc ngắn sẽ phát triển trong tương lai.
Trong giây phút cuối cùng tại trường của Horikita Manabu, anh ta đã để lại nhiều thứ quan trọng cho em gái mình. Trước đó, tôi luôn nghĩ mình cần giúp Horikita phát triển, nhưng cuối cùng thì có vẻ tôi đã đánh giá sai.
“Cậu vẫn cảm thấy không ổn sao?”
“Thật lòng thì 1 tiếng, không đủ đâu, dù có cả một ngày trời thì tôi cũng không thể nói hết những gì mình muốn được. Có quá nhiều thứ để nói trong năm qua, nhưng rồi không thể, để rồi chuyện muốn nói cứ chất thành núi như thế.”
“Không trách cậu được.”
Horikita gật đầu chấp nhận.
“Bên cạnh đó, bước tường ngăn cách mình và anh trai đã được loại bỏ. Mình chỉ cần hoàn thành hai năm học ở đây, rồi thiếu gì cơ hội?”
“Chính xác. Dù sao thì anh ta đã bảo sẽ chờ tới khi cậu tốt nghiệp mà.”
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy sẽ được tự do liên lạc với thế giới bên ngoài.
Và rồi khi ấy, cô ấy sẽ có thể gặp lại anh trai mình và nói bao nhiêu tùy ý.
“Hôm nay đã là một ngày quá tốt đẹp, nhưng không nên quá tham lam, không thì chuyện xấu sẽ đến đấy.”
Cô ấy thay đổi thái độ nhanh chóng.
Đúng thế, dường như cô ấy đang thay đổi mặt ngoài.
Trong tâm trí cô ấy giờ đây, có lẽ đang cố gắng làm mọi thứ để có thể giả vờ bình tĩnh.
Nhưng việc đó là không dễ dàng.
“Nhưng- chuyện như thế này là được rồi.”
Horikita dừng bước và không quay lại, nói thế trong khi đứng yên.
Cô ấy không nhìn tôi.
Không đúng, chính xác hơn thì cô ấy không thể nhìn tôi.
“Gì vậy?”
Dù hiểu chuyện nhưng tôi vẫn giả vờ hỏi.
Nếu là Horikita điềm đạm và bình tĩnh như thường lệ thì cô ấy sẽ nhận ra tôi đang giả ngơ.
Nhưng Horikita của ngày hôm nay không thể nhìn xuyên qua mặt ngoài của tôi được.
“Tôi... tôi muốn đi dạo một chút trước khi quay về.”
Cơ bản thì cô ấy đang bảo tôi quay về một mình trước.
“Đi dạo?”
Tôi hỏi nơi cô ấy muốn đi nhưng cô ấy không thể trả lời.
“Không đâu, tôi chỉ muốn đi tản bộ đây đó thôi.”
Cô ấy run nhẹ trong khi trả lời một cách mập mờ.
“Tớ đi cùng nhé?”
“Không cần đâu.”
Trong khi nói một cách không rõ ràng như thế, Horikita tách xa tôi.
Không phải hướng tới trung tâm mua sắm Keyaki hay cửa hàng tiện lợi.
Cô ấy đang cố tìm một nơi để có thể được ở một mình.
Nếu đi cùng tôi về ký túc xá, mọi chuyện có thể sẽ quá trễ.
Tôi bắt kịp Horikita trong trạng thái này.
“Tại sao… cậu lại theo..?”
Horikita không nhìn lại khi nói nhỏ với tôi.
“Đúng vậy, tớ chẳng biết nữa.”
“Nếu không có lý do thì đừng bám theo tôi.”
Dù bị từ chối, nhưng tôi không có ý định đầu hàng.
Trong suốt một năm nay, cô ấy đã làm nhiều chuyện tệ bạc với tôi.
“Hãy để tớ giải thích lý do. Vì tớ muốn trêu cậu.”
“… Cậu đang nói gì thế. Tớ không hiểu.”
“Ồ, vậy hãy để mình nói cho cậu.”
“Không cần đâu.”
“Không đâu, tớ năn nỉ đó.”
Tôi chậm rãi nói để phá vỡ bức tường phòng thủ cứng rắn đó.
“Khi buồn cậu không nên kiềm nén những cảm xúc đâu. Chẳng phải khóc sẽ tốt hơn sao?”
Tôi chỉ nói như thế.
“… Cậu, cậu không nghe những gì tôi nói sao?”
“Tớ có nghe. Chẳng phải cậu hạnh phúc khi hòa giải với anh trai mình sao?”
“Đúng thế. Đó là lý do tôi cảm thấy thỏa mãn. Vậy có thấy tôi buồn ở đâu, ở chỗ nào không?”
“Không đời nào cậu cảm thấy thỏa mãn được. Đúng thật là cuối cùng cũng được nói chuyện sau hai năm, nhưng con người không dễ dàng cảm thấy thỏa mãn như thế.”
Cô gái mơ về ngày đó không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng thêm hai năm nữa.
Mặc dù không phải là cô ấy không cảm thấy hạnh phúc, nhưng việc này cũng không phải vậy.
“Tôi đã… thỏa mãn, tôi thỏa mãn…rồi...”
“Nếu thế thì cậu không phiền quay mặt lại hướng mình được không?”
Horikita vẫn quay lưng về phía tôi.
Cô ấy không lắng nghe lời đề nghị của tôi, và lắc đầu từ trái sang phải.
“Từ chối. Tại sao tôi phải làm một việc như thế?”
“Thật vậy. Tớ chẳng biết nữa.”
Đối mặt với Horikita, người đang đi nhanh và cố chạy thoát, tôi nói thế từ phía sau cô ấy.
“Cậu khóc cũng không sao.”
Sau hai năm đoàn tụ với anh trai mình, để rồi bị từ chối.
Chiến đấu một mình trên đảo hoang trong cơn sốt nặng.
Trở thành đối tượng bị ghét trong cuộc bỏ phiếu lớp.
Nhưng Horikita đã không khóc.
“Tôi – tôi …”
Cô ấy dừng bước.
Sau khi làm việc rất, rất chăm chỉ, cuối cùng thì cô ấy đã có thể truyền đạt cảm xúc của mình tới người anh trai.
Nếu ngày mai tới, họ nhất định sẽ quay lại trò chuyện và cười nói cùng nhau.
Tuy nhiên, Horikita anh đã đi qua cánh cổng đó và bắt đầu một chuyến hành trình mới.
Cuộc hội ngộ tiếp theo của họ sẽ mất thêm tận 2 năm.
“Không… không muốn…”
Giọng nói của Horikita dần ngắt quãng.
Trong hai năm đó, Horikita không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu tại ngôi trường này.
“Nhưng, chẳng còn cách nào khác nữa…!”
Trong đôi mắt kiên cường của Horikita, thứ gì đó đã được kiềm nén đủ lâu cuối cùng đã chảy ra.
Giờ đây, cô ấy nghĩ về người anh vừa mới rời đi.
“Nhưng-!”
“Cuối cùng thì… cuối cùng thì tôi cũng nhận ra sai lầm của mình…!”
Dù tay che gương mặt, cố gắng giữ những giọt nước mắt lại.
“Vậy mà tôi lại phải rời ra anh ấy một lần nữa…!”
Nếu có thể, nhất định Horikita sẽ muốn bước qua cánh cổng đó rồi đi cùng anh trai.
Người em gái nghiêm trang tiễn người anh trai đi trong thầm lặng.
“Đúng vậy. Giờ đây cậu chỉ còn một mình.”
“Một mình… một mình…!
Cô gái đang khóc sướt mướt như một đứa trẻ.
Dù nước mắt đang rơi nhưng Horikita vẫn muốn kiềm nén lại.
Nếu không phải do trường học thì Horikita đã đi theo anh trai mình tới cuối chân trời.
Họ có thể gặp nhau, nói chuyện với nhau bất cứ khi nào mình muốn.
“Giờ đây, cậu chỉ cần khóc đến khi nào bản thân muốn. Sau đó, cậu cần phải cho anh cậu thấy được con người trong tương lai của cậu sẽ trưởng thành nhiều đến thế nào. Từ giờ trở đi, không có gì ngăn cản sự phát triển của cậu nữa.”
Không cần phải lo lắng. Vẫn còn hai năm nữa, trong quãng thời gian đó Horiktia nhất định sẽ trưởng thành rất nhiều.
Anh trai cô ấy nhất định trông chờ điều này.
“Mọi chuyện là thế đấy… Manabu.”
Giọng nói của tôi giờ không còn chạm tới anh ta, bị cuốn vào trời xanh của mùa xuân.
2
Sau khi trút bỏ hết cảm xúc của bản thân, Horikita nhanh chóng ngưng khóc.
Tuy nhiên cô ấy vẫn chưa hồi phục thể trạng của mình, vẫn đang ngồi dưới đất. Tôi đứng cạnh trong khi lẳng lặng chờ thời gian trôi đi.
“Việc đó tuyệt thật.”
“Tuyệt cái gì chứ. Cậu thấy tôi như thế này, là 1 điều cực kỳ nhục nhã…”
Ban đầu tôi tính an ủi cô ấy một chút nhưng không đơn giản thế.
“Ừ thì có lẽ vậy.”
Bởi thế nên cô ấy muốn được ở một mình. Nếu tôi không ở đây thì sẽ không ai thấy cô ấy khóc.
“Vì cậu đã thấy rồi nên tôi sẽ quay mặt về phía trước.”
“Hướng mặt về phía trước?”
“…nếu cậu thấy tuyệt thì tôi cho cậu xem đến khi chán luôn.”
Horikita cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng và thở dài.
“Vậy tớ sẽ chia sẻ hình ảnh này với Keisei và nhóm nhé.”
“Muốn tôi giết cậu không?”
Sau khi thấy đôi mắt đỏ ngầu đó liếc nhìn, tôi ngay lập tức di điện thoại ra xa.
“Tớ đùa .”
“Vì cậu vẫn nói những câu đùa nhàm chán đó nên có vẻ như tôi phải chỉ cho cậu biết TPO là gì.” (*TPO: time, place, occasion. Thời gian, địa điểm, cơ hội.)
Thấy cách cô ấy nói chuyện có vẻ như chuyện giờ đã ổn.
“… Dường như một năm trước, tình huống tương tự đã xảy ra.”
“Có lẽ vậy.”
Mặc dù địa điểm đã thay đổi, nhưng tôi nhớ lại lúc hai đứa trò chuyện vào một đêm nọ. Horikita, người vừa gặp lại anh trai mình, đã chìm trong tuyệt vọng. Tình huống hôm nay rõ ràng ngược lại, nhưng vẫn mang lại cảm giác Deja Vu.
“Tôi tự hỏi tại sao bản thân luôn mắc những sai lầm ngớ ngẩn khi ở gần cậu. Tôi thậm chí còn ngồi kế bên cậu.”
Cô ấy đang bảo kể từ lúc bắt đầu học, hai chúng tôi có một mối quan hệ kiểu đã được định trước. Dường như dù là thế nào đi nữa thì Horikita cũng không thấy vui vẻ với nó.
“Cậu muốn thấy tớ mắc sai lầm à?”
Horikita than thở trước định mệnh đầy bất công.
“Sai lầm? Không phải tôi thấy rồi à? Việc để thua Sakayanagi đó.”
“Đó không phải sai lầm, chỉ đơn giản là bị đánh bại thôi.”
Dường như cô ấy không chấp nhận.
“Mà cậu nên trông chờ vào năm Hai đi, biết đâu được.”
“Có vẻ đó là lựa chọn duy nhất rồi. Tôi sẽ thêm nó vào danh sách những việc mong chờ trong tương lai.”
Có vẻ như cô ấy thực sự muốn trả thù cho việc tôi thấy cô ta khóc ngày hôm nay. Nhưng dù vậy thì nghĩ về cách Horikita cắt tóc ngắn vẫn thật sự đáng kinh ngạc.
“Nếu mọi người thấy cậu, họ sẽ ngạc nhiên đó.”
Sẽ có những học sinh thay đổi hình ảnh của mình một cách chậm rãi, nhưng ít ai chọn đi quá nhanh như việc làm chuyện này.
“Họ có ngạc nhiên ra sao thì tôi vẫn cảm thấy bình thường thôi.”
Horikita bảo ý kiến của người khác không quan trọng và không cần phải để tâm tới nó. Nhất định Sudo sẽ là người đầu tiên nói về nó. Kỳ nghỉ xuân chỉ còn vài ngày, và tin đồn sẽ được lan truyền trong thời gian đó… không đâu, nếu có người trông thấy thì có lẽ họ đã bàn tán về nó rồi.
“Nói về chuyện này có hơi, ể, nhưng cậu vẫn nhớ về cuộc đấu chúng ta quyết định ngày hôm qua chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Về yêu cầu của tớ, tớ đã suy nghĩ về nó.”
“Này… tôi tưởng cậu sẽ nói về nó sau chứ. Đánh tâm lí à.”
“Không đâu, trước đây thì tớ không bận tâm lắm, mới nghĩ đến thôi.”
Horikita hối thúc tôi nhanh chóng cho cô ấy biết, dù có hơi cảm thấy nghi ngờ về nó.
“Nếu tớ thắng, cậu sẽ phải tham gia hội học sinh.”
“… trước đây chúng ta đã từng nói về chuyện này rồi.”
Trước đó, tôi đã hỏi Horikita liệu cô ấy hứng thú với việc tham gia vào hội học sinh. Dù đã gọi cho Horikita anh, và anh ta để tôi tự mình quyết định. Nhưng cuối cùng thì cô ấy đã từ chối.
“Ừm. Cậu sẽ chấp nhận chứ?”
“Dù không hứng thú với việc gia nhập hội học sinh nhưng… được thôi. Miễn tôi thắng thì sẽ không có vấn đề gì cả.”
Horikita bảo nếu cô ấy thắng thì chẳng không sao cả và đồng ý.
“Nhưng tôi không đảm bảo sẽ được nhận đâu?”
“Đừng lo lắng. Nagumo là dạng người sẽ đón chào mọi người.”
Anh ta rất khác với Horikita Manabu, người đã từ chối một lượng lớn đơn gia nhập. Thêm vào đó, Suzune là em gái của Manabu, nên không đời nào Nagumo sẽ từ chối.
“Cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao lại muốn tôi gia nhập hội học sinh không?”
“Đó là bí mật. Tớ sẽ nói cho cậu lúc cậu thua sau.”
“Việc này làm tôi thấy khó chịu, việc cậu nói lúc này có ảnh hưởng gì đâu?”
“Cậu đang nghĩ tới sau khi thua luôn rồi à?”
“… dĩ nhiên là không. Vì nhất định tôi sẽ thắng, tôi chỉ muốn hỏi trước thôi. Và bên cạnh đó thì cậu sẽ không nói vì cậu sợ thất bại.”
Quyết định dựa trên kết quả của trận đấu, tôi không nói về sự quan trọng đằng sau lý do của mình.
“Anh cậu đã luôn quan tâm vấn đề liên quan tới Nagumo. Đó là lý do tớ làm việc này.”
“Vậy cậu đang bảo là muốn tôi giám sát hội trưởng hội học sinh?”
“Chính xác.”
“Vậy anh hai đã nhờ cậu làm việc này.”
Horikita nhìn tôi với đôi chút bất mãn.
“Vì mối quan hệ của hai người không được tốt lắm nên anh ta buộc phải nhờ tớ.”
Nếu mối quan hệ của hai người tốt thì anh ta đã nói cho Horikita về chuyện này ngay từ ban đầu.
“Đừng khiêm tốn. Anh trai tôi đã giành phần lớn sự chú ý cho cậu hơn bất kỳ ai khác. Nếu không vì thế, thì anh ấy sẽ không gọi cậu tới đây ngày hôm nay để tạm biệt anh ấy trên hành trình mới. Thật là… tại sao luôn là cậu?”
Horikita từ từ đứng dậy, phàn nàn về chuyện này.
“Tốt hơn hết là tôi không nên nghĩ về chuyện này. Tôi sẽ cố nghĩ về thứ khác.”
Nếu không làm thế thì cơ thể cô ấy sẽ choáng ngợp mất, vậy nên Horikita đem cất nó vào một góc trong tâm trí mình.
“Horikita, còn một thứ cuối cùng tớ muốn xác nhận với cậu.”
“Cậu muốn gì nữa, đừng bảo là cậu lại nói những thứ kỳ lạ nữa đó?”
“Là về Kushida. Hãy để tớ tóm gọn lại suy nghĩ của mình và tình huống hiện tại.”
Nghe thấy lời tuyên bố mà cô ấy chưa biết gì, Horikita nhíu mày, gương mặt bối rối, lông mày đan lại.
“Tình huống hiện tại ư?”
Để ngăn không cho Kushida mất kiểm soát, tôi đã ký kết một hợp đồng với cô ấy. Nội dung hợp đồng sẽ là tôi chuyển một nửa số điểm cá nhân mỗi tháng cho cô ấy để tự bảo vệ mình. Nhờ đó tôi sẽ không còn là mục tiêu.
“Cậu… bị ngốc à? Liều lĩnh ký một hợp đồng như thế?”
“Tớ làm thế để có sự tin tưởng của cô ấy.”
“Dù thế vì chuyện này vẫn quá ngu ngốc, một nửa số điểm mỗi tháng là quá nhiều.”
“Bởi vì tớ không thể thay đổi cảm xúc của Kushida nếu không làm thế. Dù nói vậy nhưng vì cậu đã phơi bày cô ta trước mặt mọi người nên niềm tin đó không còn nữa.”
Thay vì nói cô ấy bất mãn với tôi thì có lẽ cô ấy đang cảm thấy nghi ngờ lại lần nữa.
“Thật là… tôi bắt đầu nghi ngờ cậu có thực sự giỏi hay không rồi đấy.”
Dù tôi hiểu cô ấy đang không muốn nói, nhưng chủ đề này vẫn chưa kết thúc.
“Vậy tại sao cậu lại nói với tôi?”
“Bởi tớ tin ký kết hợp đồng này không làm ảnh hưởng tới tớ trong tương lai.”
“Vậy việc liên tục mất một nửa số điểm sẽ không ảnh hưởng tới cậu?”
“Bởi vì Kushida bị đuổi học.”
Nghe những gì tôi nói, bàn tay Horikita đông cứng lại. Và cô ấy quay sang nhìn tôi với đôi mắt vẫn còn ửng đỏ.
“Vừa rồi, cậu mới điềm tĩnh nói ra một thứ cực kỳ nghiêm trọng. Đó là đùa phải không?”
“Tớ đã lên kế hoạch từ trước. Không, ngay cả lúc này, đó là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Cậu không… đùa?”
“Đúng thế. Tớ đang nghĩ sẽ loại bỏ Kushida trong hè này.”
Thực tế thì không phải là không có cơ hội để loại bỏ cô ta.
“Nhưng- vì cậu kể với tôi nên tình huống đã thay đổi?”
“Hừm, tớ muốn để cậu quyết định nó.”
Tôi vẫn chưa quyết định, và thay vào đó, để Horikita là người quyết định. Đó là lý do tôi kể cho cô ấy vào lúc này.
“Chẳng phải cậu rõ điều này sao. Tôi không có dự định đuổi học Kushida. Thật ra thì tôi không muốn cẩu thả đuổi học bất cứ ai cả.”
Dường như lý tưởng đó của cô ấy ngày càng vững chắc.
“Nhưng tôi không có những suy nghĩ ngây thơ như Hirata-kun. Thật sự có những học sinh đứng trên ranh giới làm vật hy sinh. Dĩ nhiên những đóng góp trong tương lai sẽ khiến cho người khác thay thế họ.”
Hay nói cách khác, cô ấy sẽ đưa ra quyết định ai là người bị đuổi nếu một thứ gì đó tương tự bài thi bỏ phiếu diễn ra lần nữa.
“Vậy nếu Kushida đóng góp ít nhất thì sao?”
“Đương nhiên cô ấy sẽ là ứng cử viên.”
Dường như cô ấy không nói dối.
“Nhưng khả năng cô ấy đứng chót lớp là rất khó.”
“Tôi biết điều đó. Vì từ những gì thấy được thì Kushida đang đóng góp rất nhiều.”
Cô ấy có khả năng học vấn cũng như thể chất, và cũng có một vị trí quan trọng trong lớp. Dù chịu nhiều tổn thất sau khi Yamauchi bị đuổi, nhưng nó không khiến cô ấy mất tất cả.
“Tớ tin tưởng có thể giao việc này lại cho cậu thế nên đã cho cậu biết. Tuy nhiên, vì cậu đã phát triển và trở thành thành viên chủ chốt của lớp, Kushida sẽ là một tồn tại phiền phức.”
Tôi không thể xóa bỏ khỏi trí nhờ mình những ký ức về quá khứ của Kushida được.
“Vậy cậu muốn tôi loại bỏ cô ấy trước?”
“Đúng thế, đó là điều tớ muốn. Dù sao thì cô ấy sẽ không ngây thơ đến mức có thể thuyết phục được đơn giản như vậy.”
“Tôi không phủ nhận điều đó. Tôi hiểu những phương pháp nửa vời như thuyết phục và nói chuyện với cô ấy là vô nghĩa…”
Dù biết thế nhưng cô ấy vẫn dự định chấp nhận Kushida? Trước đó tôi đã nghĩ là cô ấy ngây thơ nhưng không còn như thế nữa.
“Nếu vậy thì tớ không còn gì để nói nữa.”
“Cậu!… Có phải cậu đã gài bẫy Kushida trong bài thi bỏ phiếu ?”
“Vẫn có chút khó khăn. Niềm tin trong lớp dành cho cô ấy vẫn không thuyên giảm.”
“Đúng thật. Và cậu cũng không để lại bất cứ dấu hiệu gì… nhưng vì đã nói với tôi nên có thể cho là tôi toàn quyền quyết định vấn đề liên quan tới Kushida phải không?”
“Ừm. Tớ hứa sẽ không làm gì cả.”
Tôi để lại cho Horikita, người sẽ quyết định việc cần làm trong tương lai.
“Lý do cậu nói với tôi là vì cậu đã vượt qua được trở ngại đó?”
“Không may là tớ không lạc quan như thế. Tớ vẫn đang hình dung ra cách loại bỏ Kushida.”
“Nhưng tại sao?”
Sau khi được Horikita hỏi, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc cân nhắc lý do.
“Vẫn chưa nghĩ ra à?”
“Đúng thế… việc tôi đang làm sẽ không hiệu quả.”
Nếu cân nhắc về tương lai thì việc âm thầm đuổi học Kushida sẽ là lựa chọn đúng đắn. Tuy nhiên tôi đã không làm vậy mà thay vào đó để Horikita là người quyết định nó. Nguyên do là…
“Tớ cho là…tớ muốn xem cậu sẽ vượt qua trở ngại này như thế nào.”
Tôi không tự tin với câu trả lời đã vắt óc suy nghĩ, nhưng không còn lý do nào khác.
“Có lẽ thế.”
“Tôi cũng đã nghĩ vậy. Nghi ngờ những gì cậu nói có vẻ tốt hơn.”
Horikita đã hoàn toàn hồi phục, tiến một bước về trước.
“Tôi về đây, cậu thì sao?”
“Tớ muốn ở lại một chút.”
Horikita chỉ đơn giản chào tạm biệt và đi về hướng ký túc xá. Có lẽ cô ấy sẽ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay và khóc vào lúc nửa đêm. Nhưng trong thời gian đó thì không sao cả.
Tôi đã nghĩ về cuộc đối thoại ngày hôm qua với Ichinose, sự tồn tại của Sakayanagi, và sự trưởng thành của Ryuuen và Horikita.
Tôi trông chờ cuộc đối đầu giữa bốn lớp.
Một năm sau, mọi thứ sẽ thay đổi như thế nào?
Có rất nhiều thứ sẽ khiến họ phát triển.
Những lời Horikita Manabu nói vẫn đọng lại trong tim tôi.
Trở thành một học sinh được các học sinh khác nhớ đến.
“Thật là một món quà chia tay đáng sợ…”
Những thứ tôi có thể làm để khiến các học sinh khác nhớ đến tôi. Đó là hỗ trợ và giúp họ trưởng thành.
Và rồi để những người đã trưởng thành cạnh tranh với nhau, vươn tới một vị trí cao như một mục tiêu.
Khi tôi tưởng tượng vị trí bản thân mình trong khung cảnh ấy… đúng thế, có thể nói nó khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Tôi luôn cảm thấy việc này thú vị.
Vô tình phân tích sức mạnh của những lớp khác và nghĩ về nó.
Một năm sau sẽ thấy được kết quả. Dù là lớp nào đi nữa thì họ cũng đang muốn phát triển. Điểm yếu của kẻ mạnh khiến tôi thấy hào hứng. Nhưng mặc khác, tôi cảm thấy trái tim mình nhanh nguội lạnh.
“Thứ mình tin là sống một cách bình yêu ngày qua ngày… ban đầu mục tiêu là thế.”
Hôm nay là lần đầu tiên tôi để ý thấy có một bức màn bao phủ quanh trái tim mình. Sự tồn tại được biết đến như trái tim của tôi, đã phát triển vượt ngoài mong đợi trong năm qua. Không, nó vẫn đang tiếp tục phát triển ngay cả giây phút này.
Tôi phải xác nhận điều đó với bản thân. Tôi tự hỏi bản thân. Nhưng không được. Như thể những phát xét của chính tôi không liên kết với con người tôi.
Sự nông cạn trong tôi tan vỡ thành cát bụi và rơi ra, hay đó là tất cả.
Tôi không thể làm gì ngoài việc cảm nhận một màu đen, tương tự như nỗi bất an.
Liệu tôi-
Liệu tôi có còn ở lại ngôi trường này vào năm sau?-
Khoảng không màu đen mà tôi không thể mô tả được- bao trùm lấy bản thân tôi.