Chương 4: Cơ sở thí nghiệm chưa từng có [Phần 1]
Chương 4: Cơ sở thí nghiệm chưa từng có
~ • ~ • ~
Phần 1:
Vào ngày Kiyotaka được giao cho tôi, tôi đã tập hợp Suzukake và các nhà nghiên cứu khác.
"Ayanokouji-sensei, hôm nay sẽ ngày bắt đầu của lứa thế hệ thứ 4”
Tabuchi đang điều khiển máy tính với quầng thâm dưới mắt.
Tôi lắng nghe lời giải thích trong khi nhìn qua thông tin hiển thị trên màn hình lớn.
Khi Suzukake soạn ra giáo án dạy học cho thế hệ thứ 2, chương trình giảng dạy được chia thành 10 cấp độ.
Lần này, thế hệ thứ 4 sẽ bắt đầu với cấp độ 4
"Tỷ lệ đào thải đối với thế hệ thứ 1 sắp 5 tuổi là 14%, với thế hệ thứ 2 năm nay 2 tuổi là 6% và thế hệ thứ 3 là 1 tuổi hiện nay cũng là 6%. Trong tương lai đến 5 tuổi, người ta dự đoán rằng hơn 20% ở thế hệ thứ 2 và hơn 25% thế hệ thứ 3 sẽ bị loại bỏ. mức độ chọi đã được đẩy mạnh, và tỷ lệ đào thải ở thế hệ 4 dự kiến sẽ tăng hơn nữa.”
Khi mức độ yêu cầu đối với trẻ em tăng lên, độ khó cũng phải được tăng theo. Đặc biệt, giáo trình của Suzukake được thiết kế nhấn mạnh vào những điều cơ bản và tăng dần độ khó sau 6 tuổi.
Không thể tin được rằng tỷ lệ đào thải lại tăng nhanh qua các thế hệ như vậy.
"Tôi muốn hỏi điều gì xảy ra khi độ khó tiếp tục tăng?”
“Mặc dù chỉ có 3 bộ dữ liệu nhưng khi so sánh các thế hệ cùng độ tuổi, cách biệt của thế hệ thứ 3 so với thế hệ thứ 1 tăng 11% và có khả năng con số đó sẽ là 37% ở thế hệ tiếp theo. Điều này chứng tỏ rằng phương pháp giáo dục do Suzukake chủ trương có liên quan chặt chẽ đến việc nâng cao khả năng của con người.”
Nghiên cứu cho đến nay đang diễn ra tốt đẹp, tôi nghĩ vậy.
Bằng cách lặp lại giáo dục theo cách này, chúng ta sẽ có thể tạo ra những đứa trẻ vượt xa thế hệ thứ 1 vào một ngày nào đó.
Tuy nhiên, sẽ mất quá nhiều năm để làm như vậy.
"Nhưng vẫn còn một số điều cần phải thay đổi mạnh mẽ. Ví dụ điển hình của việc này là việc phân tích cuộc sống của những người bị loại sau đó chỉ để phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn. Đặc biệt là mức độ thích ứng với xã hội cực kỳ thấp. Lý do cho điều này thì đã quá rõ ràng: 99% cuộc sống của chúng diễn ra bên trong Whiteroom, đặc biệt là thế hệ 1, bọn trẻ chỉ đi tìm hiểu về thế giới bên ngoài dựa trên các bức ảnh của tài liệu học tập, v.v.. Ngay cả khi được lệnh phải vẽ phong cảnh trên đường phố, thì gần như đa số không thể nào làm được. Thế hệ 2 và 3 đã tiến bộ hơn một chút bằng cách thêm video vào tài liệu học tập của mình, nhưng chúng vẫn không có ý thức chung mà một đứa trẻ Nhật Bản nên có. Ngay cả khi chúng vẫn nhớ máy bán hàng tự động, con đường, phố mua sắm, cửa hàng tiện lợi và siêu thị trong lời nói, chúng không thể tự nhiên tương tác với những thứ đó khi không trải nghiệm.”
"Vậy các anh có đề xuất giải pháp gì không?"
"Sẽ dễ dàng nếu chúng tôi có thể đưađám trẻ ra khỏi Whiteroom và dạy chúng về những thứ bên ngoài lớp học, nhưng tất nhiên điều đó là không thể. Càng nhiều người di chuyển ra ngoài, nguy cơ sự hiện diện của cơ sở bị lộ càng lớn, và có không có cách nào để dự đoán loại ảnh hưởng này sẽ có đối với trẻ nhỏ.”
Ishida tiếp tục giải thích trong khi lôi ra một cặp kính to.
"Đây là lúc thiết bị VR phát huy tác dụng. Với VR, trẻ em có thể tìm hiểu về thế giới bên ngoài ngay từ khi còn rất nhỏ. Tụi nhỏ có thể tự do ra vào, học tập và ghi nhớ cả trong và ngoài giờ.”
Souya đồng ý với đề xuất này và tiếp tục nói.
"Đề xuất của Ishida-sensei không phải là một đề xuất tồi. Trong một không gian ảo tái tạo hoàn hảo thế giới thực, việc khắc ghi nhiều trải nghiệm vào cơ thể là điều khả thi. Cho dù đi ra thế giới bên ngoài, bởi vì kết cấu giống nhau, nên khả năng thích ứng cũng không bằng trướđược gia tăng.”
Từ quan điểm không cần phải ra khỏi Whiteroom, việc mua thiết bị này vẫn rất hiệu quả.
Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định và thêm vào ngân sách của mình.
"Nội dung của khóa học bây giờ có vẻ đã ổn rồi.”
Tabuchi gật đầu hài lòng, Souya nói tiếp.
"Thiết bị VR hay những thứ khác, chúng tôi có thể làm được tất cả. Tôi chỉ muốn làm điều gì đó mới mẻ cho thế hệ 4 lần này.”
"Hả? Thế các anh muốn đổi mới gì?"
Tôi nhìn Suzuhara đang ngồi đó trong im lặng.
"Áp dụng chương trình β"
Sau khi nói với họ điều này, những người khác trông có vẻ khá sốc
"......Hả? Các ông......vừa nói cái gì?"
Suzukake sốc hơn những người khác.
"Tôi nói chúng ta sẽ áp dụng chương trình β. Đừng bắt tôi lặp lại điều đó"
Suzukake chia độ khó của tất cả các khóa học thành 10 cấp độ.
Cho dù là lớp khó nhất thì độ khó cũng không thể vượt quá mức này nên những thứ nằm ngoài chúng được đặt tên là β để phân biệt.
Trái với 3 thế hệ đầu, không chỉ việc giáo dục lúc 0 tuổi trở nên hoàn toàn nghiêm ngặt, mà sau khi xây dựng nền tảng cho đến khi 6 tuổi, độ khó sẽ trực tiếp tăng lên gấp bội. Ngay cả khi tôi không biết gì về giáo dục, nhưng khi tôi thấy những hạn chế của trẻ em trong thế hệ 1 trong chương trình β, tôi đã nghĩ rằng chương trình β không phù hợp, vì vậy tôi đã đưa ra vài nhận định tiêu cực.
"Như tôi đã giải thích với mọi người vào thời điểm đó, tôi đã chia độ khó thành 10 cấp độ để thực hiện khóa học, nhưng chương trình β là một thứ nguyên hoàn toàn khác không thể đạt được. Trên thực tế, cấp 5 hoặc 6 có lẽ là giới hạn của một con người rồi.”
"Tôi nghĩ vậy. Ngày nay, các khóa học dành cho thế hệ 2 và 3 không thể so sánh với chương trình β. Tất nhiên các khóa học dành cho thế hệ 3 không dễ dàng chút nào, và thậm chí ở mức khiêm tốn, chúng có thể được gọi là hiệu quả. Trong trường hợp này, việc áp dụng một chương trình β sẽ đơn giản làm hỏng số liệu đang đẹp cho thử nghiệm..."
"Tôi biết nghiên cứu về độ khó tăng bậc là cần thiết. Chỉ là muốn tăng độ khó từng bậc một cần có thời gian. Gần đây tôi muốn xem giới hạn của con người sẽ đến đâu. Suy cho cùng thì chúng có bị đào thải bao nhiêu cũng không phải vấn đề với chúng ta”
"Mà năm nay con của sensei cũng sẽ tham gia dự án này...... Phải không?"
"Con tôi cần nhận được sự giáo dục nghiêm ngặt nhất. Đây là cơ hội tốt nhất. Nếu chương trình β có thể tạo nên thành công, nó sẽ hữu ích cho nghiên cứu trong tương lai"
“……Nhưng sẽ có một loạt những lời chỉ trích từ các nhà tài trợ, phải không?”
"Đó là lý do tại sao tôi nói rằng tôi sẽ chỉ sử dụng chương trình β trong thế hệ thứ 4 có con của tôi. Cái này là để nghiên cứu. Nói thẳng ra, nó có chết đi nữa cũng chẳng sao?”
Ishida và những người khác im lặng.
"Thật sự...... sẽ ổn chứ?"
Ngay cả Ishida, một người lập dị trong giới nghiên cứu, cũng có một số giới hạn về nhân tính không thể vượt qua
Vì vậy, anh ấy nhận ra rằng có nên thách thức tôi ở đây hay không là một vấn đề quan trọng.
"À, thế hệ thứ 5 sẽ được áp dụng chương trình giảng dạy cấp độ 4. Rốt cuộc, chỉ có thế hệ 4 là ngoại lệ. Tôi không nghĩ rằng đó là một ý kiến hay khi vượt qua chương trình giảng dạy vô nhân đạo không có tương lai rõ ràng.”
Không quá muộn để tôi có thể biếtđược kết quả dữ liệu của tất cả những đứa trẻ ở thế hệ 4.
"Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn những người sẽ tham gia thế hệ thứ 4 này.”
Tôi công bố danh sách của thế hệ 4
"Đây - tất cả 74 người! Nhiều hơn gấp đôi thế hệ 3!”
"Về cơ bản, tất cả chúng đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi bởi những người không muốn nuôi nấng chúng.”
Tôi đã trả rất nhiều tiền cho băng Ooba và thậm chí là các bên trung gian trong các đường dây buôn người. Tôi đã nói với những người đó rằng tôi thực sự nghiêm túc như thế nào trong chuyện này. Chỉ là trong số người không muốn nuôi con bao gồm cả các ông chủ tập đoàn. Tôi sợ họ mơ thấy con mình lớn lên trong một môi trường nghiêm khắc. Tôi đã nói rõ rằng họ sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào trách nhiệm và họ chấp nhận nó.”
Tuy nhiên, tôi đã giấu các nhà nghiên cứu ở đây đứa nào là con của các ông lớn. Sẽ là một vấn đề nếu họ chú ý hơn đến mấy đứa đó.
Suzukake, người đã im lặng lắng nghe, đi đến bên cạnh Ishida
"Trải qua thời gian tôi hợp tác nghiên cứu với mọi người ở đây, tôi đã nhận ra một điều. Đối với con người, có những ranh giới không thể vượt qua. Tôi cũng khá do dự liệu có nên áp dụng chương trình đó hay không. Tôi cũng đã thấy được viễn cảnh xấu nhất sẽ xảy ra nhưng mặc dù vậy, nếu Ayanokouji-sensei nói: "Hãy làm đi", chúng ta có nghĩa vụ phải thực hiện.”
"Nhưng mà..."
"Chưa nói đến thế hệ thứ 5, lần này chỉ là trường hợp đặc biệt, giống như Ayanokouji-sensei đã nói. Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta thử xem có thể thu được gì theo cách giáo dục này. Mặc dù tôi có thể phải làm cho đám thế hệ 4 khóc nhiều hơn thế hệ khác, tôi vẫn nghĩ điều này có liên quan mật thiết đến nghiên cứu sau này, vì vậy tôi hy vọng chúng ta có thể đồng lòng với nhau.”
Suzukake, người đã đóng vai trò là trưởng nhóm trong vài năm qua, cũng đã trở nên trưởng thành.
Mặc dù họ thường xung đột về nội dung nghiên cứu, Ishida và Souya cuối cùng cũng đồng ý với sự nhiệt tình và nhận thức của Suzukake, họ gật đầu đồng ý.
"Việc chúng ta cần làm là gạt sự cảm thông qua một bên, thay vào đó là tập trung huấn luyện thế hệ thứ 4 một cách tốt nhất”
Với tư cách là đại diện của Whiteroom, chính tôi phải làm gì đó để khiến cho uy tín của nó được tăng cao
"...... Tôi hiểu những gì anh muốn nói. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ làm theo mệnh lệnh. Tuy nhiên, tôi có thể đưa ra một gợi ý về chủ đề liên quan đến tình hình của những người bị loại trước đây không?"
"Ý anh là gì?"
"Tôi sẽ nói rõ rằng những đứa trẻ dù bị đào thải nhưng năng lực của chúng vẫn hơn với những người bình thường. Có thể nói chúng cũng đã được xem là thành công ở một mức nào đó. Sẽ thật lãng phí nếu không sử dụng chúng và ném chúng đi. ..... ."
"Điều đó phụ thuộc vào trình độ của chúng ở đâu. Đừng nói là anh đang nhắm đến việc đưa chúng vào được một trường đại học hàng đầu hoặc giành chiến thắng trong một cuộc thi không chính thống nào đó?”
"Không, không, chuyện này…”
"Bề ngoài thì nói vậy thôi, nhưng mục đích thực sự thì hoàn toàn khác. Để bảo vệ đất nước này khỏi thế giới, làm cho đất nước này trở nên hùng mạnh, sản sinh ra những con người có thể lèo lái đất nước này.”
Nó không phải là đào tạo ra những kẻ xuất sắc và gửi chúng vào thế giới chính trị để đạt được chiến thắng.
Điều cần thiết là khả năng đáp ứng các yêu cầu và đánh bại tất cả những người khác.
Một người không bao giờ nhượng bộ, không bao giờ dao động và có ý chí thép.
Từ chỗ bị gọi là quái vật, giờ đây giới chính trị thối nát có thể bị cắt đứt chỉ bằng một nhát dao
"Mấy đứa bị loại có tên sẽ được chăm sóc và trả lại cho cha mẹ. Nếu chúng có những khả năng vượt trội so với bình thường, họ sẽ hài lòng theo một cách nào đó, phải không?”
“……Còn những đứa trẻ không có tên thì sao?
"Như kế hoạch đã đề ra, tôi sẽ gửi chúng vào những cơ sở khác và tất cả chúng đều đã được huấn luyện để có thể giữ im lặng về Whiteroom”
"Nhưng... sẽ rất khó để chúng có thể tự đứng vững và hòa nhập với xã hội."
"Vậy thì sao chứ? Chúng ta đã cho chúng học hành, đào tạo chúng ở mức tốt nhất có thể. Đó không phải vấn đề gì to tát, chắc chắn nếu chúng có thể thể hiện sự vượt trội của mình so với các bạn cùng trang lứa, chúng vẫn có cơ hội leo lên các bậc thang mới mà không gặp khó khăn gì. Vậy thì có gì mà phải phàn nàn chứ?"
Tabuchi là người duy nhất có suy nghĩ của người bình thường, vậy nên cũng là người duy nhất phản đối mạnh mẽ.
Vì thế, tôi phải nhanh chóng dập tắt trong một lần.
"Ngậm miệng và nghe theo lệnh của tôi. Anh có muốn hay không tôi chả quan tâm, tôi bảo tiến thì anh không được lùi, sang trái thì không bao giờ bước sang phải. Nếu không nghe thì đừng nói đến tiền mà cái mạng của anh cũng không được đảm bảo đâu, chắc anh cũng biết tôi có thể làm gì nhỉ?"
"Vâng. Tôi xin lỗi."
Điện thoại reo. Người gọi là Sakayanagi.
"Tôi sẽ rời khỏi phòng một lát. Mấy người tiếp tục thảo luận, bao gồm cả phương án áp dụng chương trình chương trình β”
Tôi đi xuống hành lang, đóng cửa lại và nhấc điện thoại.
"Ayanokouji-sensei ......"
"Sao vậy, Sakayanagi? Trông anh có vẻ chán nản."
"Tôi không muốn nói về nó theo cách này, nhưng cháu nhà anh đã chào đời rồi phải không?”
"Ồ, tôi xin lỗi vì không thể liên lạc với anh. Tôi dạo này bận nhiều việc.”
"……Thật sự không phải quá tốt sao? Đó là đứa con trai mà anh đang chờ đợi.”
“Đây là điều tôi nhận ra khi quyết định xây dựng Whiteroom. Tôi không nghĩ đến việc xây dựng một gia đình tốt khi từ bỏ con cái để học hành.”
"Tôi đã đi quá xa rồi phải không? Những đứa trẻ trong cơ sở đều được nhặt về và sinh ra trong bất hạnh. Thà rằng chúng có thể lớn lên mà không phải lo lắng gì trong Whiteroom còn hơn là thế giới dơ bẩn ngoài kia. Nhưng con của anh thì khác, nó xứng đáng được bố mẹ dành cho tình yêu thương”
“Con tôi do tôi quyết định”
Ở bên kia điện thoại, Sakayanagi thở dài.
“Tôi biết chuyện này không nên nói qua điện thoại, nhưng tôi có điều này muốn hỏi anh.”
"Anh cứ nói”.
"Con của anh bây giờ cũng đã ra đời rồi phải không? Nếu anh muốn thì tôi có thể..."
“…… Tôi không phải người lãnh cảm như sensei đâu. Tôi sẽ cùng với vợ nuôi dạy con mình bằng tình yêu thương cao cả của bậc sinh thành”
"Tôi biết là anh sẽ nói vậy mà."
Bởi vì đó là Sakayanagi. Anh ta sẽ cho một nền giáo dục đàng hoàng và nuôi dạy đứa trẻ trở thành một người tốt, phải không?
Đây cũng là thành tích, và là niềm vui của cá nhân của con người này.