Chương 2: Chạy đà gấp rút [Mở đầu]
Chương 2: Chạy đà gấp rút
~ • ~ • ~
Mở đầu:
Ngay cả khi có tiếng nói của chính quyền từ một chính trị gia tên tuổi, mọi thứ sẽ không diễn ra suôn sẻ.
Kế hoạch Phát triển Nguồn nhân lực vẫn chỉ là thứ nằm trên giấy, với mọi thứ bao gồm cả kinh phí bắt đầu từ thời điểm này trở đi…Có thể nói đây chính là sự khởi đầu.
Ngoài yêu cầu “nuôi dưỡng từ trong trứng nước” là bất di bất dịch, nhiều thứ sẽ phải thay đổi.
Chúng ta cần phải linh hoạt và thích nghi với những thay đổi.
“Xem ra dự án này sẽ gian nan lắm đây.”
Tôi đặt cả hai chân lên chiếc bàn đầy tài liệu lộn xộn, và tiếp tục nhìn chằm chằm vào chúng.
Nếu chúng tôi mắc một sai lầm trong quá trình cắt giảm, chưa nói đến việc dự án bị hủy mà con đường tiến thân cũng sụp đổ nốt.
Một cơ sở không lợi dụng trẻ em, mà để giúp đỡ chúng.
Đó là thứ ấn tượng mà chúng tôi cần phải tạo ra cho người ngoài cuộc thấy.
Tuy nhiên vẫn có nhiều thứ cần phải xử lý trước khi bước vào triển khai dự án.
Với tính hình hiện tại thì thứ tôi cần là một lượng lớn trẻ em và tiền.
Hơn nữa, một số phương tiện để bảo vệ trẻ em cũng là cần thiết.
Tôi nhập dãy số 11 số và thực hiện cuộc gọi.
"Tôi đây. Làm ơn đưa điện thoại cho Ooba, tôi có một công việc mới muốn nhờ anh ấy.”
Đầu tiên, tôi phải nghĩ ra cách tiếp cận con tốt mà tôi có thể sử dụng, người không cần lo lắng về đúng hay sai.
Sau khi Ooba nhấc máy, tôi nói rằng tôi đang tìm cách để có được những đứa trẻ sơ sinh và cần hắn ra tay giúp đỡ.
Tại thời điểm tôi liên lạc với Ooba, tôi cho rằng việc sử dụng các phương pháp mờ ám là điều không thể tránh khỏi.
Trong cuộc gọi điện thoại, một âm thanh giống như tiếng chuông vang lên.
“Có gì tôi sẽ gọi lại sau”
Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện với Ooba và nhìn vị khách mới đến của mình.
“Chào buổi sáng. Kamogawa đây. Ayanokouji-san có nhà không?”
“Vào đi, cửa không khóa.”
“Xin phép...”
Kamogawa xuất hiện ở góc văn phòng tồi tàn với giá thuê 10.000 yên của tôi, mặc dù nó gần trung tâm thị trấn.
“Whoah.”
Khi vừa mở cửa, Kamogawa đã lộ rõ sự thiển cận của mình.
Nói thật tôi chả thấy bất ngờ gì về cái biểu cảm của tên này nên cũng chẳng muốn nói gì
“Ayanokouji-san, đây là nói cậu sống và làm việc á. Trông chả khác gì cái ổ...”
Những lon bia lăn lóc dưới chân anh ta, hay tấm ga trải giường chưa giặt trên chiếc ghế sofa mục nát.
Nhìn quần áo vứt bừa bãi khắp nơi, ngay cả một đứa trẻ cũng dễ dàng tưởng tượng ra được người sống ở đây là thể loại gì rồi.
“Có vấn đề gì à?”
“Không, tôi không có ý gì đâu, nhưng… Chà, thật sự nó…”
“Không xứng đáng với bao nhiêu năm chăm chỉ làm việc của tôi chứ gì?”
Lương của một nghị viên quốc hội chỉ hơn 1.000.000 Yên. Cộng thêm tiền thưởng và những thứ khác, nó là hơn 20.000.000 Yên. Hơn nữa, tôi cũng được cấp nhiều khoản phụ cấp dưới các tên khác nhau.
“Kisarazu-san hơn tôi ba bậc đã khoe khoang rằng hắn có được một vị trí trên tầng cao nhất của một tòa chúng cứ cao cấp ở trung tâm thành phố chỉ một tuần ngay sau khi trở thành nghị viên. Rõ ràng ngoài việc bốc nóng một cái bát từ ngân hàng chứ nếu không thì chả có cách nào để mua được chổ đó đâu.”
“Không phải chỉ vì là nghị viên quốc hội thì các khoản vay sẽ được dễ dàng thông qua đâu.”
“Huh?”
“Trong mắt nhiều người thì công việc nghị viên này có thể nói kiếm được rất nhiều tiền và thu nhập hằng năm luôn ở mức cao. Tuy nhiên, cho dù là Hạ viện hay Thượng viện, thì suy cho cùng chức vụ nó cũng chỉ tồn tại cho đến kỳ bầu cử tiếp theo . Một ngân hàng sẽ không cho vay tiền chỉ dựa trên một công việc không ổn định như vậy.”
“Nhưng Kisarazu-san đã nói vậy...”
“Vấn đề nằm ở việc sử dụng mối quan hệ của bản thân. Có nhiều cách khác nhau để dàn xếp việc thông qua khoản vay.”
“Ra thế, hóa ra là vậy... Xem ra đúng không dễ dàng chút nào ha...”
Có thể nói có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến việc này. Đúng là đánh giá dành cho Kamogawa trước mắt tôi thấp hơn Kisarazu, nhưng ngân hàng không nhìn mặt hắn mà là nhìn mặt cha hắn-Kamogawa Toshizou để làm việc.
Nếu họ biết rằng tên này đang tìm kiếm một khoản vay, nhân viên từ nhiều ngân hàng khác nhau sẽ đến gặp Kamogawa.
Mang theo một hoặc hai hộp bánh.
“Chán quá.”
“Chán à? Cũng phải thôi, ai chẳng muốn ở nhà đẹp ngăm nhìn từ trên xuống như Kisarazu chứ”
“Kamogawa. Chổ thân tình với nhau tôi khuyên anh thật lòng, đừng có bắt chước Kisarazu.”
Đối với một nghị viên quốc hội chỉ tham gia vì tiền, không có gì lạ khi họ có lối tiêu tiền bất chấp như thế.
“Tôi không bảo anh không nên mua bất kỳ bất động sản nào. Tuy nhiên đầu tư mấy cái thứ này mua vào bán ra nó phải đúng thời điểm. Bất động sản không thay đổi, cái thay đổi là giá trị của nó.”
"Tôi hiểu rồi..."
Kamogawa không hiểu, nhưng cũng cố gật đầu tỏ ra mình hiểu.
“Giả sử có 100.000.000 triệu trong tay thì anh sẽ làm gì?"
"Huh? 100.000.000? Tôi sẽ tiết kiệm 90.000.000 và sử dụng hết 10.000.000 còn lại theo ý mình. Tôi sẽ dùng nó để mua xe và một số thứ tương tự khác…Hoặc là ăn chơi thỏa thích. Có lẽ tôi sẽ đầu tư một ít vào cổ phiếu. Tôi cũng sẽ mua một biệt thự nếu tôi có khoảng 200.000.000.”
Đó là một câu trả lời kiểu mẫu, theo một nghĩa nào đó, nhưng vẫn là một cách tiêu tiền vô ích, giống như Kisarazura.
“Cậu sẽ sử dụng nó theo một cách khác, phải không, Ayanokouji-san? Cậu sẽ làm gì?"
“Tự suy nghĩ đi.”
“Huh~? Thôi nói cho tôi đi mà~”
100.000.000 yên à? Nếu tôi có nhiều tiền như vậy, có lẽ tôi sẽ dùng hết trong vài ngày.
Nhiều khoản hối lộ và đầu tư khác nhau để móc nối với giới tinh hoa, tôi sẽ đầu tư cho tương lai của mình theo nhiều cách.
Tôi không có thời gian để tiêu tiền vào một văn phòng hay một ngôi nhà khi ngay cả một đồng lẻ nhỏ cũng quá giá trị để tiêu.
Tất cả những gì tôi cần là số tiền tôi đầu tư sẽ quay trở lại tay tôi với một giá trị lớn hơn.
Nếu danh hiệu người nắm giữ quyền lực lớn nhất ở đất nước này, vị trí cuối cùng của tôi, đến theo cách như vậy, thì điều đó thật hoàn hảo.
"Thế, anh ở đây để làm gì?"
“Hể, cậu đang nói cái quái gì vậy? Naoe-sensei đã nói còn gì, tôi ở đây để giúp cậu, Ayanokouji-san.”
"Không cần."
“Cậu không thể nói vậy được. Tôi cũng là một trong những người đã nghe trực tiếp về dự án đó. Tôi không có bất kỳ phàn nàn nào về việc cậu là người đảm nhận hét toàn bộ mọi thứ, nhưng ngay cả tôi-”
Kamogawa là một tên bất tài sống một cuộc đời tồi tệ, nhưng tôi có thể hiểu cảm giác muốn được công nhận của con người này. Dù sao anh ta cũng hiếm khi có được nó.
Tuy nhiên, về cốt lõi, trở thành nghị viên quốc hội là một công việc mà bạn không thể có một phút ngươi nghỉ. Chúng tôi là những người phục vụ đặc biệt cho quốc gia không có thời gian làm việc cố định.
Hơn nữa, chúng tôi hiện đang trong thời điểm của phiên họp quốc hội. Chúng tôi phải tham gia vào các cuộc họp chiến lược và nghiên cứu cho Đảng Công dân.
Hầu hết lịch trình của tôi đều dành cho các nhóm hỗ trợ, trả lời thư từ, đề ra phương án giải quyết các vấn đề của chính phủ và doanh nghiệp công.
“Anh có gì hữu dụng nói thử xem nào?”
“Tôi nhất định sẽ cho cậu thấy mình có thể làm được gì. Dù có bất tài đến đâu thì tôi vẫn là con ttrai của Kamogawa Toshizou mà”
Phải nhi, tên này có một người cha trong giới chính trị quá sức nổi tiếng đến mức chỉ cần nói ra thì mọi người đều hiểu phải làm gì.
Dù sao, tôi cho rằng mình không thể dễ dàng bỏ qua chỉ thị từ Naoe-sensei.
“Vậy thì tôi sẽ cho anh thể hiện năng lực của mình vậy.”
Vì chưa bao giờ được giao một công việc nào đáng giá trước đó nên mắt Kamogawa sáng lên.
“Đó là việc gì vậy?”
“Chúng ta phải đảm bảo tìm được một cơ sở thử nghiệm cho dự án sớm nhất có thể. Anh sẽ chịu trách nhiệm chọn ra khu vực để có thể làm điều đó. Quy mô, ngân sách và khả năng ẩn giấu tai mắt. Nếu mọi việc suôn sẻ, tôi sẽ giao cho anh nhiệm vụ tiếp theo. Anh muốn trở thành nghi viên thật sự được Naoe-sensei công nhận phải không?”
“Tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ làm được.”
“Nó có thể không ở quy mô của một trường trung học, nhưng số lượng trẻ em sẽ được tăng lên hàng năm. Như vậy, đương nhiên sẽ cần phải có một khoảng không gian phù hợp. Điều quan trọng là phải duy trì bí mật về sự tồn tại của nó.”
Dự án này không thể được quảng bá công khai.
Chúng ta không thể để báo chí viết về một cơ sở giáo dục mà bản thân họ cho là nguy hiểm với mấy đứa trẻ sơ sinh hay trẻ mới tập đi.
“Theo ngân sách hiện tại, nó chắc chắn sẽ là một vùng nông thôn, phải không?”
Khuôn mặt khó hiểu nãy giờ của Kamogawa đã thay đổi.
Con người này đã sống cuộc sống của cậu ấm trong một thời gian dài, nhưng bẳn thân hắn chắc chắn không vui khi được gọi là thế hệ thứ hai.
Nếu được giao công việc phù hợp và những lời khen ngợi đúng đắn, anh ta có thể hữu ích ở một mức độ nào đó.
Không, chắc chắn phải thế.
"Tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Đây là thứ tốt nhất mà tôi có thể nghĩ anh làm được kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau”
“Thật vậy sao?”
Sau khi khen ngợi anh ta một chút, khuôn mặt ngớ ngẩn của anh ta trở lại.
“Bây giờ cậu tínhlàm gì, Ayanokouji-san?”
“Để chuẩn bị cơ sở vật chất thì tiền là quan trọng nhất. Tôi sẽ bắt đầu từ việc tìm nguồn đầu tư.”
Với tất cả những gì cần để đưa dự án này vào thực tế, chúng tôi sẽ cần một số tiền đáng kể chỉ cho bước khởi động ban đầu.
Nếu tính đến sự cần thiết của việc đảm bảo nguồn nhân lực, số tiền sẽ cần chuẩn bị khoảng 500.000.000.
Để đảm bảo an toàn, chúng tôi sẽ cần hơn 600.000.000, hoặc 700.000.000, nhưng...
“Ý cậu là đi gọi vốn để có thể khởi nghiệp ấy hả, phải không?”
“Tất nhiên, đó là mục tiêu của tôi.”
“Họ sẽ không vui khi cho con mình một nền giáo dục đặc biệt sao?”
Cái tên này đúng là chẳng biết suy nghĩ vấn đề một cách thấu đóa chút nào.
Ai sẽ tài trợ cho một dự án chỉ có vài tờ giấy để chứng minh cho sự thành công của nó chứ?
Ngay từ đầu, đó không phải là số tiền mà những người giàu có sẽ đưa ra chỉ sau một vài lời nói.
Tất nhiên, là một chính trị gia, tôi không thể một mình nhận quyên góp đường đường chính chính được, vì thế cần phải trải qua một quá trình quyên góp cho các nhóm như hiệp hội hỗ trợ.
Tất nhiên mọi khoản quyên gói đều có những giới hạn nhất định, nhưng rất khó để tìm được một chính trị gia tuân thủ chúng. Có nhiều cách để trốn tránh quyên góp và kêu gọi quyên góp.
Tuy nhiên, ngay cả trên một tờ giấy như thế này, nếu Naoe-sensei chỉ đơn giản nói mấy câu như “Tôi sẽ hỗ trợ dự án này”, thì ngay lập tức tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của bọn tôi.
Nếu không có điều đó, bắt buộc phải tìm một nhà đầu tư lớn trước.
Ngay cả khi tôi không có sức mạnh đoàn kết mọi người lại như Naoe-sensei, nếu người đó đầu tư vào chúng tôi, thì tôi phải khiến họ tin rằng chúng tôi sẽ làm được.
Nhưng cho dù thế, tôi chắc chắn rằng sẽ không thể huy động được số tiền gần 500.000.000.
Khi đuổi Kamogawa ra khỏi văn phòng và bảo anh ta đi làm được nửa chừng, tôi lấy ra ba cuốn sổ tiết kiệm từ bàn làm việc của mình. Ba tài khoản ngân hàng, bao gồm một ngân hàng cấp khu vực.
“Tổng cộng… Chỉ ít hơn 10.000.000 một chút thôi à?”
Đó là một quỹ chiến dịch không đáng tin cậy, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu với nó.