Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát [Phần 1]
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát
~ • ~ • ~
Phần 1:
"Chết tiệt!"
Sau khi Naoe rời đi, chỉ còn lại Kamogawa đang khóc và món ăn nguội lạnh trong phòng.
"Thằng già khốn nạn!"
Tôi hét lên ý nghĩ mà tôi không thể buông bỏ trong đầu.
"Cái gì mà phất lên trở lại chứ, tưởng thằng này ngu chắc.”
Một khi tôi rời bỏ chính trị, tất cả sẽ kết thúc.
Ngay cả khi tôi vẫn muốn trở lại, tôi sẽ bị nghiền nát.
"Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta? Tất cả đã kết thúc rồi sao”
Lẽ ra lúc đó tôi nên máu chiến hơn chút......
Không, tôi không thể. Đánh lão ta ngay tại chỗ cũng chẳng ích gì, cho dù đó là thỏa mãn nhất thời.
Tôi sẽ bị bắt vào ngày hôm đó và tôi không chỉ mất tư cách một chính trị gia, mà mọi thứ tôi đã làm cho đến nay sẽ tan thành mây khói.
Nếu đó là cuộc chiến của một đứa trẻ, thì đứa nào đánh thắng thì là chiến thắng
Nhưng trong thế giới này, bạo lực chỉ là một trong nhiều phương tiện, và nó không hiệu quả lắm.
Cái lão Naoe đó có rất nhiều mánh khóe.
"Naoe, ông bất nhân thì đứng có trách tôi đây bất nghĩa.”
Tôi đập nắm tay xuống tấm chiếu tatami, bộc lộ sự thất vọng của mình.
Nói cách khác, tôi đã hoàn toàn mất hết giá trị sử dụng và sau đó bị loại bỏ.
Thật khó để đứng dậy sau khi vấp ngã trong chính trị. Đó là sự thật.
"Hết thật rồi sao?"
Ngay cả khi tôi nói điều đó, tôi cũng chẳng có cảm xúc gì.
Tôi đã đau khổ biết bao nhiêu để thay đổi đất nước này và đứng trên đỉnh cao của đất nước này. Tôi đã nếm đủ nhục nhã rồi.
Người đàn ông đó không còn xem tôi là hữu dụng nữa.
Nhưng ngay cả khi tôi dũng cảm đứng lên, tôi vẫn sẽ bị nghiền xẹp lép
Naoe và tôi đang ở trên một thuyền. Nếu tôi nghiền nát lão ta, tôi chết theo. Tôi sẽ không có cơ hội trỗi dậy trở lại cho đến khi ông ấy từ bỏ chính trị, Không, có khi là đến khi lão ta nằm xuống dưới 3 tấc đất
Tôi và lão ta chỉ một người được sông.
Tôi có nên liên lạc với Ooba để giải quyết lão không.
"Mình đúng là ngốc mà......"
Cho dù tôi có đưa bao nhiêu tiền đi nữa, chưa chắc Ooba đã nhận vụ này.
Tôi thậm chí không quan tâm đến chuyện gì xảy ra sau này, nhưng Ooba cũng có quyền đưa ra quyết định nhận hay không.
"Kamogawa, hãy mau chóng lấy lại tinh thần. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu vào ngày mai."
"Nhưng...... thế có khác gì đi chết đâu chứ. Kế hoạch của cậu là gì, Ayanokouji-sensei? Cậu sẽ không phớt lờ mệnh lệnh của Naoe-sensei chứ?”
"Giờ có cam chịu hay phản kháng thì đều có cũng kết quả vẫn không thay đổi. Nhưng ngay cả khi tôi sẵn sàng từ bỏ vị trí chính trị gia của mình, tôi vẫn muốn Whiteroom tiếp tục hoạt động.”
"Khoan, đợi chút đã. Tôi thì tôi luôn tôn trọng Ayanokouji-sensei. Một ngày nào đó…tôi luôn nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ vượt qua Naotoe-sensei. Vì vậy, xin đừng bỏ cuộc."
"Bên trên đã thỏa thuận xong rồi, một mình tôi có làm gì cũng vô dụng. Nhưng anh thì có thể, và ảnh hưởng của bố anh vẫn còn. Nếu vạy, anh có thể tiếp tục làm việc dưới quyền của Naoe với tư cách là một chính trị gia.”
"Ayanokouji-sensei......"
"Tôi không hoàn toàn từ bỏ Whiteroom và từ bỏ công việc chính trị gia, tôi chỉ đang tránh xa chính trị một thời gian.”
Đó là cách duy nhất.
“Naoe thì quyền lực đấy nhưng lão không phải bất tử. Thằng già đó kiểu gì cũng sẽ chết trước chúng ta”
Có thể sẽ mất một thời gian dài. Cho đến lúc đó, cứ để ông già sắp chết tận hưởng phần đời còn lại của mình.
Khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ......
Tôi mỉm cười và vỗ vai Kamogawa.
"Khi tôi trở lại, đừng nói đến Kijima. Cho dù là thân tín hay gia quyến của hắn, một tay tôi sẽ san bằng cho hết"
"Haha, nếu Ayanokouji-sensei nói điều đó, chắc chắn đó không phải là đùa"
Kamogawa lau nước mắt và nói trong khi xoa dịu bản thân mình.