Chương 211: Đích đến của sự trốn chạy
- Truyenconect
- Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
- Chương 211: Đích đến của sự trốn chạy
Chương 211: Đích đến của sự trốn chạy
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT ; Arima死神
~~~~~~~~
200 cây số dọc về phía đông Gairadiyte, tại sa mạc Redon.
Dưới sự chỉ dẫn của Hỏa âm tử vương, các học viên của Học viện Quỷ vương đang thực hành ma pháp công kích với đám rồng trồi lên từ bãi cát lún.
Ta lơ đễnh quan sát phần tập của bọn chúng, trong khi sự chú ý thì đang hướng về diễn biến tình hình được tiếp nhận thông qua tầm nhìn của nhóm Rei.
“Fumu, đúng như dự đoán. Vậy là hoàng cung Gairadiyte thực sự đang nuôi rồng. Việc lũ rồng trồi lên khỏi mặt đất sau 2000 năm và tàn phá khắp nơi, e rằng cũng là do bàn tay của con người can thiệp.”
Bất chợt, một con rồng há to miệng thét lên tiếng gầm mãnh liệt rồi nhắm thẳng về phía ta mà lao tới tấn công.
Ngay trước khi ta bị nuốt chửng bởi cái miệng khổng lồ, Sasha đứng bên cạnh đã kịp thời đưa ngón tay nhuộm Căn Nguyên Sát Tử<Vebuzd> cắm thẳng vào phần gáy cổ không được lớp vảy phòng hộ của nó.
“Tận diện đi!”
Căn nguyên bị xuyên thủng, cơ thể đồ sộ của con rồng liền chao đảo rồi đổ rầm xuống bãi cát.
“Vậy nghĩa là vua của nhân tộc đang tự hành hạ người dân của chính mình sao?”
Sasha vẩy nhẹ lớp máu dính trên ngón tay và hỏi ta.
“Nghe bảo là cứu rỗi gì gì đó. Lão vua ấy cũng sở hữu một viên minh châu, nên khả năng cao là hắn có mối liên kết với thế giới dưới lòng đất. Hừm, chắc là bị anh hùng vứt bỏ nên chuyển sang bấu víu lấy đám thần linh đây mà.”
Nghĩ lại thì, con người mới là chính là những kẻ đã thẳng tay vứt bỏ Anh hùng đấy chứ.
“Hmm, Kanon với Misa-chan sao rồi?”
Eleonor từ đằng xa quay trở về sau khi kết thúc phần tiêu diệt rồng của mình.
“Họ đang bị lão vua khống chế. Gần đó còn có cả dị long và phiên thần nữa.”
“Nè, liệu có ổn không vậy?”
Sasha thốt lên một tiếng ngạc nhiên, tông giọng có pha chút âm điệu lo lắng.
“Tạm thời thì vẫn chưa làm khó được hai người ấy đâu. Nhưng mà theo những gì ta thấy, dường như vẫn còn có đám nào đó đang muốn chiếm đoạt sức mạnh của Linh thần nhân kiếm thì phải, và bọn họ đang cố ngăn điều ấy xảy ra.”
Phiên thần chắc chắn không có đủ quyền năng để thực hiện điều đó. Tuy nhiên, nếu là một thần tuyển chọn như Arcana thì khả năng hắn có thể sử dụng Linh thần nhân kiếm làm lễ vật để hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của nó cũng nên.
Lý do chúng ra sức cướp sức mạnh của Linh thần nhân kiếm, liệu có phải là vì muốn lĩnh hội một phương thức tấn công có thể gây tổn thương đến ta không?
Mà có vì lý do gì đi chăng nữa, kẻ đứng sau xúi giục lão vua kia chắc chắn là một trong số các tuyển chọn giả. Chừng nào ta không tìm ra cội nguồn và ngăn chặn nó lại, những việc như thế này kiểu gì cũng sẽ lặp đi lặp lại không hồi kết.
Nhóm của Rei cũng nghĩ như vậy nên tạm thời vẫn đang giả vờ yếu thế trước kẻ địch.
Nhưng dẫu có hủ bại thế nào thì đối thủ vẫn là thần linh. Nếu ta để chúng tự tung tự tác quá mức thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
Chắc chắn Rei và Misa cũng hiểu rõ điều này.
‘Kiiiiiiiiiiyyyyyyyyy’
Một âm thanh tần số cao khó chịu từ xa vọng lại.
“.........Long hống à?”
“Ừm, nãy giờ vẫn nghe được mà. Lũ rồng trồi lên từ sa mạc đang tạo long địa đấy.”
Sasha dùng ma nhãn quan sát những hạt phân tử sáng trắng nổi lên từ bãi cát.
Không lẫn đi đâu được, thứ gây cản trở chuyển động của ma nhãn đó chắc chắn là long địa.
“Ta không nói ở đây.”
“.........Hở? Thế ở đâu chứ?”
“Học viện anh hùng, ngay dưới chân Arclanisk.”
Có vẻ như con rồng đang trồi lên gần lắm rồi. Nó cất long hống để cản trở ma nhãn không cho kẻ khác phát hiện ra chăng? Nếu không nhìn rõ được môi trường ma lực ở đó, ta sẽ không thể nào sử dụng Dịch Chuyển<Gatom> một cách chính xác được.
Lý thuyết là vậy chứ có phòng hờ cả rồi.
Ta lần theo ma pháp tuyến mà mình đã kết nối sẵn từ trước để chuyển tầm nhìn về Arclanisk.
Địa điểm là hành lang của Học viện anh hùng.
‘Cộp, cộp, cộp’, tiếng bước chân nghe rõ to và mạnh.
Chủ nhân của tầm nhìn đang di chuyển khá nhanh.
“..............Haizzz……..Thiệt tình, chúng trốn đâu rồi không biết………Tầm này chắc chưa về lại học xá đâu nhỉ…………..”
Người vừa lẩm bẩm tự độc thoại với chính mình là Emilia.
Thông qua chiếc <Chuông tư niệm>, ta có thể mượn tạm tầm nhìn ma nhãn của cô ấy.
Tiếng long hống lại một lần nữa vang lên.
Emilia dừng bước lại.
Lần này có vẻ như ngay cả cô cũng đã nghe được tiếng kêu dữ dội ấy.
“............Tiếng gì vậy………..?”
Chưa dừng lại ở đó, long hống tiếp tục vang lên một cách ác liệt.
Âm thanh ngày càng to và gần chỗ của Emilia hơn.
Cửa sổ xung quanh rung lên cành cạch. Bàn ghế bên trong lớp học gần đó cũng bắt đầu dao động.
“.............Động đất à……….? Kyaaa……….!”
Emilia mất thăng bằng và ngã uỵch xuống đất.
Cô cố gắng đứng dậy nhưng cường độ của rung chấn lại quá lớn, khiến cho chuyển động cơ thể hoàn toàn không theo ý muốn của mình.
“Cái…….? Sao lại có trận động đất như thế này chứ……….?”
Ầm ầm, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm ầm…………
Mức độ dữ dội của đợt rung chấn cứ thế tăng dần theo cấp số nhân.
Âm thanh đinh tai nhức óc này hoàn toàn không hề có dấu hiệu dừng lại. Cửa kính của học xá lần lượt vỡ vụn trước áp suất kinh hoàng trong không khí.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả Arclanisk trở nên chao đảo bởi một vụ nổ phát ra từ lòng đất.
Emilia bị chấn động thổi văng trên mặt sàn.
“.........Uaaaaa…….!”
Cơ thể của cô chỉ dừng lại khi va phải vách tường cạnh hành lang.
“............Cái gì vậy……..?”
Sau khi dư chấn tan biến hẳn, Emilia mới có thể loạng choạng đứng dậy.
Cô ngó ra ngoài khung cửa kính vỡ để quan sát tình hình, bất chợt một con mắt khổng lồ xuất hiện ngay tại đó và lườm lại cô.
Chiều dài cơ thể của sinh vật này phải vượt quá 100 mét. Đúng vậy, nó chính là rồng.
Ngoài ra, vảy và da của nó có màu đỏ chứ không phải xanh như thường lệ.
“..........Chủng loài hiếm………dị long……….”
Gặp nó thì cong đít lên mà chạy――
Nhớ lại lời của Eldemade lúc trước, Emilia liền tức tốc chạy khỏi hành lang của học viện.
Tuy nhiên được một đoạn thì cô bỗng dừng lại, biểu cảm nhuộm kín một màu kinh ngạc.
Emilie khẽ ló đầu ra ngoài chiếc cửa kính vỡ.
Cô nhìn thấy cái hố sâu thăm thẳm mà con dị long màu đỏ đã bay từ dưới lên.
Thiệt hại xung quanh thật không thể nào tưởng tượng nổi, gạch đá chất thành từng đống trên mặt đất.
Và trên hết, có lưa thưa một vài học sinh mang trên mình bộ đồng phục đỏ sẫm cũng đang bị chôn vùi nửa thân ở cạnh đó.
Chúng bị gạch đá đè bẹp dí, toàn thân hầu như không thể di chuyển được.
Một số thậm chí còn không giữ nổi ý thức nữa.
“..........Con mẹ nhà mày……….Bơi vào đây xem nào, đồ quái vật to xác……..!”
Emilia trợn tròn mắt sững sờ.
Laos, Heine, Ledriano đang đứng đối đầu với con dị long khổng lồ.
Cả ba đã bọc kết giới và thủ thánh kiếm trong tay, sẵn sàng vào tư thế chiến đấu.
“Dù có chết thì tao cũng phải kéo mày theo bằng được!!!”
Laos hống lên một tiếng đầy quyết tâm.
Tuy nhiên đó chỉ là gáy để lấy tinh thần thôi. Bằng chứng là gã không thể ngăn nổi đôi chân mình run lên cầm cập.
Sự sợ hãi cũng hiển hiện trong ánh mắt của Heine và Ledriano.
Dẫu vậy, vì một lý do nào đó mà cả ba không hề tháo chạy.
Phải chăng là do bạn bè của chúng vẫn còn đang ở đây?
Làm gì có anh hùng nào bỏ chạy cơ chứ, hay là chúng sợ bị Zamira cười như vậy một lần nữa?
Hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là do chúng bất cần đời mà thôi.
Có quá nhiều thứ đang trói buộc đôi chân của chúng, việc chạy trốn lúc này là không thể tha thứ được.
“Graooooooooooooooooooooooooooooooo!!!”
Tiếng gầm kinh thiên động địa của con rồng cất lên, cơ thể của đám Ledriano dường như đông cứng lại.
Nó há to chiếc miệng của mình và ưỡn đầu ra phía trước như thể muốn nhai nát cả ba người bằng cặp nanh sắc nhọn.
Ngay lúc ấy, một quả cầu lửa đen kịt bất ngờ bay tới tấn công con rồng.
Người vừa thiêu cháy mặt của con dị long màu đỏ bằng đòn Ma Viêm<Gresde> không ai khác ngoài Emilia.
“Hãy cứu những học sinh bị đất đá đè lên rồi cùng họ chạy đi!”
Emilie đã sử dụng phép Phi Hành<Fles> để bay từ cửa sổ lên trên trời, cô liên tục giáng trận mưa Ma Viêm xuống đầu con dị long to xác.
Đúng là nó sơ ý thật, nhưng cỡ này thậm chí còn chẳng câu được mấy thời gian đâu.
Emilia liếc nhìn xuống, đám Ledriano vẫn đứng như trời trồng ở đó.
“Các em đang làm gì vậy! Mau cứu người rồi chạy ngay đi!!”
“.......Kh………đư………”
Laos lẩm bẩm.
“Cái gì cơ!?”
“.........Tôi không làm được!! Chẳng có chỗ nào để bọn tôi chạy nữa cả! Đây là Gairadiyte, là Học viện anh hùng Arclanisk đấy! Cô bảo bọn tôi phải chạy đi đâu chứ? Giờ mà còn chạy nữa thì coi như đời bọn tôi đến đây là tận! Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh hùng cũng không được phép bỏ chạy!”
Ledriano lên tinh thần sẵn sàng cho cái chết và ra hiệu.
“............Được rồi, chuẩn bị này……..Tớ sẽ làm trước………Nếu Căn Nguyên Diệt Bạo Quang<Gavel> có tác dụng thì hãy bồi tiếp theo sau……….”
Căn Nguyên Diệt Bạo Quang là một cấm thuật nguy hiểm bậc nhất của anh hùng. Nó cho phép thuật giả cưỡng chế giải phóng toàn bộ ma lực trong căn nguyên ra để tạo nên một vụ nổ ma thuật ánh sáng nguyên tử.
Đây cũng chính là chiến thuật đánh bom liều chết mà trước kia Jerga đã từng áp dụng lên 10.000 Zesia.
“...........Đừng có sợ chết đấy, Ledriano”
Heine nói.
“Ừm, không cần cậu phải nhắc đâu……….Dẫu sao thì tớ cũng là đồ giả mạo mà………Tớ đã từng ép Zesia bước đi trên con đường này. Vậy nên bây giờ tớ phải có trách nhiệm hoàn thành nốt nghĩa vụ ấy…..”
Fumu. Đi cứu bọn chúng cái nhỉ?
Đúng lúc suy nghĩ đó của ta nổi lên thì bỗng một quả cầu lửa đen kịt từ xa nhắm thẳng về phía ba người.
“Ối………..!”
Bị ngọn lửa của Ma Viêm vây hãm, cả đám ngay lập tức bay lùi về phía sau.
“Này………! Emilia! Cô làm cái quái gì thế hả!?”
“Những vết bỏng đó là quá đủ lý do để các em có thể bỏ chạy rồi. Không thì cứ bảo cô giáo bắt phải làm thế cũng được. Sẽ chả có ai khiển trách các em đâu.”
Ngọn lửa của Emilia lan rộng ra khắp nơi, khiến cho ba cậu học sinh không còn chỗ nào để đứng nữa.
“Còn không mau cứu các bạn đi, chết cháy hết bây giờ. Mấy đứa muốn chết dưới tay cô thay vì con rồng kia à!? Nếu là anh hùng thì hãy cứu người đi!”
“Graooooooooooooooooooooooooooo!”
Con dị long màu đỏ nhìn về phía Emilia rồi há to quai miệng. Nhiệt lượng ngưng đọng, một quả cầu lửa phóng ra khỏi cổ họng của nó.
Đối với một con rồng mà nói thì hỏa lực này có phần khá liu riu. Dường như nó định đả thương qua loa rồi mới ăn thịt cô thì phải. Nếu lãnh trọn hơi thở mang toàn lực của một con rồng thì e rằng ngay đến cả nắm xương cũng chẳng còn nữa. Nhưng nếu làm vậy thì nó sẽ không thể ăn thịt con mồi được.
Emilia né được quả cầu lửa đã giảm uy lực rồi bay đi hướng khác để dụ con rồng theo.
Đúng như dự đoán, nó đã đuổi theo cô. Chỉ có điều cơ thể của con dị long quá khổng lồ, bước đến chỗ nào là Arclanisk tan tành chỗ ấy.
Từ khi trồi lên khỏi mặt đất và mang đến sự hủy diệt cho tới bây giờ, thì Emilia là cá thể duy nhất dám chống trả lại nó. Đó là lý do tại sao con rồng xác định cô là mục tiêu đầu tiên cần săn đuổi.
“Graooooooooooooooooooooooooooo!!!”
Nó lại tiếp tục khạc lửa về phía con mồi của mình.
Tuy nhiên, số lượng quả cầu lửa lần này phải gấp hơn 10 lần so với ban nãy. Không có cách nào tránh khỏi đòn tấn công dày đặc, Emilia bị lửa bao trùm hoàn toàn.
“............A, kyaaaaaa…….!!”
Lượng ma lực nạp cho Phi Hành trở nên rối loạn khiến cô mất kiểm soát và bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Con dị long thấy vậy liền đứng bên dưới há miệng chờ sẵn.
“.........Vẫn chưa………..”
Dẫu cho đang ở trong tư thế rơi tự do, Emilia vẫn dốc toàn bộ lượng ma lực của mình vào ma pháp trận để tái khởi động lại Phi Hành.
“...............Có ngon thì đuổi theo tao đi…….!”
Cơ thể kiệt quệ đến chao đảo, song cô cứ thế bay, bay nữa, bay mãi.
Thiết nghĩ nếu con rồng đã muốn săn mình như vậy thì chỉ cần trốn lên bầu trời, nó sẽ dang rộng đôi cánh và đuổi theo thôi.
Lúc đó, thiệt hại dưới mặt đất sẽ được giảm tải tối thiểu, đám học sinh cũng có đủ thời gian để mà sơ tán.
Chiếc <Chuông tư niệm> mà ta đeo cho Emilia nhẹ ánh lên vệt sáng mỏng manh.
Trái với cơ thể yếu đuối đang chằng chịt thương tích, cảm xúc của cô lúc này lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Ma pháp cụ khiến chúng khuếch đại lên và tràn hẳn ra ngoài.
——Con người trống rỗng trong tôi ơi——
——Cứ bấu víu lấy thứ vinh quang hư ảo, vỗ ngực tự hào về một mộng tưởng hư không,
Mãi lẩn trốn khỏi sự thật ngay trước mắt——
——Khi nhận ra điều ấy, tôi đã chọn cách bỏ chạy——
——Bỏ chạy, bỏ chạy, rồi lại bỏ chạy. Tôi chạy trốn khỏi tất cả mọi thứ, và đây là điểm mà đôi chân của tôi dừng lại——
——Một học viện rác rưởi không thể cứu vãn,
Lớp học thì toàn những thành phần cá biệt chẳng chịu nghe lời,
Đâu đâu cũng là những tên ngốc vô phương cứu chữa——
——Thứ mà tôi tìm thấy ở đây, chính là bản thân hèn hạ của mình ngày nào——
——Bọn họ chính là tôi——
——Đừng nghĩ rằng các em là những nạn nhân duy nhất phải hứng chịu sự bất công của thế giới,
Chỉ mới đây thôi, tôi đã mắng chúng như vậy——
——Tuy nhiên, người mà tôi thực sự muốn mắng lại là chính bản thân của mình——
——Cứ chạy đi——
——Không sao đâu, giá mà có ai đó nói với tôi những lời như vậy——
——Đó là lý do tại sao khi nhìn những học sinh không có quyền lựa chọn đường chạy trốn, tôi đã ngay lập tức vỡ òa——
——Một kẻ kém cỏi như tôi lại đi mang suy nghĩ này trong đầu——
Chắc chắn trái tim bị rối bời ở đâu đó rồi——
——Dẫu vậy, tôi vẫn muốn những đứa trẻ đó,
Có thể giữ lại niềm hy vọng cho mình——
——Kể cả không được ai khen ngợi đi chăng nữa, kể cả không tuyệt vời hay giỏi giang bằng ai đi chăng nữa,
Thì đây, đây vẫn là công việc duy nhất mà tôi có thể làm——
——Đừng bỏ chạy, tôi không thể nói với chúng như vậy được——
——Ít nhất, tôi muốn chúng không phải hứng chịu kết cục giống như mình——
——Nếu điều ước này trở thành hiện thực, tôi muốn những học trò của mình có thể chạy thoát và sống tiếp quãng đời còn lại——
——Bắt đám trẻ làm chuyện mà bản thân còn không thể,
Thật là một giáo viên tệ hại làm sao——
——Ở phía cuối con đường của sự chạy trốn, chắc chắn sẽ có câu trả lời——
——Tôi tin là như vậy——
“.........Sau cùng, tiết học của mình vẫn thật chán ngắt nhỉ………..”
Con dị long đã đuổi ngay sát nút phía sau Emilia.
Nó há to chiếc hàm khổng lồ như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
‘Rầm’, con quái vật khép miệng lại.
“Gruuuuuuuuuuuu!”
Thế nhưng, bộ nanh sắc nhọn của nó không kẹp trúng cơ thể Emilia.
Lý do là bởi có 4 ma pháp trận đã kịp thời giăng ra để bảo vệ cô. Đó là Tứ Chú Ấn Kết Giới<De Igeria>, kết giới được tạo thành bởi 4 nguyên tố phong thổ thủy hỏa.
“Đừng có bỏ cuộc……..Emiliaaaa……..!!”
Cô đánh mắt xuống bên dưới thì thấy Laos, Ledriano và Heine đang dùng Phi Hành bay về phía mình.
Cả ba dốc toàn bộ ma lực của mình vào trong Tứ Chú Ấn Kết Giới hòng vây hãm con dị long.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa đôi bên quá chênh lệch.
Nếu con rồng không mất công săn mồi mà chỉ muốn chà đạp bọn chúng thì chuyện này đã kết thúc từ lâu rồi.
Tất nhiên, ta có thể cứu tất cả ngay bây giờ cũng được.
Kể cả đứng ở đây thì việc nướng chín con rồng bằng một đòn Ngục Viêm Hủy Diệt Pháo<Geo Grays> đối với ta vẫn dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, làm vậy chỉ có thể cứu được tính mạng của bọn chúng mà thôi.
Đây là lần đầu tiên cả cô giáo và ba cậu học sinh kia lấy hết can đảm ra để tiến bước về phía trước.
Khoảnh khắc một đứa trẻ chập chững tập bước đi, nếu người lớn giang tay ra làm hết thì nó sẽ vĩnh viễn không thể nào đứng lên được nữa.
Emilia.
Kẻ đã chạy trốn, chạy trốn rồi lại chạy trốn khỏi tất cả mọi thứ.
Cuối cùng cô đã chọn cách đối mặt và chiến đấu rồi.
Cứ thỏa sức thể hiện cảm xúc của mình đi——
Và rồi, hãy ưỡn ngực mang chiến thắng trở về——
——————————————————————————————
Tác note:
Có vẻ như cuối cùng cô ấy cũng tìm được thứ mình muốn tìm rồi.
Thâm tâm t đã hi vọng 1 màn anh hùng cứu mĩ nhân, nhưng thôi, như này cũng quá ổn áp rồi
Mấy khúc thoại phát ra từ đáy lòng, phải công nhận bác Shuu làm đỉnh thật sự, thêm quả chuyển ngữ 100 điểm của bác Sinh nữa thì t nào dám thò tay vào làm hư kiệt tác đâu, thấm thật sự
Mà chắc như t đã đoán ở trên, thanh xuân tới rồi, harem tới rồi emi ơi =))
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~