Chương 04: Anh và em
Chương 04: Anh và em
Đã là ngày thứ 3 từ khi bài kiểm tra phụ được công bố.
Vào ngày kia, nghĩa là thứ 7, cũng không còn quá sớm để nói rằng mỗi lớp sẽ có 1 người ra đi.
Làn gió lạnh lùa vào khi tôi mở cánh cửa hành lang.
Sau khi đến sảnh chờ tầng 1 bằng thang máy, tôi thấy Sudou trên cầu thang.
“Thang bộ à?”
“Ừ. Dù ít, nhưng vẫn luyện được một chút.”
Sudou đang có ra dáng 1 học sinh gương mẫu, bằng cách thể hiện ở cả câu lạc bộ và cả trong việc học hành.
Và cứ thế, bọn tôi tới trường.
“Tôi không muốn bị đuổi học. Dù ngu, cáu bẩn nữa, nhưng ai mà chẳng cố thay đổi chứ.”
Thay vì nói cho tôi, cảm giác như cậu ta đang giống độc thoại hơn.
“Có sai không khi nói cậu chấp nhận chỉ trích chỉ để đổi việc được ở lại?”
“Không, không hẳn vậy. Chỉ là kẻ thắng mới là kẻ mạnh.”
“Có lẽ.”
Tôi có linh cảm không lành ngay khi vừa vào lớp.
Mặt khác, Sudou tiến thẳng về chỗ ngồi.
Bầu không khí lớp đã thay đổi.
Tôi khá nhạy cảm với những thứ thế này.
Mọi người khác hẳn hôm qua, ngay khi tôi vừa đặt chân vào cửa.
Quanh cảnh sinh vật vẫn thế, mọi thứ cứ thế trình bày rõ ràng trước tôi.
Hành động bình thường, các cuộc nói chuyện bình thường.
Mọi người đều hành xử bình thường.
Nhưng quá nhiều thứ bình thường thì thật kì lạ.
Mới hôm qua đây, ai ai cũng đều cảnh giác.
Giờ lại hòa nhịp như một dàn hợp xướng vậy.
“Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun”
Hirata gọi tôi.
“Buổi sáng tốt lành”
Sau 1 lời đáp ngắn gọn, tôi dành 1 lúc xem xét xem Hirata xử sự thế nào.
“Hửm? Có gì không ổn à?”
Cậu ta có nhận thấy sự khác lạ, hay đang giả vờ không biết nhỉ.
Hirata vẫn cứ nhìn vào mắt tôi.
“Không, không có gì”
“Thật sao? Vậy, 1 ngày tốt lành nhé.”
Hirata rời đi, tiến về phía các bạn nữ đang chào cậu ấy.
Cái cảm giác kì lạ vơi dần đi khi những khoảng trống ghế lớp được lấp một đầy dần.
Kết luận tôi đưa ra là đã có một nhóm lớn được hình thành đối phó cho bài thi này.
Chắc họ đã thống nhất được với nhau là sẽ đuổi ai rồi.
Hiện tại có 11 người trong lớp. Bỏ qua Hirata, nếu chỉ 10 người kia cùng bỏ phiếu khiếu nại cho 1 người thì người đó cũng coi như toi.
Trong số 10 người còn lại này, có cả bọn Ike và Yamauchi nữa.
Một đám các bạn nữ không liên quan cũng ở đó.
Dù nói rằng có thể bọn họ vừa tạo một khối liên minh.
Thì hơi kì lạ là ở đó có vài bạn nữ trong nhóm Kei.
Và cũng chưa có tin tức gì từ Kei nữa.
“Chào buổi sáng”
Vẫn là cái thái độ vô cảm đó, nhưng nhỏ nhanh chóng nhận ra.
“Có gì xảy ra à?”
“Cậu cũng thấy à?”
“Có hơi khó chịu. Sao không đi hỏi trực tiếp?”
“Chịu. Thà nằm ngủ còn hơn.”
Với lại, hỏi kiểu đấy thì chỉ tổ gây nghi ngờ.
“Có chuyện gì thế?”
Tôi gửi tin nhắn cho Keisei, người đến lớp khá sớm.
“Không biết nữa. Nhưng tớ thấy có gì đó lạ lắm.”
Keisei có lẽ cũng không rõ. Nhưng cũng cảm nhận được sự bất thường.
“Lớp bọn mình bình thản đến kì lạ. Có lẽ vừa có nhóm lớn hình thành.”
Tôi gợi ý hướng cho cậu ta.
Sau khi đọc, Keisei liếc 1 vòng rồi dừng lại tôi.
“Đúng nhỉ. Cái bầu không khí u ám mất rồi. Nhận biết hay lắm.”
“Tớ không có nhiều bạn, nên nhạy cảm thôi.”
“Có vẻ họ đã quyết định được việc bầu cho ai rồi. Một nhóm tầm 10 người.”
“Người đó chắc khó khăn lắm.”
“Tớ đang thắc mắc là ai tạo nhóm này. Bọn mình ổn không nhỉ?”
Tôi có thể đọc được sự lo lắng của Keisei qua tin nhắn đó.
Nếu số thành viên của nhóm đó tăng lên nữa, thì có lẽ những người trung lập và những người bơ vơ cũng sẽ phải chọn gia nhập, rồi từ đó là một sự thống trị tuyệt đối. Và cả việc chỉ đạo 1 nhóm thế này cũng không dễ tí nào.
Tôi cất điện thoại, phần lớn học sinh đều có mặt đông đủ rồi.
Có lẽ nên tiếp tục vào giờ ăn trưa.
1
Giờ ăn trưa, tôi đi cùng nhóm Ayanokouji để bàn chuyện phiếm.
Nói là chuyện phiếm chứ phần lớn là liên quan đến bài kiểm tra.
Hiển nhiên, chủ đề đầu tiên là bầu không khí kì lạ trong lớp.
Vì Keisei là người đầu tiên đến lớp, cậu ta bắt đầu kể cho chúng tôi những dấu hiệu khi 1 nhóm mới được thành lập.
“...tớ hiểu rồi. Cậu nói đúng khi nói là không khí hôm nay vui vẻ hơn thật.”
“Nhưng... đến giờ thì cũng chỉ là dự đoán thôi...nhỉ?’’
“Ừ. Không có bằng chứng, và cũng chưa chắc là họ đã chọn ra đối tượng để khiếu nại nữa.”
Cuối cùng, cuộc trò chuyện này chỉ mấp mé dựa trên những gì xảy ra sáng nay.
“Vậy, ai đứng sau nhỉ?”
“Câu hỏi khó đấy. Nếu họ nhận ra. Rủi ro cao nhất là nạn nhân sẽ ở nhóm mình đấy.”
Keisei nhắc về 1 điều mà không ai trong cả bọn muốn.
“Có thể có 1 lí do mà chúng ta chưa được mời.”
Nói về những nhóm thế này, thì tốt nhất là mời tất cả trừ nạn nhân.
Lí tưởng là 39 chọi 1.
Nhưng bất khả thi.
“Giả sử…bọn mình có ai đó thân thiết với nạn nhân?”
Haruka lên tiếng, tinh nghịch nhìn phản ứng bọn tôi.
“…Hoặc… 1 trong bọn mình là nạn nhân…”
“Dừng...dừng lại đi Haruka-chan.!”
Dù bỏ qua nỗi sợ của Airi, thì câu của Haruka cũng không phải 1 câu đùa.
“Có thể nhóm đã được tạo từ đầu rồi, và họ chỉ tăng số lượng người đáng tin tưởng thôi. Nhưng hôm nay mới bộc lộ ra vì họ thấy như thế vẫn chưa đủ.”
Keisei vừa đưa ra 1 điều khá thuyết phục. Vì chỉ một ngày mà thay đổi thế này là quá nhiều. Có khả năng nhóm nay đã hành động ngay từ đầu.
“Nếu họ nhắm tới 1 trong bọn mình thật thì sao? Bọn mình nên làm gì đây? Thuận theo hay chống?”
Akito vừa đưa ra 1 bài toán.
“Bọn mình thống nhất từ đầu rồi còn gì. Nhóm bọn mình là quan trọng nhất.”
“Kể cả việc…cậu là nạn nhân đấy, Haruka?”
“Cái đó thì…nhưng…tớ không muốn ở lại trường nếu phải phản bội bàn mình đâu. Nếu họ yêu cầu, tớ sẽ chống lại thôi.”
Haruka trả lời kèm chút ngập ngừng.
“Tớ cũng thế. Tớ sẽ không phản bội nhóm mình đâu.”
Dù rất lo lắng, Airi cũng gật đầu.
“Cậu thì sao, Keisei?”
Đắn đo một hồi, Keisei cũng thành thật.
“…tớ cũng thế thôi. Nhưng không đơn giản như 2 cậu nghĩ đi. Trong bài kiểm tra này, bị nhắm vào là chết. Nghe không phản bội bạn bè thì hay đấy…nhưng đuổi học bạn của mình, ai mà muốn chứ.”
“Cái đó…Kiyopon, cậu thì sao?”
Mọi người quay lại nhìn tôi.
Có vẻ chỉ đến được đây thôi, nên tôi thử thống nhất lại quan điểm của cả bọn.
“Tớ phản đối.”
“Cái…Cậu đang bảo là cậu sẽ phản bội bọn tớ để theo nhóm lớn à!?”
“Không, tập trung lại rồi bắt nạt một người thì rõ ràng là sai rồi. Tuy vậy, dù giả tạo, thì hòa thuận với họ vẫn tốt hơn. Tớ không nghĩ việc phản đối thẳng thừng đó là ý tưởng hay đâu.”
“Giả đò hợp tác, sau đó thu thập thông tin, xem họ định làm gì, bầu cho ai. Cái này quan trọng mà, đúng chứ?”
“…Chắ-chắc rồi.”
Haruka có vẻ hạ nhiệt rồi.
Nếu tỏ ra khó chịu thẳng mặt và từ chối, thì không chỉ bất lợi, còn mù thông tin nữa.
Vào thời điểm này, thông tin là rất quan trọng.
“Dù sao thì, họ cũng đâu biết bọn mình bầu cho ai, nặc danh cả mà.”
“Tớ nghĩ làm thế này là tốt nhất rồi.”
Tôi gật đầu tán thành.
“Thêm nữa, nhóm lớn kia đang ngày một bành trướng. Người đứng sau cũng khá là xuất sắc. Họ kiểm soát thông tin rất chặt chẽ. Có lẽ, cả Horikita và Hirata cũng nhận ra rồi.”
Horikita thì mập mờ, còn Hirata có vẻ không biết gì cả.
Tôi mong rằng Hirata sẽ nhận ra, nhưng mà bất ngờ thật, họ qua mặt được cả Hirata cơ đấy, ngay cả trong lúc gấp rút thế này.
“Hirata chắc không biết đâu, cậu ta luôn là người hết lòng vì mọi người. Nếu bất cẩn xin lời khuyên, có thể cậu ta sẽ yêu cầu giải tán nhóm mất.”
“Cơ mà dù thế nào đi nữa, người đó đã lường trước mọi thứ rồi.”
“Tuyệt thật đấy, Kiyotaka-kun. Tớ không nghĩ cậu đoán được tất cả đâu.”
Airi vỗ tay, vui mừng như thế đang tự khen bản thân vậy.
“Tớ bảo rồi còn gì. Khi cô đơn đủ lâu, cậu mặc nhiên sẽ nhạy cảm. Hơn nữa, chưa chắc toàn bộ đều đúng, tớ chỉ đoán thôi.”
Cũng chỉ là đoán già đoán non, chẳng có bằng chứng gì cả.
“Cơ mà, tớ nghĩ tốt hơn bọn mình nên cảnh giác.”
“Mé, nãy giờ căng thẳng quá. Đổi chủ đề đi mấy cậu?”
Akito thờ dài, lôi điện thoại ra bấm.
Mọi người còn lại đều lắc đầu.
“Vui thế nào được, lớp bọn mình sắp sửa mất đi 1 thành viên đấy.”
Cảm giác u ám cứ tiếp tục len lỏi dù có cố thay đổi chủ đề thế nào đi chăng nữa.
“Nếu như thế…nó làm tớ lo quá…”
“Cậu vẫn như vậy à Airi? Cậu sẽ ổn thôi mà.”
Để xoa dịu Airi, Haruka lên tiếng và nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy.
“Nhưng…”
“Giữa tớ với cậu thì bọn con gái ghét tớ hơn nhiều mà.”
“Cũng đúng thật…”
Ngay khi vừa gật đầu tán thành, Akito ăn 1 cái lườm chết chóc đến từ Haruka. Cậu ta nhảy cẫng lên phòng vệ.
“Cái? Chính cậu nói thế còn gì.”
“Tớ nói thì được, nhưng cậu không nghĩ là nghe từ người khác thì rất khó chịu à?”
“…Ừ thì.”
Đối đầu với cuộc tranh luận này, Akito đầu hàng.
Thấy vậy, Airi thậm chí còn mất tự tin hơn.
“Haruka-chan...cậu đáng yêu mà.... cậu hài hước...với thông minh nữa...”
“KHÔNG không ... ít nhất thì cái đầu tiên không đúng.”
Dù hơi bất ngờ, cậu ta vẫn an ủi Airi.
“Mấy cậu không cần lo đâu. Còn thừa mục tiêu tốt hơn bên đám con trai mà.”
Keisei theo sau để trấn an.
“Ừ, đám con trai bọn tớ không lo thì thôi, mấy cậu lo làm gì.”
“Thật sao, so với đám con gái- Ủa, phải Hirata-kun không nhỉ?”
Câu hỏi của Haruka có vẻ ánh lên sự nghi ngờ. Chúng tôi nhìn theo hướng mắt cô ấy.
Đấy rõ ràng là Hirata, có điều có hơi phờ phạc.
Cậu ta là loại người luôn ngẩng cao đầu và lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.
Giờ thì sợ là có nịnh đến mấy cũng không vui được.
“Cậu ta sao vậy nhỉ? Chắc lo lắng về bài kiểm tra.”
“Có vẻ vậy. Cậu ta như một người khác hoàn toàn ấy.”
2 người họ theo mắt nhìn Hirata.
“Cậu ta không cần phải lo lắng về bài thi, dù đang rất kiệt quệ. Có lẽ do cậu ta tự đặt lên mình quá nhiều gánh nặng chăng.”
“Cũng không trách được. Cậu ta luôn hết mình vì mọi người mà.”
Theo cách nào đó thì họ đang thương hại cho Hirata.
Tôi nhận được 1 tin nhắn ngay lúc đó.
Có vẻ không bơ được rồi.
“Xin lỗi, tớ có hẹn chút.”
“Ai?”
Có vẻ kích thích trí tò mò của Haruka, cô ấy hướng mắt về phía tôi.
Airi cũng nhìn tôi đầy lo lắng.
“…Horikita. Về bài kiểm tra thôi.”
“Ồ. Hay đấy.”
Haruka mất hứng.
Chắc do cuộc chạm trán Ryuuen cách đây không lâu.
Tạm biệt họ, tôi rời quán cà phê.
2
Địa điểm là khoảng trống dọc theo vỉa hè tới trường, gặp trong giờ ăn thì có hơi bất hợp lí.
Không ai thích ra đây vào thời điểm này trong năm cả, nhất là mùa xuân và mùa thu.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu ra đây.”
“Không có gì. Xin lỗi đã bắt anh đợi trong thời tiết thế này.”
“Đừng bận tâm.”
Người tôi gặp là Horikita
Nhưng mà không phải Suzune bé, mà là Manabu lớn.
“...Chào.”
Tachibana cúi chào nhẹ.
Dù cả 2 người đã rời Hội học sinh, Tachibana vẫn dính với anh ấy như hính với bóng.
Không cần phải nói, mối quan hệ này có vẻ không còn là chủ và tớ nữa rồi.
Tachibana nay có phần nhã nhặn hơn, trước đây chị ấy tự ý lắm.
Có phải là do vụ Nagumo và lớp A không nhỉ.
“Tôi nghe là có 1 bài thi phụ.”
“Tin tức lan truyền nhanh thật. Mà, cũng sắp xong rồi.”
“1 vài đứa năm nhất đã trình bày với đám năm 3 bọn anh. Dù vậy, chắc chẳng ai trong bọn anh giúp ích được gì đâu.”
“Không nằm ngoài mong đợi, không ai khối trên sẵn sàng cho vay điểm đâu nhỉ?”
“Khó lắm. Bài kiểm tra đặc biệt như thế được tiến hành 3 lần mỗi năm. Để tránh rò rỉ thông tin ra ngoài.”
Đúng như những gì tôi nghĩ, dù cũng hơi hiển nhiên.
“Bài kiểm tra đặc biệt cho năm 3 chắc sẽ được quyết định dựa theo số điểm cá nhân đang có. Bọn anh không có đủ để dành cho lớp dưới.”
Tôi hiểu rồi. Chắc đây là lí do mà tình trạng của Tachibana có vẻ không tốt lắm.
Lớp A đã mất 20 triệu điểm.
Phản ứng dễ hiểu đó là dành cho số điểm chuẩn bị cho bài kiểm tra tiếp theo.
“Tớ xin lỗi. Giá như tớ cần thận hơn...”
Vì nỗi dằn vặt điều khiển, Tachibana càng cúi thấp đầu hơn.
“Cậu đang làm điều thừa thãi đấy.”
“Ah, ừ-ừm..”
Anh ấy tiếp tục mắng cô ấy. Tôi tự hỏi đây là lần bao nhiêu chị ta xin lỗi rồi nhỉ.
“Anh nghe gì từ cô em gái bẻ bỏng của anh chưa?’
“Suzune không gặp tôi đâu.”
“Bài kiểm tra này sẽ mang tính quyết định. Em gái anh cần lời khuyên.”
Thực tế thì, Horikita đang rất bế tắc. Chủ động liên lạc Ryuuen là bằng chứng rõ nhất.
Và cậu ta thì từ chối thẳng thừng.
“Nếu vậy, không phải người đó nên là cậu sao, Ayanokouji?”
“Anh đang đòi hỏi 1 điều bất khả thi. Horikita và em quá khác biệt.”
“Vậy cậu nghĩ em ấy và tôi giống nhau?”
“Ít nhất thì hơn em.”
“...”
Có 1 khoảng khắc im lặng trước khi tôi lại cất tiếng.
“Em gái anh cần phải lựa chọn, dù muốn hay không đi chăng nữa. Và anh là người duy nhất nhỏ chịu nghe lời.”
“Dù có là thế, có những thứ nó phả tự quyết định.”
Về cơ bản thì anh ta không sai. Cơ mà ép em gái mình tự quyết định thì…
Mà sau cùng thì mọi thứ đểu bởi chính Horikita quyết định.
“Vậy, chính xác thì gọi em ra đây là?”
Vòng vo dưới thời tiết thế này không vui lắm đâu, dù là bất cứ ai.
Vì anh ấy không thích nói về em mình, tôi nghĩ tôi nên chuyển chủ đề.
“Về Nagumo. Cậu chắc cũng nhận ra vài hành động của nó rồi nhỉ?”
“Cần phải nói trực tiếp à?”
“Tôi muốn thôi.”
Vậy cuộc gặp mặt bất ngờ này đã được lên kế hoạch.
“Tôi muốn biết tại sao cậu lại bị chú ý.”
Tôi nhìn thấy sự bất an trong mắt Tachibana.
Dù lí do là gì, anh ta đã đồng ý cho phép chị ấy gặp tôi, có lẽ là có ích cho chị ấy.
“Hả? Em lại nghĩ mình chẳng có gì ngoài vô lễ.”
“Chị thì biết cái này.”
Nghe 1 câu rõ ràng đến độc địa như vậy khiến tim tôi ngừng đập đi 1 nhịp.
“Nhưng…chị cũng đã cố nghĩ rộng ra một chút. Có lẽ ở cậu có tài năng gì đó mà chị không thể thấy được.”
“Vậy ấn tượng sau khi gặp Ayanokouji lần này là gì?”
“Thành thật thì, tớ không biết.”
“Tớ cũng nghĩ cậu sẽ nói thế.”
Tôi đang bị bối rối bởi cuộc trò chuyện của họ.
Chắc là vì bầu không khí kì lạ, nhưng cũng thoải mai, Horikita anh nở 1 nụ cười mỉm.
“Đáng tiếc là chúng ta chỉ nhận ra khả năng thật sự của Ayanokouji vào lúc gần tốt nghiệp.”
“Không . Không có gì thay đổi đâu, ngay cả sau khi 2 anh chị rời trường.”
“Tôi cũng đoán vậy.”
Tachibana cũng đưa ra suy nghĩ của mình, đồng tình.
Họ đã gọi tôi ra đây chỉ vì cái này.
Ừm, tôi nghĩ điều này khẳng định vết thương của Tachibana lớn cỡ nào.
Tôi lại lên tiếng
“Nagumo chưa có hứng thú gì với em vì nỗi ám ảnh với anh. Nếu muốn anh ta ngừng, anh nên đối mặt, dù chỉ một lần thôi.”
Đây không phải lời nên nói với 1 người chuẩn bị tốt nghiệp từ lớp A.
Chỉ là, dù cách này hay cách khác, Nagumo chắc chắn sẽ hành động.
Không, hoàn toàn có thể là anh ta đã hành động rồi.
“...Nagumo-kun đã khá thân thiết với lớp B năm 3 gần đây. Tôi nghĩ cậu ta sẽ giúp đỡ hết sức, như hồi ở trại huấn luyện.”
Để đánh bại đối thủ lâu dài, Nagumo chắc đã giúp đỡ hạ bệ Horikita Manabu và lớp anh ấy xuống hạng B.
“Hết cái này đến cái khác. Em chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian yên bình thôi.
“Nếu cậu thực sự muốn như vậy, thì cậu không thể lờ đi vấn đề với Nagumo được.”
Horikita anh đã đoán được sẽ có gì đó xảy ra vào năm sau.
Sau khi Horikita anh rời đi và không còn ai để đánh bại, Nagumo sẽ hành động 1 cách bạo lực, làm mọi điều anh ta muốn.
Vì vậy, tôi sẽ chịu thiệt hại rất lớn nếu không đưa ra giải pháp nào.
“Em sẽ làm những gì có thể.”
Và đó là những gì tôi có thể nói.
3
Tối hôm đó, vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi kiểm tra điện thoại và thấy 1 vài cuộc gọi nhỡ từ Kei.
Có vẻ là cái gì đó khẩn cấp, vì cô ấy gọi gần như mỗi phút.
Vừa mới chỉ lâu khô tóc 1 chút, tôi bắt đầu quay số để gọi, nhưng tôi lại thấy 1 cuộc gọi nữa, nên đơn giản chỉ cần bắt máy.
“Hello?’
“Jeez, cuối cùng cũng bắt máy…!”
“Cậu có vẻ đang hoảng hốt”
“Hiển nhiên rồi... thì, trời sắp rớt vào đầu cậu đấy Kiyotaka à.”
“Hả?”
“Tớ không biết ai giật dây, nhưng Kiyotaka...mọi người sẽ đuổi cậu.”
“Vậy sao?”
“Cái... cậu biết rồi à?”
“Không, mới nghe đấy. Mà, tớ cũng mập mờ đoán là có ai bị ngắm rồi.”
Nhưng mà đích danh thì đúng là mới nghe thật.
“Sao cậu bình thản vậy?”
“Cậu biết là có bao nhiêu người không?”
“Không rõ... nhưng ước tính thì tầm nửa lớp. Họ đe dọa nếu có ai nói cho cậu, người đó sẽ bị đuổi lần tới.”
Vì họ đang cố ép góc tôi, cũng dễ hiểu khi kèm những lời đó.
Tôi tự hỏi là được họ chiếm tổng thể bao nhiêu.
Và nếu con số đó đi quá xa, thì tính tất cả những phiếu tôi có chẳng khác dã tràng xe cát biển đông.
“Nói với tớ thế này có ổn không? Tiếp theo là cậu đấy.”
Tất nhiên là chỉ khi tôi tự khai thôi.
Tôi không biết ai đứng sau vụ này, nhưng cũng giỏi đấy.
Dù chiến lược cô lập 1 cá nhân và tiến hành khép góc bằng việc chỉ cần thu thập đủ số phiếu cần thiết. Thì dù xảy ra hay không, người giật dây cũng sẽ bị coi là ‘phản diện’. Nếu gặp phải một người với công lí mãnh liệt hoặc thân thiết với mục tiêu thì có khả năng ‘kẻ vào vai phản diện ấy’ sẽ trở thành nạn nhân. Vì chọn ra một người để đánh giá, khó hơn là chỉ là tội ác một người nhiều. Đó cũng là lí do vì sao Haruka và Akito, với miệng lưỡi sắc sảo của mình sẽ không công nhận nó và cố chọn ra một mục tiêu mới cho riêng nhóm tôi. Để rồi chủ đề đến và đi chỉ ở việc bầu ra được một nạn nhân.
Người nhắm vào tôi không sợ trở thành mục tiêu.
“Cậu sẽ làm gì đó gì nhỉ? Kiểu, cậu có thể làm gì đó chứ?”
“Không chắc. Cũng khá rắc rối nếu nửa lớp chống lại tớ.”
Thậm chí có thu được 10 phiếu tán dương thì cũng không có nghĩa là tôi có thể thoát khỏi tình huống khó khăn này.
Nhóm họ rõ ràng sẽ phân chia phiếu tán dương của chính họ với nhau.
Tôi đang đối mặt với khả năng bị đuổi học cực cao.
“Cảm ơn đã nói cho tớ.”
“Cũng không to tát gì, nhưng...Thật tình đấy, cậu định làm gì vậy?”
“Làm gì à? Tớ sẽ phải nghĩ 1 chút.”
“Cậu có vẻ hoàn hảo đấy, nhưng hoàn hảo đến mấy thì cũng có lúc sai sót, phải chứ? Vậy nếu tớ không nói, cậu sẽ rời trường mà không hề hay biết gì à?”
“Đó là lí do tớ nhờ cậu.”
“Ồ. Cũng đúng...”
Chính xác là tôi cần ai đó có thể thu thập được những thông tin ngoài tầm với mà tôi có thể biết.
“Tớ sẽ liên lạc sau.”
“Được rồi.”
Tôi kết thúc cuộc gọi.
Tôi muốn nói 1 chút về ngày 8 tháng 3, cơ mà tạm thời bỏ qua đã.
Trước hết, tôi cần biết tại sao đã.
“Giờ thì...”
Tôi giữ chặt điện thoại và từ từ động não.
Người tôi định liên lạc bây giờ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến lược của tôi về sau.
Liên lạc với người chủ trì không phải 1 lựa chọn hay.
Nói vậy, tình hình này cũng chả cải thiện được nếu tôi nhờ ai đó vô dụng.
“...nếu vậy”.
Tôi gọi từ thẳng danh sách liên lạc.
Tôi quyết định rằng, đầu tiên tôi nên kết thúc những gì phải làm.
Sau 1 hồi, có người bắt máy.
“Gì vậy?”.
Trả lời là 1 cái giọng muôn đời không đổi của Horikita Manabu.
“Em cần bàn về bài kiểm tra phụ. Nó khá quan trọng.”
“Đợi chút.”
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ đầu kia và đợi tầm 10 giây.
“Tôi đang rửa bát. Tôi không muốn có tiếng ồn ảnh hưởng.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
“Vậy, hẳn là tệ lắm.”
Horikita anh và tôi đã gặp nhau trước đó ngày hôm ấy.
Có lẽ là do lúc đó tôi không nói gì cả.
“Có việc xảy ra ở lớp em. Một nhóm lớn được lập và họ đã quyết định đuổi ai rồi.”
“Với nội dung như thế thì cũng không ngạc nhiên. Thế thì ai?”
Khá chắc là anh ta đang nghĩ về em gái mình.
“Em.”
“Không vui đâu.”
“Không đùa đâu. Hơn nửa lớp rồi chọn em làm người hiến tế rồi.”
“Ồ?”
“Em đang khá khó khăn, thiết nghĩ nên trình bày với anh.”
“Đến cậu cũng không làm được gì sao? Cậu đang muốn nói vậy à?”
“Đơn giản thì, vâng.”
Dù, đúng ra thì, tôi đang nói với anh ta vì tôi muốn làm được gì đó.
“Cậu muốn tôi làm gì? Về vụ bài kiểm tra của cậu, tôi không nghĩ tôi làm được gì đâu.”
“Thì, em chỉ muốn nhờ anh 1 việc thôi.”
Tôi đưa ra 1 lời đề nghị. Điều tiếp theo tôi làm tùy thuộc vào câu trả lời của anh ta.
“...Tôi hiểu rồi. Vậy đấy là điều cậu muốn.”
“Xét về những điều anh lo lắng, thì đây không phải là 1 đề nghị tồi. Anh có thể ghi nợ.”
“Đúng là thế. Tôi sẽ không đồng ý nếu không như vậy.”
“Anh cũng không cần lạm quyền như 1 cựu chủ tịch hội học sinh hay trực tiếp giúp em đâu.”
1 người tài năng như anh ta có thể hiểu những điều tôi đang muốn làm, dù tôi không nói chi tiết
“Cậu đang định dùng chiến thuật này dù có bị nhắm tới hay không.”
“Yeah. Em đã định đằng nào cũng liên lạc với anh rồi. Đáng lẽ là em đã nói lúc trước cơ...”
“Vì Tachibana ở đó?”
Tất nhiên, tôi biết chị ta không phải loại học sinh ngồi lê đôi mách, nhưng tôi cố kìm lại không nói gì, đề phòng thôi.
“Em đang khá khó khăn”.
“Cậu có khó khăn quái gì đâu”
“Còn tùy thuộc vào ngày mai. Không có sự hợp tác của anh thì em sẽ phải thay đổi chiến thuật, và anh cũng rõ không nổi bật có lợi thế như nào.”
“...Được rồi. Tôi sẽ hành động vào ngày mai.”
“Anh đã cứu em một mạng rồi. Em sẽ liên lạc ngay khi nhận diện được chủ mưu.”
Tôi ngắt cuộc gọi và cắm sạc.
“Bây giờ thì phải dọn cái này ra khỏi lối đi...”
Đây là chiến lược tôi đã định thực hiện từ khi bài kiểm tra được thông báo.
Một kế hoạch cần thiết để hủy một chướng ngại không cần thiết.
Tuy nhiên, trong trường hợp tôi trở thành mục tiêu, thì tôi rất cần tăng tính chính xác của chiến thuật đó. Tôi quyết định gọi cho Kushida.
“Chào buổi tối, Ayanokouji-kun. Bằng cách nào đó tôi đã nghĩ là tôi sẽ được cậu gọi hôm nay mà.”
“Tớ đoán là cậu cũng biết mập mờ tình hình rồi nhỉ?”
“Yep. Có vẻ cậu đang ở trong thế bí.”
Như mong đợi, tin tức về việc tôi thành mục tiêu đã đến tai Kushida.
“Oh đừng nói là cậu muốn tôi gợi ý cho cậu chỉ bởi mối quan hệ hợp tác của 2 ta nhé. Nếu tôi để lộ thông tin thì sau cùng lần tới tôi sẽ thành mục tiêu mà ~”
Tất nhiên, đây chắc không phải lí do thật.
“Cậu nghe từ ai vậy? Tin cậu thành mục tiêu ấy.”
Kushida hứng thú với việc tìm ra người nói với tôi điều đó.
“Ẩn danh.”
“Hpmh. Vậy ít nhất nói với tôi. Cái người ẩn danh này nói gì với cậu?”
Nói gì, huh?
Tôi im lặng vì không có ý định trả lời
“Cậu khá mưu mẹo đấy cậu biết không, Ayanokouji-kun? Chắc cậu đang định cẩn thận không nói năng bất cẩn nhỉ?”
“Có muốn gì thì cũng quá tầm hiểu biết của tớ rồi. Cậu muốn biết gì?”
“Ví dụ, họ có bảo cậu chủ trì là ai không? Hay là có tầm bao nhiêu phiếu chống lại cậu”
Cái này có nghĩa là Kushida muốn biết rõ hơn về những gì Kei đã bảo tôi. Nếu cô ấy bảo Kei là nửa lớp và nói với những đứa còn lại là 1 phần 3 thì sẽ có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm.”
“Có vẻ cả 2 ta đều đang muốn đọc ý nghĩ của nhau nhỉ?”
“Có khi nào chủ trì là cậu không, Kushida?”
“Oh, tôi sẽ không làm thế đâu. Nói cho mà biết này, trong lớp tôi là biểu tượng của sự trung lập và hòa bình.”
Tuy vậy, nếu không phải chủ trì thì chắc cũng thân thiế. Tôi tiếp tục đào sâu vào.
“Cũng đúng. Nếu cậu là chủ trì thì mục tiêu là Horikita mới phải.”
“Ahaha, được rồi. Cậu biết là nói với tôi thế này rất rủi ro, mà vẫn liên lạc với tôi. Tôi biết cậu đang bí, nhưng... cậu muốn gì nào?”
“Tớ muốn biết chủ mưu.”
“Dù có biết thì cũng đâu làm được gì?”
Kushida là loại người luôn thích nghi, nên cũng không khó lắm để giành lấy cô ta về phe tôi.
“Làm ợn nói đi mà.”
“Cậu khá là thẳng thắn đấy, Ayanokouji-kun. Tuy vậy, tôi cũng đâu phản bội bạn tôi được... heh.”
Kushida để ra 1 điệu cười quỷ quyệt từ phía kia.
“Không, đúng ra là có muốn cũng không nói đượ.c”
“Nghĩa là?”
“Rất tiếc phải thông báo, nhưng tớ là người duy nhất biết kẻ giật dây là ai.”
“...Vậy à.”
“Đúng thế. Chắc cậu cũng hiểu rồi.”
Kẻ giật dây đã lựa Kushida làm đại sứ
Và, với sự trợ giúp của cô ấy, họ lựa ra những người không liên quan gì đến tôi và tuyển vào nhóm.
Với uy tín thừa thãi của cô ấy, từ chối là rất khó.
“Nếu là cậu, thì sớm hay muộn cậu cũng tìm ra thôi nhỉ? Nên có nói bây giờ thì cũng có khác gì nhau đâu.”
“Không. Nếu không nghe từ cậu thì hơi khó. Tớ đoán là cái người này đang cố lẩn trốn. Có phải vì thế mà họ đã tin tưởng giao mọi thứ cho cậu?”
“Cậu khá thẳng thắn đấy?”
“Đó là vì, tớ biết tính cậu, cậu sẽ nhìn thấu luôn kế hoạch của tớ kể cả khi tớ không nói.”
Tôi có linh cảm là tôi sẽ tìm ra thủ phạm nếu tìm tới Kushida.
Dù, cũng có thể sẽ thất bại.
“Tớ rất ngạc nhiên là cậu tham gia vào phi vụ đuổi học 1 người đấy.”
“Thì, kiểu đường một chiều ấy mà. Tôi cũng dính vào thôi. Nếu từ chối thì nghĩa là tôi không hợp tác, dù họ mới là người nhờ. Cậu cũng hiểu mà?”
Tình huống đúng là phải cân nhắc kĩ lưỡng.
“Dù vậy, quyết định tham gia cũng khó khăn. Tôi không muốn cậu bị đuổi, Ayanokouji-kun, nhưng tôi không thể phản bội 1 người cần giúp đỡ. Hơn nữa, tôi nghĩ họ cũng nắm bắt được điểm yếu của tôi. Nếu vậy, tôi nghĩ tôi sẽ bị nhắm tới nếu tôi phản bội.”
Có lẽ những người như Kushida sẽ có thể giữ sự trung lập đến cùng.
Nhưng dù vậy, tôi rất khó chịu rằng cô ấy phải miễn cưỡng hợp tác.
Cổ giải thích là làm vậy để bảo vệ bản thân thật. Nếu mà từ chối thì đúng là có khả năng sẽ không được tham gia nhóm. Nói cách khác thì kết quả là cô ấy sẽ chịu thiệt thòi. Vì thế, tốt hơn là cô ấy nên nắm quyền kiểm soát nhóm, dù có hơi rủi ro. Lời giải thích nghe cũng hợp lí.
Cô gái tên Kushida đề cao lòng kiêu hãnh và sự quan trọng của bản thân. Dù vậy, cô ấy được tôn thờ và khen ngợi bởi người khác. Cô ấy là loại người cảm thấy hạnh phúc khi người khác thấp kém hơn mình.
“Vậy cậu hiểu tình hình của tôi chưa?”
Nếu danh tính kẻ đó bị phát giác, tội lỗi sẽ quy về Kushida.
Cô ta đang bị kiểm soát hoàn toàn.
“Nếu vậy, tớ không cố ép gì nữa. Xin lỗi đã gọi muộn.”
“Thật luôn? Cậu không hỏi gì nữa à?”
“Tớ không muốn làm phiền cậu. Có vẻ lần này cậu không giúp được rồi.”
“Cậu nghĩ cậu có thể tìm ra thủ phạm mà không có tôi sao?”
“Không biết. Tớ không tự tin là sẽ tìm ra.”
Tôi lùi lại chút và để lộ ra chút yếu đuối, nhử Kushida tiến lên.
Nếu cô ấy không dính mồi, tôi cũng chả làm được gì nữa. Dù thế nào, danh tính thủ phạm cũng không liên quan đến kế hoạch của tôi. Chỉ là biết thì sẽ dễ dàng hơn chút.
“Làm sao đây ta...”
Nhưng, thay vì bước tiếp, Kushida khựng lại.
Cô ấy đã tự dính thính rồi.
“Sao nhỉ, Ayanokouji-kun là tướng của tôi mà. Chắc phải nói thôi.”
Thấy thế, tôi cũng không nhượng bộ nữa.
“...Sao tự nhiên đổi ý thế?”
“Vì tôi muốn hóng xem cậu xoay sở ra sao, hay gì đó tương tự. Tuy vậy, nếu mà vụ này lộ ra, tôi không tha cho cậu đâu. Hiểu chưa?”
“Tớ hiểu nên làm bạn làm thù với ai mà.”
Ngay khi nói câu này, tôi mường tượng ra 1 nụ cười mỉm từ đầu dây bên kia.
“Yamauchi-kun.”
Cô ấy đưa ra cái tên đáng ngờ.
Bởi không có cách nào xác minh có thật không .
“Yamauchi hử?’
“Có vẻ cậu không ngạc nhiên nhỉ.”
“Cậu ta là ứng cử viên tiềm năng cho việc đuổi học. Không lạ khi cậu ta phải hành động.”
“...hài lòng chưa?”
Cô ấy dò hỏi
“Dù có nghe thế, vẫn có điều tớ chưa hiểu. Cậu đâu dốt nát đến mức bị thao túng bởi Yamauchi. Tớ chắc chắn cậu đã có thể từ chối cậu ta. Cậu đang tự rước họa vào thân khi mà bao che cho cậu ta và thành đại sứ đấy.”
“Vậy, sao mình lại không từ chối vậy ta?”
“Chắc là cậu nhận ra là kẻ giật dây không phải là Yamauchi, mà là người chống lưng cho cậu ta.”
Kushida vừa có vẻ đùa giỡn, bây giờ hóa nghiêm túc.
“Cậu biết đấy.”
“Nếu không nhầm, Sakayanagi đã tiếp cận Yamauchi cách đây không lâu.”
Ngay trước bài kiểm tra cuối năm, cô ta đến thăm Yamauchi. Đó là 1 chủ đề nóng hổi cho lớp C lúc đó.
“Khá ngạc nhiên, nhưng đúng là thế. Sakayanagi-san từ lớp A có vẻ đã làm thế. Tôi muốn tránh gây thù hằn với con ả đó hết sức có thể.”
“Sao cậu biết Sakayanagi đã chống lưng cho cậu ta? Yamauchi nói với cậu à?”
“Không, Yamauch-kun đã giữ bí mật. Nhưng cậu cũng biết mạng lưới quan hệ của tôi rồi nhỉ. Tôi nghe từ 1 người lớp A. Là, cái ả Sakayanagi-san đã thao túng cậu ta để làm gì đó với lớp C.”
Mọi thứ diễn ra quá dễ dàng. Với tình hình thế này, chắc việc Yamauchi nhờ Kushida cũng là 1 phần chỉ đạo của Sakayanagi. Trong lớp A, Hashimoto đang nghi ngờ mối quan hệ của tôi với Kei. Cũng không khó để cảnh báo Sakayanagi nếu họ muốn thành lập 1 nhóm không có tôi.
Nếu vậy, Kei đáng ra không nên được mời vào nhóm. Tôi có thể đã không để ý đã bị nhắm cho đến mãi sau.
“Trùng hợp mà cậu bị nhắm bởi Sayakanagi? Hay là chủ đích?”
“Ai biết. Tớ không tương tác với cô ấy nhiều. Chắc cô ta đang nhắm tới những người không nổi bật thôi”
“Ờ, cũng có thể thật. Sau cùng thì, ngoài Horikita-san, Sudou-kun, Satou-san, và mấy đứa bạn trong nhóm cậu, chắc chẳng ai ngu mà đi nói cho cậu đâu.”
Dù vậy, cũng hơi bất thường khi Sayakanagi là kẻ chủ mưu.
Sao lại phải gặp tôi mà hoãn vụ đối mặt tới bài kiểm tra tiếp theo?
Liệu có phải muốn hạ tôi đến mức phá vỡ hiệp ước?
Chắc cô ta phải biết tôi sẽ từ chối đối đầu với cô ấy nếu cô ấy làm phiền tôi. Làm Yamauchi thu thập phiếu khiếu nại cho tôi, chắc chắn là vi phạm hiệp ước. Nói cách khác, nếu phải suy ra điều gì từ vụ này, thì có nghĩa là bản thân hiệp ước chả là gì hơn 1 lời nói dối.
Nói hoãn vậy cũng chỉ là 1 cái bẫy.
Không ...từ những gì tôi biết, cô ấy không phải dạng người thỏa mãn với chiến thắng như vậy.
Nếu thế, tôi nên làm gì đây?
“Cậu đã giúp nhiều rồi, Kushida.”
“Cẩn thận với đừng để bị đuổi đấy!”
Tôi kết thúc cuộc gọi và ném điện thoại lên giường.
“Làm gì thì làm, vẫn theo kế hoạch mà triển thôi”
Giờ tôi đã biết danh tính rồi, gửi Manabu và chờ đợi thôi.
Ghi chú [Lên trên] Eureki - là 1 trans mới khác Eureki - là 1 trans mới khác