Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ [Phần 5]
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ
~ • ~ • ~
Phần 5:
Về cơ bản tôi không thích những thứ này.
Đó không chỉ là thức ăn, mà còn là các lớp học.
Cho dù đó là học âm nhạc như piano hay violin, hay văn hóa truyền thống như thư pháp và trà đạo, tất cả chỉ là vấn đề hoàn thành môn học trong tầm tay ngày này qua ngày khác. Tuy nhiên, có một điều mà tôi không hứng thú.
Đó là một môn học mới mẻ được giới thiệu khi tôi 6 tuổi, và nó được dạy một hoặc hai lần một tháng trong khoảng nửa ngày. Tên nó là du lịch vòng quanh thế giới với thiết bị VR.
Những đứa trẻ ở cùng nhau trong tư thế đứng đeo kính VR.
Ngay sau khi trường nhìn chuyển sang màu đen hoàn toàn, điểm sáng của phần đầu chương trình xuất hiện trên màn hình và sau đó nó bắt đầu sau một lúc.
"Chúng tôi đã nghiên cứu các địa điểm ở nước ngoài như New York và Hawaii, thuộc Hoa Kỳ, và hôm nay chúng tôi bắt đầu một chương trình tập trung vào Nhật Bản. Trước hết, đó là về phương tiện giao thông công cộng cơ bản.”
Tiền đề chính của nghiên cứu là thế giới không chỉ có Whiteroom.
Chúng tôi đã nghe điều đó từ rất sớm và vẫn còn kịp để biết rằng trẻ em không thể ra khỏi đây cho đến khi chúng lớn lên.
Thiết bị VR có thể tái tạo cảnh quan thực ở 360 độ với chất lượng hình ảnh gần như giống nhau, cùng với âm thanh, vì vậy bạn có thể có cảm giác như đang ở đó. Những người đi bộ đến điểm hẹn có thể được tái tạo, từ cảnh đường phố của những người làm công ăn lương trong bộ vest, những ông già chống nạng, những bà cụ chờ đón taxi, v.v.
Tất nhiên cũng có những đứa trẻ, nhưng không giống như thế giới thực bên ngoài, không có sự vui đùa nào, thay vào đó chỉ là cảnh chúng di chuyển xung quanh như một cỗ máy vô cảm.
Chúng tôi có thể tìm hiểu lịch sử và cấu trúc của thế giới từ đây.
Điều này là để khi chúng tôi ra thế giới bên ngoài, chúng tôi có thể thích nghi với nó mà không gặp vấn đề gì.
Dù biết là cần thiết nhưng tôi nghĩ có gì đó không ổn trong phương pháp học này.
Một trong những lý do tôi không thích nó là nó mang lại cho tôi một cảm giác khó chịu không tên.
Theo thuật ngữ, đó là một triệu chứng của 'chóng mặt 3D'.
Khi có vấn đề về sự cân bằng của thị giác và các kênh bán nguyệt, não có thể lầm tưởng rằng bạn đang nhìn thấy ảo giác.
Cách duy nhất để ngăn chặn cơn chóng mặt này là dành thời gian để bộ não tìm hiểu tình hình.
Dù không phải kiểu khó chịu đến mức không thể tiếp tục, nhưng đây cũng là lý do đủ để tôi không thích.
Tất nhiên thiết bị VR này không chỉ dùng để cảm nhận thế giới bên ngoài bằng thị giác.
Nó cũng có thể được sử dụng để rèn luyện khả năng quan sát và hiểu biết sâu sắc.
Khi xem qua nhiều cảnh khác nhau, chúng tôi được yêu cầu tìm ra những điểm không tự nhiên trong đó.
Nếu bạn không tìm ra được điểm không tự nhiên, hoặc chỉ ra chỗ sai, thì người hướng dẫn cũng sẽ không ngừng dùng nhiều phương pháp để “dạy dỗ” bạn.
Có nhiều phương pháp "dạy dỗ" khác nhau, nhưng đối với tôi, tất cả chúng đều nhằm mục đích khiến bạn cảm thấy đau đớn và khổ sở.
Vì vậy, dù mắt có mở, chúng tôi cũng không nên bỏ lỡ một giây phút nào để quan sát những gì đang diễn ra trước mặt mình.
Nếu bạn cảm thấy rằng bạn đang ở trong một tình huống nguy hiểm đến tính mạng, thì dường như những thứ vô hình trở nên hữu hình.
"Tiếp theo..."
Khi đang đi dạo quanh Tokyo với thiết bị VR, màn hình đột nhiên chuyển sang màu đen hoàn toàn.
Âm thanh của người hướng dẫn bên tai tôi dừng lại và sự im lặng bao trùm.
"Tất cả bỏ kính ra"
Giọng nói phát ra từ trong phòng, không phải qua tai nghe. Tất cả chúng tôi đều tuân theo chỉ dẫn.
"Máy bị trục trặc. Thiết bị VR hôm nay không hoạt động. Lớp học tiếp theo sẽ bắt đầu sau 30 phút nữa. Hãy chờ ở đây."
Sau khi yêu cầu này được đưa ra, các thiết bị VR trong tay của cả nhóm bắt đầu được thu hồi.
"Chờ đã...... Ah"
Hầu hết mọi người đứng và nhìn chằm chằm để giết thời gian.
Cuối cùng, người hướng dẫn quyết định chuyển mọi người sang chổ khác để học cái khác vì không thể khắc phục ngay sự cố máy móc.
Bọn trẻ tự nhiên xếp hàng ngay lập tức và điều chỉnh suy nghĩ và tâm lý cho bài học tiếp theo.
“Gọi đến tên ai thì hãy đi theo hướng dẫn”
Sau khi đưa ra hướng dẫn này, ba người đầu tiên được gọi.
Kết quả là tôi là người cuối cùng được gọi. Tôi đi theo người hướng dẫn từ từ đến một phòng riêng.
Không có đứa trẻ nào khác, chỉ có tôi và người hướng dẫn.
Có một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế xếp ở giữa phòng.
"Mau ngồi xuống đi"
Người hướng dẫn không ra lệnh cho tôi dừng bước mà gõ bàn và ngay lập tức yêu cầu tôi ngồi xuống.
Tôi ngồi đối diện và thấy rằng ông ta có năm quân bài trên tay.
Từ trái sang phải, chúng là hình tròn, hình tứ giác, hình chữ thập, ngôi sao và sóng.
"Tôi sẽ nói em phải làm gì tiếp theo. Hãy quan sát cẩn thận."
Người hướng dẫn đặt hết chúng lên bàn.
Vì tất cả 5 lá bài đều giống nhau ở mặt sau, nên sau khi xáo trộn chúng trong trường hợp này, không thể biết chúng là lá nào cả.
Liệu tôi có phải đoán thứ tự các lá không nhỉ?
Ngay khi tôi đang nghĩ điều này -
5 thẻ đã được sắp xếp lại thành một hàng.
"Em sẽ có 10 giấy để đoán.”
"...... Tứ giác"
Người hướng dẫn nói điều này khi lật tấm thẻ ngoài cùng bên trái.
Thẻ xuất hiện là một hình ngôi sao.
Dù nói sai nhưng người hướng dẫn vẫn tiếp tục nói hình dạng và mở thẻ.
"Tròn, ngôi sao, chữ thập, sóng ..."
Thẻ thứ hai đến thẻ thứ năm lần lượt là hình sóng, hình tứ giác, hình chữ thập và hình tròn.
Chỉ có chữ thập trên thẻ thứ 4 là chính xác. Điều này có nghĩa là tỷ lệ chính xác là 20%.
"Đại ý là như vậy đó. Chúng ta sẽ làm 10 lần. Hãy quan sát cẩn thận"
Đoán 5 lá bài mỗi lần, tổng cộng 10 lần. Tổng cộng 50 lần đoán.
Nói xong, ông ấy bắt đầu thị phạm cho tôi
Cuối cùng, ông ấy đã đúng 15 lần trong số 50 lần, tỷ lệ đúng là 30%.
"Vậy, giờ đến lượt em, Kiyotaka."
"Vâng"
Lần này, tôi đổi vai với người hướng dẫn trước và trở thành người trả lời.
Mục đích của hoạt động này là gì?
Có phải vì mục đích đánh thức siêu năng lực? Không có đâu.
Hay là để rèn luyện trực giác?
Không, từ quan điểm thực tế, khó có thể cảm thấy rằng đây là một bài tập nhằm tăng cường điều đó
5 lá bài đã được xáo trộn trong tay của người hướng dẫn.
Khi xáo bài, người hướng dẫn đều liên tục dùng những các xáo khác nhau.
Đây có phải chỉ đơn giản là một thói quen? Hay là cố ý?
Vì không thể biết được nên tôi muốn tạm thời dẹp nó qua 1 bên.
Những thật sự liệu có huyền cơ nào đừng sau không?
Cả chất liệu của bàn và việc tráo bài ngay trên bàn đều trông mượt mà và dễ dàng.
Thế còn việc sử dụng có chủ ý phương pháp xáo bài quá tay thì sao-?
Một điều khác cần quan tâm là khi người hướng dẫn đặt bài, không phải lúc nào họ cũng bắt đầu từ một nơi.
Có trường hợp bắt đầu từ bên trái, có trường hợp bắt đầu từ giữa, và có trường hợp từ trái lẫn phải đổ vào.
Tôi không cảm thấy mình có thể nhìn thấy bất cứ điều gì giống như một quy luật.
Người hướng dẫn không hề làm theo thói quen
Từ bề mặt của thẻ, ngay cả khi bạn nhìn kỹ, bạn không thể thấy bất cứ điều gì khác biệt.
Tuy nhiên, có một sự khác biệt rất lớn giữa tôi và người hướng dẫn.
Đó chính là khả năng chạm bài.
Cho dù đó là xáo bài, đặt sấp hay ngửa, người hướng dẫn là người chủ động làm điều đó
Ông ấy không muốn tôi chạm vào - nếu đúng như vậy...
Điều đó chỉ có nghĩa là người hướng dẫn ban đầu không biết những tấm thẻ này là hình gì, nhưng bây giờ đã biết.
Ngay cả khi tôi nhìn thấu chúng, nó vẫn sẽ như thể tôi không nhìn thấy, và sẽ không có gì thay đổi.
Mặc dù không cấm đưa tay ra và chạm vào các quân bài, nhưng liệu đây có phải là câu trả lời đúng?
Rõ ràng là nơi này không phải là nơi để rèn luyện trực giác của bạn.
Khi đó, quy luật tư duy là......
5 lá bài được đặt ra và quá trình đếm ngược 10 giây bắt đầu.
Để cải thiện ngay cả tỷ lệ đúng 1%, tôi đã quyết định sẽ đoán với thẻ đầu tiên.
"Hình ngôi sao--"
Sau khi tôi trả lời xong, người hướng dẫn lật tấm thẻ ngoài cùng bên trái với vẻ mặt không đổi.
Tôi đã thấy mô hình "ngôi sao".
Đây chỉ là 1/5 chặng đường.
"Sóng, tứ giác, chữ thập, hình tròn"
Từ thẻ thứ hai đến thẻ thứ năm, người hướng dẫn lật lại.
Mẫu tôi nói là câu trả lời đúng khi lật bài.
"Còn 9 lần nữa"
"Vâng"
Sau 5 câu trả lời này, tôi đã bị thuyết phục rằng có một quy luật nào đó.
Sau đó, vòng tiếp theo thật dễ dàng.
Tôi đoán tất cả 9 vòng tiếp theo, tổng cộng 45 lá bài.
"...... Tỷ lệ đúng là 100...... phần trăm......"
Sau khi người hướng dẫn lật lá bài thứ 50, ông ấy nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt lờ mờ lộ ra những cảm xúc mà cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy.
“Thật không thể tin được”
Người hướng dẫn muốn thị phạm cho tôi, thì ông ta chỉ giải thích các quy tắc và thì phạm cho tôi xem một lần, hoặc nhiều nhất là hai lần.
Nhưng người hướng dẫn đã làm điều đó tận 10 lần.
Nó không chỉ dừng lại ở việc giải thích các quy tắc nữa rồi.
Nếu đây là cô ý thì có khả năng đối phương cố tình làm vậy để kiểm tra xem thử tôi sẽ mất bao lâu để nhận ra điều này
"Làm sao mà em có thể......"
"Sensei không nhớ sao? Thấy đã chia những quân bài giống hệt như lần đầu tiên."
"……Không thể nào. Những gì tôi nhớ được chỉ là những dòng nhỏ trên thẻ mà mắt thường không thể nhìn thấy. Lý do nó vẫn giống như lần đầu tiên là rằng tôi đã hành động theo hướng dẫn từ tai nghe của mình.”
"Vậy là có camera trên trần nhà.”
“……Em nhận ra điều đó sao?”
"Em chỉ cảm thấy hơi lạ vì sensei như đang cố giấu điều gì đó”
Khi tôi bước vào phòng, một giọng nói phát ra như để giữ cho đôi mắt của tôi không nhìn lung tung.
Đồng thời, thật bất thường khi đột ngột giục tôi ngồi xuống.
Nếu đối phương thực sự muốn tăng tốc vì bất kỳ lý do gì, họ sẽ có 2 cách là đầy nhanh ở phần đầu hoặc kết thúc nhanh ở phần cuối.
"Em là người đầu tiên có thể vượt qua nó chỉ trong 1 lần...... Em có thể rời đi rồi"
"Xin phép"
Xem xét rằng đây là một sự thay thế cho bài học bằng VR chán ngắt, bài học hôm nay có thể được coi là vui hơn nhiều lần.