Kết chương: Nhìn về phía trước [Phần 2]
Kết chương: Nhìn về phía trước
~ • ~ • ~
Phần 2:
Cuộc sống của tôi trong Whiteroom đã kéo dài hơn 14 năm. Nếu bình thường thì đã đến tuổi học hết sơ trung. Trước mặt tôi là một thế giới thực khác với thế giới ảo qua kính VR.
Nhưng thật ngạc nhiên, chấp nhận nó không hề khó chịu đối với tôi.
Tôi không biết liệu nó có bị ảnh hưởng bởi khóa học của Whiteroom hay điều gì khác không.
Tôi làm theo hướng dẫn của Ishida-sensei để ở trong căn phòng trống. Một người đàn ông bước vào và bắt chuyện với tôi.
"Đã lâu không gặp, Ayanokouji Kiyotaka-kun. Cảm ơn vì đã đến hôm nay."
"Ông là ai?"
Đó phương là một người đàn ông phúc hậu khoảng 40 tuổi.
Từ khuôn mặt hiền lành, ông ta trông không giống một nhân viên Kiyotaka-kun.
Điều đáng chú ý hơn là ông ấy đang cầm một chiếc bình cắm đầy hoa.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Tôi chỉ được nhìn thấy nó ở trong phim mà thôi.
"Có một người muốn gặp cháu bằng bất cứ giá nào. Đó là lý do tại sao ta nhờ Ayanokouji-sensei giúp đỡ."
"Tôi không hiểu ý của ông lắm.”
"Người muốn gặp cháu rất yếu, thậm chí không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong nhà hoặc là tại phòng khám này tĩnh dưỡng một chút, cho nên mới mời cháu tới đây."
"Vậy còn—— lọ hoa Sakura đó?"
"Đáng lẽ nó là vật trang trí cho căn phòng này. Ta đi thay nước cho nó. Đó là loài hoa mà người đó yêu thích. Ta nghĩ con bé sẽ sớm quay lại sau khi chẩn đoán.”
Người đàn ông nói, đặt chiếc bình lên giá cạnh cửa sổ.
"Kiyotaka......!"
Tôi chờ đợi trong trạng thái thiếu rất nhiều thông tin, và ngay sau đó, cánh cửa phòng lại được đẩy ra và tên tôi được gọi ra.
Một cô gái trạc tuổi tôi nhìn sang với đôi mắt mở to.
"Mình rất muốn gặp cậu...... Mình đã chờ đợi cậu rất lâu đó!"’
"Cô là ------"
"Yuki…Mình là Yuki đây."
Yuki. Tôi nhớ cái tên đó. Hình như đã bị đuổi khỏi Whiteroom từ rất lâu về trước. Một ký ức lẽ ra phải bị xóa, nhưng tôi không thể xóa nó. Nhưng dù sao tôi cũng không ngạc nhiên lắm.
"Tại sao cậu ở đây?"
Ngay cả khi không thực sự chết. Khoảnh khắc cô ấy bị loại khỏi Whiteroom, tất cả đã kết thúc.
Gặp gỡ với người chết khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Chính xác mục đích của việc sắp xếp cuộc gặp này là gì.
“White...... Không, sau khi rời khỏi cùng một nơi với cháu, Yuki, con gái ta đã rất yếu. Chán nản, không thể ra ngoài, suốt ngày chỉ muốn gặp được cháu"
Người đàn ông vừa nói, giữ khoảng cách và nhìn về phía này, nên tôi đoán ông ấy là bố của Yuki.
Về phần Yuki, mặc dù nụ cười của cô ấy rất khác so với nụ cười mà tôi đã thấy khi còn nhỏ, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy đã trở nên giàu cảm xúc.
"Thực sự đã lâu rồi tôi không gặp cậu. Kiyotaka vẫn...... Ở lại nơi đó sao?"
Yuki nhớ lại quá khứ, lộ ra vẻ rụt rè.
Từ phản ứng của 2 cha con, có vẻ cả 2 đều khà kỵ việc nhắc đến Whiteroom.
“Tôi đã ở đó 14 năm rồi. Hôm nay là lần đầu tiên tôi ra ngoài"
" Kiyotaka giỏi ghê...... Những đứa trẻ khác đâu? Mọi người đã ra ngoài chưa?"
"Ai biết được, mỗi ngày đều có người phải rời đi nên tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Tôi là người cuối cùng còn ở lại trongh một thời gian dài"
Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những học sinh bỏ học, kể cả người trước mặt tôi.
"Mình cũng...... đã từng ở nơi đó......? Mình...... Mình đã có nhiều kỷ niệm ở đó......"
Như một nỗi sợ hãi bị kìm nén bấy lâu ùa về trong tim, Yuki giật nảy mình.
"Yuki, đừng nghĩ về nó nữa"
Ký ức xảy ra bất thường và không đúng chỗ. Có phải tất cả những người rơi vào tình trạng đào thải đều đau khổ như thế này không?
Điều duy nhất chắc chắn là cô ấy xuất thân từ một gia đình thuộc hàng giàu có.
Vậy nên cũng đã được chăm sóc rất tốt sau khi bị đào thải
Nhưng ngay cả khi điều trị tâm lý thường xuyên, những vết thương bên trong không thể chữa lành.
Vì vậy, như một trong những liệu pháp, họ đã sắp xếp để gặp tôi, người cũng là thế hệ 4.......
Tình hình đã rõ, ở lại đây cũng vô ích.
"Bye nhé.”
"Đợi đã! Được rồi, đã lâu không gặp! Mình có rất nhiều điều muốn nói!"
"Còn tôi thì không muốn nghe..."
Suy cho cùng thì luật ngầm của Whiteroom là luôn phải giữ tất cả bí mật về nó
"Đợi một chút, Kiyotaka-kun. Ta có thể nhờ bạn nói chuyện với Yuki một lúc được không? Bất kể chủ đề là gì. Những thứ nhàm chán, tầm thường cũng được——"
"Xin lỗi nhưng chuyện tầm thường gồm những chuyện gì gì? Chuyện nhàm chán là những chuyện gì?”
"Cái này -----"
"Đương nhiên, không phải là không thể chấp nhận. Tôi có thể bịa ra một chủ đề trong phạm vi hiểu biết của mình, cả trong và ngoài nước. Nhưng đó không phải là điều cậu muốn, phải không?”
"Không sao. Con ổn mà, cho dù là chủ đề Whiteroom đi nữa mình cũng sẽ lắng nghe mà......"
Yuki thở hổn hển nắm lấy tay áo tôi để ngăn tôi bỏ chạy.
"Hãy quên nó đi. Chúng ta quá khác biệt, không thể nói chuyện được với nhau đâu"
"Không, chuyện này......! Bởi vì...... mình… luôn luôn, muốn gặp Kiyotaka......."
"Thì cậu đã được toại nguyện rồi đó. Nếu chúng ta gặp nhau như thế này, chúng ta sẽ chỉ khiến bản thân đau khổ hơn, chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua chứ đừng cố khơi dậy nữa. Nếu cậu thật sự muốn chữa lành trái tim mình thì ngoài việc điều trị thì tốt nhất là hãy quên tôi đi”
Thế là đủ rồi phải không? Thay vì lãng phí thời gian ở đây, tôi muốn đi xem thế giới bên ngoài nhiều hơn.
Thế giới thực ít nhất cũng có khả năng khơi dậy trí tò mò của tôi.
“Xin cháu đấy. Một chút thôi.——”
Tôi định đi ra ngoài thì bố của Yuki đưa tay ra chặn tôi lại.
"Đó là mệnh lệnh sao?"
"Không...... Nó......"
"Đó không phải là mệnh lệnh, phải không? Dù sao thì tôi cũng không được bên Whiteroom đưa ra bất cứ yêu cầu nào khác nưa”
"Hmm. Thỏa thuận của ta với Ayanokouji-sensei chỉ để Yuki gặp cháu. Đây là yêu cầu cá nhân của tôi.”
"Tôi từ chối."
"Gì -----!?"
"Tôi nghĩ đó là sự lựa chọn tốt nhất cho cô ấy.”
“Bởi vì chuyện gì xảy ra với những đứa trẻ bị đào thải cũng không quan trọng với cháu, phải không?”
Đúng. Dù sao thì việc chúng tất bại hay bị đào thải cũng chăng có ảnh hưởng nào với tôi.
Tuy nhiên quyết định gọi tôi đến đây để điều trị tâm lý cho Yuki…có thể nói là vô cùng ngu ngốc"Tạm biệt"
"Đừng! Đừng đi mà, Kiyotaka!"
“Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả.”
"Ooh......!"
"Đừng phụ lòng tốt của bố mẹ mình hãy chuyên tâm chữa trị ở đây cho đến khi khỏi bệnh đi. Càng trông đợi ở tôi, cậu sẽ càng hối hận."
"Không! Mình muốn nói chuyện với Kiyotaka, mình muốn nói chuyện! Mình thật sự có rất nhiều điều muốn nói với cậu!"
Giọng điệu và phản ứng của Yuki rất trẻ con. Mức độ tinh thần không ổn định của cô ấy không khác gì lúc đó.
"Vui lòng đợi một phút!"
Tôi dừng lại
"Không chỉ có ta, ngay cả vợ và đứa con gái thứ 2 của ta dù là phụ nữ với nhau cũng không thể nào làm Yuki nói ra được bất cứ một lời nào! Khi nghe được rằng con bé muốn được nói chuyện với cháu......!"
"Thôi thì tôi chẳng thể nói gì ngoài bảo trọng. Thế thôi, vĩnh biệt"
"Không! Không! Không! Kiyotaka! Đừng đi! Ahhhhhhhhh!!!"
Tiếng khóc của cô ấy, và những lời trách mắng không thể chịu nổi của người lớn
Cả hai đều không thể truyền đạt đến tai tôi. Tôi không quan tâm.
Tôi ra khỏi bệnh viện và đi về phía chiếc ô tô đang đợi gần đó.
Ai đó ló ra từ ghế hành khách và vẫy tay với tôi.
"Hi, Kiyotaka-kun. Có lẽ đây lần đầu chúng ta gặp nhau ha? Bác là Kamogawa -----"
Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt này trước đây. Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi không trả lời và ngồi xuống chiếc ghế trống phía sau.
"......Không sao đâu. Haha. Đúng là cha nào con nấy.”
Ông ấy cười khổ, gãi gãi sau đầu rồi quay đầu về phía trước.
"Lái đi"
"Vâng thưa ngài."
Tôi lặng lẽ ngồi trong xe. Tôi đã nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Lần đầu tiên được bước ra thế giới bên ngoài cảm giác thế nào?”
"Tôi không cảm thấy gì cả."
Không phải không có sự tò mò.
Nhưng ít ra nó không gợi lên trong tôi một thứ gọi là cảm xúc.
"Không có cảm xúc gì sao?"
Người đàn ông là cha tôi cũng nghĩ như vậy.
Ông ấy chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hề có chút đồng cảm nào với tôi.
Tôi không nghĩ rằng tôi đã gặp bất cứ điều gì khác với những gì tôi thấy trong thế giới ảo.
Đó là một sai lầm lớn.
Sẽ dễ dàng hơn nếu để người khác nghĩ rằng tôi đang nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Ít nhất nó có lợi hơn để làm như vậy bây giờ.
Người đàn ông này không cần phải nhận ra rằng tôi đang âm thầm mài dao của mình để chờ cơ hội.
"Trong thời gian tới, con sẽ tiếp tục học các bài học của Whiteroom bên cạnh ta. Khi Whiteroom trở lại hoạt động con sẽ trở lại đó."
"Hiểu rồi"
Cho dù môi trường có thay đổi như thế nào, miễn là tôi có cơ thể này với những kỹ năng tôi đã học được trong Whiteroom, sẽ không có trở ngại nào.