Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ [Phần 8]
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ
~ • ~ • ~
Phần 8:
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Những ngày học tập không ngừng lặp đi lặp lại mỗi ngày như thể chúng sẽ kéo dài mãi mãi.
Trong một thế giới gần như không có thời gian nghỉ ngơi, những người trong thế hệ 4 chúng tôi liên tục hoàn thành các bài học của mình.
Tất cả chỉ có thể.
Cho dù nó phức tạp hay khó khăn đến đâu, những việc cần làm vẫn như cũ.
Ngày mai, ngày kia, ngày mốt, và ngày mốt nữa. Lặp lại, lặp lại, lặp lại.
Mỗi ngày chúng tôi lại học 1 thứ mới mẻ.
Hấp thụ kiến thức. Bạn không thể ở lại nếu bạn không hấp thụ nó.
Một khi bạn bị coi là sa sút, bạn sẽ không thể quay đầu lại.
Những gì gọi là mởi mẻ ngày hôm qua sẽ là lạc hậu vào ngày hôm nay.
Chuông reo lên.
Mọi người để bút trên bàn theo quy định.
Đây là phần cuối của bài kiểm tra viết trình độ cao.
Các bài thi được thu và chấm điểm tại chỗ.
Trong khoảng thời gian này, mọi người chỉ biết ngồi im tại chỗ chờ đợi kết quả.
Mỗi đứa trẻ ở lại đây đều có thể nắm bắt được tỷ lệ chính xác của mình.
Ở ghế trước, tấm lưng bé xíu khẽ run lên.
Một người hướng dẫn bước vào và bước đến chỗ đứa trẻ đang run rẩy.
"------ Rớt"
Người hướng dẫn công bố kết quả trước mặt Yuki với giọng đều đều như thường lệ.
Vậy là thêm 1 người nữa ra đi.
Số người bám trụ lại đến lúc này trong ở thế hệ 4 đã mất đi 1.
"Làm sao, làm sao có thể......"
Thông thường ở Whiteroom, chúng tôi luôn luyện tập không ngừng
Cho dù bạn có cô gắng đến đâu thì chẳng ai đếm xỉa đến nó. Cho dù có 5 điểm hay là 10 điểm, người lớn vẫn chỉ thúc giục bạn tiếp tục học tập.
Việc đánh giá có bị đào thải hay không đều dựa trên các kỳ thi thường xuyên.
Nếu bạn không vượt qua được điểm đậu trong kỳ thi, bạn sẽ bị đánh giá là không đủ năng lực và phải ra đi.
"Đứng lên"
Không có cảm xúc nào, chỉ là một tuyên bố ngắn.
"Đừng...... Xin đừng......"
Khi thông báo điều này, người hướng dẫn đã ngầm tuyên bố rằng từ hôm nay cô ấy sẽ không còn là người của Whiteroom
Có làm gì đi nữa hì cũng chẳng thể nào thay đổi.
Mặc dù vậy, sẽ có một số thành phần như Yuki không chịu nghe lời.
"Tôi lặp lại. Đứng lên."
"...... Xin hãy cho em thêm một lần nữa...... Một cơ hội nữa"
Người hướng dẫn lờ đi tiếng kháng cự của Yuki và hướng sự chú ý của mình lên tầng hai.
Có lẽ ông ta kêu cứu vì nghĩ rằng Yuki sẽ nổi điên lên.
"Đúng là em có thể không đủ điểm. Nhưng, nhưng em đã vượt qua kỳ thi năng lực thể chất ngày hôm qua một cách xuất sắc. Em...... Em chỉ thiếu 5 điểm thôi. Em nhất định sẽ học tập chăm chỉ cho kỳ tới thi và nhất định sẽ đỗ......!"
Mặc kệ Yuki chống chế, 3 người lớn bước vào phòng.
Yuki có vẻ như chỉ thiếu 5 điểm, nhưng trong Whiteroom chỉ 1 điểm thôi cũng đã đủ để xác định được ai thành công, ai thất bại
Đây là sự thật cho đến nay được rút ra từ kinh nghiệm của tôi qua vô số kỳ thi.
Một lần không vượt qua thì coi như đã thất bại hoàn toàn.
Điều này đã được chứng minh.
Cho dù bây giờ bạn có nhắm mắt làm ngơ, bạn vẫn không thể thoát khỏi số phận bị loại khi đợi đến kỳ thi tiếp theo.
Nói cách khác khi khả năng của bạn không thể lên thêm được nữa. Bạn không còn đủ tư cách ở lại nữa.
"Cành hư thì phải cắt bỏ. Những kẻ yếu đổi ở lại chỉ có cản trở những người khác phát triển"
Người hướng dẫn lẽ ra phải đánh giá là không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian.
"Không!...Không!...không!"
Yuki gạt tay người hướng dẫn ra, hốt hoảng chạy về phía tôi.
"Giúp mình với Kiyotaka! Mình không muốn bị đào thải đâu!!!"
Cô ấy vừa nói vừa khóc lóc nắm lấy áo tôi cầu xin giúp đỡ
Tôi liếc nhìn người hướng dẫn đang từ từ tiến lại gần. Tôi đã không thay đổi quan điểm của mình là không quan tâm.
"Không, đó không phải việc tôi có thể quyết định!"
"......!"
Tôi không thể cứu cô…không, đúng hơn là tại sao tôi phải cứ cô?
"Làm ơn! Lần sau mình sẽ làm được!"
"Lần sau? Tại sao lần này không cố làm cho tốt? Cậu cũng thừa biết luật ở đây rồi còn gì."
"Đó là bởi vì ......!"
Nếu bạn không cố gắng bây giờ, bạn sẽ không có lần sau.
Giống như cuộc đời chỉ có một lần, nếu đánh mất nó, bạn không thể bước tiếp.
"Dù vậy......! Mình có thể làm được, mình thực sự...... có thể làm được!"
Tôi cũng chưa bao giờ trải qua tình thế này lần nào nên cũng khó mà hiểu được tại sao đối phương lại hành xử như thế
Người hướng dẫn đã vây quanh chúng tôi.
"Eh!?"
Tôi dùng mắt ngăn bước chân của người hướng dẫn và nói với Yuki.
"Phải, cho đến trước bài kiểm tra này thì cậu đã làm mọi thứ rất tốt. Tuy nhiên, điểm số của cậu cứ trượt dài hàng năm và không có dấu hiệu tăng lên. Điều đó có nghĩa là Yuki đã đạt đến giới hạn."
Tôi cũng là một đứa trẻ, không phải là người hướng dẫn đánh giá xem ai đó có được cứu rỗi hay không. Thật sai lầm khi Yuki yêu cầu sự phán xét của tôi như thế này.
"Thôi mè nheo đi"
"Làm ơn! Hãy cho em thêm 1 cơ hội nữa!"
Yuki kêu lên, liên tục phản kháng.
Không có gì lạ khi những người đã xếp hàng làm những việc như vậy. Nhưng có điều gì đó khác biệt về hành vi của Yuki.
"Tại sao cậu lại làm điều này khi bạn biết các quy tắc của Whiteroom?”
Những người trong Whiteroom, bao gồm cả tôi, bày tỏ sự khó hiểu về khung cảnh hiện tại
Các huấn luyện viên tựa hồ cũng hiểu tại sao Yuki lại cự tuyệt như vậy, nhưng cũng không có nói ra.
Họ nắm lấy cánh tay của Yuki và dùng vũ lực kéo cô ấy ra xa tôi.
"Cứu mình với! Đừng mà! Kiyotaka! Kiyotaka!!!"
Gọi đi gọi lại tên tôi, la hét và tìm kiếm sự giúp đỡ của tôi.
"Cứu mình......!"
Trong tình trạng tê liệt, cô ấy đã tìm đến tôi để được giúp đỡ.
Cứu cô sao?
Ngay bây giờ cô đã bị đánh rớt.
Cô bắt buộc phải rời khỏi đây.
Không bao giờ trở lại.
Không có ngoại lệ nào.
Vì vậy, không cần phải yêu cầu giúp đỡ.
Việc đó chỉ phí thời gian thôi.
"Làm ơn, đừng mà, xin hãy cho em ở lại!"
Thấy Yuki bưởng bỉnh như vậy, thêm 2 người lớn hốt hoảng chạy đến.
Sau đó cô ta bị đè xuống và lôi ra ngoài.
"Đừng! Đừng! Cứu với!"
Một người khác bị loại mà không đạt chỉ tiêu.
Những đứa trẻ còn lại chắc cũng lạnh lùng như tôi.
Hoặc có thể họ sợ rằng họ sẽ là người tiếp theo.
Dù có thể nữa thì cũng chả làm được gì.
Tôi trước hết sẽ là người duy nhất đi đến cuối cùng.
Tôi đã sống với cảm giác này ngay từ đầu.
Trong thế giới màu trắng này, chúng tôi đã sống cùng nhau. Mội quan hệ của chúng tôi có thể xem là gia đình của nhau không, hay chỉ là người dưng nước lã, hay đó là tình cảm khác giới?
Rời khỏi đây tương đương với việc phủ nhận hoàn toàn mọi thứ.
Vì vậy, tất cả mọi người tiếp tục học trong thời gian hạn chế của họ để tránh điều này.
Nhưng mà -----
"Đợi chút đã"
Tôi bình tĩnh nói chuyện với những người hướng dẫn đang thảo luận bằng giọng trầm.
"Ai cho phép em lên tiếng, lần sau không cho phép mở miệng đừng trách.”
"Đó là chuyện của lần sau còn bây giờ em có điều cần nói."
Ngay khi lời tôi vừa thốt ra, người hướng dẫn đã lặng lẽ đến và đá tôi một cú không do dự.
"Mày không có quyền nói"
"Sức khỏe của Yuki không được tốt kể từ sáng nay. Cậu ấy cũng lo lắng trong kỳ thi, nên có thể cậu ấy không thể sử dụng toàn bộ khả năng của mình vì những lý do ngoài ý muốn——"
Ngay khi tôi định tiếp tục, tôi đã bị túm lấy cổ áo.
"Điều chỉnh và làm chủ được bản thân cũng là một phần trong bài thi này. Bây giờ nói ra những lời xin lỗi như vậy có ích lợi gì không? Hơn nữa, sáng nay chúng tôi kiểm tra cũng không phát hiện có gì khác thường.”
"Đúng vậy. Nhưng nếu đó là điều gì đó không thể đoán trước, thì đó là một câu chuyện khác."
"Không thể đoán trước?"
Người hướng dẫn trước mặt quay lại, và những người hướng dẫn khác tập trung xung quanh Yuki đã ngã xuống để quan sát.
"......Có triệu chứng chảy máu"
Người lớn nhận thấy trạng thái của Yuki không bình thường.
"Thật ngạc nhiên, nó đang chảy máu? Vết thương ở đâu...... À, hóa ra là thế"
"Hmm. Thông thường phải bắt đầu từ 9 tuổi, nhưng không ngờ rằng nó lại sớm như vậy. Có thể đó là do chương trình học khó hơn những học sinh khác và áp lực đã tăng lên. Cậu ấy dường như có chút sốt, vậy nên không thể nào đảm bảo sức khỏe để tham gia thi”
"Chúng tôi sẽ đưa em ấy đến bệnh xá để kiểm tra chi tiết và sau đó xác định xem có trượt hay không.”
Sau khi người hướng dẫn đưa ra những chỉ dẫn trên, Yuki được đưa ra khỏi phòng.
Khi chúng tôi rời đi, Yuki vừa nhìn tôi vừa khóc, nhưng tôi không nhìn vào mắt cô ấy.
"Cảm ơn em đã nhận ra điều đó. Tôi rất muốn nói điều đó nhưng cho dù em không phạt hiện thì chúng tôi cũng sẽ phát hiện ra mà thôi. Sao em lại làm một điều không được phép chứ."
"Vậy em có bị phạt không?"
Nếu vi phạm nội quy ngoài giờ lên lớp sẽ bị trừng phạt thể xác và các hình thức xử phạt khác.
Nhưng sau cùng, đó là tất cả.
Trường hợp của tôi không thể sử dụng một phương pháp tàn nhẫn như đào thải.
"Là người quan sát, xin vui lòng quan sát cẩn thận.”
"……Cái thằng nhóc này!"
Chậm quá
Người hướng dẫn lộ rõ sát khí và vung nắm đấm phải về phía tôi. Tôi né nó.
"Dừng tay!"
Thấy người hướng dẫn trước mặt tôi phản ứng thái quá, những người hướng dẫn khác vội vàng ngăn lại.
“Người mới, đừng bị lời nói của trẻ con dẫn dắt.”
"Thôi đi ......"
Đôi khi có những người hướng dẫn vẫn chưa thành thạo công việc, nhưng tỷ lệ sai lầm của người hướng dẫn mới này chắc chắn sẽ tăng lên trong tương lai.
Đó là lý do tại sao cần phải cho mọi người biết về nó.
Nếu vẫn có ích, ông ta nên được dạy dỗ nghiêm khắc, và nếu không thì nên bị trừng phạt.
Nhưng kết quả là Yuki không bao giờ quay trở lại từ thời điểm đó.