Chương 222: Thanh kiếm của đấng toàn năng
- Truyenconect
- Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
- Chương 222: Thanh kiếm của đấng toàn năng
Chương 222: Thanh kiếm của đấng toàn năng
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~
Một giọng nói bất chợt vang lên.
“Đứng dậy, Ahide.”
Ma pháp thể của Arcana xuất hiện dưới ánh trăng huyền bạc.
Sức mạnh thần thánh của cô hiện đã truyền hết lại cho Ahide, do đó ta không cảm nhận được chút sự đe dọa nào phát ra cả.
Đây chỉ đơn giản là một dạng tồn tại của ý thức thôi.
“Thần thể của cậu vẫn nguyên vẹn, không bị xước xát đi miếng nào hết.”
Ma pháp thể rực rỡ của Arcana nhẹ đưa hai bàn tay ra phía trước.
Thứ cô đang cầm chính là Linh Thần Nhân Kiếm và Trảm thần kiếm mà ban nãy đã mang về.
Ánh sáng của Artiel Tonoa cũng bắt đầu tập trung rọi xuống chỗ hai người.
Ánh nguyệt quang trắng ngà tụ hội vẽ nên một cây cầu ánh sáng rực rỡ đẹp không tưởng.
<Mặt trăng sáng tạo> dường như đang men theo cây cầu ấy mà dần dần hạ thấp xuống nơi đây.
Hai thanh ma kiếm và thánh kiếm hoàn toàn được bao bọc bởi ánh sáng của vầng bán nguyệt phía trên.
Đường viền vật lý của Evansmana và Gneodros bỗng trở nên biến dạng không ngừng, trông cứ như thể tuyết lạnh đang bốc hơi và tan chảy ra vậy.
Cuối cùng hai thanh kiếm hóa thành thể lỏng rồi pha trộn vào nhau giữa chùm sáng chói lòa.
Ánh sáng của vầng bán nguyệt dần gom tụ lại thành một khối trụ, nói chính xác hơn thì đó là hình dạng của một thanh kiếm.
<Mặt trăng sáng tạo> đang sử dụng thánh kiếm và ma kiếm làm nguyên liệu để tạo nên một thanh kiếm hoàn toàn mới.
Chùm sáng trắng ngà từ từ dịu lại, khung cảnh trước mắt ta giờ đây đã hiện lên rõ ràng.
Thứ xuất hiện trên tay của Arcana là một thanh kiếm tinh khôi được tra ngay ngắn trong một chiếc vỏ màu vàng kim.
“Thanh kiếm của đấng toàn năng, Rivinegirma.”
“Hou.”
Ta tập trung ma nhãn của mình để quan sát.
Cùng lúc đó, Ahide đã đứng dậy và trở lại khu vực ban công lớn như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhờ thần thể, hắn sẽ tránh được việc bị sốc chết ngay tức khắc. Tuy nhiên trên lý thuyết thì đòn vừa rồi cũng phải gây ra được một lượng sát thương kha khá mới phải.
Thế nhưng trên thực tế, Ahide hoàn toàn không bị sứt mẻ chút nào, cũng không thấy có dấu hiệu như hắn đã sử dụng ma pháp phục hồi để chữa trị.
Là do sức mạnh đến từ thanh kiếm của đấng toàn năng kia sao?
“Kẻ không phù hợp Anos Voldigoad.”
Arcana nhẹ nhàng khụy hai đầu gối xuống và giương tay lên trời. Ngay lập tức, thanh kiếm của đấng toàn năng liền bay tới trước mặt ta.
“Kể từ giờ phút này, cậu chính thức nhận được sự phát quyết từ Rivinegirma. Chừng nào thanh thần kiếm vẫn còn đó, tín đồ Ahide Alobo Agatse của tôi sẽ luôn ở trong trạng thái vĩnh viễn bất biến. Không sự hủy diệt nào trên đời có thể tác động được.”
Vậy ra đó là lý do Ngục Viêm Hủy Diệt Pháo <Geo Grays> vô dụng trước hắn à.
Ngược dòng quá khứ và xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của vết thương, thần thuật khá lợi hại đấy.
“Cách để hủy diệt sứ đồ của thần linh chỉ có một. Đó là rút thanh kiếm của đấng toàn năng Rivinegirma ra và dùng nó để chém cậu ấy đúng ba lần.”
Arcana nói với một biểu cảm vô hồn.
Chỉ với ba nhát chém của Rivinegirma, sinh mệnh của Ahide sẽ lụi tàn.
Đổi lại sự mỏng manh đó chính là khả năng bất diệt trước mọi đòn tấn công à…
“Tuy nhiên, nếu thanh kiếm của đấng toàn năng không được tra trong vỏ, sức mạnh của thần kiếm sẽ khiến căn nguyên của kẻ rút nó ra ở hiện tại, quá khứ và tương lai trở về với hư vô.”
Fumu.
Tức là Tái Tạo Căn Nguyên <Agronemut> cũng không có đất diễn rồi.
Nếu những lời Arcana nói là sự thật, vậy thì năng lực của thanh thần kiếm này đúng là nằm ở mức vô lý. Tuy nhiên cảm giác như sức mạnh của Ahide lúc này vẫn chưa chạm tới cái trần cao nhất của nó.
Đây chính kỳ tích được mang lại bởi kết tinh ma lực của Linh Thần Nhân Kiếm, Trảm thần kiếm và Artiel Tonoa.
Có lẽ nhân tố cốt lõi trong đó chính là Evansmana của Lay.
Điều này giải thích tại sao Ahide lại nỗ lực lên kế hoạch cướp nó từ tay cậu đến vậy.
Linh Thần Nhân Kiếm vốn được sinh ra để tiêu diệt Quỷ vương. Nhưng có vẻ căn nguyên của nó khá tương thích để làm chất liệu tạo thành thanh kiếm của đấng toàn năng kia thì phải.
“Thần tuyển chọn Arcana ban sự phán quyết. Kẻ không phù hợp Anos Voldigoad hãy trả lời câu hỏi sau đây. Đấng toàn năng có tồn tại trên thế giới này không?”
Nếu thanh kiếm của đấng toàn năng Rivinegirma vẫn nằm nguyên trong vỏ, việc đả thương Ahide sẽ vĩnh viễn là điều bất khả thi.
Tuy nhiên nếu rút thanh Rivinegirma ấy ra, bản thân ta sẽ chết trước khi kịp động tới một ngón tay của hắn.
“Fufu, fufufufu”
Tiếng cười của Ahide tràn ngập sự ghê tởm bên trong.
“Lời tiên tri đã định. Rivinegirma là thanh kiếm do chính tay đấng toàn năng tạo ra, không một ai trên đời có thể rút nó ra khỏi vỏ được. Căn nguyên của kẻ cầm thanh kiếm sẽ bị xóa bỏ từ quá khứ, hiện tại rồi cho đến cả tương lai. Nói cách khác, việc Rivinegirma bị rút ra là không bao giờ tồn tại.”
Ahide đi bộ tới gần ta với một dáng vẻ ung dung đắc thắng.
“Hiểu chưa nào? Một kẻ không toàn năng như cậu còn lâu mới đánh bại được một đấng toàn năng như tôi.”
“Fumu. Cứ cho ngươi là toàn năng đi. Vậy ai vừa mới gào thét thảm thương trong khi Ngục Viêm Hủy Diệt Pháo không gây ra bất cứ thương tích nào ấy nhỉ? Ahide à, ngươi không thấy mình giống trò cười lắm hay sao?”
Mặc dù bị ta xéo móc như thế, song Ahide vẫn điềm tĩnh giữ một nụ cười ôn hòa trên gương mặt.
“Việc không biết tới nỗi sợ liệu có phải là một tội ác hay không?”
Gã tự hỏi trong khi lắc đầu vài cái.
“Tôi thì không nghĩ vậy.”
“Trái tim của phàm nhân này không thể so sánh với thần linh được, biết run biết sợ âu cũng là lẽ thường tình. Chính bởi biết được những nỗi đau đó, vậy nên thế giới này mới cần tới sự cứu rỗi. Dù có bị cậu nhục mạ thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ hiên ngang đương đầu với trận thánh chiến này.”
Tuyết nguyệt hoa tuôn ra từ lòng bàn tay phải của Ahide, chúng chụm lại với nhau rồi tạo thành một thanh tuyết kiếm.
“Cậu nói tôi vô tri cũng được. So với sự ngạo mạn cho rằng mình thông thái tất cả mọi thứ trên đời của cậu thì vẫn còn tốt hơn nhiều. Điều cần thiết ở một sứ đồ của thần linh là việc nhận thức vô tri, tự biết mình thiếu hiểu biết như thế nào. Những tri thức mà bản thân không biết đã có lời nói của thần linh bù đắp rồi.”
Ahide giậm mạnh chân xuống đất lấy đà rồi lao thẳng tới chém ta bằng cây tuyết kiếm.
Ta bọc tay phải của mình trong Tường Bích Tứ Giới <Beno Yeven> rồi chụp nó lại.
“Có vẻ như cậu không biết điều này thì phải. Đây là Tuyết thần kiếm Rocoronoto. Nó được tạo ra từ tuyết nguyệt hoa, những bông tuyết tuyệt mỹ của thần linh. Tất cả những thứ chạm vào đều sẽ bị băng kết đông cứng, ngay cả ma pháp cũng không phải ngoại lệ.”
Ahide nói như đang buông lời cầu nguyện.
“Vĩnh biệt, kẻ không phù——”
‘Keng’
Ta nhuộm đầu ngón tay trong Căn Nguyên Sát Tử <Vebuzd> và bẻ gãy lưỡi kiếm.
“…………..Cái……………………….!?”
“Một kẻ đần độn thì đừng nên dùng câu nhận thức vô tri để tự hào về sự ngu dốt của bản thân. Nhớ lấy nhé, Ahide.”
Ta đưa tay trái lên rồi đâm một cú thật mạnh vào ngực của hắn.
Mặc dù đã được cường hóa bởi Căn Nguyên Sát Tử, song ngón tay của ta vẫn không thể xuyên qua nổi lớp da bên ngoài.
“Ma Hắc Lôi Đế <Girasd>”
Tia sét đen tuyền vây kín toàn thân Ahide. Âm thanh lách tách của điện giật vang lên nghe mà váng hết cả đầu óc. Khoảnh khắc sau đó, nó bành trướng lên và tạo thành một vụ nổ vô cùng khủng khiếp.
‘ĐÙNGGGGGGGGGGG’
Sức mạnh của tia chớp khiến cho Everast Anzetta rung chuyển dữ đội.
Thế nhưng, mặc dù quần áo bị cháy đen lỗ chỗ, cơ thể của Ahide vẫn nguyên vẹn không một vết xước.
Hắn quả thực đã bị trấn áp bở uy lực kinh hoàng của Ma Hắc Lôi Đế. Tuy nhiên việc gây sát thương lên cho thần thể kia vẫn là một bài toán chưa có lời giải.
“Fumu. Có vẻ như thanh kiếm của đấng toàn năng không phải trò bịp rồi.”
Ahide cầm thanh tuyết kiếm bị bẻ gãy trên tay, mặt hằm hằm lườm ta với một biểu cảm không vui cho lắm.
“Lý do Tuyết thần kiếm không có tác dụng là bởi sức mạnh đến từ cặp ma nhãn kia.”
Arcana chăm chú quan sát đôi ma nhãn tím đỏ của ta.
“Đôi mắt của sự hủy diệt, gần như giống hoàn toàn với <Ma nhãn hủy diệt>. Ngay cả tồn tại không thể chết như thần tộc cũng bị nó đưa về với hư vô.”
“Khá lắm, nhìn được vào vực thẳm bên trong của ta. Sao cô không thay tên đần kia đánh với ta đây này, đừng ở đó ban lời tiên tri này nọ nữa. Sở hữu nhiều sức mạnh mà chẳng biết cách sử dụng thì cũng chỉ là đồ bỏ.”
Ta vẽ một vòng ma pháp trận lớn lên trên mái vòm che phủ thế giới dưới lòng đất.
Những phiến ma thạch khổng lồ mang sắc đen tuyền liên tục xuất hiện ra từ đó.
“Ma Nham Trụy Tinh Đạn <Gear Gleas>”
Một cơn mưa ma thạch ập xuống đổ thẳng vào đầu Ahide.
“Dùng tuyết nguyệt hoa để đánh chặn.”
“Thể theo mong ước của thần linh.”
Ahide phun ra một lượng lớn tuyết nguyệt hoa từ hai lòng bàn tay khiến Ma Nham Trụy Tinh Đạn của ta bị đông cứng ngay lập tức. Những viên ma thạch cứ thế bị băng kết ghim chặt ở phía trên mái vòm.
“Mơ mơ màng màng nhìn trên trời mà rời mắt khỏi ta, có sơ ý thì cũng vừa phải thôi chứ.”
Giật thót lên khi nghe thấy giọng nói của ta, Ahide vội đưa tầm nhìn của mình trở lại.
Tuy nhiên khoảng thời gian ấy đã quá đủ để ta đeo cho hắn một chiếc vòng cổ.
“Cơ thể bất diệt, vậy thế này thì sao?”
Vòng Xích Ảo Mộng <Nednerias> phát ra nguồn ma lực đặc trưng của nó.
Tuy nhiên Ahide không hề bị chìm vào trong cơn ác mộng do chiếc vòng cổ tạo ra.
Gã sử dụng trật tự của Huy quang thần Geoseria để chạy xung quanh ta với một tốc độ vô cùng khủng khiếp, thanh Tuyết thần kiếm bị gãy trên tay cùng dần được khôi phục lại bởi tuyết nguyệt hoa.
“Một bên nhận bất cứ đòn tấn công nào cũng không hề hấn gì, còn một bên thì phòng thủ trước mọi đòn tấn công. Thoạt nhìn qua thì có vẻ như đang cân tài cân sức. Tuy nhiên việc tôi và cậu ai vượt trội hơn thì đã tỏ như ban ngày, thậm chí không cần tới lời tiên tri cũng có thể khẳng định được.”
“Fumu, đúng rồi đấy. Cơ thể thần linh của ngươi có bất diệt cỡ nào thì điểm yếu vẫn lộ rõ mồn một thế kia cơ mà. Muốn đả thương cái ngữ như ngươi ta thậm chí còn chẳng cần phải tấn công nữa.”
“Tên dị giáo ngu xuẩn. Một tín đồ trung thành như tôi không thèm nói thôi chứ, con người gọi đó là thua xong gáy bẩn đấy.”
Một cơn bão tuyết nguyệt hoa tuôn trào ra khỏi cơ thể của Ahide, chúng cuốn lên bầu trời tạo thành một dải sáng khổng lồ tuyệt đẹp.
Những bông hoa tuyết đồng loạt tỏa ra bốn phương tám hướng, phấp phới bay trong gió rồi rơi xuống toàn bộ Everast Anzetta, không, là toàn bộ thánh đô của thần linh Gaela Hesta này mới đúng.
“Cậu nói rằng tôi không vận dụng được hết sức mạnh của Artiel Tonoa phải không? Vậy thì hãy mở to mắt lên mà chứng kiến đi, tôi sẽ phát huy tối đa sức mạnh thực sự của nó ngay bây giờ.”
Arcana đứng cạnh đó chợt giật mình.
“Tuyết nguyệt hoa sẽ chôn vùi tất cả sinh mệnh và trả chúng lại cho thần linh. Quy mô của sự diệt vong càng lớn thì <Mặt trăng sáng tạo> sẽ càng rực rỡ hơn. Thanh kiếm của đấng toàn năng Rivinegirma, hãy soi rọi tên dị giáo kia bằng ánh trăng thần thánh đích thực đi.”
“Ahide, Gaela Hesta là vùng đất nằm trong minh ước đình chiến. Không được hiến tế những long nhân sinh sống tại nơi đây để phục vụ cho phán quyết tuyển chọn.”
“Hỡi thần tuyển chọn Arcana cao quý. Tận sâu trong trái tim mình, tôi cảm thấy vô cùng day dứt. Xin hãy tha thứ cho hành động vô tri này. Là một tín đồ trung thành, tôi không thể để yên cho tên dị giáo dám phỉ báng thần linh kia được. Dẫu có phải làm trái lại lời tiên tri đi chăng nữa.”
Arcana không nói thêm câu nào, cô chỉ lẳng lặng nhìn Ahide với một ánh mắt u buồn.
Mặc dù biết gã là một tên thần kinh vô phương cứu chữa, song cô vẫn không đành lòng bỏ mặc.
“Thần linh ơi. Tôi thực sự thành tâm sám hối, người không ban cho tôi sự tha thứ hay sao?”
Arcana nhắm mắt lại, biểu cảm hiện rõ sự chán chường bất lực. Nghĩ rồi cô khẽ mở miệng ra và nói.
“Sứ đồ của thần linh Ahide. Tôi ban cho cậu sự cứu——”
“Cô nói rằng mình đang đi tìm câu trả lời đúng không?”
Bị cắt ngang lời, Arcana liền quay sang nhìn ta.
“Đấng toàn năng có thể tạo ra một thanh kiếm mà không ai rút được hay không? Câu hỏi đó mang hàm nghĩa là…”
Ta nắm lấy thanh kiếm của đấng toàn năng Rivinegirma đang lơ lửng trước mặt.
“Đấng toàn năng có thể cứu được tất cả mọi người hay không.”
Cầm Rivinegirma trong tay, ta liếc mắt lườm Ahide vẫn còn đang di chuyển với tốc độ ánh sáng.
“Giả sử có một hành động mà đối với kẻ này là sự cứu rỗi, thế nhưng đối với kẻ kia lại là sự hủy diệt. Vậy thì cho dù cứu hay không cứu, đấng toàn năng cũng chẳng phải toàn năng như cái tên của hắn.”
Ahide vươn tay về phía ta, ngay lập tức vô số nhũ băng được hình thành và đồng loạt phóng tới.
Đòn tấn công từ bốn phương tám hướng không một kẽ hở, ta liền bọc Tường Bích Tứ Giới thành dạng hình cầu xung quanh mình để đánh bật chúng ra.
Ngay lập tức, một vệt thiểm kiếm trắng xóa lóe lên và chém tan lớp màng bảo vệ đen kịt.
“Vung kiếm với tốc độ như này thì có thể chém được nhỉ.”
“Rồi sao nữa?”
Ta nhuộm đầu ngón tay trong Căn Nguyên Sát Tử rồi bẻ gãy tận cốt lõi của thanh tuyết kiếm.
Ahide vứt ngay thanh kiếm gãy đi mà chẳng hề mảy may do dự, gã cố gắng vươn cánh tay phải về phía ta.
Thần thể của Ahide nhận được sự bảo hộ của Rivinegirma, thành ra dù có va chạm với Tường Bích Tứ Giới thì cũng chẳng xây xát chút nào.
Đầu ngón tay của hắn cắm thẳng vào tim ta, máu tươi chảy ra thành dòng.
“Cơ thể của tôi miễn nhiễm với mọi thương tích trên đời, hay nói cách khác, nó cũng chính là vũ khí tối thượng nhất. Nguyên nhân bại trận của cậu chính là phát ngôn ngạo mạn cho rằng mình trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thứ đồ vô tri trong mọi sự vô tri.”
Sau khi bóp nát trái tim cùng căn nguyên của ta, hắn từ từ rút cánh tay phải của mình ra.
“Ngữ như cậu sao có thể địch lại một tín đồ trung thành có lời tiên tri của thần linh mách bảo như tôi được.”
Ahide quay đầu lại thì thấy biểu cảm trên gương mặt của Arcana đang khá nghiêm trọng.
“Hỡi thần tuyển chọn Arcana cao quý. Xin hãy tha thứ cho tôi. Việc hiến tế toàn bộ dân chúng của Gaela Hesta là để đánh lừa kẻ không phù hợp cũng bởi vì tôi chỉ có cách đó để đánh hắn mà thôi. Nếu được thì bầy tôi này cũng thực sự không hề muốn làm vậy.”
Gã chắp hai tay của mình lại và bắt đầu buông lời sám hối.
“Hou, vậy còn không mau ngừng việc xả tuyết nguyệt hoa lung tung lại đi.”
Ahide bàng hoàng ngoảnh lại nơi phát ra giọng nói.
Phản chiếu trong con ngươi của hắn chính là hình ảnh ta đang ung dung đứng đó, cơ thể lành lặn không có lấy một vết thương.
“Cùng sở hữu ma nhãn của thần như Arcana mà sao ngươi giống mù quá vậy? Thử nhìn kỹ lại xem mình vừa mới nắm chặt và rút ra cái gì đi.”
Ta giải trừ hiệu ứng của Ảo Ảnh Ngụy Trang <Rainel>, hình dạng thực sự của thứ mà Ahide đang cầm trên tay dần dần lộ diện.
Nó chính là Rivinegirma, thanh kiếm của đấng toàn năng với phần lưỡi rực ánh bạch kim chói lóa.
Việc trái tim ta bị bóp nát ngay từ đầu đã không hề tồn tại, tất cả chỉ đơn thuần là ảo ảnh mà thôi.
Chuỗi hành động mà Ahide đã làm thực chất là nắm chặt lấy Rivinegirma và tuốt lưỡi kiếm của nó ra khỏi vỏ.
Căn nguyên cũng là hàng giả kém chất lượng được trích xuất ra từ Căn Nguyên Mẫu <Eleonore> nốt.
Arcana chắc hẳn đã nhìn thấu được tiểu xảo của ta. Tuy nhiên trong khoảng thời gian chớp nhoáng như vậy, cô đã không thể ban lời tiên tri cho gã tín đồ của mình.
“Nếu thanh kiếm của đấng toàn năng không được tra trong vỏ, sức mạnh của thần kiếm sẽ khiến căn nguyên của kẻ rút nó ra ở hiện tại, quá khứ và tương lai trở về với hư vô.”
“………..Không thể... nào………”
Nỗi kinh hoàng chưa từng trải qua trong đời nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ tâm trí và biểu cảm của Ahide.
“………..Sao có thể………….chuyện này……..vô lý……….”
Giọng nói run rẩy của hắn phát ra thậm chí còn chẳng thể trong vành rõ chữ, răng môi cứ thế lập bập va vào nhau.
“Đấng toàn năng có thể tạo ra một thanh kiếm mà không ai rút được hay không? Cứ cho ngươi, kẻ đã tạo ra Rivinegirma là đấng toàn năng đi. Tuy nhiên khi đấng toàn năng rút thanh kiếm của chính mình ra, sự tồn tại của ngươi lại bị đưa ngược về quá khứ và xóa bỏ hoàn toàn.”
Nghe lời ta nói mà mặt của Ahide nghệch ra không đáp lại được tiếng nào.
Trong đầu hắn lúc này chỉ có đúng duy nhất hai từ sợ hãi.
“Không ai có thể rút được thanh kiếm của đấng toàn năng. Tức là đấng toàn năng gì đó vốn ban đầu chẳng hề tồn tại. Việc cứu rỗi tất cả sinh mệnh là điều không thể. Phán quyết của thần tuyển chọn Arcana chính là việc ngộ ra lẽ hiển nhiên ấy.”
Lúc này, ta quay sang phía Arcana.
“Phải không?”
Cô gật đầu.
“Thần linh không hề toàn năng. Kẻ hiểu được điều ấy mới xứng đáng trở thành người thay thế đại diện của các vị thần.”
Gương mặt của Ahide tái xanh, cắt không còn giọt máu.
Hắn không thể chịu nổi âm thanh của cái chết đang tiến bước lại gần.
“Uuuuaaaa, aaaaaaaaaa……………..!”
Thần thể lảo đảo gục xuống, hai tay cố gượng chống lên mặt sàn.
“………..Ư, oẹeee………..!!”
Tiếng ói mửa và la hét trong tuyệt vọng vang lên.
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…….! UUUUAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Kẻ rút thanh kiếm của đấng toàn năng ra khỏi vỏ sẽ bị tận diệt.
Đầu tóc của Ahide rối tung lên một cách điên cuồng, đống dịch vị trong bụng không ngừng trào ra khỏi miệng hắn.
“Thứ mà ngươi tự huyễn là nhận thức vô tri, chẳng qua chỉ là sự ngu học mà thôi.”
Arcana vẫn ở đó nhìn gã với một ánh mắt đượm buồn
“Nói hắn biết đi. Trông thảm hại phát ngán.”
“Sứ đồ của thần linh Ahide. Đừng sợ, cậu không chết đâu. Thứ ở trong tay cậu không phải Rivinegirma.”
Ngập ngụa trong đống nôn bầy nhầy, Ahide bàng hoàng nhìn lại thanh thần kiếm mà mình đang nắm.
“Đó là đồ giả do ta dùng ma pháp tạo thành, hàng thật ở đây này.”
Ta hủy bỏ hiệu lực của Ảo Ảnh Ngụy Trang <Rainel> và Bí Nặc Ma Lực <Najila>, thanh kiếm của đấng toàn năng Rivinegirma bị che giấu nãy giờ đến lúc này mới thực sự hiện ra.
“Nếu ngươi rút phải thanh kiếm này chứ không phải đồ giả kia thì đã chết từ lâu rồi đấy.”
Ahide đờ đẫn đứng dậy, mặt vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sao rồi? Đã hoàn hồn lại chưa?”
Tiếng khúc khích trong cổ họng ta vang lên.
“Sở hữu cơ thể bất diệt mà cái tính nhát cáy kia vẫn không bỏ được nhỉ?
Ahide trợn trừng mắt lườm ta, sự phẫn nộ và khó chịu hiện rõ mồn một trên gương mặt đằng đằng sát khí.
“…………..Chả biết cậu đang toan tính điều gì, nhưng việc tôi còn sống tất cả là nhờ vào sự chỉ lối của thần linh. Kỳ tích may mắn có một không hai này chỉ xảy ra với sứ đồ của thần….”
“Kukuku, kuhahahahaha! Từ nãy đến giờ ngươi đang hiểu nhầm cái gì vậy? Nếu nghĩ nằng đây là sự cứu rỗi thì ngươi quả thực ngây thơ đến mức đáng thương rồi đấy.”
Cơ thể bất diệt của Ahide giật thót lên trước câu nói vừa rồi của ta.
“Địa ngục của ngươi vẫn còn chưa bắt đầu đâu.”
Ta cầm vỏ của Rivinegirma lên, tay trái khẽ nắm vào phần chuôi của nó.
“Đấng toàn năng có thể tạo ra một thanh kiếm mà không ai rút được hay không? Đấng toàn năng liệu có thực sự tồn tại hay không?”
Ta điềm tĩnh nói với Arcana, tay vẫn thủ chắc thanh thần kiếm.
“Câu trả lời ban nãy chẳng qua chỉ là phác họa lại những suy nghĩ của cô mà thôi.”
Gương mặt của Arcana trở nên cực kỳ nghiêm túc, cô thận trọng lắng nghe để chắc chắn bản thân sẽ không bỏ sót điều gì.
Đấng toàn năng không hề tồn tại.
Dẫu tiềm thức của cô đã khẳng định điều đó, song ai trên đời cũng có quyền khát vọng về những thứ viển vông.
Cô khao khát một câu trả lời khác cho câu hỏi này.
“Giờ ta sẽ đưa ra câu trả lời của mình. Tin hay không tùy cô.”
—————————————————————
Tác note:
Câu trả lời của Quỷ vương rốt cuộc là gì đây?
NIT note:
So ra cho Ahide tử ẹo sớm vẫn còn dễ dàng cho hắn nhỉ.
Cái tối tra tấn tâm trí chúng ta phải tử hình vào lần mới đủ.
Bước đầu tiên là tra tấn tinh thần.
Sau đó là gì nữa đây ta...
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~