Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát [Phần 6]
Chương 6: Tuyệt vọng và lối thoát
~ • ~ • ~
Phần 6:
Sau bữa tiệc, tôi ngả lưng trên chiếc ghế trong phòng chờ, không giấu được vẻ mệt mỏi.
"Tôi xin lỗi vì tôi trông như thế này. Nó thật tôi cảm thấy nhẹ nhòm hẳn"
"Không sao đâu, mấy ngày nay anh đã không chợp mắt rồi.”
“……Anh phát hiện ra rồi à?”
"Ayanokouji-sensei luôn như vậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trong khi rõ ràng luôn có nhiều lo lắng bộn bề. Và hôm nay là một thời điểm quan trọng trong sự sống và cái chết của Whiteroom. Dù ở trong tình trạng khó khăn, anh phải giả vờ bình tĩnh cho đến cuối cùng, tôi vô cùng ngưỡng mộ ý chí của anh.”
Tôi vẫy tay nhẹ nhàng, ý bảo Sakayanagi đừng nói mấy câu tâng bốc kiểu đó nữa
"Mà anh đến đây chắc không phải để an ủi tôi đâu nhỉ?”
“Sau khi bàn bạc với bố, tôi đã quyết định sẽ trở thành chủ tịch của trường cao trung nâng cao nhiệm kỳ tới”
"Ồ? Cuối cùng anh cũng chịu bước lên vũ đài rồi à. Nói thật tôi không thích chuyện này cho lắm, nhưng tôi chân thành chúc anh những điều tốt đẹp nhất, dù sao thì anh là Sakayanagi mà"
"Cảm ơn, tôi được vậy là nhờ có những năm dài học hỏi bên cạnh Ayanokouji-sensei"
Anh ấy trông không vui, có lẽ nó liên quan đến những gì bản thânsẽ nói tiếp theo.
Vì biết mình sẽ kế thừa công việc của gia đình nên anh ta mới quyếtd định đến đây hôm nay
"Là tân chủ tịch của trường cao trung nâng cao, nếu mọi người biết rằng anh có quan hệ với một người như tôi thì sẽ rắc rối lắm. vậy nên thôi thì nhân dịp này chúng ta hãy cắt đứt quan hệ đi”
"Mặc dù có sự khác biệt trong thế giới quan, nhưng tôi rất coitôn trọng Ayanokouji-sensei. Tôi khá sốc trước việc anh quyết định quay sang đối đầu với Naoe-sensei, nhưng đồng thời, điều đó cũng cho thấy tình cảm mà anh dành cho Whiteroom là chân thành. Vì vậy.... Thật đáng tiếc khi chúng ta từ giớ phải đứng ở 2 bờ chiến tuyến"
Những lời của Sakayanagi nghe qua có vẻ hơi thảo mai nhưng đó là những lời thật lòng
"Tôi không có tình cảm gì với Whiteroom. Tôi làm điều này là vì bản thân mình. Tôi đối đầu với Naoe vì tôi không còn lựa chọn nào khác nữa. Ngay cả khi tôi còn sống sót với tư cách là một chính trị gia, tôi cũng chỉ là hạng tôm tép không thể nào ngốc đầu lên được. Nhật Bản quá cứng nhắc trong việc đánh giá con người theo thâm niên. Cho dù bạn có năng lực đến đâu mà còn trẻ thì mặc định sẽ không có tiếng nói. Bất chấp tôi có nổi bật đến đâu đi nữa thì đám già lạc hậu đó cũng có cách để đạp tôi xuống đáy. Nhưng hãy nhìn ra thế giới mà xem, dễ dàng nhận thấy ngày càng có nhiều người ở độ tuổi 20 nắm giữ những chức vụ quan trọng, cũng có những người ở độ tuổi 30 đã đứng đầu quốc gia của họ.”
Cho dù tôi có kiềm chế bản thân bao nhiêu, tham vọng bị dồn nén của tôi vẫn tiếp tục bộc phát.
"Tôi không thể nào cho phép vẫn mệnh đất nước này vào trong trong tay mấy thằng khọm già chỉ chờ đến ngày xuống 3 tấc đất. Bọn chúng chỉ muốn cô gắng để mình có thể được hạ cánh an toàn với thất nhiều tiền mà thôi. Chúng sẵn sàng đem cả lợi ích quốc gia để đổi lại cho lợi ích của chúng trong mấy chục năm tới. Vậy điều gì sẽ xảy ra với Nhật Bản trong 30 năm, 40 năm nữa? Liệu chúng ta sẽ thành một đất nước không còn tiếng nói và phải luôn nhìn sắc mặt bọn nước ngoài mà sống"
Với tôi, đã đến lúc phải thay đổi cái bộ máy già cỗi và nhu nhược này
Tất nhiên, trên đất nước này có những con người có tham vọng và tài năng. Nhưng miễn là họ có khả năng, họ sẽ được sử dụng.
Bây giờ không thực hiện quá trình thay máu thì còn lúc nào nữa.
Các chính trị gia chiến đấu chỉ để bảo vệ vị trí của họ thì không thể nào giúp Nhật Bản đi lên được.
"Tôi hiểu mà, Ayanokouji-sensei. Tôi đã nhiều lần suy nghĩ về nó.”
"Tôi cần phải đảm bảo vị trí của Whiteroom và đào tạo những tài năng có thể thay đổi đất nước. Rồi nhất định một ngày nào đó, tôi sẽ biến tham vọng của mình thành hiện thực”
Ngay cả khi nó bị coi là giấc mơ của một kẻ ngốc, tôi sẽ chiến đấu đến phút cuối cùng để thành công.
"Đó là một kế hoạch tuyệt vời. Nhưng nó có thể mất hơn 10 hoặc 20 năm."
"Tất nhiên. Tôi khả năng cao sẽ không còn trên đời này để chứng kiến giấc mơ thành hiện thực. Chình vì thế, cần phải có ai đó kế nhiệm Whiteroom. Để nuôi dạy một con người hoàn hảo hơn trước. Điều quan trọng là phải tạo ra những nhà giáo dục phi thường.”
Đã có những đứa trẻ nằm ngoài phạm vi giáo dục trong chương trình giảng dạy của Suzukake.
"Nếu có thể, tôi muốn từ mình hoàn thành nó, còn hơn chờ đợi thế hệ sau. Tham vọng của tôi chưa một lần suy yếu. Nhưng...... Một khi đã xảy ra xích mích với những người quyền lực hàng đầu đất nước này, gần như không còn đường sống nào cho tôi nữa. Chừng nào Naoe còn sống trên đời này, sẽ không có chỗ cho tôi trong Đảng Công dân.”
"Tôi nghe nói rằng đảng đối lập đã gửi một số lời mời cho anh.”
"Có vẻ anh năm bắt thông tin cũng tốt đấy. Đối với đảng đối lập, tôi là một người rất được săn đón. Nhưng ngay cả khi tôi tham gia, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi cả, tôi vẫn chỉ là một kẻ bị lợi dụng. Điều tôi cần làm phải chờ đọi đến khi thời điểm đó đến. Đó lúc trận chiến của tôi bắt đầu. Để có thể đắc cử, tôi sẽ xây dựng sức mạnh của mình ngay bây giờ. Khi thời điểm thích hợp đến, lũ cản đường tôi hoặc sẽ kiệt sức hoặc sẽ từ giã cõi đời.”
“Chuyện này....”
Chính vì tôi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm và trải qua nhiều thành công cũng như thất bại khác nhau nên trong lòng tôi luôn có một niềm tin vững chắc.
Đừng bắt chước những người thành công.
Nếu bạn có thể thành công bằng cách bắt chước những người thành công, thì đã không có ai phải khổ sở.
Vậy thì tôi cần phải làm gì? Chỉ cần không làm điều tương tự như những kẻ thua cuộc.
Hầu hết mọi người trên thế giới không phải là những người thành công, hãy quan sát họ và sau đó không lặp lại những sai lầm tương tự.
Nghe có vẻ như đó chỉ là một thứ đâm tính lý thuyết nhưng nó đủ thuyết phục để đưa vào thực tại.
"Tôi chúc anh may mắn, Sakayanagi. Hy vọng chúng ta sẽ có dịp gặp lại”
Tôi bắt tay Sakayanagi và nọi lời tạm biệt đơn giản.
Sau khi nhìn Sakayanagi rời khỏi lối đi, tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào con đường rộng lớn trước mặt.
Trên đời này có một thứ gọi là công và tội.
Ai cũng có công và cũng có tội, có ưu điểm lẫn nhược điểm.
Nó được sử dụng để mô tả nhiều chính trị gia nổi tiếng.
Đúng thế.
Bề ngoài, họ thành công trong việc cải cách, nhưng đằng sau đó họ làm giàu cho chính mình bằng những việc dơ bẩn.
Vấn đề là góc nhìn về công và tội của một con người lại không hề cân bằng với nhau.
Trong mắt người khác, họ dễ dàng chú ý tội lỗi của một con người thay vì công lao của họ.
Nói cách khác, chỉ cứ được 5 trong 10 người thì họ chỉ chăm chăm nhìn vào việc đã có 5 người phải chết.
Quần chúng vẫn sẽ không bao giờ chịu im miệng.
Họ muốn phải cứu lấy toàn bộ 10 người. không để ai phải chết.
Cứu 10 người rồi thì phải cứu lấy 1000 người.
Cho dù bạn cứu được 1000 người, nhưng chỉ cần 1 người chết thôi thì vẫn bị mọi người mắng nhiếc.
Đây chính là tâm lý của quần chúng.
Tất nhiên, có một vài người sẽ dám đứng ra phân trần.
Để có thể cứu được 1000 người thì không thể tránh khỏi việc bắt buộc bải hy sinh một vài người.
Ngoài ra còn một điều không thể bỏ qua.
Tiếng nói của những người có tiếng nói hay được nhiều người tin tưởng sẽ được hưởng ứng.
Dù chỉ 10% tổng dân số của đất nước chỉ trích, giới truyền thông sẽ sẵn sàng "nhặt" lời chỉ trích rồi hô biến như cả nước đều chỉ trích
Công chúng thích đổ lỗi hơn khen ngợi.
Đổ lỗi có nhiều khả năng thu hút sự chú ý của mọi người
"Hãy đợi đấy, một ngày nào đó------Ta sẽ đứng đầu đất nước này"