Chương 2: Chạy đà gấp rút [Phần 5]
Chương 2: Chạy đà gấp rút
~ • ~ • ~
Phần 5:
"Xong rồi... Thật sự mệt hơn tôi nghĩ"
Cuộc phỏng vấn bắt đầu lúc 4 giờ chiều. và kết thúc lúc 8 giờ tối khi chúng tôi đã phỏng vấn được 6 ứng viên.
Tôi có thể hiểu được tại sao Kamogawa đã hoàn toàn kiệt sức.
Tất cả những người đến đều là chuyên gia trong một ngành nào đó, không nghi ngờ gì về điều đó.
Những cái cách đối nhân xử thế của họ khiến người ta muốn ói.
Nói chuyện với họ đúng là không dễ dàng gì
Những từ được sử dụng bởi tất cả những người này ngày hôm nay rất đơn giản ...
"Anh nghĩ sao, Ayanokouji-san?"
"Tôi quyết định nhận Ishida và Souya bất chấp vấn đề nhân cách của họ. Ngoài ra còn có Tabuchi, người bình thường nhất trong nhóm vừa rồi. Những người còn lại cũng rất có năng lực, nhưng vấn đề bên trong của họ quá lớn, vậy nên cần phải xem xét lại.”
"Đừng nói về bài phát biểu của họ, chỉ là kinh nghiệm và cách suy nghĩ rất ấn tượng thôi. Mặc dù tôi không hiểu họ cho lắm..."
Nhưng vẫn chưa rõ liệu dự án có chạy trơn tru hay không.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể nhìn rõ hơn sau cuộc phỏng vấn ...
Tôi không thể thoát khỏi cảm giác khó chịu.
Mặc dù họ đều rất có năng lực, nhưng tôi không cảm thấy rằng họ có bất kỳ ưu thế nào.
Đây thực sự là cách để đạt được trình độ học vấn cao nhất?
"Đi ăn thôi"
Tôi không thể đưa ra kết luận cho dù tôi có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, vậy nên tốt nhất là làm thông thoáng đấu óc chút đã
"Ừ, đến lúc nghỉ ngơi chút rồi.”
Tôi đứng dậy và bỏ điện thoại di động vào túi khi tôi đang cố gắng thay đổi tâm trạng và mời Kamogawa đi ăn cùng.
"Ayanokouji-san, hình như cậu làm rơi thứ gì đó?"
Kamogawa nói, nhặt một mảnh giấy trên sàn và đưa cho tôi. Đó là một tấm danh thiếp.
"... Tsukishiro?"
Theo những gì Naioe-sensei nói thì tên này là một bậc thấy trong nhiều mặt...
"Có điều sao nó trông nhàu thế.”
"Có lẽ nên thử người này có thể làm được gì nào?"
"Eh, cậu định liên lạc của hắn á? Tôi thật sự sợ cái nụ cười của hắn lắm”
Mặc dù tên đó rất đáng ngờ, nhưng Naoe-sensei sẽ không bao giờ giữ một người vô dụng bên mình.
Suy cho cùng vẫn nên thử hết mọi cơ hội.
Nhập số trên danh thiếp vào điện thoại của mình.
Nếu không nhận được lời chấpn nhận thì coi như cũng đành chịu
Tôi bấm số, và sau vài hồi chuông...
"Tôi biết anh sẽ gọi, Ayanokouji-san."
Người đàn ông tên Tsukishiro đáp lại tôi không chút bối rối.
"Sao anh biết là tôi?
Tôi chưa bao giờ cho Tsukishiro biết số của mình, và đây thực sự là lần đầu tiên chúng tôi liên lạc với nhau
"Tôi phải tìm hiểu trước về anh chứ.”
"Tôi không thích điều đó chút nào."
Bản thân điều này không phải là khó hiểu.
Chỉ cần hỏi ai đó xung quanh Naoe-sensei, chẳng hạn như thư ký của ông ấy thì sẽ nhận được thứ mình muốn. Điều khiến tôi khó chịu là tên đó động như thể hắn ta có thể nhìn thấu hành động của tôi.
"Naoe-sensei đã nói gì với anh?”
Tôi không nghĩ đó chỉ là một lời giới thiệu đơn thuần. Trực giác của tôi nói với tôi rằng có một kế hoạch đằng sau nó.
"Tôi hiểu những gì anh đang nói, nhưng tôi không thể trả lời ở đây.”
"Anh muốn xem tôi có những khả năng gì, đại loại thế phải không?"
Chỉ từ giọng nói, tôi không thể phát hiện ra bên kia như thế nào
Suy cho cùng thì điều này thật quá nguy hiểm.
Ít nhất bằng trực giác, tôi không nghĩ người đàn ông Tsukishiro này sẽ dễ dàng để lộ điểm yếu của mình.
"Nếu có thể, chúng ta có thể gặp nhau trong thời gian tới không? Có lẽ tôi có thể đáp ứng kỳ vọng của anh đấy.”
Ngay khi tôi đang cân nhắc phải làm gì, Tsukishiro đã mạnh dạn nói ra điều đó.
"Kỳ vọng?"
"Anh gọi cho tôi vì đang gặp rắc rối, phải không?"
"Có vẻ anh quá đề cao bản thân rồi, tôi đã nói bất cứ điều gì đâu. Có thể anh sẽ thấy hối hận nếu nghe được vấn đề của tôi đấy."
"Anh có thể nói ngay bây giờ nếu muốn."
Bây giờ sao? Tên này có vẻ rất là tự tin đó.
Hay là có mục đích khác?
Tôi nên cảnh giác với khả năng mắc bẫy hay tôi nên cố tình đáp trả anh ta?
"Cũng được thôi, đừng có mà hối hận đó.”
"Tất nhiên. Nên làm gì tiếp theo đây ta? Phải rồi, tôi sẽ đến gặp anh ngay đây. Bây giờ anh đang ở văn phòng phải không?”
"Mày. . . Thằng khốn!"
Hắn tathậm chí biết rằng tôi đang ở văn phòng?
"Có vẻ như cuộc gặp mắt giữa 2 chúng ta đang diễn ra một cách trơn tru nhỉ? Anh có thể đợi một giờ được không?"
"Được."
Cho dù tên đó không biết trước việc tôi sẽ liên lạc với hắn không, nhưng chắc chắn rằng Tsukishiro đã khám phá môi trường xung quanh tôi và có rất nhiều thông tin về tôi.
Có vẻ như dự án lớn này khiến Naoe-sensei rất chú tâm.
"Sao rồi?"
"Tôi sẽ gặp Tsukishiro."
"Eh eh? Còn bữa tối thì sao..."
"Anh đi ăn một mình đi. Một mình tôi đi gặp tên đó."
Vì chúng tôi cùng đảm nhận dự án này, Kamogawa cũng biết kha khá thông tin.
Nếu có khả năng Tsukishiro là kẻ thù, sự hiện diện của Kamogawa sẽ là một trở ngại không nhỏ.